Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 71




Edit: Yomost| Beta: Dép

À là không xác định đúng không? Văn Trạch Tân gật đầu tỏ vẻ đã biết, anh quay đầu đi, lại bắt đầu chia bài. Vòng này Thẩm Lẫm đã thắng hiểm, Thẩm Lẫm muốn đến giúp em trai mình một chút, kết quả là lại bị Văn Trạch Tân phản ngược lại một lá. Thẩm Lẫm thua tiền, nhưng người thảm vẫn là Thẩm Hách, lại thua mất một vạn tệ.

Thẩm Tuyền xách Thẩm Hách ra, chuẩn bị tự mình ra trận.

Khi thấy vợ mình đã đến, Văn Trạch Lệ nhanh chóng đứng dậy bày tỏ lòng trung thành: “Vợ, vợ ơi, để anh để anh, anh nhất định thắng lại tiền giúp em vợ.”

Thẩm Tuyền híp mắt nhìn Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ khẽ nở nụ cười.

Thẩm Tuyền gật đầu, không vội vàng ra trận nữa. Trần Y im lặng liếc nhìn Thẩm Hách, sau đó lại nhìn Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân gõ nhẹ lên mặt bàn, sắp xếp lại bài.

Anh ngước mắt lên nhìn Thẩm Lẫm một chút.

Có ý đó thì đã thành rồi?

Được lắm.

Trông thấy anh như vậy, Trần Y biết trong lòng người đàn ông này đang cuồn cuộn cơn ghen. Văn Trạch Lệ vì lấy lòng vợ mà hùa theo anh em nhà họ Thẩm, đối phó với Văn Trạch Tân.

Có thể là do Văn Trạch Lệ đã khinh địch, tới cuối ván, cả ba người Thẩm Lẫm, Thẩm Hách và Văn Trạch Lệ đều thua trước Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân nhìn số tiền được chuyển tới điện thoại, sau đó nói với giọng điệu thản nhiên: “Cảm ơn vì đã nhường.” 

Không thể chọc vào người đàn ông đang ghen, đúng là người cản thì giết người, phật cản thì giết phật. 

Thẩm Lẫm và Văn Trạch Lệ thì thấy không sao cả, họ thua cũng không nhiều. Thẩm Hách lại thua nữa, lúc này Trần Y đứng lên, cô đi tới nói với Thẩm Hách: “Để tôi chơi.”

Sau khi nghe xong, Thẩm Hách lập tức đứng dậy và nói: “Trần Y cố lên.”

Trần Y ngồi xuống.

Văn Trạch Lệ và Thẩm Lẫm liếc nhìn nhau, có khả năng là kế tiếp Văn Trạch Tân sẽ chỉ đối phó với hai người bọn họ, chắc phải hợp tác với nhau thôi. Hai người ra ám hiệu với nhau giữa không trung.

Bởi vì Trần Y ngồi xuống nên chút sát khí trên người Văn Trạch Tân đã tan biến một phần, anh quay đầu nhìn vợ mình, ngay sau đó bắt đầu chia bài. Một ván mới bắt đầu, Văn Trạch Lệ và Thẩm Lẫm có ý định nhằm vào Văn Trạch Tân, Văn Trạch Tân thì chỉ lặng lẽ thua trước Trần Y, kết thúc một ván.

Trần Y thắng hai vạn năm.

Văn Trạch Tân rất sảng khoái chuyển tiền cho Trần Y.

Trần Y liếc nhìn, trông cô rất bình tĩnh.

Mặc dù Văn Trạch Lệ và Thẩm Lẫm cũng thua Văn Trạch Tân, Thẩm Lẫm rất thông minh, trình độ chơi bài cũng tốt, vậy thì tại sao anh ta lại thua? Nguyên nhân chủ yếu là vì anh ta không có lá gan như Văn Trạch Tân.

Cho dù là ra một lá bài hay bốc một lá bài thì Thẩm Lẫm đều là làm gì chắc nấy.

Còn Văn Trạch Tân lại rất táo bạo, hơn nữa mỗi lần bốc bài anh đều bốc được lá đẹp, chẳng qua là anh cố ý nhường Trần Y, dần dần Trần Y thắng được không ít tiền.

Nguyên liệu nấu ăn và giá nướng ở sân sau đã được chuẩn bị xong.

Cô giúp việc đi vào gọi mọi người.

“Bắt đầu bữa tối thôi.”  

Trong giọng nói của cô giúp việc cũng mang theo chút phấn khích.

Văn Dao vỗ tay rồi đứng dậy nói: “Hay quá, cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi, đừng chơi bài nữa, đừng chơi bài nữa.”

Văn Trạch Tân quăng bài trong tay xuống, chìa tay ra dắt Trần Y. Trần Y đứng lên, cô cầm điện thoại di động lên, cúi đầu nhìn tài khoản. Văn Trạch Tân cụp mắt xuống nhìn một chút: “Thắng nhiều thật.”

Trần Y: “Ừm.”

Cô mở Wechat, bấm vào giao diện của Thẩm Hách, sau đó chuyển tiền trả lại cho Thẩm Hách. Văn Trạch Tân híp mắt lại, Trần Y ngẩng đầu nhìn anh: “Có được không?”

Văn Trạch Tân nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, anh nhướng mày: “Được chứ, đây là tiền em thắng được, em có quyền quyết định.”

Trần Y khẽ mỉm cười: “Vậy được.”

Cô đi về phía trước.

Văn Trạch Tân cụp mắt liếc nhìn thì thấy Thẩm Hách nhận tiền cực kỳ nhanh, anh còn nhân tiện nhìn khung chat của Trần Y và Thẩm Hách, rất ít tin nhắn.

Sân sau rất náo nhiệt.

Người của ba nhà tụ tập cùng nhau, còn có Văn Dao biết làm trò cho nên rất náo nhiệt. Lần trước sinh nhật Trần Y, Lâm Tiếu Nhi cũng tổ chức sinh nhật cho cô ở sân sau, phong cách trang trí hôm nay không giống với lần trước. Quản gia dẫn theo mấy người giúp việc đứng ở phía sau chủ yếu phụ trách nướng đồ ăn, còn mọi người thì quây quần quanh chiếc bàn dài phía trước.

Có người giúp việc ở chỗ này rót đồ uống cho mọi người, có vẻ trời sắp tối, cũng làm cho nơi này có không khí hơn. Văn Trạch Tân dựa vào phía sau, vắt chéo đôi chân dài, anh cầm ly đồ uống nhìn Trần Y đang ở chỗ đó bấm điện thoại.

Lâm Thiêm đang gửi tin nhắn cho Trần Y, nói về chuyện khởi công.

Trần Y xin nghỉ phép với anh ta: “Có lẽ em sẽ phải muộn một chút.”

Lâm Thiêm: “Được, không thành vấn đề.”

Văn Trạch Tân nhìn giờ: “Liệu sau rằm tháng giêng có nhanh quá không?”

Trần Y để điện thoại di động xuống, cô uống một ngụm nước uống rồi lắc đầu, dùng đầu ngón tay chạm vào chiếc ly kia của anh, sau đó cô đổi hai ly đồ uống cho nhau. Ly nước cũ của Văn Trạch Tân lạnh đến mức bốc lên hơi nước, còn ly của Trần Y thì không, Văn Trạch Tân nhướng mày, ngoan ngoãn cầm ly đồ uống không lạnh kia lên uống, sau đó nói: “Sau rằm tháng giêng thì sau rằm tháng giêng vậy.”

“Như Mộng và Đường Lập đi theo em, chị Lệ cũng đi cùng.”

Trần Y: “Ồ.”

Lâm Tiếu Nhi bưng đồ uống tới, chen vào ngồi bên cạnh Trần Y, nói: “Cạn ly nào. Con dâu của mẹ.”

Trần Y sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười cầm ly lên, “Cạn ly nào mẹ.”

Đôi mắt Lâm Tiếu Nhi nhìn hai tay của Trần Y một chút, sau đó lại nhìn đầu ngón tay Văn Trạch Tân. Con trai đã đeo nhẫn, những con dâu thì vẫn chưa.

Bà kéo cánh tay Trần Y, thấp giọng nói: “Món quà tròn một năm mà mẹ cho các con, con đã thấy chưa?”

Trần Y dừng lại một lát, nhỏ giọng nói: “Con thấy rồi ạ.”

“Thích không?”

Trần Y mỉm cười: “Thích ạ.”

“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Tiếu Nhi cũng không vội bảo Trần Y đeo lên, chỉ cần cô thích là tốt rồi. Bà liếc nhìn con trai đang ngồi bên cạnh, đang định nói gì đó thì Văn Trạch Tân lại để ly xuống rồi đứng dậy. Anh đi vòng qua bàn, bước về phía chỗ quầy đồ nướng. 

Anh cầm xâu đậu hũ và cả lạp xưởng ở trên bàn lên, đi vòng qua đặt ở trên quầy nướng, người giúp việc ở bên cạnh thấy nhị thiếu gia tới đây nên nhanh chóng tránh ra.

Văn Trạch Tân xỏ một tay vào trong túi quần, tay còn lại bắt đầu lật xoay xâu nướng trong tay, cổ áo hơi mở.

Những người khác nhìn thấy cảnh này thì đều sửng sốt.

Nhất là Lâm Tiếu Nhi: “Người giúp việc nhiều như vậy mà còn chưa đủ à?”

Thẩm Tuyền đỡ trán, thản nhiên nói: “Đó là món Trần Y thích, anh ấy nướng riêng cho Trần Y.”

Nói xong, cô ấy lại nhìn Văn Trạch Lệ bằng ánh mắt lạnh lẽo. Sống lưng Văn Trạch Lệ ớn lạnh, anh ta nhìn Thẩm Lẫm và Thẩm Hách, Thẩm Lẫm và Thẩm Hách cũng đồng loạt nhìn Văn Trạch Tân.

Sao hai anh em nhà này lại hành xử khác người vậy, thật quá đáng.

Văn Trạch Lệ đứng dậy, nói: “Vợ, anh cũng đi nướng cho em.”

Thẩm Tuyền gật đầu: “Cảm ơn.”

Văn Trạch Lệ mỉm cười, vì một câu cảm ơn này mà nguyện xông pha khói lửa. Anh ta biết Thẩm Tuyền thích ăn ngô, bèn chọn ngô và thịt ba chỉ, sau đó đi tới đuổi người giúp việc đi, đứng bên cạnh Văn Trạch Tân, nghiến răng nghiến lợi: “Học được cách nướng đồ từ khi nào thế? Hả nhị thiếu gia nhà chúng ta.”

Văn Trạch Tân thờ ơ liếc anh ta một cái, anh quét nước sốt nướng lên trên xiên đậu hũ, đáp: “Cần phải học à? Thiên phú đấy.”

Văn Trạch Lệ: “…”

Người giúp việc đang đứng bên cạnh cố gắng nhịn cười.

Sau đó các cô ấy thấy hai vị thiếu gia của nhà họ Thẩm cũng tới đây, thế là hai người giúp việc vội vàng nhường vị trí. Mạc Điềm rất vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng cảm nhận được lợi ích khi làm mẹ rồi.”

Thẩm Tiêu Toàn nói: “Ừm, lợi ích khi làm bố cũng đã thể hiện ra rồi, cứ giao nhiệm vụ cho con trai là được.”

Mạc Điềm liếc nhìn Thẩm Tiêu Toàn, hừ một tiếng đầy khinh bỉ.

Trần Y và Thẩm Tuyền liếc nhau, hai người đều mỉm cười.

Văn Trạch Tân nướng tổng cộng sáu xiên, tất cả đều là cho Trần Y. Trần Y cầm lên, chia cho Lâm Tiếu Nhi, Liêu Tịch, Mạc Điềm và Thẩm Tuyền mỗi người một xiên.

Còn lại hai xiên, cô cho Văn Trạch Tân một xiên.

Văn Trạch Tân dựa vào thành ghế, anh đẩy ra: “Em ăn đi, chia cho mọi người nhiều như vậy.”

Mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng các bà mẹ và Thẩm Tuyền đã nghe thấy. Mấy người họ liếc mắt nhìn nhau, nhất là Lâm Tiếu Nhi, bà tức giận đến nỗi hung hăng cắn mấy miếng.

Mẹ cứ ăn đấy, thì sao!

Thẩm Tuyền cười như không cười, liếc nhìn Trần Y.

Mặt Trần Y hơi đỏ, cô véo cánh tay của Văn Trạch Tân. Ngay cả bố mẹ mình mà người này cũng không thèm giữ mặt mũi. Văn Trạch Tân cụp mắt xuống, vươn một cái tay khác ra nắm chặt lấy tay của cô.

Tay Trần Y giãy giụa trong lòng bàn tay anh.

Sau đó, mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm. Lâm Tiếu Nhi còn mở Bluetooth ra phát nhạc để gia tăng bầu không khí một chút, dần dần đồ uống được đổi thành bia. Trần Y ham mát nên uống thêm mấy ly, Văn Trạch Tân vừa quay đầu lại thì thấy cô đang ôm một cốc bia thật to, ánh mắt phát sáng.

Anh nhíu mày, chọt lên mũi cô một cái.

Trần Y không hề khách sáo mà gạt ra.

Văn Trạch Tân giận quá hóa cười, ung dung khoanh tay nhìn cô.

Bên này Lâm Tiếu Nhi đang mở một ca khúc có tiết tấu tương đối chậm, Trần Y bỗng nhiên đứng lên, khiến những người khác kinh ngạc đến mức đồng loạt nhìn cô.

Sắc mặt Văn Trạch Tân thay đổi, anh đứng dậy, kéo cánh tay của cô.

Trần Y đẩy anh ra và chỉ vào anh: “Đừng kéo em.”

“Làm cản trở em múa.”

“Hôm nay tâm trạng em tốt, muốn tặng một điệu múa cho mọi người.” Trần Y lẩm bẩm, cô bước trên đôi giày cao gót, đi về chỗ đất trống. Mọi người lấy lại tinh thần, cô uống say rồi.

Lâm Tiếu Nhi phụt cười một tiếng, nhanh chóng vỗ tay: “Y Y, mẹ vỗ tay cho con.”

Trần Y đứng ở chỗ đất trống, nghe thấy câu này, cô xoay người, sau đó cúi đầu: “Cảm ơn mẹ.”

Dáng vẻ đó vừa đáng yêu lại vừa buồn cười.

Những người khác đều cười ha ha.

Văn Trạch Tân liếc nhìn Thẩm Hách và Thẩm Lẫm, trong mắt hai người đàn ông này đều mang theo hứng thú, đôi mắt anh trở nên lạnh lùng hơn. Định ôm Trần Y rời đi, kết quả là anh vừa quay đầu thì người phụ nữ trên chỗ đất trống đã bắt đầu múa. Cô mặc chiếc váy dài có màu quả mơ, ngửa người ra sau, cúi eo, vì tóc quá mượt nên dây buộc tóc trên đầu rơi xuống đất.

Mái tóc dài đen nhánh xõa xuống.

Trong khoảnh khắc này, cho dù cô chỉ có một động tác nhưng lại xinh đẹp như tranh. Cộng thêm ánh đèn ở sân sau tạo thành một hình ảnh rất đẹp mắt, tất cả mọi người đều yên lặng hẳn đi.

Cô rất nghiêm túc nhảy điệu múa này.

Tiếp theo Trần Y thu tay về, đan chéo ở trước ngực, cô xoay người, dừng lại mấy giây rồi lại ngẩng đầu, đôi giày cao gót đổi vị trí, sau đó đá chân, thu tay về trước mặt. Cô chậm rãi lặp lại động tác ấy mấy lần, cộng thêm cả mái tóc dài khiến cô trông như người đẹp cổ đại bước ra từ trong tranh vậy.

Đôi mắt Văn Trạch Tân càng ngày càng sâu, anh cầm cốc bia trên bàn lên uống một ngụm lớn rồi ngậm trong miệng, sau đó nuốt xuống yết hầu.

Lâm Tiếu Nhi ôm mặt: “Không ngờ Y Y lại biết múa, ngạc nhiên thật đấy.”

Liêu Tịch cũng nhớ lại một số chuyện, nói: “Lúc đi học con bé đã từng nói muốn học múa, về sau thì từ bỏ.”

Lâm Tiếu Nhi nhìn về phía Liêu Tịch: “Thật là đáng tiếc, nếu như trước đây thật sự đi học thì chắc sẽ giỏi lắm.”

Liêu Tịch cười cười: “Vâng.”

Thẩm Tuyền: “Hồi đó học cấp 3 cậu ấy không quá thích thể hiện, nhà trường gọi nó mấy lần nhưng cậu ấy đều không đồng ý.”

Lâm Tiếu Nhi: “Ôi chao, bỏ lỡ rồi bỏ lỡ rồi.”  

Lúc này, cuối cùng Trần Y cũng múa xong.

Mọi người còn đang đắm chìm trong điệu múa này của cô, cô đứng thẳng người, sau đó nói: “Vỗ tay đi chứ.”

“Tại sao không có tiếng vỗ tay?”

Mọi người: “…”

“Ha ha ha ha ha ha, múa đẹp lắm, vỗ tay nào, bộp bộp bộp.” Lâm Tiếu Nhi là người đầu tiên vỗ tay, những người khác cũng nhanh chóng vỗ tay theo, tiếng vỗ tay lập tức vang động trời.

Trần Y gật đầu một cách hài lòng: “Được, được rồi, dừng thôi.”

“Cmn, bắt chúng ta vỗ tay còn muốn chúng ta dừng? Cmn cmn.” Văn Trạch Lệ tức quá hóa cười, nhưng anh ta vẫn dừng tay lại.

Trần Y: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Mọi người: “…”

Thẩm Tuyền cười lên cười xuống, cô ấy liếc mắt nhìn Văn Trạch Tân.

Văn Trạch Tân đỡ trán, khóe môi mỉm cười. Anh nhìn cô đang làm ầm làm ĩ, nói: “Chị gái nhỏ, còn muốn biểu diễn gì cho chúng tôi nữa? Tôi làm bạn nhảy cho em?”

Nói xong, Văn Trạch Tân đứng lên, xỏ tay vào túi quần và đi qua đó.

Trần Y nhìn anh từ từ tới gần, chỉ vào anh: “Từ từ, không cho phép qua đây, Văn Trạch Tân.”

Cô còn gọi tên của anh một cách chuẩn xác.

Bước chân Văn Trạch Tân dừng lại, anh cụp mắt xuống nhìn cô.

Trần Y nhìn anh một lúc, tiếp theo nhảy xuống về phía người anh.

Văn Trạch Tân thoáng sửng sốt, lập tức nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cô. Trần Y ghé vào trên vai của anh, nói: “Choáng đầu.”

“Thật à? Để em uống nhiều như vậy.” Văn Trạch Tân đưa tay vuốt lưng cô, thấp giọng hỏi: “Về sau còn dám hay không?”

“Dám, sao mà không dám.”

Văn Trạch Tân: “…”

Những người khác đang nhìn hai người, vào giờ phút này họ cũng phát hiện ra rằng hai người thật sự hòa thuận rồi, không chỉ từng ngồi chung bàn suốt ba năm cấp ba mà còn có cả sự ăn ý nữa.

Văn Trạch Tân ôm chặt người phụ nữ trong ngực, gọi: “Thẩm Hách.”

Thẩm Hách đột nhiên bị gọi tên, sửng sốt một chút, sau đó lập tức đứng lên, hết sức ngỡ ngàng. Văn Trạch Tân cụp mắt nhìn dưới chân một chút rồi nói: “Giúp tôi nhặt dây thun trên đất.”

Thẩm Hách: “??”

Một giây sau, anh ta nhìn thấy sợi dây thun màu đen trên mặt đất ngay bên chân Văn Trạch Tân. Anh ta “Ồ” một tiếng, sau đó ngoan ngoãn đi tới, cúi người nhặt lên rồi đặt vào lòng bàn tay của Văn Trạch Tân.

Văn Trạch Tân nắm tay lại, nói: “Cảm ơn.”

Ngay sau đó anh nói với những người khác: “Cô ấy say rồi, chúng con về nhà trước.”

Lâm Tiếu Nhi nghe thấy vậy thì đứng lên: “Ở lại trong nhà đi, về cái gì mà về.”

Văn Trạch Tân nhìn về phía Lâm Tiếu Nhi: “Về trung tâm thành phố thì sẽ tiện hơn một chút. Mẹ, mẹ hãy chăm sóc tốt cho bố mẹ vợ con nhé.”

Lâm Tiếu Nhi: “…”

Mạc Điềm bật cười: “Vợ chồng trẻ muốn có không gian riêng tư, đây là điều rất bình thường.”

Lâm Tiếu Nhi: “Được thôi, đi đi, đi đi. Quản gia, gọi lái xe đến đưa hai đứa nó đi.”

Quản gia: “Vâng ạ.”

Văn Trạch Tân ôm Trần Y, nhanh chân đi tới cửa, lòng bàn tay cầm dây chun. Quản gia ra ngoài sắp xếp lái xe, Liêu Tịch và Trần Khánh cũng cùng nhau đứng dậy đi phụ giúp.

Lâm Tiếu Nhi cũng đi theo.

Mạc Điềm nhìn một chút rồi nói: “Trạch Tân này cũng rất quý trọng đồ vật, ngay cả dây thun mà cũng muốn lấy đi cùng.”

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Là bởi vì sợi dây thun kia là của Trần Y, nếu đổi lại là dây thun của người khác thì chắc là anh ta còn không thèm liếc nhìn đâu.”

Mạc Điềm: “Vậy à?”

Văn Trạch Lệ “Chậc” một tiếng: “Sao em con yêu vào lại như vậy nhỉ.”

Văn Dao thì nói: “Không nhé, em thì thích anh hai như thế. Em cũng không dám tin kia là anh hai em, ngày mai em muốn đến trung tâm thành phố chơi với chị dâu.”

Văn Trạch Lệ lườm em gái: “Em đi làm gì? Em đi làm bóng đèn à?”

Văn Dao bĩu môi.

“Mọi người đi cùng đi mà, nhiều bóng đèn thì không còn là kỳ đà cản mũi nữa đâu.”

Văn Tụng Tiên: “Con bớt bớt lại đi.”

Mọi người đồng loạt cười thành tiếng.

Bên ngoài.

Văn Trạch Tân đặt Trần Y vào trong xe rồi sắp xếp cẩn thận. Trần Y đang chóng mặt, anh đi vòng qua bên kia xe rồi ngồi vào, ôm chặt cô vào trong ngực, sau đó lập tức nói với Trần Khánh và Liêu Tịch: “Bố, mẹ, con đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước ạ.”

Trần Khánh gật đầu: “Được.”

Xe khởi động.

Trần Y lẩm bẩm: “Tóc, anh đè lên tóc em rồi.”

Văn Trạch Tân nhướng mày, buông lỏng cánh tay ra chút, lấy tóc cô ra rồi hỏi: “Vậy được chưa?”

“Ừm.” Trần Y lại dựa vào lồng ngực anh.

Văn Trạch Tân khẽ cười một tiếng.

Anh kéo tay của cô, đeo dây thun vào cổ tay cô rồi lại đặt tay cô xuống. Chú Lâm đang vững vàng lái xe, khi nghe thấy tiếng cười của thiếu gia từ chỗ ngồi phía sau, gương mặt chú Lâm cũng nở nụ cười theo.

Ở phía sau, ba người Lâm Tiếu Nhi, Liêu Tịch và Trần Khánh vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn chiếc xe đi xa. Họ đang nhớ tới dáng vẻ dịu dàng vừa rồi của Văn Trạch Tân, còn có sự ỷ lại của Trần Y, cả ba đều không kiềm chế được mà nở nụ cười.

Chẳng bao lâu sau.

Xe đến căn hộ duplex ở trung tâm thành phố.

Chú Lâm xuống xe đi mở cửa.

Văn Trạch Tân ôm Trần Y từ trong xe ra, Trần Y ôm lấy cổ của anh, nói: “Em choáng đầu.”

“Ừm.” Văn Trạch Tân nhanh chóng vào cửa, chị Lệ thấy thế thì nhanh chóng đặt sách dạy nấu ăn trong tay xuống, đi tới hỏi: “Uống say à?”

Văn Trạch Tân: “Ừm, chị rót chút nước mật ong mang tới đây đi.”

“Được.” Chị Lệ quay người đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy mật ong bên trong ra, sau đó rót thêm chút nước ấm rồi dùng muỗng khuấy.

Văn Trạch Tân ôm Trần Y lên tầng, đi tới bên giường, để cô dựa vào đầu giường. Trần Y đá anh một phát, Văn Trạch Tân nhíu mày rồi mỉm cười, sau đó anh nhận cốc nước mật ong chị Lệ đưa tới, đưa ống hút cho cô ngậm.

“Uống chút đi, từ từ thôi.”

Trần Y bắt đầu uống. Cô hút từng chút một, mắt nhìn Văn Trạch Tân, giống như đang say mà cũng giống như không say, có chút ý tứ lừa gạt người, ngoại trừ thỉnh thoảng giơ chân đá Văn Trạch Tân một chút ra.

Lúc này, điện thoại di động trong túi xách của cô đổ chuông. Văn Trạch Tân nhìn chị Lệ, chị Lệ đi đến mở ra, lấy điện thoại của Trần Y ra đưa cho Văn Trạch Tân.

Một tay Văn Trạch Tân cầm cốc nước, một tay cầm điện thoại lên liếc nhìn, người gọi tới lại Thẩm Hách.       

Anh dừng lại hai giây, đầu ngón tay vốn định trượt tới phím tắt màu đỏ, nhưng sau đó lại trượt sang phím nhận màu xanh ở bên cạnh.

Anh tiện thể mở loa ngoài lên, bờ môi mỏng khẽ mở, đang muốn nói chuyện.

Đầu dây bên kia.

Giọng nói của Thẩm Hách cũng mang theo men say: “Anh, em nói cho anh biết, sau này em muốn tìm vợ giống như Trần Y.”

Văn Trạch Tân biến sắc: “… Cậu lặp lại lần nữa.”

Chị Lệ ở bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông thì “Ôi” một tiếng, vỗ lên trán mình, hy vọng đối phương đừng nói nữa. Kết quả là Thẩm Hách ở đầu dây bên kia còn nói: “Anh, em nói, em thích nhất là phụ nữ dịu dàng, Trần Y rất phù hợp.”

Cạch.

Điện thoại của Trần Y rơi vào trong thùng rác.

Chị Lệ: “…”