Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Đệ Nhất Công Hội

Chương 56





Edit: Nukaly
 
Đang khổ não, Ellen nhẹ giọng nhắc nhở: “Trong công hội vừa mới có một thợ săn bói toán cấp A.”
Vân Lan hơi giật mình.

"Nếu như nói anh ta bói toán được vận thế tương lai thấy kết quả không tốt hẳn mấy người sẽ cẩn thận hơn một chút." Ellen tiếp tục nói.
Vân Lan kịp phản ứng.
Cô không có bói toán dị năng, nhưng cô có thể mượn miệng người khác nói ra.
"Ellen, có anh ở bên người thật sự là quá tốt." Mặt mày Vân Lan giãn ra, cũng định lập tức triệu kiến thành viên mới.
Trong đôi con ngươi của Ellen tràn ra một nụ cười: “Có thể ra sức vì em là vinh hạnh của anh.”
**

Nhà chính nhà họ Tống.
Cậu chủ Tống tâm sự nặng nề, vẻ mặt ưu sầu không tập trung.
 
"Cậu chủ Tống."
Một tiếng gọi đánh thức anh ta dậytừ trong suy nghĩ của chính mình.
Cậu chủ Tống ngẩng đầu nhìn lên, miễn cưỡng cười cười: “Thợ săn Niệm Vi? Đã lâu không gặp."
Niệm Vi, thợ săn hệ bói toán tốc độ cấp B, thường xuyên đến nhà bái phỏng, vì nhà họ Tống đo lường tính toán vận thế, xu cát tị hung.
"Cậu chủ Tống, trước đó tôi có dùng bài để tính qua một hồi, tôi đo được số mệnh ngài gần đây không tốt. Mấy hôm nay ngài thế nào rồi? Không có việc gì xảy ra chứ?" Niệm Vi hỏi.
Nhắc đến chuyện này, cậu chủ Tống đã một bụng nước đắng: “Tôi còn cho rằng cái gọi là số mệnh không tốt là bị người dây dưa, thế nhưng hóa ra lại là tôi đã bỏ qua một thợ săn cấp A. Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi nhà họ Tống đã có thể cung phụng một vị thợ săn cấp A rồi.”

Đây chính là điểm yêu của hệ bói toán.
Đa phần kết quả bói toán đều không rõ ràng, có thể hiểu theo nhiều nghĩa, hiểu đúng thì tự nhiên thành vận may, có thể gặp dữ hóa lành, hiểu sai thì tự chuốc họa vào thân.
 Ví dụ như lần này.
Nghe vậy, Niệm Vi lộ ra vẻ tiếc nuối. Cô an ủi: “Ngài không cần quá mức lo lắng. Bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này còn sẽ có kỳ ngộ khác."
Cô cũng không lo lắng nhà họ Tống giận chó đánh mèo. Từ lúc đầu cô đã nói rõ ràng, cô chỉ phụ trách bói toán, kết quả như thế nào còn phải dựa theo sự lý giải của nhà họ Tống.
Mặc dù có lúc sẽ sinh ra hiểu lầm, nhưng sau khi sự việc xảy ra, nghĩ lại liền biết kết quả bói toán của cô không có vấn đề gì. Có hai lần, thậm chí cô đã từng giúp người nhà họ Tống tránh được tử kiếp.
Cũng bởi vậy, địa vị của cô vô cùng vững chắc, được nhà họ Tống tôn sùng như khách quý, được tất cả mọi người kính trọng.
Cậu chủ Tống hít sâu một hơi : "Niệm Vi thợ săn, cô có thể đo lường tính toán lại cho tôi một lần nữa không?”
Tuy nói độ khả thi chiêu mộ được Đường Hiên cực kì thấp nhưng anh ta vẫn không nhịn được ôm một tia hi vọng.
Nếu như kết quả bói toán chứng minh không thể nào thay đổi được nữa thì anh sẽ triệt để hết hy vọng, nghĩ biện pháp khác.

Niệm Vi chỉ hơi trầm ngâm, gật đầu: “Được, để tôi tính thêm một lần nữa xem.”
Vận thế là thứ không ngừng biến hóa. Mỗi một hành động được tính toán và mô tả trong quá khứ sẽ không thể nào hoàn toàn chính xác nên có thể tính toán lại.
Ngẫm lại khoảng thời gian kể từ lần tính toán cuối cùng đến hôm nay cũng đã qua một thời gian thật dài, Niệm Vi đồng ý lại tính toán một lần nữa.
Mấy chục tấm tấm thẻ bài nổi bồng bềnh giữa không trung.
Niệm Vi ra hiệu cho cậu chủ Tống: “Xin ngài hãy chọn ra ba lá.”
Cậu chủ Tống nhắm hai mắt, tùy ý chọn ba tấm.
Nắm lá bài vừa rút trúng trong tay, Niệm Vi nhìn lướt qua, mặt sắc mặt nghiêm trọng: “Dạo này vận thế của ngài vô cùng kém, sợ là sẽ có rủi ro, gặp phải chuyện nguy hiểm đến tình mạng."
Cậu chủ Tống cả kinh.
Kết quả của việc bói toán đôi khi rất mơ hồ khiến người ta khó hiểu, nhưng một khi Niệm Vi đã nói "Có nguy hiểm đến tính mạng", vậy thì nhất định sẽ gặp chuyện không may!
“Nếu như cứ ở trong nhà không đi đâu cả thì có thể tránh thoát tai nạn này hay không?" Cậu chủ Tống chưa từ bỏ ý định truy hỏi.
"Có thể thử xem." Niệm Vi dặn dò: “Nửa tháng này, mặc kệ có xảy ra chuyện gì anh cũng nhất định phải để vệ sĩ ở bên người.”
Cậu chủ Tống lo lắng, nhà bọn họ chỉ có ba vệ sĩ là thợ săn cấp B, mười người cấp C, những người khác đều là người bình thường, không trông cậy nổi.
Nếu không phải là thợ săn cao cấp khan hiếm thì anh ta còn lâu mới muối mặt đi khẩn cầu Đường Hiên về để mình cung phụng. . .
Suy nghĩ xoay chuyển mấy vòng, vệ sĩ phía sau nhận được một cuộc điện thoại, một lát sau báo lên: “Cậu chủ Tống, không xong rồi! Nhà kho của khu bán đấu giá dưới tên nhà họ Tống đã bị trộm, toàn bộ những món ngọc khí, đồ cổ, tranh chữ đều không còn nữa! Sơ sơ tính toán tổn thất đã cao tới chín chữ số."
Hai mắt cậu chủ Tống tối sầm lại, suýt chút nữa không chịu nổi đả kích mà ngất đi.
Nhưng anh ta lại không thể ngất được!
Cậu chủ Tống lớn tiếng chất vấn: “Đang yên đang lành vì sao lại mất trộm? Bảo an trông giữ như thế nào vậy hả?”
Vệ sĩ cúi đầu xuống : “Nghe nói là vì có thợ săn hệ tốc độ cao cấp lẻn vào. Có người phát hiện ra hành tung người ăn trộm, thế nhưng lại không ngăn được."
"Điên rồi, điên cả rồi!" Đáy lòng cậu chủ Tống dâng lên một trận khủng hoảng Anh ta đột nhiên cảm thấy, dù cho có đợi ở nhà cũng không thể nào an toàn được.
Ấn ấn thái dương, cậu chủ Tống miễn cưỡng bình tĩnh lại: “Nguy cơ vận rủi mất tiền đã ứng nghiệm, nguy hiểm đến tình mạng có thể cũng sắp tới rồi. Quãng thời gian kế tiếp tôi muốn bọn họ vệ bảo bên mình24/24!"

"Vâng." Vệ sĩ lĩnh mệnh mà đi, dự định triệu tập nhân thủ.
**     
Buổi tối hôm đó, chuyện nhà kho khu bán đấu giá của nhà họ Tống ào ồn ào huyên náo.
Trong lúc nhất thời, vòng tròn của những người giàu có người người cảm thấy bất an, e sợ mình sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp.
Nhà họ Lục.
Cấp dưới báo cáo: “Trong hai tháng gần đây, bảo tàng nghệ thuật bị trộm, hàng hóa cửa hàng trang sức bị mất không rõ nguyên nhân, tiền mặt trong két sắt không cánh mà bay, thường xuyên xảy ra trộm cắp. Trước đo chúng ta còn điều tra bí mật, không có manh mối. Bây giờ hình như là cùng một nhóm người làm rồi.”
Lục Thanh Trần thấy bên trái đại sảnh đứng ba vệ sĩ do công hội Vĩnh Hằng phái tới, phía bên phải là Gia Nghiên, Lý Dung. Thêm vào bản thân mình tổng cộng có tới sáu thợ săn cấp B, cuối cùng cũng coi như có một chút cảm giác an toàn.
Anh khoát khoát tay, không thèm để ý nói: " Tổn thất tiền tài không tính là gì, người không có chuyện gì là được."
“Dạ vâng.” Cấp dưới lui đi.
Lục Thanh Trần nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy sắc trời thâm trầm, phảng phất như sắp có mưa gió nổi lên.
________________Tác giả có lời muốn nói: Đánh giá nổi bật
 Liên quan tới Hàn Nhất Bình ——
# vốn tưởng là người sói, không nghĩ tới là Husky #
*
Ellen: Anh có thể đi, nhưng xương là tài sản của công hội.
Pháp sư vong linh: Mị hông đi, mị cũng là tài sản của công hội.