Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tây Du Dị Sự

Chương 2: Kim thủ chỉ có chút bá đạo a




Chương 2: Kim thủ chỉ có chút bá đạo a

Ngôi làng nhỏ cách vị trí của Đường Tăng và tiểu yêu nữ chừng nửa ngày đi bộ, đường đi không có nguy hiểm gì, nhưng lại có nhiều cây cối rậm rạp. Cho đến khi quay trở lại được ngôi làng thì Đường Tăng cũng đã hoàn thành thêm được hai lần chỉ tiêu “Vi bộ 3000 bước”. Vẫn chưa bắt gặp được kiếp nạn đầu tiên, nhưng hắn đã thấy đường Tây Du thật là dài.

Quay trở lại ngôi làng, đây cũng là nơi hắn bắt gặp được tiểu yêu nữ. Nàng ta chính là thủ lĩnh của những yêu quái nằm trong khu vực quanh đây, nhưng cũng chưa từng nghe nơi này có sự kiện yêu quái ăn thịt người, nên nàng này chắc cũng là yêu quái tốt. Chỉ có điều hơi mặt dày mà thôi!

“Người tự đi làm việc của mình đi, ta đi gặp đám thuộc hạ của ta trước. Chứ ta cũng chẳng có hứng thú ở lại đây đào đất với tên hòa thượng nhà ngươi.”

Nói rồi nàng ta nhảy xuống ngựa, tự mình đi vào bên trong làng. Còn Đường Tăng, sau khi cột chắc ngựa cũng tự mình chơi trò đi tìm kho báu.

“Quả là yêu quái vô tri. Nếu như chịu ở lại đây giúp đỡ, tìm thấy kho báu ta còn có thể chia cho nàng một ít. Đáng tiếc, tóc dài nhưng mà kiến thức ngắn. Nếu như lấy từ ta một điểm tài nguyên, cũng đủ cho nàng ta hưởng thụ cả đời.”

Rồi Đường Tăng cũng tự mình đi tìm kho báu theo bản đồ…

Bên trong căn nhà lớn nhất nằm ở trung tâm của ngôi làng. Yêu nữ dường như nghe được lời thì thầm của Đường Tăng mà khịt mũi coi thường.

“Mấy ngày nay đi cùng nhau, ngươi đào được cái gì lẽ nào bản cô nương còn không biết. Đợi đến khi người đào được đồ tốt thì biết phải đến ngày tháng năm nào. Muốn biến ta thành khổ sai? Không có cửa!” Yêu nữ nói với giọng nhỏ đến mức ngay cả các tiểu yêu xung quanh đều không thể nghe thấy.

“Đại vương, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.” một yêu quái đứng bên dưới nói.

“Được rồi, dọn lên đi! Mấy ngày nay đi cùng với tên hòa thượng ấy toàn phải ăn chay, mệt c·hết đi được!”



Quay trở lại với Đường Tăng Tạng. Theo như bản đồ thì kho báu nằm ở phía Nam của ngôi làng, ngay dưới một gốc cây liễu ngàn năm tuổi. Nhờ vào bản đồ, cũng không khó lắm để Đường Tăng tìm đến nơi đó…

Vấn đề bây giờ là, kho báu theo như đánh dấu thì nằm sâu dưới mặt đất cả chục mét. Hắn không thể dùng sức người để đào lên được. Tiểu yêu nữ cũng không giúp đỡ tìm kiếm khiến cho hắn cảm thấy rất khó khăn.

Nếu như có hầu tử ở đây thì tốt quá, nếu không thì Bát Giới hay Sa Tăng cũng được. Chỉ đáng tiếc là hắn chẳng có ai cả…

Đường Tăng mở ra hành lý, tìm xem có thứ gì có thể giúp đỡ cho mình không? Nói sao nhỉ? Đây đã không phải lần đầu tiên hắn nhận được kho báu từ hệ thống. Dù rằng những phần thưởng trước đó cũng chẳng đáng là bao, nhưng đối với một phàm nhân như hắn thì tác dụng vẫn là rất lớn.

“Một lần biến thân phù” “10 phút kim thân đan dược” “thần hành vạn lý giày” “Thuốc giả c·hết”… Trong tay nải của đường tăng có khoảng chín, mười món như vậy. Vì vậy nói rằng hắn hoàn toàn là một phàm nhân không có sức tự vệ cũng không hẳn là chính xác.

Nói đúng ra thì hắn nghĩ rằng mình có cơ hội để đánh bại tiểu yêu nữ. Dù rằng cách để thực hiện điều đó cũng chẳng quang minh chính đại gì.

Cách thì rất đơn giản, đó là dùng kim thân đan và biến thân phù để bắt chước tôn ngộ không. Chỉ cần đợi đến lúc đối phương sơ xuất thì lẻn vào trong bụng và gây rắc rối trong đó. Cho dù yêu quái có mạnh đến mức nào thì cũng chỉ có thể chịu thua.

Tiểu yêu nữ đối với hắn hầu như không có đề phòng, vậy nên hắn đã có rất nhiều cơ hội để thực hiện kế hoạch. Thế nhưng nghĩ lại làm vậy với một tiểu yêu nữ cũng có chút quá đáng nên thôi. Hơn nữa từ đó đến giờ nàng ta vẫn chưa gây hại gì cho hắn mà chỉ đơn giản là đi nhờ xe.

Quay lại với câu chuyện, hắn trước đó thật ra có một tấm Địa Hành phù, nhưng lại sử dụng để lấy một kho báu khác rồi, nên giờ trong tay nải của hắn cũng không có thứ gì có thể trực tiếp khai thác được kho báu đó.

Trong lúc Đường Tăng còn xoắn xuýt không biết phải làm gì, thì tại trong một góc cách đó không xa, có một con yêu quái đã lén rời đi. Sau khi rời đi, con yêu quái nhanh chóng tìm đến ngôi nhà mà yêu nữ ở lại. Thì ra đó là một người thuộc hạ của yêu nữ được cử đi để giá·m s·át Đường Tăng.



“Đại vương, tên hòa thượng hiện đang ở dưới gốc cây liễu nghìn năm. Hắn dường như đang tìm thứ gì đó bên trong tay lải.”

Tiểu yêu nữ nghe vậy có chút vuốt cằm suy tư.

“Có thể hắn đang cần đào thứ gì đó ở dưới đất rất sâu. Bình thường nếu không sâu lắm thì hắn từ sớm đã bắt tay vào đào ngay rồi. Ngươi đi tìm một con tiểu yêu có khả năng đào đất đến giúp hắn một tay. Những thứ ấy không lọt mắt ta, nhưng đối với đám tiểu yêu vẫn là rất có tác dụng.”

Nhận được mệnh lệnh, tên tiểu yêu nhanh chóng rút lui. Khi này, một nữ yêu quái ở bên cạnh của tiểu yêu nữ mới lên tiếng:

“Đại vương, có phải ngài đang quan tâm đến tên hòa thượng đó quá không? Thay vì đi theo hắn chịu khổ, ở lại nơi này nhận cung phụng của dân chúng không phải sẽ tốt hơn sao?”

Tiểu yêu nữ nghe vậy cũng trầm tư một lúc: “Ngươi nói cũng có lý, nhưng ta thấy tên hòa thượng ấy cũng rất thú vị, đồ chơi mới lạ cũng nhiều. Đi theo hắn cũng không lo buồn chán.”

“Nếu ngài có hứng thú với mấy món đồ chơi đó như vậy, không phải chỉ cần một ngụm nuốt hắn là tất cả sẽ là của chúng ta hay sao?”

Tiểu yêu nữ trợn mắt: “Ngươi đã nhìn thấy ta ăn thịt người bao giờ chưa? Hơn nữa thịt hòa thượng chắc gì đã ngon hơn thịt gà hay thịt trâu! Hơn nữa ta cũng có linh cảm nếu mình ăn thịt tên hòa thượng này thì bản thân sẽ gặp phải thứ gì đó rất khủng kh·iếp.”

“Mà thôi, mà thôi. Nói chuyện về tên hòa thượng đó làm ta ăn đều mất ngon luôn. Ăn thịt mà cảm giác cứ như đang ăn món chay đấy.”

Quay trở lại với Đường Tăng, hắn nhận ra mình đã bị dồn vào bước đường cùng. Hắn chuẩn bị lấy ra 10 phút kim thân đan. Dù khá chắc việc bản thân có đào được kho báu gì thì cũng khó mà có giá trị vượt qua được kim thân đan. Phải biết kim thân của hắn thuộc Đấu Chiến Thắng Phật. Có nghĩa là còn mạnh hơn cả nhục thân của hầu tử hiện tại.



Thế nhưng biết đâu đấy, trong kho báu này còn ẩn chứa thứ tốt hơn thì sao? Điều không biết mới chính là thứ khiến cho người ta xoắn suýt nhất. Nếu như bên trong đó mà ẩn chứa Lục Trượng Kim Thân, thì chẳng phải hắn sẽ phải tiếc nuối cả đời nếu như từ bỏ hay sao?

Ngay lúc này, yêu tinh chuột chũi được tiểu yêu nữ cử đến cũng đã đi đến chỗ của Đường Tăng. Nhìn thấy yêu tinh chuột chũi, thứ đầu tiên mà Đường Tăng nghĩ tới là tên này đến c·ướp Lục Trượng Kim Thân của mình, bèn cầm sẵn trong tay kim thân đan. Dù sao cũng phải sử dụng, g·iết thêm một con yêu quái cũng coi như là trừ hại cho dân.

Nhưng rồi khi hắn để ý đến ngoại hình của con yêu quái cũng dần bình tĩnh lại… Chuột chũi, thế chẳng phải là biết đào hang rồi!

Một khi lý trí đã quay trở lại, mọi thứ trong đầu đường tăng cũng trở lên thanh minh hơn nhiều. Con yêu quái này 9 phần 10 là do tiểu yêu nữ cử đến trợ giúp. Dù sao nàng ta cũng nhiều lần nhìn thấy hắn đoạt được bảo bối, có ma mới tin là nàng ta không quan tâm đến nó. Nhưng từ khi mở ra kim thân đan hắn đã biến rằng mình đã có khả năng tự vệ nên cũng chưa bao giờ để tâm đến điều đó.

Phải biết là ngay cả mạnh như Thiết Phiến Công Chúa đều không thể chịu được mà phải cầu xin tha thứ trước Tôn Ngộ Không. Tiểu yêu nữ lại càng không có khả năng chống lại được chiêu thức kết hợp hủy diệt của hắn!

Mà quan trọng hơn, công nhân đã đến làm việc. Vậy chủ nhà như hắn cũng phải đi ra tiếp đón chứ!

“Ha ha, xin chào anh bạn yêu tinh. Hôm nay là ngày nghỉ mà vẫn đến công trường làm thêm giờ quả là một biểu hiện đáng khen. Cố gắng lên, ta coi trọng cậu!”

Nói rồi Đường Tăng tự mình tìm đến một gốc cây để nghỉ ngơi. Có tay chân thật là tốt, thật là mong đến ngày máy thầy trò tụ họp cùng nhau…

Tôn Ngộ Không, Sa Ngộ Tịnh, Chư Bát Giới, cả ba đều không biết bản thân từ giờ khắc này đã bị Đường Tăng coi là công cụ hình người!

* Tiếng lòng của tiểu yêu quái:

“Ta là một con chuột chũi thành tinh, có tên là Hắc Thử. Ta vốn chỉ là một con yêu quái không có danh tiếng gì, và cũng rất ít khi được đại vương nhớ tới. Thế nhưng hôm nay không hiểu tại sao cấp trên của ta đột nhiên tìm tới ta và nói đã cho ta một phúc lợi. Đó là một công việc được chính đại vương chỉ đạo.

Mới đầu ta cũng rất vui khi mình là người được chọn. Nhưng khi nhìn thấy người kia ta mới biết tại sao mình là người được chọn. Có lẽ bởi vì bộ lông toàn thân của ta có màu đen nên số phận của ta cũng thế.

Vừa nhìn thấy ta, ta đã cảm nhận được sát khí người đó dành cho mình. Ta giống như một chiếc lá con bay lượn trong cơn bão lớn, cảm giác như sinh mệnh của mình sẽ bị nhấn chìm bất cứ lúc nào. Thế nhưng cũng chỉ sau đó một chút, sát khí của người đó dành cho ta lại biến mất. Không chỉ vậy, hắn còn đến bắt chuyện với ta, cười nói vui vẻ và thậm chí còn khen ngợi ta thật là chăm chỉ! Lẽ nào đây là tư bản mà đại vương vẫn thường hay nhắc tới?”