Lúc Thẩm Thực trở về là buổi chiều, Hứa Ngôn nói bắt đầu từ ngày mai cậu sẽ nghỉ ngơi hai ngày, đến lúc đó cậu sẽ qua, để Thẩm Thực về nhà nghỉ ngơi trước. Thẩm Thực lại không nói cho cậu biết, anh xuống máy bay ở thành phố của cậu —— hôm nay phải đi bệnh viện làm kiểm tra định kỳ.
Lam Thu Thần đổi loại thuốc mới cho Thẩm Thực, cùng anh xuống lầu lấy thuốc, thuận tiện trò chuyện. Các chỉ số đo được lần này rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, từ cảm xúc và biểu tình của Thẩm Thực, Lam Thu Thần cũng có thể nhìn ra trạng thái của anh rất tốt, là tốt nhất trong mấy năm nay.
“Hiện tại cũng rất tốt, tiếp tục duy trì.” Lam Thu Thần nói, “Vẫn là câu nói cũ, uống thuốc đúng giờ, có vấn đề gì thì liên lạc với tôi.”
Thẩm Thực im lặng một lát, nói: “Có chuyện muốn nhờ anh.”
Lam Thu Thần nhìn về phía anh: “Chuyện gì?” Đọc Full Tại Truyện Full
Sau khi đánh mất em trai ruột ròng rã suốt hai ngày, Hứa Ngôn cuối cùng nhận được điện thoại của Hứa Niên.
“Niên Niên, có chuyện gì vậy nha?” Ngữ điệu Hứa Ngôn cực kỳ ôn nhu, “Sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho anh?”
Giọng Hứa Niên vô cùng lạnh lùng: “Hứa Ngôn, em biết anh ngoan cố không thay đổi được, em không khuyên anh, cũng không can thiệp vào tình cảm của anh. Bên chỗ ba mẹ, anh tự nghĩ xem nên ăn nói thế nào, dù sao em cũng sẽ không giúp anh nói chuyện.”
“Được nha, anh cũng không hi vọng em sẽ giúp anh.” Hứa Ngôn cười nói.
“Nhưng có một điều em muốn nói với anh.”
“Ừm, em nói đi.’
“Anh có biết Thẩm Thực đang đi khám bác sĩ tâm lý không, có phải anh ta dùng cái này để khiến anh mềm lòng không?”
Hứa Ngôn đang sửa ảnh, nghe được câu này, đôi tay run lên, khiến hàm dưới của người mẫu trong ảnh lõm vào một cái hố. Cậu bình tĩnh hoàn tác, buông con chuột ra, hỏi: “Làm sao em biết anh ấy đang đi khám bác sĩ?”
Nghe cậu hỏi lại như vậy, Hứa Niên đã hiểu rõ rằng Hứa Ngôn cũng không biết chuyện.
“Em đi khám thai với chị, trong thang máy gặp phải Thẩm Thực và Lam Thu Thần. Lam Thu Thần, anh nhớ không, lúc sinh nhật anh Kỷ Hoài, anh ta cũng ở đó, anh còn xin anh ta danh thiếp.”
“Chị và em đều đeo khẩu trang và mũ trùm đầu, Thẩm Thực không nhận ra bọn em. Em nghe thấy Lam Thu Thần nói với Thẩm Thực về tác dụng phụ của thuốc, bảo anh ta uống nửa viên trước, những viên thuốc khác vẫn theo liều lượng trước đây.”
“Không nói thêm gì nữa, sau đó họ cùng nhau đi lấy thuốc, vừa tháo khẩu trang vừa trò chuyện ở hành lang, em không thể nhìn nhầm được.”
Một lúc sau, Hứa Ngôn nói: “Anh biết rồi.”
“Anh, tự anh suy nghĩ đi.” Hứa Niên dừng một chút, nói, “Chị khuyên em, là chị ấy tin tưởng hiện tại những việc anh làm đều là lựa chọn lý trí, muốn ủng hộ anh nhiều hơn. Cho nên, mặc kệ sẽ như thế nào, hy vọng anh vui vẻ, em tôn trọng quyết định của anh, chính là đừng để bản thân chịu ủy khuất nữa.”
“Được”
Cúp điện thoại, Hứa Ngôn lưu lại dữ liệu, tắt máy tính, thu dọn đồ đạc một cách ngăn nắp, bước ra khỏi văn phòng, nhưng mà không quá vài giây, cậu lại quay lại, lấy chìa khóa xe ở vị trí dễ thấy trên mặt bàn.
Đến bệnh viện, Hứa Ngôn đứng trong đại sảnh xem bản đồ hướng dẫn, xác định tầng lầu khoa tâm lý, sau đó đi vào thang máy.
Trong phòng làm việc chỉ có một bác sĩ đang ngồi, Hứa Ngôn gõ cửa hai cái: “Bác sĩ Lam.”
Lam Thu Thần ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Hứa Ngôn anh sửng sốt mấy giây, có chút kinh ngạc, nhưng đối với sự xuất hiện của Hứa Ngôn dường như lại không cảm thấy nghi hoặc hay bất ngờ. Anh nở nụ cười: “Hứa Ngôn, xin chào.”
Nắng chiều hoàng hôn đỏ rực, chiếu sáng cả một con phố rộng lớn, giống như lửa cháy đến trên mặt, Hứa Ngôn đón lấy ánh sáng tươi đẹp kia, một đường đi về phía trước.
Mỗi câu Lam Thu Thần đã nói, không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cậu.
“Hứa Ngôn, xin chào.” Đọc Full Tại Truyện Full
“Mấy tiếng trước Thẩm Thực mới nhờ tôi rằng là, ‘
Nếu ngày nào đó Hứa Ngôn tới tìm anh hỏi bệnh của tôi, không cần giữ bí mật cho tôi, đừng giấu giếm, nói thật cho em ấy biết’
, không ngờ cậu lại tới nhanh như vậy.”
“Ba năm trước, Thẩm Thực được chẩn đoán bị trầm cảm nặng kèm theo lo lắng mức độ vừa phải, khi đó cơ thể đã xuất hiện triệu chứng nghiêm trọng, đau dạ dày, khó thở, cứng chân tay. Đó là lúc cậu đã ra nước ngoài không lâu, Thẩm Thực đang trong giai đoạn chuẩn bị thi cử.”
“Tình trạng của cậu ấy rất không lạc quan, nếu làm liệu pháp MECT, cũng chính là trị liệu bằng phương pháp sốc điện, đối với cậu ấy mà nói là phương pháp tương đối nhanh và hiệu quả, nhưng sẽ có tác dụng phụ và di chứng để lại, ví dụ như trí nhớ kém và khả năng phản ứng giảm xuống, cho nên Thẩm Thực từ chối, kiên trì uống thuốc và làm tư vấn tâm lý.”
“Trong quá trình điều trị tôi phát hiện Thẩm Thực còn mắc chứng rối loạn căng thẳng rõ ràng, cậu ấy đã từng gặp bác sĩ tâm lý lúc còn học trung học, vấn đề bắt nguồn từ khi còn bé, yêu cầu của ba mẹ đối với cậu ấy quá cao, nếu làm sai chuyện thì sẽ bị nhốt lại, đây là một trong những hậu quả trực tiếp nhất khiến cậu ấy sợ bóng tối. Hoàn cảnh gia đình Thẩm Thực tin rằng cậu cũng hiểu rõ một chút, khi đó tuy rằng ba mẹ cậu ấy đã dẫn cậu ấy đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng đồng thời cũng nghiêm ngặt giám sát, Thẩm Thực rất phản kháng, cho nên nói mình đã khỏi rồi, không muốn đi khám bác sĩ nữa.”
“Trong hai năm sống chung với cậu, Thẩm Thực lại thích ngủ ở những nơi hoàn toàn không có ánh sáng, bởi vì có cậu ở bên cạnh, cậu ấy cảm thấy mình có thể vượt qua nỗi sợ hãi này và biến bóng tối thành một điều bình thường. Sau khi hoàn toàn chia tay với cậu, cậu ấy ở một mình trong bóng tối quá lâu, khiến chứng rối loạn căng thẳng tái phát.”
“Một số người bị trầm cảm sẽ có chung một đặc điểm, hay suy nghĩ, Thẩm Thực cũng vậy, cậu ấy sẽ không ngừng lặp lại những chuyện khiến cậu ấy đau khổ, ví dụ như những hình phạt cậu ấy phải chịu khi còn bé, một số cảnh tượng khi chia tay với cậu. Cậu ấy nói cho tôi biết, điều khiến cậu ấy đau khổ nhất chính là phát hiện bản thân mình hiểu lầm cậu suốt bốn năm.”
“Những ký ức này sẽ luôn xuất hiện trong giấc mơ của cậu ấy, Thẩm Thực mất ngủ rất nghiêm trọng, sau khi bắt đầu dùng thuốc cậu ấy có triệu chứng buồn ngủ trong một thời gian, nhưng thỉnh thoảng sẽ bị tỉnh giấc. Cậu ấy nói luôn mơ thấy mình đi vào thang máy không có đáy, ngã từ một nơi rất cao. Cho nên cậu ấy chống lại giấc ngủ, sợ mơ thấy bản thân rơi xuống lầu, sợ mơ thấy dáng vẻ lúc cậu bỏ đi.”
“Không biết cậu ấy có nói với cậu không, mỗi năm cậu ấy đều bay đến Paris vài lần, trong đó một lần là sinh nhật cậu, mấy lần còn lại thì tuỳ vào vận may, không nhất định có thể gặp được cậu, bởi vì cậu bay đi khắp nơi trên thế giới, rất ít khi ở chung cư, nhưng mỗi lần cậu ấy từ Paris trở về, trạng thái đều tạm thời tốt hơn một chút.”
“Cường độ làm việc của cậu ấy ở văn phòng luật rất lớn, áp lực cũng lớn, thường xuyên thức đêm đi và công tác, nhưng cậu ấy rất có hứng thú với ngành này, hơn nữa biết cậu sắp về nước, cho nên tình trạng tâm lý tương đối ổn định, sau vài lần kiểm tra và xét nghiệm, xác định trầm cảm chuyển sang mức trung bình, lo lắng cũng giảm xuống mức nhẹ.”
“Nhưng sau khi cậu về nước, bởi vì bị cậu cự tuyệt, còn hiểu lầm cậu có bạn gái, cho nên tình huống lại kém đi, xuất hiện ảo giác mà trước đó rất hiếm khi xảy ra. Đương nhiên, cậu cự tuyệt và bài xích cũng là hành vi bình thường, đứng ở góc độ của cậu, tôi có thể hiểu được tâm tình và cách làm của cậu.”
“Thẩm Thực chưa từng nói cho cậu biết chuyện này, bây giờ tôi nghĩ là cậu ấy đúng, lấy bệnh của mình đổi lấy sự mềm lòng của cậu kỳ thật rất không đáng tin. Trước khi biết những thứ này, cậu bằng lòng quay lại với cậu ấy, đối với Thẩm Thực mà nói là một loại khẳng định, ít nhất chứng minh cậu không phải là đồng tình với cậu ấy.”
“Những gì tôi nói, cơ bản chính là hoàn cảnh mấy năm nay của Thẩm Thực, hy vọng không mang đến áp lực gì cho cậu, bởi vì nguyên nhân căn bệnh của Thẩm Thực là ở gia đình cậu ấy. Những vấn đề thời thơ ấu để lại không được điều trị kịp thời và hiệu quả, ảnh hưởng đến tính cách của cậu ấy, sau đó lại đoạn tuyệt với người nhà, tình cảm với cậu tan vỡ, tích tụ dần, mới tạo thành sự bùng nổ cuối cùng.”
“Trước đây Thẩm Thực không phải là một người bạn đời đủ tư cách, cậu ấy rõ ràng ý thức được điểm này, cho nên đã đem bản thân đập nát rồi xây lại, tuy rằng quá trình cực kỳ đau khổ, nhưng may mắn cậu vẫn sẵn sàng cho hai bên một cơ hội. Hứa Ngôn, cậu là một người rất dũng cảm.”
Không còn nữa, nói tới đây, toàn bộ quá trình Hứa Ngôn đều không mở miệng, chỉ cúi người về phía Lam Thu Thần, nói lời cảm ơn và tạm biệt. Cậu xoay người xuống lầu, lên xe, xuyên qua nội thành đi ra đường cao tốc, một khắc cũng không dừng.
Mặt trời lặn dần rồi biến mất ở phía chân trời, chỉ còn lại một mảnh tàn hồng, Hứa Ngôn mừng vì mình đang ở trên đường cao tốc, có thể lái xe thật nhanh. Cậu nhớ tới dáng vẻ của Thẩm Thực, rất nhiều, tái nhợt, lạc lõng, tuyệt vọng, sụp đổ, rơi lệ… Rất nhiều chuyện đều có thể lần theo dấu vết, chẳng hạn như anh gầy đi, chẳng hạn như lần đó ở khách sạn Bắc Kinh, chẳng hạn như ‘Anh có thể yêu em giống như một người bình thường’, chẳng hạn như dáng vẻ anh đứng không vững trong phòng chứa đồ, chẳng hạn như Thang Vận Nghiên nói anh nhập viện, chẳng hạn như anh sau khi uống say vẫn nhớ uống thuốc.
Căn bản không phải thuốc ngủ, mà là thuốc trị trầm cảm. Đọc Full Tại Truyện Full
Cậu nhớ đến năm đó đã nói với Thẩm Thực: Thẩm Thực, tôi đề nghị anh đi khám bác sĩ, tâm lý anh có bệnh, đáng đời không biết yêu người, anh thật đáng thương.
Cho nên Thẩm Thực thật sự đi khám bác sĩ, cũng thật sự được chẩn đoán chính xác có vấn đề tâm lý.
Hứa Ngôn dùng sức lau đôi mắt, hàm răng không ngừng run lên, lục phủ ngũ tạng đều bị ép chặt vào nhau, dùng sức ép mạnh thành một nhúm nhăn nheo, lăn lộn trong lồ ng ngực trống rỗng, đụng vào chỗ nào cũng đau.
Cậu nên làm gì, cậu có thể làm gì.
Cậu thà rằng Thẩm Thực tiêu sái tự do, quên hết đi tất cả những chuyện của quá khứ, còn hơn nhìn thấy anh yếu ớt tan vỡ như vậy, trong thời gian hơn ba năm không hề có một giây được thoải mái.
Không phải đều nói tình yêu đều là thứ tốt sao, tại sao lại khiến người ta trở thành như thế này?
Quảng đường một tiếng dài dằng dặc trước nay chưa từng có, lúc lái xe vào nội thành, đúng lúc giờ cao điểm vào buổi tối, đèn sau xe không ngừng nhấp nháy, đèn đỏ hiên ngang đến chói mắt, như kim cang trừng mắt nhìn Hứa Ngôn, mạnh mẽ níu lấy nổi lo lắng và hoảng hốt trong lòng cậu, mạnh mẽ xé rách ra, phô trương uy thế đến loá mắt, khiến cậu đứng ngồi không yên.
Trong cơ thể có cái gì đang sưng tấy, sắp nổ tung, gắng gượng khiến cậu không thở nổi, mơ hồ muốn hét thật to lên, để thanh âm cùng nổ tung, trút hết những đau đớn, tất cả đều gục ngã, xong hết mọi chuyện.
Hứa Ngôn đưa tay che mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống. Cậu bị mắc kẹt trên con đường thẳng chật đông đúc trì trệ này, cậu không thể tự khống chế mà tưởng tượng khi bệnh của Thẩm Thực phát tác, co rúc, cứng ngắc, khó thở – rốt cuộc là mùi vị gì, Hứa Ngôn không cách nào liên tưởng được.
Cậu chỉ là rất mệt.
Cậu chưa từng nói cho ai biết, mấy năm nay cậu thật ra rất mệt mỏi.
Dù sao cũng phải cố hết sức để kiềm chế bản thân đừng nghĩ đến Thẩm Thực, giống như nghĩ đến điều đó có ý nghĩa là bạn chưa hoàn toàn bỏ cuộc. Con người thích nhất là ép mình làm một việc gì đó để chứng minh quyết tâm, nhưng thực tế nếu thật sự không quan tâm nữa thì điều đó là không cần thiết.
Hơn thua như vậy, quá mệt mỏi.
Đêm đó nhìn thấy Thẩm Thực uống say, nhìn thấy ngôi nhà không chút thay đổi kia, Hứa Ngôn không khỏi mất đi cảnh giác – thật ra bọn họ giống nhau, sống như người bình thường, nhưng trong thâm tâm vẫn không ngừng tự dằn vặt.
Hứa Ngôn chỉ là không nghĩ tới, trên người Thẩm Thực còn giấu một vết thương ẩn sâu như thế. Cậu cũng chưa bao giờ có ý định dùng bất cứ thủ đoạn nào để trả thù, lại không ngăn được Thẩm Thực tự trừng phạt chính mình, quá nghiêm khắc, tại sao lại như vậy, dùng phương thức như vậy để cảm nhận tình cảm của anh.
Cậu cảm thấy được tình yêu qua nỗi đau và lời xin lỗi kéo dài của anh.
Xe chạy vào khu chung cư, trời đã hoàn toàn tối đen, nhà Thẩm Thực càng ngày càng gần, Hứa Ngôn đạp thắng xe, dừng lại dưới gốc cây bên đường. Hốc mắt cậu đỏ hoe, xuyên qua cửa sổ xe nghiêng đầu nhìn lại, cây bạch ngọc lan kia rất an tĩnh đứng dưới ánh trăng, đèn sân thượng lầu hai sáng lên, cửa mở ra, Thẩm Thực đi ra.
Anh đứng bên lan can, đang gọi điện thoại, tay cầm một ly nước.
Hứa Ngôn không chỉ một lần cảm thấy Thẩm Thực giống như một cái cây, sinh trưởng trong tuyết trắng bên cạnh đèn đường Hokkaido đêm đông năm ấy, sinh trưởng trong gió dưới ánh chiều tà mùa hè, cũng sinh trưởng trong vùng hoang dã từng đã ngừng tưới tiêu —— Rất lâu sau đó, cũng giống như giờ phút này, Hứa Ngôn quay đầu lại nhìn, thì ra trên mảnh đất hoang dã cây cối đã um tùm phủ kín, mà chính cậu cũng không cần canh giữ ảo ảnh để lừa mình dối chính mình nữa.
Tất cả những cảm xúc sinh động giờ khắc này khi nhìn thấy Thẩm Thực đều chợt bình ổn lặng lẽ, Hứa Ngôn lau khô nước mắt, cầm lấy di động bấm một dãy số.
“Alo?”
“Bác sĩ Lam, tôi là Hứa Ngôn.”
“Làm sao vậy?”
“Có chuyện muốn nhờ anh.”
“Cậu cứ nói.”
Hứa Ngôn ngẩng đầu hít sâu một hơi, nhìn Thẩm Thực trên ban công, trước khi nước mắt lại rơi xuống, cậu nói: “Có thể làm phiền anh, đừng nói cho Thẩm Thực biết chuyện này.”
Nếu như có thể, ai không muốn thể diện, thể diện người yêu, thể diện được yêu.
Cậu không thể vạch trần mọi chuyện như vậy, cậu quyết định sẽ không hỏi bất cứ điều gì, đợi đến khi Thẩm Thực có dũng khí tự nguyện nói ra.
“Được, tôi sẽ không nói với cậu ấy.” Lam Thu Thần trả lời.
Một khuôn mặt khóc đến rối tinh rối mù, Hứa Ngôn sau khi cúp điện thoại ngồi trong xe mười phút. Thẩm Thực cũng nói chuyện điện thoại xong, tựa vào lan can, uống ngụm nước.
Một lát sau, Hứa Ngôn nhận được wechat của anh: Ngày mai được nghỉ phép phải không? Anh đến đón em?
Hứa Ngôn nhìn màn hình, thấy nó sáng lên, rồi tự động tắt đi.
Cậu đeo khẩu trang, hạ cửa sổ xe xuống, khởi động lại xe, lái về phía trước vài mét, rẽ trái, đèn xe đang chiếu về phía nhà Thẩm Thực, sáng trưng một mảnh.
Thẩm Thực ngơ ngác, từ lầu hai nhìn xuống.
Hứa Ngôn hít hít mũi, thò người ra khỏi cửa sổ xe, vẫy vẫy tay cười với anh.
Hết chương 60.