Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thân Ta Tự Mang Vinh Quang Vô Hạn

Chương 2




05.

Ta cứ tưởng tiểu hầu gia cũng là người vừa sống lại, nhưng thật ra không phải.

"Hôm qua có người đưa một phong thư đến hầu phủ, nói hai tiểu thư Tạ gia đã bị hoán đổi. Sáng nay người gác cổng mới đưa lên cho ta."

Ta kinh ngạc, nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc: "Thế mà chàng cũng tin?"

Tiểu hầu gia thấy oan uổng lắm, khẽ lẩm bẩm: "Mới đầu ta cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, sau đó mới cho người đến Tạ phủ thăm dò."

"Trên đường nàng đến đây, người của ta cũng quay về xác nhận đúng là có chuyện này."

"Ta nghĩ Tạ phu nhân vốn đã cay nghiệt, rất khắt khe với nàng, đây cũng là loại chuyện bà ta có thể làm ra, nên mới tin."

Hắn thăm dò nhìn ta một cái, lắc lắc ống tay áo ta, cẩn thận xin tha:

"Ta đúng là thằng ngu mới tin lời bịa đặt. A Tri tốt, tha thứ cho ta nha."

Ta nhướng mày.

Chưa bàn đến gã sai vặt đưa tin cũ về cho hầu gia, thì người nào lại vô duyên vô cớ gửi loại thư này đến hầu phủ?

Gửi cũng được đi, nhưng tin được viết trong thư lại là tin giả.

Mà rất nhanh sau đó, ta đã có được đáp án.

Ba ngày sau, tiểu hầu gia cùng ta về lại mặt, trên đường trở về thì gặp đích tỷ và Triệu Minh Phương. (Lại mặt: Về nhà vợ sau khi kết hôn)

Triệu Minh Phương mặt mày lạnh tanh, y phục trên người đã giặt đến bạc màu, giữa ngón cái và ngón trỏ có một vết chai thật dày.

Ta chỉ vô tình nhìn y một cái, người nọ đã lập tức quay đầu lại, ánh mắt chăm chú chỉ nhìn về phía ta.

Thật xui xẻo, không ngờ lại phải đối diện với hắn.

Ta vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Phụ thân đang uống trà với hai chàng rể, đại phu nhân tâm sự cùng đích tỷ, ta lang thang đi dạo trong hoa viên hậu viện.

Không ngờ mới đi được mấy vòng, đã gặp Triệu Minh Phương tiến lại gần, cuối cùng dừng trước mặt ta.

Y cúi đầu nhìn ta, khàn giọng gọi: "Tri Vân."

Ta hoảng sợ, liên tục lùi về sau mấy bước.

Ánh mắt Triệu Minh Phương nhìn ta rất nặng nề, đau đớn nói: "Sao lại không giống?"

"Người nàng gả đến rõ ràng là ta, sao lại thành người khác?"

Thì ra, người sống lại một đời không phải tiểu hầu gia, mà là Triệu Minh Phương.

"Ta vừa tỉnh lại đã đến Tạ phủ hỏi chuyện hôn sự, vốn định đời này sẽ đối xử với nàng thật tốt."

"Biết được hai người không đổi chỗ, ta lập tức gửi tin giả cho hầu phủ. Vốn định lừa gạt tiểu hầu gia để hắn đổi lại kiệu hoa, nhưng hắn lại không làm."

Y đưa tay về phía ta, hai mắt đầy lưu luyến, cứ như ta là người y yêu tha thiết.

"Tri Vân, đừng sống với tên què kia, bỏ trốn cùng ta."

Y có bệnh à?

Ai muốn bỏ trốn với y?

Như chợt nhớ ra cái gì, y nói tiếp: "Tri Vân nàng yên tâm, ta và nàng ấy chưa động phòng."

Ta còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe chất giọng the thé của đích tỷ vang lên.

"Tạ Tri Vân, ngươi không có liêm sỉ, dám quyến rũ phu quân của ta!"

Nàng rảo bước lại đây, đứng chắn giữa ta và Triệu Minh Phương, cảnh giác nhìn ta: "Đừng thấy tiểu hầu gia bỏ bê ngươi thì bắt đầu nhớ thương anh rể."

Tiểu hầu gia đứng phía sau nàng, nghe vậy không khỏi bật cười.

Trời bỗng dưng nổi gió, hắn cởi áo choàng, khoác lên người ta, còn tỉ mỉ thắt dây thật kỹ, không chút đoái hoài đến đích tỷ.

"Nàng ấy đã nếm qua gạo trắng, há còn muốn thử qua tro trấu của ngươi?"

Đích tỷ thay đổi sắc mặt.

Hôm nay nàng ăn vận quả thực vô cùng tinh tế, trên mặt vẫn phủ đầy son phấn, nhưng vẫn không che nổi quầng thâm dưới mắt.

Tiểu hầu gia nắm tay ta, kiêu ngạo tuyên bố: "Mở to hai mắt mà nhìn cho kỹ, ta và nương tử ân ái cỡ nào."

Đích tỷ khiếp sợ nhìn đôi tay đan lại với nhau của bọn ta.

"Sao có thể như vậy?" Nàng ta thì thào tự hỏi.

Tiểu hầu gia dường như vẫn chưa hết giận, liếc sang Triệu Minh Phương: "Còn ngươi, cũng đừng nhớ thương nương tử của người khác nữa."

Nói xong, hắn kéo tay ta, dịu giọng nói: "Nương tử, chúng ta về nhà thôi."

Triệu Minh Phương cũng không nói gì. Y là người rất biết thức thời, bây giờ địa vị của y và tiểu hầu gia cách nhau một trời một vực, tất nhiên không dám chống đối.

Nhưng lúc đi ngang qua người y, y dùng âm lượng chỉ vừa đủ hai người nghe nói với ta:

"Tri Vân, tên què này có gì tốt?"

"Sớm muộn gì ta cũng đem nàng trở về bên cạnh ta."

Y gằn từng tiếng, có thể nói là nghiến răng nghiến lợi thốt ra.

Ta chỉ xem như không nghe gì.

Vừa bước lên xe ngựa, tiểu hầu gia đã vội buông rèm, ngăn ánh mắt nóng rực kia lại bên ngoài.

"A Tri, ánh mắt hắn nhìn nàng không đúng lắm, không lẽ hắn cũng thích nàng? Về sau nàng cách xa hắn ra một chút."

Thích ta?

Ta lắc đầu.

06.

Kiếp trước, trong đêm tân hôn, Triệu Minh Phương cũng không hề chạm vào ta.

Ai cũng cho cho rằng y rất yêu thương ta, nhưng tất cả đều là giả dối.

Ngay từ đầu, y đã lừa ta rằng: "Nghe nói lúc làm chuyện vợ chồng, nữ tử sẽ rất đau đớn, ta sợ làm nàng đau."

Ta cũng không phải con ngốc, biết y không có ý với mình, nói vậy chỉ để lấy cớ, nhưng ta cũng rất vui vẻ chấp nhận.

Sau này, ta nhiều lần bắt gặp y ngơ ngẩn nhìn một chiếc khăn lụa thêu hình hoa lau.

Có một lần còn thấy y đỏ bừng mặt tự xử, bên cạnh vẫn là chiếc khăn tay đó.

Mỗi lần rời kinh xuất chiến, y cũng lưu luyến dạt dào nhìn về phương đông xa xôi.

Lúc đó, ta vẫn chưa biết lầu các mà y ngày đêm mong mỏi rốt cuộc là nhà ai.

Ta cũng không hiểu, vì sao trong lòng đã có người nhung nhớ, còn muốn cưới ta.

Sau này ta mới biết được, không phải y không muốn cưới người nọ, mà là không thể cưới.

Lúc ta hiểu ra thì đã muộn, khi ấy bốn bề thọ địch, Triệu Minh Phương tính sai một bước, còn khiến ta phải chôn cùng.

Cũng trong lúc ấy, đích tỷ mới bị hưu không lâu, Tạ gia bị nàng ta làm mất hết mặt mũi, không cho nàng về nhà.

Nàng lang thang bên ngoài một mình, một ngày kia tìm người đến chuyển lời, nói có một việc liên quan đến mẫu thân, muốn gặp ta để nói.

Ta nhất thời hồ đồ, đồng ý.

Kết quả đích tỷ khoá cửa lại, điên dại chất vấn ta: "Dựa vào cái gì ngươi có thể sống tốt như vậy?"

"Ta là đích nữ được nuôi dưới danh phận đại phu nhân, từ nhỏ cái gì cũng tốt hơn ngươi. Hiện giờ ngươi có thể phu thê ân ái, ta lại bị người ta ruồng bỏ, sao ta có thể chịu được."

"Không công bằng! Chuyện này thật không công bằng!"

Nói đến đây, tỷ ấy kích động xô đổ ngọn nến.

Bốn phía sớm đã bị nàng tưới đầy dầu, tỷ ấy ôm chặt lấy ta, muốn vây ta ở nơi này, cùng bị thiêu chết.

Nhưng tỷ ấy không biết, cho dù nàng không giết ta, qua vài ngày nữa ta cũng sẽ chết.

Chỉ cần còn mang thân phận chính thê của Triệu Minh Phương, ta trốn không thoát.

07.

Ta kéo kéo tay áo tiểu hầu gia, hỏi thử: "Chàng dạy ta tập võ được không?"

Khắp kinh thành đều biết, môn sinh kém nhất của Quốc Tự Giám chính là tiểu hầu gia của Định quốc hầu phủ.

Chữ của hắn ẩu tả như chó viết, phu tử lại vớt vát nhìn thử đống văn chương, hồi lâu cũng không biết phải nói gì cho phải.

Nhưng toàn bộ kinh thành cũng biết, tài cưỡi ngựa bắn cung của tiểu hầu gia trác tuyệt nhường nào, thiên phú võ nghệ đao kiếm linh tinh của hắn thì lại cao vô cùng.

Kiếp trước, nếu không phải hắn mất đi hai chân, nhất định đã vang danh tứ phía.

Nghe ta nói xong, tiểu hầu gia có hơi bất ngờ: "Luyện võ? Sao A Tri lại đột nhiên muốn luyện võ?"

"Để tự bảo vệ bản thân."

Nếu ta biết võ, đã không bị đích tỷ vây chết trong đám cháy kia.

"Cũng để bảo vệ cho người khác."

Tiểu hầu gia nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Trước nay ta chưa thấy nữ tử thế gia nào tập võ."

Ta sợ hắn không đồng ý, đang định đi theo thuyết phục, lại thấy hắn cười đến mặt mày cong cong: "Nhưng ta thấy vậy cũng tốt. Nếu nàng muốn học, ta sẽ dạy nàng."

Ta liền theo tiểu hầu gia tập võ.

Mẫu thân hắn cũng không phản đối, thấy ta hạ trung bình tấn còn cười lên khanh khách: "Vậy cũng tốt, Tri Vân theo con luyện võ, cũng có thể khoẻ mạnh hơn."

Sau đó, trong cung truyền chỉ, phái Định quốc hầu cùng tiểu hầu gia xuống phía nam trấn thủ, còn phải khởi hành ngay trong ngày.

Nghe nói là vì Lĩnh Nam xuất hiện thổ phỉ, cướp bóc khắp nơi, dân chúng lầm than không sao kể xiết.

Tiểu hầu gia vội vã thu dọn hành lý, hết thơm lại hôn ta: "A Tri, chờ ta trở về."

Ta nhớ rõ, kiếp trước cũng chính lần chinh chiến Lĩnh Nam này làm tiểu hầu gia mất cả hai chân, Định quốc hầu cũng mất mạng.

Ta bất an trong lòng, kéo ống tay áo hắn, gấp gáp dặn dò: "Ta từng mơ thấy chàng mất đi hai chân trong một trận chiến. Chàng đến Lĩnh Nam phải chú ý an toàn, cũng phải cảnh giác người bên cạnh."

Còn về trận chiến ở Lĩnh Nam tất thắng, ta giữ kín trong lòng không nói ra.

Tiểu hầu gia nghe xong thì hơi thất thần, sau đó ôm ta một cái thật mạnh: "Ta biết rồi, ta nhất định sẽ không chút sứt mẻ quay về."

Hắn đi rồi, nhưng lòng ta vẫn không yên, mẹ chồng ta cũng ngày ngày lo lắng.

Cuối cùng, ta vẫn không nhịn nổi nói với bà: "Mẫu thân, con cũng muốn đến Lĩnh Nam."

Mẹ chồng ta im lặng hồi lâu: "Chuyến đi này vô cùng hung hiểm, con cũng tự biết rồi đúng không?"

Ta kiên định nói: "Vâng."

Bà nghe vậy cũng không khuyên nhủ gì thêm, ngược lại còn gọi quản gia đến, bán hết điền sản ruộng đất trong nhà đổi thành nhuyễn giáp phòng hộ, còn giao một tốp quân tinh nhuệ của Hầu phủ cho ta.

"Tri Vân, con đem theo hộ giáp. Giúp ta chăm sóc cha con bọn họ, nhất định phải để họ bình an quay về."

"Còn con nữa, cũng nhớ tự chăm sóc bản thân.”