Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Y Trọng Sinh

Chương 41




- Đây là tình huống gì thế?   

- Không thấy Mạc Phàm lấy thẻ hội viên ra, cũng không dựa vào chứng cứ xác thực, bán đấu giá sư đã quay về rồi sao?   

- Tên nhóc này là ai thế?   

- Đệ tử thế gia sao?   

Lúc trước đám người này không để ý Mạc Phàm lắm, lúc này nhao nhao nhìn qua, bàn tán xôn xao.   

- Sao lại thế này?   

Trương Siêu cười nhếch mép, sắc mặt rét lạnh, vậy mà bán đấu giá sư không đuổi Mạc Phàm ra ngoài?   

- Trương thiếu, tôi đã xác nhận rồi, quả thật Mạc tiên sinh có thể trả tiền giá vừa rồi, nếu cậu ta không trả tiền được phòng đấu giá chúng tôi sẽ có cách xử lý, mong Trương thiếu yên tâm.   

Bán đấu giá sư hơi chật vật nói.   

- Hả…?   

Trương Siêu nhíu mày, mày lại lập tức giãn ra, cười lạnh lùng.   

Không biết Mạc Phàm lấy đâu ra hơn 600 vạn, nhưng có một chuyện anh ta vô cùng chắc chắn, hình như Mạc Phàm rất có hứng thú với la bàn này.   

Vậy là được rồi, xem Mạc Phàm có thể lấy ra được bao nhiêu tiền, có xứng lấy được cái la bàn này không.   

- Được rồi, tôi ra 700 vạn.   

Trương Siêu sảng khoái nói.   

Vì lấy được la bàn này, cha anh ta đã chuẩn bị dùng 1500 vạn, mới có 700 vạn mà thôi.   

Hai mắt bán đấu giá sư sáng lên:   

- Trương thiếu ra 700 vạn, có người nào ra giá cao hơn hay không?   

- 710 vạn.   

Mạc Phàm nhíu mày, nói tiếp.   

- 1000 vạn.   

Trương Siêu không chút do dự nhấc tay lên nói.   

10 vạn lại thêm 10 vạn, đúng là một tên hai lúa.   

Tốc độ này đúng là không có ý nghĩa, nếu muốn chơi thì phải chơi lớn.   

Anh ta không tin anh ta lập tức thêm gần 300 vạn, Mạc Phàm còn dám ra giá tiếp?   

Trương Siêu mới mở miệng, xung quanh yên tĩnh.   

- Bỏ ra 1000 vạn mua một cái la bàn có thể tàng phong tụ thủy, Trương gia đúng là hào phóng.   

Có người giơ ngón tay cái lên.   

- Vậy mà ra giá 1000 vạn, Trương gia thật lắm tiền.   

Có người hâm mộ nói.   

Cảm thán Trương gia có tiền, đồng thời không ít người tò mò nhìn Mạc Phàm.   

- Lập tức thêm 300 vạn, tôi thấy tên nhóc kia không còn đất diễn rồi.   

- Cậu ta đều chỉ thêm có 10 vạn, Trương thiếu ra giá lớn thế, nếu cậu ta thật sự có thể ra giá tiếp thì thành thần rồi.   

- Tên nhóc này không đấu lại được Trương gia đâu.   

…   

Mạc Phàm nhíu mày, A Hào cho hắn tối đa 1000 vạn, hắn thêm nhiều lắm cũng chỉ 50 vạn.   

Trương Siêu đã ra giá đến 1000 vạn, chắc chắn sẽ không để 50 vạn ở trong lòng.   

Có cái la bàn này, hắn có thể giảm thời gian đến Trúc Cơ, sau khi đến Trúc Cơ không biết chừng có thể luyện cái này thành pháp bảo.   

Nhưng điều kiện tiên quyết là phải lấy được.   

A Hào nhìn ra Mạc Phàm khó xử, mở miệng nói:   

- Nếu Mạc tiên sinh muốn thì cứ ra giá tiếp, tôi gọi cho Long ca một cuộc điện thoại là được.   

Mạc Phàm do dự, hắn và Đường Long không chỉ không có bất luận giao tình gì, trái lại còn có oán.   

1000 vạn là dựa vào tấm thẻ đen của Tần gia, nếu nhiều hơn hắn sẽ nợ nhân tình của Đường Long mất.   

Trả nhân tình thì hắn không sợ, nhưng la bàn này thật sự đáng giá sao?   

- Mạc tiên sinh, anh muốn la bàn này không, nếu không muốn thì la bàn này là của Siêu ca rồi?   

Tống Uyển Nhi thấy Mạc Phàm do dự, cười mỉa nói.   

Tống Uyển Nhi đổi xưng hô với Mạc Phàm thành Mạc tiên sinh, không gọi là Tiểu Phàm, nhìn thì trịnh trọng hơn chút, nhưng không có chút tôn trọng nào, càng trào phúng nhiều hơn.   

Trương Siêu hất cằm lên, không nói gì, không che giấu kiêu ngạo.   

Mắt Mạc Phàm nheo lại, liếc mắt nhìn hai người kia một cái, vẫn không quan tâm như trước.   

Nếu hắn muốn lấy la bàn, chắc chắn Trương Siêu sẽ không mang ra được khỏi phòng đấu giá.   

- Mạc tiên sinh, tôi gọi điện cho Long ca nhé?   

A Hào lại trầm giọng hỏi.   

Hôm nay ở phòng đấu giá đúng là đủ buồn bực, bị con trai nhà giàu mới nổi chèn ép không ngẩng đầu lên được, sớm biết thế tối qua đã phế tên nhóc này, hôm nay sẽ không có nhiều chuyện đến thế.   

- Sớm biết la bàn này đáng giá như vậy, Tiểu Ngọc sẽ không bán, đưa cho tiểu ca ca rồi.   

Tiểu Ngọc đỏ mắt nói.   

Mạc Phàm cứu cô, không hiểu sao cô lại thấy Mạc Phàm rất thân thiết, giống như anh trai ruột vậy, thấy Mạc Phàm bị người ta chèn ép, mắt liền ẩm ướt.   

- Không sao, anh nhìn một lát đã.   

Mạc Phàm cười sờ đầu Tiểu Ngọc, mắt nhìn la bàn trên bàn đấu giá, nói ra hai chữ:   

- Thần giám!   

Vừa mới nói xong, ánh sáng màu xanh nở rộ trong mắt hắn người thường không thể thấy được.   

Giai đoạn trước tu tiên đơn giản là luyện tinh, hóa khí, tu thần.   

Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công là chủ khí, Diễn Thiên Thần Quyết là tu thần, công pháp luyện thể lại là chủ tinh huyết.   

Tu đến thâm sâu, có thể thi triển mắt nhìn người thường không làm được, thần giám là cấp thấp nhất.   

Thần giám vừa xuất hiện, hình thái của la bàn hoàn toàn không còn giống như lúc trước hiện ra trước mắt Mạc Phàm.   

Vẫn là la bàn, nhưng chất liệu rõ hơn, đường vân bên trong, cùng với linh khí lưu chuyển xung quanh, toàn bộ đều được Mạc Phàm thu vào đáy mắt.   

Một lát sau, Mạc Phàm thu ánh sáng màu lam trong mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.   

May mà nhìn thoáng qua, nếu không…   

- 1010 vạn.   

Mạc Phàm cười nói.   

- Hả?   

Trương Siêu cho rằng Mạc Phàm không có lá gan thêm giá nữa, ai biết Mạc Phàm còn thêm 10 vạn.   

- Còn chưa từ bỏ ý định à, 1500 vạn.   

Trương Siêu giơ tay, quản gia muốn ngăn cản đã không kịp.   

Lập tức thêm 500 vạn, như trò đùa trẻ con vậy.   

Mạc Phàm cười nhẹ, kéo Tiểu Ngọc rời khỏi ghế.   

- Chúng ta đi thôi.   

- Tiểu ca ca, anh không cần la bàn nữa sao?   

A Hào cũng mờ mịt, vừa rồi còn là tư thế nhất định phải cầm được la bàn trong tay, sao lập tức muốn đi rồi?   

Anh ta không có hỏi nhiều, theo Mạc Phàm ra ngoài.   

Trương Siêu và Tống Uyển Nhi cũng sửng sốt, không ra giá nữa à?   

- Sao thế, định bỏ qua như vậy sao, em còn tưởng rằng thiếu gia giàu có gì chứ, chỉ bình thường như vậy sao?   

Tống Uyển Nhi che miệng cười nhạo.   

- Ha ha!   

Trương Siêu cười, đắc ý càng đậm hơn.   

Một tên hai lúa mà đòi so tiền với anh ta, còn kém xa.   

Nếu không phải cha muốn mua cái la bàn này, anh ta chắc chắn sẽ ném cho Mạc Phàm, xem Mạc Phàm lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.   

Bán đấu giá sư thấy Mạc Phàm từ bỏ, hô ba tiếng, gõ búa xuống.   

- Chúc mừng Trương thiếu, la bàn trị giá 1500 vạn đã thuộc về cậu.   

- Chúc mừng Trương thiếu!   

Người xung quanh nhao nhao đứng dậy chúc mừng Trương Siêu.   

Trong chớp mắt, Trương Siêu rơi vào tiếng vỗ tay và tiếng chúc mừng, cho dù thịt hơi đau một chút, nhưng những người xung quanh làm anh ta hơi lâng lâng, trên mặt tràn đầy vẻ thắng lợi.   

Nhất là nhìn thấy Mạc Phàm rời đi, càng làm anh ta vô cùng hưng phấn.   

- Mạc tiên sinh, cứ rời đi như vậy à, có hứng thú cùng thưởng thức cái la bàn này không, nó có giá 1500 vạn đó… Không biết khi nào mới có thể nhìn thấy lần nữa.   

Trương Siêu cười mỉa nói.   

Mạc Phàm mới đi tới cửa, nhíu mày dừng lại, xoay người lại.   

- Nhìn thì không cần, nếu tôi là anh, sau khi thanh toán tiền xong sẽ ném cái la bàn này đi càng xa càng tốt.   

- Cậu nói cái gì, cậu đang đùa tôi sao, 1500 vạn đó, vứt sao?   

Lông mày Trương Siêu nhướng lên, khinh bỉ nói.   

Mạc Phàm cười nhẹ:   

- Nói cho anh biết cũng không sao, thực ra la bàn này là một âm dương tụ hợp trận, có thể hóa âm vi dương, điều hòa ngũ hành, cũng là tụ phong tàng thủy như mọi người nói, quả thật có thể mang đến khỏe mạnh và vận may.   

- Nhưng kim đồng quan trọng nhất trong trận pháp bị người ta tháo ra, âm dương tụ hợp trận chỉ còn lại tụ âm trận, vẫn có thể tụ phong tàng thủy như trước, nhưng đều là âm phong âm thủy, trái lại dưỡng quỷ thì còn được, dưỡng người sao, ha ha.   

- Nếu muốn xảy ra chuyện, cứ việc để ở trong nhà, tôi cáo từ trước, tự giải quyết cho tốt.   

Nói xong Mạc Phàm dứt khoát rời đi.   

Nếu cái la bàn này ở trong tay hắn, cho dù hắn không có kim đồng, tụ âm trận chỉ có lợi chứ không có hại với hắn.   

Cho dù là âm khí hay dương khí, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công đều có thể chuyển hóa làm linh khí, huống chi hắn còn cầm kim đồng trong tay.   

Nhưng vừa rồi nhìn la bàn kia, bên trong nó đã có nhiều vết rạn, không sử dụng được nhiều, hoàn toàn không đủ để làm hắn đến Trúc Cơ, không cần cũng được.   

Nếu Trương Siêu muốn, thì cho anh ta vậy.   

Nếu Trương Siêu tin tưởng lời hắn nói, cùng lắm là đau xót vì 1500 vạn một thời gian.   

Không tin mà nói, la bàn này đặt ở Trương gia, dùng không lâu sẽ gặp chuyện không may, giảm bớt việc hắn ra tay chỉnh Trương Siêu.   

Tin hay không đều không liên quan đến hắn.   

Đại đạo khác đường, người đều có mệnh.   

Cho dù thế nào, đều là giáo huấn không nhỏ với Trương Siêu.