Sau vụ tai nạn xe, đối với Thiệu Hinh Ngôn như hứng chịu một đòn tấn công vô hình, Chu Bách Hàn nằm ở bệnh viện ba ngày mới tỉnh lại, chân trái bị gãy, bác sĩ nói ít nhất trong tháng này không nên cử động lớn mới có thể bình phục, nếu không vết thương ở chân có thể kéo dài suốt đời.
"Này, nhìn xem, tôi thật xui xẻo, ít nhất cô chỉ bị gãy một tay, còn có thể đi lại bình thường." Chu Bách Hàn nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng "Cô đã nhận được những cú điện thoại đe dọa."
"Đúng vậy. Nhìn xem, tôi vẫn còn lưu trong nhật ký điện thoại."
Thiệu Hinh Ngôn ngồi ở bên cạnh giường bệnh, đưa điện thoại của mình cho Chu Bách Hàn xem lịch sử cuộc gọi, quả thực có hiển thị dãy số là của "Người gọi không xác định", Chu Bách Hàn xoa cằm suy nghĩ.
"Nếu chúng ta có thể tìm ra người, tôi nghĩ chúng ta có thể tiến gần hơn đến sự thật."
"Ai có thể thực hiện việc này?"
Trong lúc trầm tư, hai mắt Chu Bách Hàn sáng lên như đã nhớ ra điều gì đó.
"Mặc dù tôi nghĩ việc này là bất hợp pháp, nhưng có thể coi là ngành xám. Tại sao chúng ta không tìm người có chuyên môn để hỏi?"
""Chuyên gia? Cậu có biết ai không?"
Chu Bách Hàn nhướng mày, giọng điệu trêu chọc nói: "Đó không hẳn là quen biết, nên nói thế nào đây? Tôi làm cảnh sát đã mấy năm rồi, tôi biết có một người có thể làm được, tôi sẽ cho cô tên và địa chỉ để đến tìm hắn mà hỏi."
Thiệu Hinh Ngôn cầm địa chỉ đứng trước cửa một cửa hàng bán đồ người lớn, cô cố gắng kiểm tra mấy lần địa chỉ Chu Bách Hàn đã đưa để chắc chắn là đúng, nhưng ngay cả khi bước vào cửa cửa, cô vẫn không khỏi cho rằng Chu Bách Hàn đang ác ý trêu chọc mình.
"Xin chào quý khách"
Trong cửa hàng vang lên một giọng nam nhẹ nhàng, Thiệu Hinh Ngôn mở rèm ra, nhìn thấy đồ đạc bên trong, người đàn ông ngồi trên ghế xoay quay lưng về phía cô, trong tay còn cầm một chiếc tẩu mảnh mai, làn khói cuộn tròn trong cửa hàng. Thiệu Hinh Ngôn không ghét những người hút thuốc, nhưng mùi thuốc lá không khiến cô cảm thấy khó chịu.
"Tôi đang tìm Jocelyn. "
"Là tôi ."
Chiếc ghế xoay quay lại, Thiệu Hinh Ngôn có thể nhìn rõ dung mạo đối phương, hắn tóc ngắn, tóc phía sau được thắc lại, một bên tóc được cạo sạch với một hình xăm "1998", mặc bộ kimono tối màu, anh ta và cô trông như đến từ hai thế giới khác nhau. Thiệu Hinh Ngôn nghĩ như vậy.
So với đôi mắt thẳng thắn của Jocelyn, Thiệu Hinh Ngôn bây giờ có chút không nói nên lời.
"Cô đến không phải để mua đồ chơi tình dục." Jocelyn ngước mắt lên nhìn Thiệu Hinh Ngôn, "Cô giống cảnh sát hơn, sao còn bị thương thế?"
Thiệu Hinh Ngôn cúi đầu nhìn quần áo của mình, cô ấy chưa bao giờ mặc đồng phục cảnh sát kể từ khi bị đình chỉ, tay cô ấy được băng bó và treo trước ngực.
"Không cần ngạc nhiên, tôi đã gặp vô số người. Nhìn thoáng qua là có thể biết nghề nghiệp của họ." Jocelyn hút một điếu thuốc nữa và nhả khói vào mặt Hinh Ngôn một cách tinh quá làm cô ho sặc sụa.
"Chắc cô đến gặp tôi vì chuyện gì khác phải không? Nói đi, để xem tôi có thể giúp được gì cho cô không?"
"Vậy tôi sẽ không vòng vo nữa." Thiệu Hinh Ngôn lấy điện thoại ra nhìn Jocelyn, sau đó ra hiệu cho anh ta: "Tôi muốn kiểm tra nguồn gốc của số điện thoại này."
"Nguồn gốc? Thú vị đấy, sao cô lại muốn kiểm tra một cuộc gọi không xác định? Không phải mọi người đều phớt lờ và không trả lời những cuộc gọi quấy rối như vậy sao?"
"Nếu có được thông tin, bao nhiêu tiền tôi cũng trả?"
Thiệu Hinh Ngôn không muốn nói chuyện vô nghĩa với Jocelyn nên cô lấy ví ra.
"Ơ ~" Jocelyn chống cằm, vẻ mặt vô tư, "Nói về tiền chán quá. Thế này thì sao? Cô nói cho tôi biết tại sao cô muốn kiểm tra số này trước, sau đó tôi sẽ cân nhắc xem nên giúp hay không."
"...Cảnh sát chúng tôi có thỏa thuận bảo mật."
"Nếu cô đã nói vậy, tôi sẽ không kiểm tra." Jocelyn mím môi và liếc nhìn sang phía khác.
Chết tiệt, tên vô lại này, tại sao Chu Bách Hàn không nhắc nhở mình về tính cách của người này chứ?
Thiệu Hinh Ngôn đè nén ý muốn đánh người, cô do dự hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không hạ gục được tên nam nhân to lớn trước mặt, cô thở dài.
"Anh chắc chắn có thể giúp tôi kiểm tra nó?"
"Ừ~"
"Này, được rồi."
Thiệu Hinh Ngôn đã dành hơn mười phút để giải thích cho Jocelyn về nguồn gốc của số điện thoại di động và vụ án họ đang điều tra, càng giải thích, vẻ mặt của đối phương càng trở nên nghiêm túc.
"Chờ một chút, cô vừa nói vợ Trần Quan Tông đã đề cập đến một bệnh nhân bị liệt toàn thân, chỉ cử động được đôi mắt——"
"Ừ." Thiệu Hinh Ngôn quan sát vẻ mặt của Jocelyn, cô cảm thấy đối phương dường như đang suy nghĩ điều gì đó nên hỏi: "Anh có biết gì không?"
"Cái đó không tính là biết, nhưng tôi có chút kiến thức y học, hahaha." Jocelyn cười, "Căn bệnh mà cô ấy nhắc đến nghe rất 'locked-in syndrome'."
" Đó là bệnh gì?"
"Nói một cách đơn giản, bệnh nhân dường như bị mắc kẹt trong chính cơ thể mình. Dù còn tỉnh táo nhưng không thể cử động hay giao tiếp do bị liệt hoàn toàn, ngoại trừ đôi mắt. Tuy nhiên, bệnh nhân có thể hiểu được lời nói của người khác, nhưng không thể đáp lại."
Thiệu Hinh Ngôn im lặng một lúc khi nghĩ về lời nói của Jocelyn.
"Được rồi, tôi đã nghe xong câu chuyện. Câu chuyện của cô thú vị hơn tất cả khách hàng của tôi ~" Jocelyn nhún vai, "Để tôi giúp cô kiểm tra nguồn gốc của số điện thoại di động này."
Thiệu Hinh Ngôn dạo quanh cửa hàng một lúc, vẫn đỏ mặt khi nhìn đồ chơi tình dục trong tủ kính, cô khó hiểu tại sao Jocelyn lại không muốn né tránh kinh doanh loại hình này. Hắn là một người cởi mở hay cũng là một kẻ hoang đàng trong tình yêu?
"Ồ, số điện thoại di động này hơi khó tìm."
Những lời như vậy từ trong phòng truyền ra, Thiệu Hinh Ngôn quay đầu lại, Jocelyn sờ cằm nhìn xem số liệu trong máy tính.
"Là số ảo, được máy tính tạo ra ngẫu nhiên. Tôi có thể kiểm tra xem số đó được gửi đến địa điểm nào khác không."
"Có phải trong nước không?"
"Có lẽ là như vậy, cách đây không xa."
"Anh có thể tìm ra phạm vi là gì không? "
"Hình như là từ tháp tín hiệu, đợi tôi." Jocelyn gõ mấy cái trên máy tính, anh cau mày đập mạnh vào bàn phím vẻ không vui, "Mẹ kiếp, tín hiệu cũng được mã hóa, tên đó khá ranh mãnh, có lẽ cũng là hacker?"
"Ả không nhất thiết phải là hacker, chỉ cần cấp dưới của ả biết công nghệ này."
"Ả ta ? Có vẻ như cô chưa đề cập đến giới tính của người nắm giữ số điện thoại di động này."
"Không quan trọng."
"Việc đó sẽ khó khăn. Không có cách nào tiếp tục kiểm tra số điện thoại này. Nếu cố gắng bẻ khóa mật khẩu của tháp tín hiệu, ta sẽ bị phát hiện."
"Hừ... " Thiệu Hinh Ngôn đau đầu, "Mỗi lần chuẩn bị tìm thấy manh mối đều bị chặn như thế này, thật là khó chịu. "
Jocelyn nhìn Thiệu Hinh Ngôn đau khổ, dù sao anh cũng không phải là cảnh sát nên không thể đồng cảm với nỗi buồn của Thiệu Hinh Ngôn. Anh bắt chéo chân, thoải mái đung đưa trên ghế, lắc lắc vài cái, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, nói: "À? Tôi chợt nhớ đến bệnh 'Locked-in syndrome' vừa nhắc tới. Trước đó tôi có đọc một bài báo y tế về việc hỗ trợ điều trị, nhưng không biết đã áp dụng được vào thực tế hay chưa."
"Hả? Anh thấy nó ở đâu thế?"
"The Lancet, hoặc tạp chí y khoa nào đáng tin cậy hơn? Tôi không nhớ rõ, cũng cách đây vài năm rồi."
"Anh có nhớ chi tiết không?"
"Tôi không thể nhớ hết chi tiết của bài báo, nhưng tôi vẫn nhớ vị bác sĩ đã xuất bản bài báo đó. Cô ấy có vẻ là một bác sĩ tâm thần. Bài báo liên quan rất nhiều kiến ​​thức về khoa học não bộ (neuroscience). Tôi rất ngạc nhiên khi tôi đọc nó. Mặc dù tâm lý học và khoa học não bộ là lĩnh vực liên ngành, nhưng vị bác sĩ đó lại nghiên cứu liên ngành, nếu không đủ kiến thức sẽ không thể nào nắm được nội dung của bài báo."
Jocelyn nói một cách hùng hồn, Thiệu Hinh Ngôn không có cách nào liên hệ hình ảnh bất cẩn của anh ta với những gì anh ta vừa nói.
"Hmm... anh có nhớ tên bác sĩ này?"
"Làm sao có thể không nhớ chứ, một bài báo thú vị như vậy? Haha, bác sĩ tên là Isabella Dietrich. Cô có thể xem qua, có lẽ bài báo của cô ấy vẫn còn trên Internet."