"Đây có phải là con gái yêu quý của ông không? "
Cách dì Trương nhìn nàng cũng khiến Trác Thế Tuyết cảm thấy khó chịu, giống như đang xem nàng đáng giá bao nhiêu .
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, không phải chỉ là một bữa ăn bình thường thôi sao?
"À, vâng, nó tên Trác Thế Tuyết, đây là dì Trương, bạn cùng lớp và làm cùng ban biên tập của ba."
Trác Thế Tuyết khẽ gật đầu, không nói gì.
"Cô gái này có chút xa cách, cũng không thích nói nhiều. " Dì Trương trêu chọc.
"Ồ, bình thường nó không như thế này. Nó nói rất nhiều, có lẽ do hơi lo lắng."
"Cô ấy học đại học gì?"
"Là Đại học Hoàn Dương. Tôi học chuyên ngành báo chí, công việc của tôi hiện tại khá ổn định."
"Thật tốt khi có công việc và ổn định cuộc sống ở thành phố này." Dì Trương vỗ vai người đàn ông bên cạnh và giới thiệu: "Con trai tôi, Lục Hàng, đã tốt nghiệp Đại học Yale, mức lương hàng năm hiện tại khoảng 50 vạn nhân dân tệ, và tương lai vẫn có thể tăng thêm"
"Nó rất xứng đôi với con gái các người."
Trác Thế Tuyết nghe được câu này vẫn chưa hoàn hồn, nàng kinh ngạc nhìn đối phương, sau đó nhìn ba mẹ mình, mới nhận ra rằng ba mẹ đã định đưa nàng đi xem mắt kể từ cuộc điện thoại tối qua. Lần trước nàng đã phản ứng dữ dội qua điện thoại, không chịu tỏ thái độ nhúng nhường nên ba mẹ nàng đã tự quyết từ đầu đến cuối, họ đều không muốn nghe theo suy nghĩ của nàng.
Ngay từ khi còn nhỏ, nàng đã miễn cưỡng lắng nghe ý kiến ​​của mẹ.
Nàng là ai trong mắt ba mẹ?
Trác Thế Tuyết cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ, ba mẹ nàng vẫn đang nói chuyện với nhau, từng lời nói đều đập vào tai nàng.
"Tôi cảm thấy con trai chị và con gái tôi rất xứng đôi, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta hãy xem ngày nào thích hợ. Sau khi kết hôn, một hai năm nữa là có thể sinh con." Họ mỉm cười vui vẻ nói.
"Ha ha ha, chúng ta hỏi bọn nhỏ xem tụi nó có có yêu cầu gì khác không, Lục Hàng, con có thể nói cho chúng ta suy nghĩ của con."
Lục Hàng, người đàn ông này, khuôn mặt bóng dầu và đầy mụn trứng cá, kỳ thực rất khó đoán được hắn bao nhiêu tuổi. Khi cười nói, răng vàng khè do hút bao nhiêu thuốc lá, dáng người mập mạp so với người mẹ gầy gò trông không giống một gia đình chút nào.
Lục Hàng đẩy kính lên, nhìn Trác Thế Tuyết nói: "Tôi không có yêu cầu gì, năng lực làm việc của tôi không tệ, em có thể nghỉ việc để quán xuyến việc nhà, tôi sẽ nuôi em. Sau này nếu có con chắc vất vả lắm".
"Lục tôi thật may mắn khi có thể kết hôn với một người phụ nữ xinh đẹp như cô Trác."
Từ sự thờ ơ ban đầu của ba mẹ ruột cho đến những lời nói liên tục từ phía gia đình người đàn ông, việc kiềm chế để giữ được phép lịch sự cơ bản nhất của Trác Thế Tuyết dần biến mất.
Trác Thế Tuyết cúi đầu, đột nhiên ngẩng mặt lên, hét lớn:
"Tôi có nói là tôi muốn kết hôn không!?"
Tiếng gầm của cô lớn đến mức những người xung quanh cũng nhìn sang bàn của họ.
"Tại sao lại đưa tôi đi xem mắt như thế này!? Không phải tôi đã nói là tôi không muốn đi xem mắt!"
"Đừng hẹn hò mù quáng nữa, con gần ba mươi tuổi rồi! Con muốn sống một mình đến khi nào?" Mẹ của Trác Thế Tuyết đang ngồi bên cạnh Trác Thế Tuyết trở nên tức giận sau khi khi nàng hét.
"Ồ, đừng tức giận, mẹ cô làm vậy là vì lợi ích cô mà thôi, ở tuổi này mình cô phải làm việc cần làm. Cô đã gần ba mươi tuổi rồi, mấy năm nữa sẽ không có ai cần đến. Gia đình chúng ta, Lục Hàng tính cách tốt, không dễ chọn. Hơn nữa, ta và ba cô đều là người quen cũ, biết rõ mọi chuyện về nhau, tìm đâu ra được một người chồng tốt như vậy?" Dì Trương hòa giải để xoa dịu cảm xúc của Trác Thế Tuyết.
"Tôi đã nói sẽ không gả!" Trác Thế Tuyết càng thêm hung hãn hét lên. "
"Hỗn xược!"
Một cái tát thật mạnh giáng vào mặt Trác Thế Tuyết, khiến nàng choáng váng, nàng ngồi xuống sờ lên mặt mình, vẫn chưa kịp phục hồi, tai ù đi.
"Trác Thế Tuyết, ta cảnh cáo con, đừng rượu mời không uống mà uống rượu phạt." Cha của Trác Thế Tuyết vốn luôn im lặng đột nhiên nói một cách gay gắt, tay vẫn giơ lên ​​trời: "Hôm nay dù muốn hay không, vẫn phải kết hôn! Chúng ta sinh ra và nuôi nấng con, cũng có quyền dạy dỗ con!?"
Nước mắt từ khóe mắt Trác Thế Tuyết rơi xuống từng giọt, lúc này nàng buồn đến gần như nghẹt thở. Tại sao? Tại sao ba mẹ không bao giờ chịu nghe ý kiến ​​của nàng? Nàng đã bỏ đến nơi xa lạ này để làm việc, nàng vẫn không thể thoát khỏi sự kiểm soát của ba mẹ, nàng vẫn chưa được tự do, cô vẫn còn, chưa một giây nào thoát khỏi xiềng xích mặc dù nàng đã chạy rất xa.
Vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên không khí trở nên hết sức căng thẳng, dì Trương do dự một lúc rồi nói:
"Ừ, Lão Trác, mấy ngày nữa chúng ta nói chuyện lại nhé? Hẹn hò xem mắt cũng không vội."
"Không sao đâu, chị Trương. Tôi quá bốc đồng. Con gái yêu của tôi không vâng lời, người ba nào cũng sẽ lo lắng. Hãy ngồi xuống và chúng ta tiếp tục trò chuyện." Ba Trác Thế Tuyết cười xin lỗi rồi lại đặt ly rượu xuống Trước mặt dì Trương.
"Chúng ta có chút việc nên sẽ đi trước..."
Dì Trương vừa định đứng dậy thì cửa nhà hàng bị đập mạnh một tiếng, ngay cả người phục vụ ở cửa cũng giật mình, một người phụ nữ tóc bạch kim bước vào, tay trái cầm một cây gậy quý tộc. Phía sau cô là bốn vệ sĩ mặc vest đen.
Ánh mắt cô lộ lên vẻ khinh thường, liếc nhìn những chiếc bàn xung quanh, chỉ trong nửa giây, cô chuyển sự chú ý về phía bàn của Trác Thế Tuyết, đi về phía bọn họ.
"Sao vội vậy? Có vẻ như tôi đã bỏ lỡ câu chuyện thú vị giữa các người."
Nghe những lời này, dì Trương có chút bối rối ngẩng đầu lên, đập vào mắt bà là khuôn mặt tươi cười vô hại của đối phương, người phụ nữ tóc bạch kim mỉm cười lộ ra hai chiếc răng nanh.
"Cô là ai?"
"Ơ?" Ba Trác Thế Tuyết nhìn thấy sắc mặt của đối phương sửng sốt, "Cô là..."
"Isabella!?" Trác Thế Tuyết nhìn thấy cô đi tới, hoảng hốt không biết vì sao cô lại đến đây.
"Mặt em còn đau không?" Isabella hỏi, nhìn vết đỏ rõ ràng trên mặt Trác Thế Tuyết.
Trác Thế Tuyết muốn nói gì đó, nhưng ba Trác Thế Tuyết vội ngắt lời: "Cô là phó viện trưởng viện tâm lý đó————"
Isabella xua tay ngăn cản ba của Trác Thế Tuyết và cười nói: "Ông Trác, sao ông vẫn có ấn tượng với tôi như hồi đó vậy? Tôi đã từ chức phó giám đốc được một thời gian rồi. "
"Cô đến đây làm gì?" Ba Trác Thế Tuyết nhìn nàng, đột nhiên tựa hồ hiểu ra điều gì, nhưng nhất thời lại không hiểu nổi, "Chờ một chút..."
Các vệ sĩ của Isabella mang một chiếc ghế đến và kính cẩn đặt nó phía sau Isabella, Isabella ngồi xuống và bốn vệ sĩ của cô đứng ở hai bên bàn. Họ oai nghiêm đến mức không ai dám rời đi.
Không ai có mặt dám lên tiếng.
"Tiểu thư, trà của cô."
Trác Thế Tuyết nhớ rất rõ người nói lời này chính là vệ sĩ đã cản khi nàng xảy ra xung đột với Isabella trong quán rượu, tên là "Bourne ", chỉ lúc này Trác Thế Tuyết mới chú ý đến đôi mắt xanh nhạt của đối phương, anh ta là rõ ràng là một người da trắng châu Âu.
"Trà này thơm quá." Isabella bưng tách trà lên nhấp một ngụm, bắt chéo chân, sau đó nhìn về phía ba Trác Thế Tuyết, giọng điệu khinh thường trêu chọc, kèm theo tiếng cười khúc khích, "Ông không tiếp tục nói về chuyện kết hôn sao? Hay ông xấu hổ khi có 'người ngoài' ở đây ? Nào nói tiếp đi."