Bất cứ ai nhìn thấy những xấp nhân dân tệ dày đặc trong vali đều không thể rời mắt, đặc biệt là mẹ của Trác Thế Tuyết, khi nhìn thấy hộp đựng tiền, bà chợt mỉm cười, không khỏi muốn chạm vào những tờ tiền đó.
"Mười, mười triệu đô la Mỹ?" Ba của Trác Thế Tuyết nhìn Isabella với vẻ khó tin, ông chỉ là nhân viên văn phòng, không thể tiêu hóa được con số khổng lồ như vậy.
"Đúng, mười triệu đô la Mỹ." Isabella gật đầu, tự tin giơ tay phải lên với ngón trỏ giơ lên ​​và ngẩng đầu lên, "Hay là ông cho rằng mức giá này quá thấp?"
"Không, không phải như vậy..."
Ba của Trác Thế Tuyết đang rối não nên không thể suy nghĩ, ông chỉ có thể sử dụng con số này để quy đổi nó thành giá nhà ở Thâm Quyến, mười triệu đô la Mỹ ông có thể mua được bao nhiêu căn nhà? Liệu ông có thể làm rạng danh tổ tiên của mình? Khi ông gặp gỡ người thân, ông có thể biểu hiện nhũ một người giàu có? Còn có lương hưu... Mẹ kiếp, lương hưu thì có đáng gì...Khoan, hình như vẫn có gì đó không ổn...
Nhưng đó là mười triệu đô la Mỹ!
"Nếu ông nghĩ rằng giá quá thấp, thì người Trung Quốc không thích nhà sang hay sao? Tôi có thể cân nhắc việc định cư lâu dài ở Trung Quốc và mua một bất động sản ở khu biệt thự tốt nhất trong thành phố của ông. Ông sẽ không phải lo lắng về việc nghỉ hưu của mình ." Isabella làm ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc rồi nói điều này.
"Biệt thự...?" Vẻ mặt của cha Trác Thế Tuyết càng thêm khó hiểu.
"Ông không thích ngôi nhà sao? Hay ba vợ thích xe hơn à? Tôi cũng thích xe. Hãng Mercedes do Đức của chúng tôi sản xuất rất tốt. Nếu ông thích Porsche hay BMW? Tôi có thể nhờ công ty đặt hàng trực tiếp. Nó chỉ là món quà nhỏ tặng ba vợ mà thôi."
"Không, không phải... chúng tôi..."
Ngoài ra còn có cụm từ "ba vợ" bên trái và "ba vợ" bên phải khiến ba của Trác Thế Tuyết choáng váng. Lúc này, mái tóc dài màu bạch kim của Isabella cuối cùng đã thu hút sự chú ý của ông, ông chợt nhận ra điểm mấu chốt quan trọng hơn tất cả các câu hỏi, một vấn đề mà tiền không thể che đậy.
Cô ấy là một người phụ nữ!
"Không! Cô là phụ nữ! Làm sao cô có thể... với con gái tôi?"
Ba của Trác Thế Tuyết muốn nói điều gì đó để phản bác, nhưng Isabella đã ngắt lời ông và cười nói: "Chuyện này không có gì đáng ngại, nếu ông thực sự lo lắng pháp luật không thể bảo vệ con gái mình, tôi và Tiểu Tuyết có thể về Đức làm thủ tục kết hôn. Quê hương tôi là quốc gia chấp nhận hôn nhân đồng giới. Sau này em ấy cưới tôi và sẽ trở thành công dân Đức, tôi cũng chịu sự giám sát của luật pháp Cộng hòa Liên bang Đức, tôi chắc chắn có thể cho em ấy sự bảo vệ pháp lý đầy đủ, nên hai người không cần lo lắng con gái mình chịu thiệt thòi. "
"Còn chuyện sinh con đẻ cái thì sao?! Điều này trái với luân thường đạo lý!"
Mỗi lời nói của Isabella đều vang dội và mạnh mẽ, không có chỗ cho sự từ chối, ba của Trác Thế Tuyết ức chế đến mức mặt ông đỏ bừng, ông cố gắng sử dụng vũ khí "quan hệ đạo đức con người" cuối cùng của mình để xuyên thủng các lớp áo giáp của Isabella.
"Tôi cũng đã cân nhắc đến vấn đề nối con cái, trong trung tâm nghiên cứu của công ty tôi có những nhà khoa học về lĩnh vực này, tôi tin rằng muốn hoàn thành nhiệm vụ này không khó. Biện pháp cuối cùng là tôi có một người anh trai, nếu cần thiết anh ấy có cung cấp tinh trùng cho việc thụ tinh."
"Cô"
Ba của Trác Thế Tuyết nhìn chằm chằm vào Isabella, tức giận đến mức không nói được lời nào.
"Đủ rồi! Đủ rồi!" Trác Thế Tuyết nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên hét lớn: "Isabella, chị định dùng tiền hối lộ ba mẹ tôi, chị xem tôi như một món hàng sao, có thể trao đổi mua bán? Tôi không đồng ý, tôi sẽ không cưới chị! Dù chết cũng không!"
"Chà, nhưng em gần như đã kết hôn với người đàn ông đầu heo đó." Isabella ngây thơ nói trong khi nghịch tóc.
"Isabella!!"
Trác Thế Tuyết vô cùng tức giận, bởi vì Isabella nói thật, nếu hôm nay Isabella không đến can thiệp, cô ấy thực sự đã được ba mẹ cô đồng ý ngay tại chỗ, và họ sẽ kết hôn trong vài ngày nữa.
Ahhh, nhưng điều này không có nghĩa là nàng muốn cưới tên biến thái này!
Chuyện vừa rồi của Lục Hàng vẫn còn in rõ trong đầu nàng, Isabella, kẻ điên này, cái gì cũng có thể làm được, chỉ là cô có muốn làm hay không. Nếu gả cho cô ấy, nàng sẽ không thể tưởng tượng được tính chiếm hữu và kiểm soát cực độ của Isabella. Làm thế nào để sống nổi với Isabella ?
"Hơn nữa hiện tại không phải em là người có thể quyết định, mà là ba mẹ em." Isabella mỉm cười với Trác Thế Tuyết.
"Hai người nghĩ sao? Con gái của hai người sẽ cưới tôi." Isabella quay sang ba mẹ Trác Thế Tuyết và hỏi. Sau đó cô liếc nhìn mẹ của Trác Thế Tuyết, "Mẹ vợ cũng có thể nói gì đó về pháp luật. "
So với ba của Trác Thế Tuyết, thái độ của mẹ nàng hòa hoãn hơn rất nhiều, bà nhìn Isabella với một niềm vui thầm kín không thể che giấu trong mắt, bà nghĩ về việc mình đã kết hôn với người đàn ông bên cạnh trong nhiều năm mà số tiền kiếm được chẳng là bao . Không cần làm việc vất vả, bà có thể biến thành một người vợ giàu có nhờ sự giúp đỡ của con gái.
"Tôi cảm thấy rất thích hợp..." Mẹ Trác Thế Tuyết cười khổ, hơi cúi đầu nói: "Cô nói rằng bằng lòng tặng chúng tôi 10 triệu đô la Mỹ không?"
"Người phụ nữ này!" Cha Trác Thế Tuyết nhìn vợ mình bằng ánh mắt uất hận, không ngờ bà lại dễ dàng đồng ý như vậy.
"Tất nhiên là đúng. Có một câu tục ngữ của người Trung Quốc: Nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy. Tôi luôn thực hành điều này trong việc giữ lời hứa của mình".
"Vậy tôi cảm thấy không có vấn đề gì, người có thể quan tâm đến con gái ta như vậy, dù là nam hay nữ cũng không đặc biệt quan trọng, chỉ cần con gái ta vui vẻ là được." Mẹ Trác Thế Tuyết cười nói nắm tay ba Trác Thế Tuyết nói: "Cho dù Tiểu Tuyết theo cô sang Đức cũng không sao, chúng tôi thỉnh thoảng có thể sang Đức chơi để thăm nó."
"Mẹ!" Trác Thế Tuyết không ngờ mẹ mình lại dễ dàng bị thuyết phục như vậy, "Sao mẹ có thể đồng ý, con không thích chị ấy!"
"Cảm xúc có thể từ từ bồi dưỡng."
Trời ạ, Trác Thế Tuyết tức giận cùng cực, làm sao nàng quên được câu này, mẹ nàng trước đây cũng từng nói như vậy khi muốn nàng gả cho người đàn ông khác.
"Ta không đồng ý!" Ba Trác Thế Tuyết do dự nói ra điều này, ông rút tay mẹ Trác Thế Tuyết đang nắm tay mình ra, không để ý tới vẻ mặt bi thương của vợ, "Ta không đồng ý!"
"Tôi có thể hỏi lý do được không?"
Có lẽ phản ứng của cha Trác Thế Tuyết chính là điều Isabella dự liệu, cô vẫn bình thản và chỉ hỏi một câu đơn giản.
"Không có lý do gì cả! Tôi sẽ không cho phép con gái mình là người đồng tính."
"Ngay cả khi cô ấy phải cưới một người đàn ông thấp kém?"
Lời nói của Isabella khiến Trác Thế Tuyết, người đang giãy dụa chống cự, sửng sốt trong giây lát, Trác Thế Tuyết nhìn Isabella, không hiểu vì sao, cô nhận thấy đôi mắt xanh lục của Isabella biểu cảm có chút thay đổi.
Vào thời điểm thốt ra câu nói này, đôi mắt cô chất chứa dấu vết dịu dàng, xen lẫn sự bất lực và cảm giác cô đơn.
"Đúng! Cho dù nó có lấy phải một người đàn ông không ra gì." Ba của Trác Thế Tuyết mạnh mẽ nói: "Nam nữ yêu nhau mới hợp lẽ thường, đều này không có gì để chối cãi. Nếu con gái tôi là người đồng tính, nó đang vi phạm đạo đức! Tôi không cho phép điều này xảy ra. "
"Tôi yêu con gái của ông rất nhiều."
Isabella chắp hai tay lại, hơi cúi người ngồi xuống, dường như cô có chút mất khống chế trong tình huống hiện tại, thậm chí giọng điệu cũng trở nên trầm thấp, Trác Thế Tuyết chưa bao giờ nhìn thấy cô như thế này, thật sự rất lạnh lùng.
Cuối cùng cô ấy nhìn Trác Thế Tuyết và nói:
"Nhưng tôi thực sựhy vọng em sẽ chấp nhận tôi."