Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão

Chương 43




Nếu ai hỏi cuộc đời này điều mà Chu Thiệu làm đúng nhất là gì, ông sẽ không chần chừ mà trả lời: chính là đồng ý để gia đình Chu Bắc Sơn trở về trong thôn.

Cha mẹ Chu Bắc Sơn đã rời quê nhiều năm, mặc dù cũng họ Chu nhưng cách xa mấy đời. Con người nếu không thường xuyên gặp nhau thì sẽ trở nên xa lạ, gia tộc họ Chu cũng vậy thôi.

Nhưng năm đó khi nghe Chu Bắc Sơn nói là phải trở về, ông đã không đồng ý với ý kiến của một số người trong tộc, rằng không cho nhà bọn họ trở về đây.

Và chỉ mới mấy năm đầu, ông đã biết quyết định của mình là đúng đắn, mặc cho ban đêm về vợ ông đôi lúc càm ràm:

- Sao tôi thấy Chu Bắc Sơn và Tô Mãn còn có quyền uy hơn ông?

Là vợ chồng già với nhau, ông thừa hiểu vợ đang nghĩ gì. Nhưng chuyện này có gì mà phải tranh? Bà không biết đôi ba lần ông đứng trước mặt Chu Bắc Sơn, trịnh trọng muốn giao chức đại đội trưởng cho anh, mà anh không đồng ý.

Làm một thôn trưởng, đồng thời cũng là chủ một gia tộc, thứ ông để ý không phải chút quyền uy mờ ảo này. Điều mà ông quan tâm là mọi người có ấm no hay không thôi.

Thứ này kiến thức hạn hẹp như vợ ông thì làm sao mà hiểu được. Ông cũng lười không thèm nói.

Nhìn thấy được sao? Từ khi gia đình Chu Bắc Sơn về đây, mỗi một hai tháng trong thôn ăn được một lần thịt heo, lại không cần phiếu. Mỗi khi thiên tai đều là tổn thất nhỏ nhất, không một ai vì cái ăn mà bỏ mạng.

Thật nhiều thôn xung quanh đều hâm một bọn họ.

Ông còn muốn cái gì?

Bấy nhiêu đây đã làm ông cảm thấy mỹ mãn. Chưa nói đến cũng nhờ bọn họ mà trường học được xây lên, cả thôn thoát khỏi tình trạng thất học. Khi quốc gia khôi phục trường đại học, trong thôn có đến tận mười mấy đứa nhỏ thi đậu, trở thành sinh viên.

Thời này sinh viên quý hơn vàng, đây là làm vẻ vang cho tông tộc.

Nhờ Tô Chu mà con gái ông mới thoát khỏi hố lửa, giữ được mạng sống. Cũng nhờ bọn hắn mà con gái ông mới tìm được hạnh phúc thật sự của mình, gia đình mới dần có tiếng cười.

Ông đã cảm thấy đủ!

Rồi cái ngày mà gia đình Chu Bắc Sơn quyết định dọn đi Thủ Đô, ông đã nói với trong bán thân mình: đến rồi!

Hai người có tài như thế thì làm sao lại bị chôn vùi nơi núi sâu rừng già cho được.

Nghe loáng thoáng là được quốc gia mời để dạy ở trường đại học.

Đây là bao lớn vinh quang nha.

Sau khi gần đất xa trời, ông vẫn nhắc mãi với con cháu, làm người phải biết nhìn xa trông rộng, đừng vì cái lợi trước mắt mà đánh mất lương tâm, thế giới nên ngoài bao la và rộng lớn, cũng đừng vì ếch ngồi đáy giếng mà kéo thấp giá trị con người.