Hôm qua lúc Cố Trạch với Cố Tiểu Nhị về nhà có xách theo hai con cá chép, Lâm Vãn Thanh vui sướng hài lòng nói muốn làm món cá chua ngọt, cậu nhóc này vừa nghe đã nhớ thương không thôi, chỉ tay về phía chậu gỗ bỏ hai con cá chép đang quẫy đuôi rồi kêu lên.
“Được rồi” Lâm Vãn Thanh cười tủm tỉm nói.
“Ba bác nông dân” đi ra ngoài ruộng, ngày mùa hè nóng bức, Lâm Vãn Thanh nhớ ra là trong nhà vẫn còn đậu xanh lần trước cậu hai cho, cô lấy ra rửa sạch hai lần, bỏ thêm đường phèn vào, nấu nhừ ra là đã có một nồi chè đậu xanh giải nhiệt rồi.
Sau đó ánh mắt cô hướng về phía chậu gỗ đang đựng đầy nước kia.
Hai con cá chép trong chậu vốn còn đang thảnh thơi quẫy đuôi, mà chẳng mấy chốc sau đã bị Lâm Vãn Thanh mang ra cạo vảy, chặt đuôi rồi. Trong nhà, Lâm Vãn Thanh xử lý cá, Tiểu Cố An thì ngồi trên ghế đẩu cầm sách thiếu nhi vừa xem vừa tự chơi một mình. Chị dâu Trương xách theo cái sọt, bên trong đựng một quả bí đao to cùng mấy trái dưa hấu tươi mơn mởn, đến thăm nhà họ Cố.
Lâm Vãn Thanh vào bếp bưng cốc chè đậu xanh ra, đúng lúc chị dâu Trương đang khát, liền một hơi uống cạn, thoải mái nói: “Tiểu Thanh à, vẫn là em biết cách hưởng thụ, nào là bánh hoa hồng, rồi giờ là chè đậu xanh, đúng là khéo tay quá”
Nói xong, nhìn qua bên kia thấy chậu gỗ đang đựng cá chép.
“À, đây là cá chép hôm qua Tiểu Trạch với Tiểu Nhị bắt về hả, nhìn tươi ngon nhỉ”
Tiểu Cố An bên cạnh giơ nắm tay nhỏ xíu lên: “Anh trai, bắt, bắt!”
“Đúng rồi, anh trai bắt đó nha, An An nhà chúng ta cũng đi bắt nha”
Chị dâu Trương yêu thương sờ cái đầu nhỏ của bé con, thở dài nói: “Thời buổi này khó mua thịt quá, may dưới chân núi còn có con suối kia”
Mấy đứa trẻ con trong nhà hay ra đó bắt mấy con cá về ăn cho đỡ thèm.
“Vâng, bọn nhỏ đều thích ăn cá mà Lâm Vãn Thanh xử lý con cá sạch sẽ xong để cho ráo nước, nhìn thấy cốc nước đã cạn, định đi vào phòng lấy tiếp.
Chị dâu Trương vội vàng đứng dậy: “Tiểu Thanh cứ làm tiếp đi, ở nhà chị còn nhiều việc lắm, quần áo của hai đứa nhỏ Mãn Thương cũng chưa giặt nữa, không ngồi lại chơi được rồi”
Lâm Vãn Thanh gật đầu, về phòng gói một túi bánh hoa hồng lại đưa cho chị.
Lần này chị dâu Trương không ngại nữa mà nhận lấy, nghĩ tới hai đứa nhỏ ham ăn ở nhà, cười mắng: “Hôm qua,
hai tên nhóc thối Mãn Thương với Lương Thương kia vừa về tới nhà đã bảo muốn ăn bánh hoa gì đấy, mấy đứa nhóc thúi không làm được cái gì, đúng là của nợ mà
Tiểu Cố An bên cạnh không vui, uốn éo thân mình nói: “Không, không, tên nhóc, bé cưng của chú thím.Xùy, cái thằng nhóc này.
Chị dâu Trương cười vui vẻ, còn Lâm Vãn Thanh thì bế Tiểu Cố An lên, thơm thơm cậu nhóc cười nói: “An An cũng là bé cưng của cả nhà đó nha.
Hì hì, cu cậu cười lên để lộ ra hai cái răng sữa, chị dâu Trương ngồi thêm một lúc rồi cũng đứng dậy đi về nhà. Trước khi đi, còn hẹn Lâm Vãn Thanh ngày mai cùng đi xuống chợ ở thôn Triệu.
Trời dần nóng hơn, cá chép đã làm sạch, trong lúc đợi cá ráo nước, Lâm Vãn Thanh tranh thủ đi nấu cơm, sau đó rạch một đường mỗi bên thân cá, rắc thêm chút muối, làm nóng dầu trên bếp, cho hành tím băm nhỏ, gừng và tỏi xào thơm lên, sau đó cho cá vào chiên đến khi chín bảy phần, rồi cho thêm cà chua cắt lát nấu cho ra nước, rồi lại thêm đường trắng, rượu, dấm, xì dầu và nước sạch để làm sốt chua ngọt, sau đó đổ lên cá, vậy là món cá chua ngọt vô cùng ngon miệng đã cho ra lò rồi.
Cố Hoài An dắt theo “hai bác nông dân” trở về nhà, thấy Lâm Vãn Thanh đang ngồi trong sân rửa dưa.
Cố Tiểu Nhị vừa nóng vừa mệt, kêu oa oa chạy vào, nhưng vừa thấy dưa hấu trong chậu là nhe răng cười.
“Dưa hấu ở đâu ra vậy thím?” “Thím Trương ở nhà bên cho đấy” Lâm Vãn Thanh vừa rửa dưa vừa nói.
Dưa hấu nhà thím Trương tự trồng rất ngọt, Cố Tiểu Nhị lập tức đi lấy d.a.o muốn bổ dưa hấu, Cố Hoài An đi tới nhìn lướt qua: “Dưa hấu có tính hàn, cháu vừa ngâm nước lạnh ở ngoài ruộng, ăn vào cẩn thận đau bụng đấy”