Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân Nhân

Chương 46




Cha bọn nhỏ chỉ có thể giơ tay đánh người, tuy các cô đau lòng nhưng lại không thể ngăn lại, trẻ con ở nhà không thể quá nuông chiều, chiều sinh hư thì lớn lên sẽ không có tương lai, cho nên hai người cũng hiểu rõ vì sao Lâm Vãn Thanh không lên tiếng.

Chờ đến khi gà mái Cố Trạch răn dạy Cố Tiểu Nhị xong, mọi người trong phòng mới ra cửa nói cười.

Cảnh vệ Tiểu Trương vốn có lòng tốt, không nghĩ tới lòng tốt lại thành chuyện xấu, khi nhìn thấy nhóm chị dâu, mặt đã đỏ thành đ.í.t khỉ.

Chị Trương vỗ vai hắn: “Không sao, nhóc con không sao là được.

Lâm Vãn Thanh ôm Cố An, vẫy tay với Cố Tiểu Nhị: “Còn trốn nữa, không muốn đi họp chợ hả?”

Cố Tiểu Nhị lắp bắp đi ra từ sau đống củi lửa: “Thím ơi, răng con không đau”

“Hôm nay không đau, chờ em ăn kẹo xong ngày mai mới đau lăn qua lộn lại”

Cố Trạch lườm cậu nhóc một cái.

Khuôn mặt nhỏ của Cố Tiểu Nhị nhíu lại, Lâm Vãn Thanh ôm cậu nhóc: “Có thể ăn kẹo, nhưng phải biết mức độ, con của hàng xóm ở tỉnh thành thím sống trước đây cũng thích ăn kẹo giống con, người trong nhà cũng chiều, đứa bé muốn ăn kẹo là mua, cứ như vậy đứa bé kia luôn ôm bình kẹo ăn rồi ăn…

Bọn trẻ nghe đến mức mê mẩn, Cố Tiểu Nhị cũng sốt ruột, kéo tay áo cô:

“Thím ơi, sau đó như thế nào?”

Lâm Vãn Thanh liếc cậu nhóc một cái: “Cả hàm răng của đứa bé kia đều nát vụn, trồng răng không được, cả đời chỉ có thể dùng cái miệng hóm hém như bà cụ để ăn cơm.

Mẹ ơi!

Bọn trẻ đồng thanh kêu lên một tiếng, sau đó bịt kín cái miệng nhỏ của mình lại.

Cố Tiểu Nhị rùng mình một cái: “Thím ơi, con, sau này con sẽ không bao giờ ăn kẹo nữa.

Cậu nhóc không muốn giống như bà cụ, cả đời dùng cái miệng hóm hém ăn cơm đâu.

Lâm Vãn Thanh cười cười: “Vẫn được ăn kẹo, hai đến ba ngày ăn một viên cho đỡ thèm là được.

Bọn nhóc gật đầu như gà con mổ thóc.

Trương Thành vẫn còn đang tự trách, Lâm Vãn Thanh và các chị phải an ủi hắn vài câu, lúc này mới đỡ.

Xe jeep nổ máy, bọn nhỏ ngồi ở trong xe ríu rít, người lớn ngồi sau xe.

Đường núi gập ghềnh, Chị Trương và Hàn Kim Hoa giơ ngón tay cái với Lâm Vãn Thanh:

“Tiểu Thanh thật lợi hại, nói mấy câu đã khiến cho mấy nhóc thối nghe lời rồi. Giỏi quá!”

“Thím ơi, thím thật giỏi” Tiểu Cố An vỗ bàn tay nhỏ.

Lâm Vãn Thanh che mặt, có chút thẹn thùng.

Khu chợ Triệu cách đây hơn 30km, cảnh vệ Tiểu Trương lái xe một lúc đã đến bên cạnh chợ, hẹn xong buổi chiều hai giờ sẽ tới đón người, sau đó lái xe vào trong thành phố.

Khu chợ không lớn, nhưng lại rất náo nhiệt, tuy nói hiện tại không được tự do mua bán, nhưng đây là thâm sơn cùng cốc, trời cao lại xa, khu chợ Triệu vẫn được bảo tồn, chẳng qua là từ năm ngày biến thành nửa tháng, tuy nói là chợ, những thực tế lại là khu chợ đen.

Hàn Kim Hoa tìm chỗ trống, bỏ sọt tre xuống, ôm gà mái già rồi bắt đầu rao hàng.

Lâm Vãn Thanh và chị Trương cũng tạm biệt nhau, dắt theo bọn nhỏ đi vào trong chợ, dùng mấy đồng tiền mua cho bọn nhỏ một túi lạc rang, bọn nhỏ ăn thấy thơm nức mũi.

Bọn nhỏ ăn lạc rang, người lớn thì vội vàng mua sắm.

Ở đoạn trên có ông cụ bán bột mì và bột ngô, hàng đều được làm từ lúa mì và ngô nhà ông trồng, không cần đưa phiếu chỉ cần đưa tiền, Lâm Vãn Thanh thấy trong nhà cũng không còn nhiều lắm nên mua mười lăm cân bột mì, chị Trương cũng cắn răng mua mười cân.

Thấy có người bán thịt heo, Lâm Vãn Thanh cũng mua ba cân thịt, ba cân nội tạng heo, người bán thịt tặng thêm hai cục xương heo, chị Trương chỉ mua một cân thịt, nửa cân nội tạng heo, rồi mỗi người mua hai cân mỡ heo để về nhà xào rau ăn.

Trên đường có đồng hương bán vải thô của nhà làm, rắn chắc lại bền, nhưng mà không đẹp lắm, dù vậy vẫn không cần phiếu nên cũng rất rẻ.