Thế là ai nấy cũng vội vàng xua tay không chịu nhận.
Lâm Vãn Thanh cười: “Mấy món này đều là em rảnh rỗi tự làm, không phải mua đâu?
Mấy chị em càng ngạc nhiên hơn, vợ của phó đoàn trưởng Cố đúng là giỏi giang thật, thứ gì cũng biết làm. Mấy
hôm trước là bánh hoa hồng, hôm nay lại là bánh đậu xanh, không hổ danh người làm công tác văn hoá, giỏi thật đó.
Sân nhỏ nhà họ Cố chỉ rộng khoảng nửa mẫu, năm anh chiến sĩ được mời đến đều thuộc dạng tay chân nhanh nhẹn, nên chỉ cần một buổi sáng là đã lát xong con đường gạch xanh này.
Khoảng sân toàn là bùn đất đã biến thành sân lát gạch xanh, đám nhóc trong quân khu vui vẻ chạy loạn trong sân chơi đùa.
Các chiến sĩ tạm biệt bọn họ, quay về doanh trại. Ngoại trừ số tiền đã hứa, Lâm Vãn Thanh còn tặng thêm cho mỗi người một phiếu lương cũng như một đồng tiền.
Cô nghe Cố Hoài An nói gia đình những chiến sĩ tới nhà giúp đỡ hôm nay đều đông con, hoàn cảnh vô cùng khó khăn, nên phần tiền cũng như phiếu lương cho thêm là trích từ tiền riêng của cô ra.
Mấy chiến sĩ vội vàng phủi tay từ chối, luôn miệng nói không cần, nhưng sau khi nghe cô nói rằng mai mốt trong nhà có việc sẽ lại mời họ đến giúp đỡ, thù lao cũng không nhiều như vầy thì họ mới dám nhận. Đám nhỏ trong nhà ríu ra ríu rít nói chuyện, mấy chị em dâu cũng bước ra ngoài sân xem thử, ai nấy đều kinh ngạc không thôi. Lâm Vãn Thanh nấu hai ấm nước, sau đó cho mật ong vào khuấy tan rồi bưng ra ngoài bàn nhỏ đặt trong sân, mời mấy chị em dâu uống. Kế đó cô lại trở về phòng, cầm bịch kẹo quýt ra đưa cho Cố Trạch, nói cậu bé chia cho mấy đứa nhỏ ăn chung.
“Sân này lát gạch xong trông cũng không tệ, đúng là chỉ cần chi tiền thay đổi một chút là lột xác hoàn toàn luôn Hàn Kim Hoa nhấp một ngụm nước mật ong, vui vẻ nói.
Chị dâu Trương chê cô ấy nói chuyện khó nghe, Hàn Kim Hoa chỉ toét miệng cười hì hì: “Chị là kiểu người như vậy đấy, em Thanh đừng để trong lòng nhé.
Lâm Vãn Thanh cũng mỉm cười trả lời rằng cô biết tính cách của chị dâu Hàn như thế nào, ngay thẳng không làm bộ làm tịch, sao có thể giận chị được.
Nghe vậy, Hàn Kim Hoa bật cười thành tiếng, thẳng thắn nói em Thanh hiểu cô ấy nhất, cũng đối xử tốt với cô ấy nhất.
Vừa nghe thấy những lời này, Tiểu Cố An đang ngoan ngoãn nắm tay Cố Trạch dạo chơi trong sân bỗng nổi cơn ghen, nhấc cặp chân ngắn cũn cỡn nhào tới cạnh bọn họ, cất giọng non nớt nói: “Không đúng, thím đối tốt với An An nhất”
Dứt lời, thằng bé lập tức chu cái miệng nhỏ, hôn cái chóc lên mặt Lâm Vãn Thanh, sau đó dùng cả hai tay ôm chặt lấy cô như đang tuyên bố chủ quyền.
Đôi mắt to tròn sáng lấp lánh ẩn chứa hàm ý rõ ràng: thím là của cháu, không phải của các dì đâu nhá!
“Chuyện này… Ha ha.
Mấy chị em dâu sửng sốt, sau đó trố mắt nhìn nhau, bật cười khánh khách.
“Đúng vậy, thím của cháu đối tốt với cháu nhất, dì Hàn đây không tranh với cháu.
Hàn Kim Hoa ôm bụng, cười ra nước mắt, vẫy tay nói.
Tiểu Cố An vô cùng hài lòng, Lâm Vãn Thanh bật cười, ôm thằng nhỏ kia ra sau vườn ngắm hoa hẹ.
Mọi người ngồi trong sân trò chuyện vui vẻ hòa thuận. Trong khoảng sân sát vách, cách họ không xa, Vương Mỹ
Quyên trước giờ không có cách nào hòa nhập được với mấy chị em dâu khẽ nghiêng người thì thầm với một cô gái trẻ diện một thân áo tím váy đen, dáng vẻ nhã nhặn, yếu đuối.
Bà ta nói: “Tiểu Ngọc, em xem cái thói khoe khoang của vợ phó đoàn trưởng Cố kìa, còn chẳng tốt bằng một nửa của em. Nếu lúc trước người được gả vào nhà họ Cố là em thì giờ làm gì có phần của cô ả mà khoe!” Tần Ngọc ngước mắt nhìn Lâm Vãn Thanh đang vui vẻ tươi cười xinh đẹp đứng cách đó không xa, hai tay khôngkiềm được mà nắm chặt khăn tay.
Lâm Vãn Thanh nhạy bén phát hiện phía sau có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa ánh mắt đó lại bất thiện không tốt lành gì. Thế là cô vội vàng ngoái đầu nhìn lại, vừa hay đối diện với một đôi mắt u oán của cô gái kia.
Lâm Vãn Thanh cảm thấy khó hiểu, kéo tay chị dâu cả Trương đang đứng bên cạnh, chỉ về phía người kia, hỏi:
“Chị dâu, đó là con gái nhà ai vậy?”
Sao lại nhìn cô như vậy? Như thể cô đoạt mất của cô ta một trăm ký heo rừng vậy?
Hả, ai vậy?
Đám chị em dâu đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, sau đó đồng loạt cạn lời.
Ý này là sao chứ???
“Khụ khụ!” Chị dâu Trương vừa nãy còn nói chuyện thoải mái đột nhiên mắc nghẹn, nhanh chóng uống một ngụm mật ong pha nước mới rồi mở miệng nói: “Hầy, không có gì đâu mà”
“Sao mà không có gì được, đó không phải là Tần Ngọc nhà doanh trưởng Tần sao, con bé đó ghê gớm lắm, tuổi tác còn trẻ mà đã…”
Xung quanh chỉ có Hàn Kim Hoa vẫn chưa quay đầu lại, nhận ra mình không cẩn thận nói những lời này, thấy các chị dâu quanh đấy đều dùng ánh mắt sắc lẹm như d.a.o găm mới dừng lại: “Chỉ là một cô gái bình thường, không có gì để nói cả”
Hàn Kim Hoa lên tiếng cười mỉa, cầm cốc mật ong pha nước lên không nói gì. Cuối cùng thì kẻ không có đầu óc cũng im miệng, các chị dâu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tần Ngọc sao? Lông mày Lâm Vãn Thanh khẽ động, không lẽ nào là Tần Ngọc theo đuổi Cố Hoài An trong nguyên tác, cuối đời vẫn chưa gả đi ư?
Chị dâu Lâm bỗng dừng lại, lập tức đổi sang chủ đề khác: “Nghe nói qua mấy ngày nữa quân khu của chúng ta sẽ có một nhóm gia đình mới”
“Chứ sao nữa, nghe lão Sở nhà tôi nói bên trên đã thành lập thêm một số trung đoàn ở quân khu của ta, còn có rất nhiều người nhà đủ mọi lứa tuổi cùng nhau về đây” “Không phải nói còn cần phải sửa chữa bệnh viện và trường học sao?”
“Không những thế còn có hợp tác xã theo những hộ nhà mới đến nữa. Ây da cái này tốt đấy, sau này bọn trẻ nhà chúng ta đi học đi khám bệnh cũng tiện lợi hơn rồi.
Các chị dâu nghe vậy đều rất vui mừng, chị dâu Sở thấy dáng vẻ chứa đầy tâm sự của Lâm Vãn Thanh, nói cô ấy nghi ngờ chuyện vừa rồi, vội vàng kéo mọi người đến xem cây táo và cây lê sau núi nhà mặt mình.
Lâm Thanh Vãn hứng thú dắt theo Tiểu Cố An, phấn chấn đi đến nhà chị dâu Sở.
Các chị dâu khác cũng đi theo.
Buổi trưa về đến nhà, hạt mưa tí ta tí tách thi nhau rơi xuống, nhiệt độ không khí trong núi cũng vì thế mà trở nên lạnh hơn.
Như thường lệ, Cố Hoài An không về nhà ăn cơm, Cố Trạch dẫn Cố Tiểu Nhị và Cố An vào phòng để luyện chữ. Lâm Vãn Thanh rửa tay sau đó mặc tạp dề lên, nhẹ nhàng vặn mở lửa, vo gạo rồi đổ vào nồi, bắc một nồi bánh ngô hấp, ghé vào nhà kho tìm mớ khoai mua ở chợ về gọt vỏ cắt nhỏ, chiên một đĩa khoai tây xé sợi và thịt rán, một đĩa đậu rán, mùi thơm của mâm cơm lan tỏa.
Cố Tiểu Nhị ra ngoài xả nước, nhìn thấy ốc sên dưới mái hiên liền cúi xuống nhìn kỹ hơn. Một cơn gió lạnh thổiqua kèm theo mưa, thằng bé hứng trọn cơn gió, rùng mình hắt xì hơi thành tiếng: “Hắt xì!”
“Tiểu Cảnh, ngoài trời đang mưa mà, mau vào nhà đi. Lâm Thanh Vãn kêu thằng bé vào nhà, sờ khuôn mặt lạnh ngắt của cậu bé, cắt gừng và hành lá rồi múc một bát trà gừng nóng cho thằng nhỏ uống.
“Đây này, hơi cay nhưng vẫn ngọt đó, uống ngon lắm đấy ạ. Cố Tiểu Nhị vừa uống trà gừng vừa lè cái lưỡi nhỏ nhắn ra.
“Sao đấy?” Cố Trạch dẫn Cố An ra khỏi nhà, đứng dưới hiên nhà nhìn vào bếp.
“Trà gừng ạ, thím pha cho em đấy” Cố Tiểu Nhị cười he he.
“Trong bếp còn đó, muốn uống thì để thím pha cho. Lâm Thanh Vãn tiến đến nhấc bổng Tiểu Cố An ôm vào lòng, nắm tay Cố Trạch dẫn đến phòng bếp, pha cho hai anh em bọn chúng mỗi người một bát.