Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Chương 37





Sau đó, cô đi dạo quanh trung tâm thương mại, mua một bộ váy, váy liền màu trắng cộng thêm áo khoác màu đỏ.


Váy có thêm một chiếc thắt lưng, nhìn thanh lịch lại thời trang, giá ba mươi đồng, Vương Tiểu Thanh rất thích, cuối cùng vẫn mua chiếc váy này.


Thực ra bình thường ở trung tâm thương mại, giá quần áo cũng chỉ tầm mười mấy đồng, nhưng Vương Tiểu Thanh thực sự không ưng ý.


Vương Tiểu Thanh rời khỏi trung tâm thương mại, nhớ ra cần đến trạm phế liệu để kiếm đồ nội thất.


Hỏi thăm trạm phế liệu, cũng không xa, chỉ đi vài phút là tới.


“Ông ơi, cháu vào trong tìm một ít sách và báo cũ” Vương Tiểu Thanh chào ông cụ giữ kho.


“Vào đi” ông cụ mê mẩn cuốn tiểu thuyết võ hiệp trong tay, không thèm ngẩng đầu lên nhìn


Vương Tiểu Thanh đi vào nhà kho, quét mắt một lượt, căn bản cũng không có đồ nội thất gì, có thì cũng bị đập hỏng, chỗ này một lỗ, chỗ kia thiếu một cái chân.



Vương Tiểu Thanh không ưng ý, liền tìm những thứ khác, thấy vài cái bát đẹp và mấy bình hoa, tất cả đều được cô đưa vào không gian.


Xoay người lại, cô nhìn thấy một đống sách dưới đất, đúng rồi, còn khoảng bốn năm nữa là khôi phục kỳ thi đại học, cô phải chuẩn bị thi đại học, Vương Tiểu Thanh ngồi xổm xuống, bắt đầu tìm sách.


Cuối cùng cũng tìm được hai bộ tài liệu ôn thi trung học, đều khá đầy đủ, bên trong còn có nhiều tài liệu khác.


Nhưng Vương Tiểu Thanh thấy hai bộ là đủ rồi, bên trong còn có ghi chú và chú thích của người dùng trước đó, thật tuyệt.


Vương Tiểu Thanh cầm sách đi ra ngoài, còn lấy thêm một đống báo cũ, cảm thấy dán lên tường cũng khá đẹp.


“Ông ơi, cân giùm cháu chỗ này” Vương Tiểu Thanh gọi ông cụ tính tiền.


“Không cần đâu, đưa một hào là được rồi” ông cụ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn một cái.


“Được rồi, cảm ơn ông” Vương Tiểu Thanh trả tiền, cầm sách đi ra ngoài, rồi rẽ vào con hẻm vắng người để cất sách vào không gian.


Nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa, lâu rồi cô chưa ăn thịt kho tàu, có chút thèm, vừa hay bên đường có một nhà hàng quốc doanh lớn.


Vương Tiểu Thanh bước vào, nhìn thực đơn, cũng khá phong phú, có thịt kho tàu, cá kho, đậu hũ Ma Bà, trứng gà xào ớt, tai heo trộn, vịt quay Bắc Kinh,…

Đồ ăn ở đây không giống với Thượng Hải, thiên về vị cay, nhưng Vương Tiểu Thanh thấy cũng ngon miệng.



“Cho tôi một phần thịt kho tàu, cá kho, trứng gà xào ớt, rau trộn tai heo, bốn bát cơm” Vương Tiểu Thanh còn chưa kịp gọi món, đã bị một giọng nói cắt ngang.

Vương Tiểu Thanh quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên sự hoảng loạn.


Là Trương Vũ, anh ấy đứng ngay sau lưng cô, cảm giác hơi thở của anh phả lên cổ cô, có chút ngứa.


Lúc Trương Vũ thấy cô quay đầu lại, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vài phần khẩn trương, giây sau liền quay mặt đi, có thể là thẹn thùng.


Nhìn chăm chú vào vành tai của cô một lúc, suýt chút nữa đã cắn lên một cái, đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng còn chưa làm.


“Không cần gọi món nữa, chúng ta ăn cùng nhau nhé” Trương Vũ nói bên tai Vương Tiểu Thanh.


Đột nhiên anh tiến sát lại, hơi nóng từ lời nói phả vào vành tai khiến cô run rẩy, giống như con nai nhỏ bị giật mình.


Vương Tiểu Thanh còn chưa kịp phản ứng anh mới nói gì.


Đồng chí thu ngân đã tính tiền xong, Vương Tiểu Thanh muốn tự trả tiền nhưng bị Trương Vũ nhanh tay trả trước.


"Em đi tìm chỗ ngồi đi, tôi đi bưng thức ăn" nghe đến đây, Vương Tiểu Thanh đành quay người đi tìm một chỗ ngồi gần tường để đợi.


Khoảng năm phút sau, Trương Vũ mang một khay thức ăn trở lại.

Anh đặt hai bát cơm trước mặt Vương Tiểu Thanh "Em ăn trước đi" rồi xoay người đi trả khay.


Lúc này, bốn người Hoàng Cẩm, Giả Nam Ngọc, Trương Hồng Châu và Lưu Hiểu Yến bước vào.

Họ vừa gặp nhau ở cửa hàng bách hóa, định góp tiền cùng đi ăn để thỏa cơn thèm.

Trương Hồng Châu ban đầu không nỡ chi tiền, nhưng trên tay tốt xấu gì cũng có trợ cấp từ thanh niên trí thức lúc trước lĩnh, nên cũng theo đến đây.