Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 15




Xin giấy chứng nhận con gái một thì đồng nghĩa cam kết với quốc gia cả đời chỉ có một đứa con, trước khi nhà nước phát trợ cấp nhất định sẽ kiểm tra người xin có phù hợp với yêu cầu hay không. Điều kiện của Trịnh Bình hoàn toàn phù hợp, nhưng Hứa Quân thì khác, ông ta không chỉ từng lấy vợ mà còn có một đứa con trai với vợ cũ. Mặc dù ông ta có thể lừa gạt Trịnh Bình nhưng ông ta không thể nào lừa gạt quốc gia, chỉ cần phía trên kiểm tra thì hành động giấu giếm kết hôn của ông ta sẽ hoàn toàn bị bại lộ.
Mục đích của Hứa Cẩm Vi chính là vạch trần chuyện ông ta đã từng kết hôn, nhiều năm qua luôn nuôi bọn họ ở bên ngoài.
Lúc trước Trịnh Bình mới vừa sinh Hứa Cẩm Vi xong, người nhà họ Hứa đều ghét bỏ bà không thể sinh con trai cho Hứa Quân, hơn nữa Hứa Cẩm Vi bởi vì sinh non nên vẫn luôn sinh bệnh, người nhà họ Hứa đều hy vọng Trịnh Bình có thể bỏ đứa bé này, điều dưỡng tốt thân thể sinh thêm cho Hứa Quân đứa con trai, chính Hứa Quân cũng chê đứa con gái hay bệnh này của mình.
Nhưng Trịnh Bình lại kiên quyết không đồng ý, vì vậy cùng người nhà họ Hứa ầm ĩ không vui.
Mà đúng lúc đó, vợ trước của Hứa Quân - Vương Tú Quyên mang theo đứa con trai của bọn họ tìm tới. Sau khi Vương Tú Quyên ly hôn với Hứa Quân thì ngã mệnh, cho đến nửa năm sau mới phát hiện mình mang thai, bởi vì tháng lớn nên bất đắc dĩ mới sinh ra, phát hiện là một đứa bé trai, vì vậy con trai của Hứa Quân lớn hơn Hứa Cẩm Vi nửa tuổi. Vương Tú Quyên một mình quả thực không có cách nào nuôi đứa bé cả, cuối cùng chỉ có thể mang đứa trẻ tới thành phố tìm Hứa Quân.
Đứa con trai từ trên trời rơi xuống này khiến cho người nhà họ Hứa mừng rỡ, đến cả Hứa Quân cũng vui vẻ, vì vậy ông ta đón Vương Tú Quyên và đứa con trai vào ở trong nhà cũ nhà họ Hứa, để hai vợ chồng lão Hứa cùng chị hai Hứa Yến chăm sóc.
Người nhà họ Hứa rốt cuộc yên tĩnh, cũng không phản đối chuyện Trịnh Bình từ chức chăm con nữa, Trịnh Bình chỉ cho là chồng bảo vệ mẹ con bọn họ, từ đó càng thêm một lòng một dạ với Hứa Quân. Nhưng bà nào biết, là Vương Tú Quyên và con trai bà ta xuất hiện mới để cho người nhà họ Hứa yên tĩnh lại, không ồn ào đòi Trịnh Bình phải sinh thêm một đứa con trai nữa.
Ban đầu Hứa Quân xem trọng chẳng qua là đứa con trai này có máu mủ với ông ta, đối với Vương Tú Quyên cả người quê mùa không có suy nghĩ gì, đối với người vợ hiền huệ, cần cù lại xinh đẹp Trịnh Bình này vẫn rất hài lòng.
Nhưng mà từ sau khi Trịnh Bình phẫu thuật cắt bỏ ngực, Hứa Quân liền mượn cớ Hứa Cẩm Vi trưởng thành, bắt đầu chia giường ngủ với bà, thái độ đối với bà cũng dần lạnh nhạt. Mà lúc này vợ trước của Hứa Quân - Vương Tú Quyên đã ở trong thành phố sinh sống mấy năm, có người nhà họ Hứa trợ cấp, bà ta không cần xuống đất làm việc nữa, mỗi ngày chuyện phải làm chính là chăm lo cho đứa con của mình. Mưa dầm thấm đất, ở trong thành phố đã quen với cuộc sống nơi này, thoát khỏi dáng vẻ quê mùa trước kia, đến nước da cũng bóng loáng trắng nõn hơn trước, hơn nữa lối ăn mặc trông cũng giống như phụ nữ trong thành phố.
Số lần Hứa Quân đi nhà cũ nhà họ Hứa ngày càng thường xuyên hơn, mỗi lần liền qua lại thông đồng với vợ cũ. Nhưng mà Hứa Quân cố kỵ ly hôn có lẽ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng giáo sư nhân dân của ông ta, rồi sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của ông ta, cho nên không đề nghị ly hôn với Trịnh Bình, tiếp tục nuôi dưỡng người ở bên ngoài, mỗi lần đêm không về nhà là vì bầu bạn với người phụ nữ và đứa con trai đó.
Mặc dù nói ra chân tướng chuyện này đối với Trịnh Bình mà nói có thể rất tàn nhẫn, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, cô tin tưởng Trịnh Bình là một người kiên cường dũng cảm, có lẽ bà sẽ đau lòng và khổ sở nhưng cuối cùng nhất định có thể đứng lên lần nữa. Mà cô là con gái của Trịnh Bình, cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh bà, bầu bạn và bảo vệ bà.
Hứa Cẩm Vi yên lặng ăn cơm xong, trong mắt lóe lên vẻ kiên định.
Cái nhà này sẽ sớm thay đổi.
*******
Bởi vì thành công đào cho người cha cặn bã cái hố, tâm tình của Hứa Cẩm Vi rất tốt, lúc này ăn món mì ớt xanh gan heo mà Trịnh Bình đặc biệt làm cho cô cảm thấy hạnh phúc muốn bùng nổ.
Nước lèo Trịnh Bình lấy xương hầm cả một buổi chiều, mùi vị đậm đà, phần tủy xương được hầm đến trong suốt, đến mỡ trong xương cũng nổi lên mặt nước. Mì sợi tự làm thấm đẫm vị ngon của nước lèo, mùi thơm hấp dẫn, vô cùng dai. Càng không cần phải nói đến vị ngon của ớt xanh xào gan heo, gan heo được nước tương nhuộm thành màu nâu đỏ đẹp mắt, cũng không biết là cách làm như thế nào mà ăn vào miệng lại vô cùng mềm mịn, có thể cảm nhận được khi nhai, nước sốt của gan ứa ra trong miệng, một chút xíu mùi tanh cũng không có. Ớt xanh cũng hoàn toàn hấp thụ mùi vị của nước tương và gan lợn, trừ vị ngọt của ớt xanh ra thì còn tăng thêm hương vị đậm đà.
Hứa Cẩm Vi đến một chút nước lèo cũng không lãng phí, uống sạch toàn bộ, ngay cả xương cũng dùng đũa kẹp lấy ra mút sạch sẽ.
Ăn cơm xong, Trịnh Bình lại bắt đầu bận rộn, trừ gà ra, còn có nhiều nguyên liệu nấu ăn cần xử lý, chuyện rửa chén cũng chỉ có thể giao cho Hứa Cẩm Vi, để cho cô cầm đi xuống lầu rửa.
Trịnh Bình ở trong phòng bếp bận rộn, căn bản không có chú ý tới Hứa Cẩm Vi bên này, cũng không biết cô căn bản không có xuống lầu, trực tiếp ở trong phòng vệ sinh rửa sạch chén bát.
Phòng vệ sinh nhà các cô đặc biệt nhỏ, đổi thành người khác rửa chén thì không xoay nổi mình, nhưng Hứa Cẩm Vi thì khác, cô chỉ cần khống chế một quả cầu nước, nhanh chóng lăn qua mặt ngoài của chén bát một phen là có thể hút toàn bộ dầu mỡ, đến nước rửa chén cũng không cần dùng, tốc độ rửa đồ có thể nói là số một.
"Mẹ, để con giúp mẹ." Rửa chén xong, Hứa Cẩm Vi cầm chén đũa cất đi, sau đó tiến vào phòng bếp. Một người phải làm mười sáu phần cơm cũng không dễ dàng, có người giúp đỡ vẫn là tốt hơn.
"Không cần, Niếp Niếp, con đi làm bài tập đi."
"Bài tập con đã làm xong lúc ở trường học rồi, vẫn là để con giúp mẹ đi." Hứa Cẩm Vi cũng không phải là đang nói láo, bài tập cấp hai đối với cô mà nói thật sự là quá đơn giản, mất nửa giờ là đã làm xong hết rồi.
Trịnh Bình hết cách với Hứa Cẩm Vi, chỉ đành phải để cho cô vào phòng bếp cùng nhau làm việc.
Không thể không thừa nhận, thêm một người làm phụ, Trịnh Bình quả thật thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa Hứa Cẩm Vi làm việc lưu loát, rửa khoai tây, bào sợi, căn bản không làm khó được cô, đến chuyện cắt máu gà và dùng nước nóng vặt lông gà cô cũng làm vô cùng thuận tay.
Trịnh Bình nhìn thấy vừa vui vẻ vừa cảm thấy kinh ngạc. Con gái nhà mình luôn rất ít khi vào phòng bếp, chứ đừng nói đến việc giết gà, nhưng mà nhìn động tác bây giờ của cô, mức độ thuần thục không hề kém bà, "Niếp Niếp, con học được cách giết gà như thế nào vậy?"
"Nhìn xem nhiều liền sẽ biết, với lại cũng không có gì khó khăn." Hứa Cẩm Vi không thèm để ý mà trả lời.
Cô ở trong Mạt thế từng lùng giết hàng ngàn hàng vạn biến dị thú, có con mãnh thú lớn cỡ con voi cũng từng giết không ít, làm thịt con gà càng không đáng nói.
Trong lòng Trịnh Bình rất vui mừng, xem ra ở phương diện nấu nướng con gái vẫn có thiên phú, rất nhiều chuyện nhìn bà làm một lần là có thể học, dao cũng dùng rất tốt. Bà lại không trông cậy vào sau này con gái có thể có thành tựu ở phương diện nấu nướng, nhưng ít ra phải biết nấu cơm, tránh cho sau này lấy chồng bị nhà chồng bắt bẻ.
Bởi vì không nói trước cho nên nguyên liệu nấu ăn có thể dùng tương đối có hạn, thành phần nhiều nhất lại chính là khoai tây. Gần đây mỗi sáng sớm Trịnh Bình đổi sang bán bánh khoai tây sợi, cho nên nhà có chừng bảy tám cân khoai tây, vừa vặn có thể hầm chung với con gà, làm một món gà kho khoai tây. Ngoài ra làm một nồi khoai tây hầm cơm, lại thêm một phần rau hẳn là đủ rồi. Cũng may hôm nay lúc trở về cô mua một cây cải bắp, lấy ra làm cải bắp trộn đường giấm cũng không tồi.
Hai mẹ con làm việc đến mười giờ tối, cuối cùng cũng làm xong thức ăn ngày mai. Bọn họ bỏ khoai tây hầm cơm đã nấu xong vào trong hộp cơm, trải ở tầng dưới cùng, sau đó ở phía trên lần lượt bỏ ba món ăn, cũng sắp xếp thật chỉnh tề, trông có vẻ không tệ.
Bởi vì phải làm mười mấy phần cơm cho nên Trịnh Bình chuẩn bị đồ ăn tương đối nhiều, sau khi bỏ vào chừng hai mươi hộp cơm xong thì khoai tây hầm cơm còn còn dư lại một ít.
"Ngày mai có cơm sáng rồi." Trịnh Bình cẩn thận cất tất cả khoai tây hầm cơm, chuẩn bị giữ đến ngày mai hâm lại làm bữa sáng.
Sau khi thu dọn đồ vật xong, Hứa Cẩm Vi cho là bọn họ nên ngủ, không nghĩ tới Trịnh Bình lại bắt đầu nấu nước.
"Mẹ, mẹ làm gì thế?"
"Nấu cháo, sáng sớm ngày mai còn phải bày sạp nữa."
"Mẹ! Bày sạp cái gì! Ngày mai bán những hộp cơm này là đủ rồi!" Hứa Cẩm Vi đau lòng Trịnh Bình, bày sạp buôn bán rất cực khổ, mỗi ngày dầm mưa dãi nắng, biết bao nhiêu mệt mỏi, còn không lời và nhẹ nhàng bằng bán cơm hộp.
Cô tính toán chờ sau khi Trịnh Bình và Hứa Quân ly hôn, bọn họ sẽ dọn ra khỏi căn phòng rách nát này, hàng xóm nơi này trừ bà nội Vương ra thì không có một ai tốt, Trịnh Bình ở chỗ này cũng không vui, hơn nữa tin tưởng lấy mức độ keo kiệt của Hứa Quân, cũng không khả năng sẽ chắp tay đưa cho bà căn nhà này.
Nhưng mà như vậy cũng khỏe, đến lúc đó hai mẹ con bọn họ sẽ đến gần trường học mướn một căn nhà mặt tiền, vừa có thể mở được cửa tiệm làm ăn, lại có thể giải quyết vấn đề chỗ ở.
Còn tiền mướn kia đương nhiên là lấy từ Hứa Quân rồi, ông ta là giáo sư đại học, ly hôn một lần thì còn dễ nói, nhưng mà nếu như ông ta ly hôn hai lần, hơn nữa chuyện còn đang trong hôn nhân lại còn dây dưa không rõ với vợ cũ bị truyền ra sợ rằng ông ta không giữ được công việc nữa.
Hứa Cẩm Vi không định để bọn họ ly hôn một cách dễ dàng, mẹ con các cô đi ra khỏi nhà thì cũng quá tiện nghi cho Hứa Quân rồi. Cái gọi là ác giả ác báo, Hứa Quân làm những chuyện tồi tệ này, phải nắm lấy nhược điểm của ông ta, để cho ông ta ói chỗ tốt ra, coi như là bồi thường uất ức nhiều năm qua của Trịnh Bình. Tin tưởng ông ta vì giữ được công việc, nhất định sẽ lựa chọn dàn xếp ổn thỏa, sẽ để cho ông ta đem tất cả tiền mà ông ta lấy từ chỗ Trịnh Bình đi trợ cấp cho vợ trước, tất cả đều phun ra!
"Không bày sạp, làm sao được chứ?" Trịnh Bình cũng không biết trong lòng con gái đang tính toán những gì, bà lo lắng những học sinh kia đối với những hộp cơm này chỉ là nhất thời tò mò, cũng không thể làm ăn lâu dài, dẫu sao năm hào một phần cơm hộp cũng không phải ai cũng có thể ăn nổi. Vẫn là an toàn một chút, tiếp tục bày sạp ổn thỏa hơn, cũng có thể thu vào nhiều một chút.
"Mẹ, mẹ cứ nghe con đi, ngày mai nghỉ ngơi thật tốt đã." Hứa Cẩm Vi kéo Trịnh Bình làm nũng nói, "Nếu như ngày mai không nhận được đơn thì ngày mốt mẹ hãy đi bày sạp cũng kịp a."
Trịnh Bình còn muốn nói gì nữa nhưng nhìn con gái cầm tay bà lắc lư, cầu khẩn nhìn bà.
"Này..." Bà nhìn vào mắt con gái, trong bụng mềm nhũn, cái gì cũng không nói được, "Được rồi được rồi, vậy nghe con." Bà vốn đã hết cách với đứa con gái đáng yêu này rồi, thấy con gái hiếm khi nũng nịu thì càng không nhịn được thỏa hiệp.
Bà tắt lò lửa, cùng con gái rửa mặt, súc miệng rồi nằm trên giường.
Đây là lần đầu tiên bà ngủ sớm vậy, lại trằn trọc trở mình, khó mà ngủ được.
Chỉ mong, chỉ mong việc bán cơm có thể làm tiếp được.