Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 98




Những món ăn nóng hổi rất nhanh lần lượt được đưa lên, tất cả đều dùng những nguyên liệu tươi ngon nhất và được các đầu bếp của "Cẩm Tú Niên Hoa" tỉ mỉ chế biến. Tuy lần này Trịnh Bình và Hứa Cẩm Vi không nấu, nhưng bản lĩnh của đầu bếp Phương và đầu bếp Giang Lăng cũng không thể coi thường. Hơn nữa, Hứa Cẩm Vi còn đặc biệt cho bọn họ rất nhiều nước dị năng, nói là nước khoáng thượng hạng nhập khẩu, dùng để nấu món súp, món hầm là thích hợp nhất.

Cả đầu bếp Phương và đầu bếp Giang Lăng đều nghe nói một số nhà hàng cao cấp ở nước ngoài rất chú trọng đến việc sử dụng nước, bởi vậy họ cũng không ngạc nhiên, họ cũng hy vọng tiệc cưới của bà chủ mình có thể hoàn hảo.

"Đồ ăn đều đã lên bàn, xin mời mọi người tận tình thưởng thức." Trịnh Bình và Liêu Chí Cương mỉm cười nói.

Mỗi món ăn trước mặt đều rất tinh tế, mùi thơm vô cùng hấp dẫn, khiến khách nhìn món ăn đặt trên bàn nhịn không được đã nuốt một ngụm nước bọt. Giờ đây, nghe đôi vợ chồng mới cưới nói, họ nóng lòng muốn động đũa.

"Tôi từ lâu đã nghe nói đồ ăn ở Cẩm Tú Niên Hoa rất mỹ vị, chỉ cần nhìn màu sắc, mùi vị cũng biết là tiên vị" Có người khách trước khi ăn có thói quen hay bình phẩm hai câu, nhưng khi nhìn thấy người bạn của mình, đã ăn mà không thèm ngẩng đầu lên và không hề để ý đến anh ta.

Người đàn ông sờ mũi, không khỏi lẩm bẩm: "Thật sự ngon như vậy sao?"

Tuy nhiên, khi thức ăn vừa vào miệng, anh ta đã ngừng nói, chỉ vùi đầu tiếp tục ăn, quang cảnh tiệc cưới bỗng im bặt vì sức mạnh của đồ ăn ngon.

Trịnh Bình vẻ mặt vẫn tươi cười nắm lấy cánh tay Liêu Chí Cương, chuẩn bị bắt đầu đi mời rượu.

Đầu tiên là bọn họ đi kính rượu gia đình Liêu Chí Cương, không phải bọn họ không coi trọng gia đình Trịnh Bình mà đơn giản là vì bọn họ ở gần.

Như đã nói trước đó, nhà họ Liêu là một gia tộc lớn, người trong nhà Liêu Chí Cương cũng có rất nhiều người, mặc dù trong lòng bọn họ không nói ra suy nghĩ của mình về Trịnh Bình, nhưng có Liêu Chí Cương là gia chủ tọa trấn, mọi người đều lễ phép và nói rất nhiều lời tốt đẹp.

"Khó trách người ta nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, mẹ của mình ngồi đây, lại đi kính rượu cho người khác trước, cô ấy thật sự biết cách cư xử." Ngô Bảo Như rõ ràng không nghe lời Lục Cao Hoa nói trước đó, tóm lại, bà ta chỉ là một nhân viên kế toán nhỏ trong một nhà máy bình thường, sống ở một thành phố nhỏ, tầm nhìn và hiểu biết của bà ta chỉ hơi lớn một chút, bà ta hoàn toàn không biết Lục Cao Hoa nói "không đơn giản" là có ý gì. Bây giờ thấy Trịnh Bình đầu tiên không phải đến bàn mời rượu với bọn họ, bà ta lại không thể khống chế được miệng mình.

Đừng nói Lục Cao Hoa và Quý Á Trân đều cau mày, ngay cả Trịnh Châu cũng nhìn bà ta với vẻ khó tin, bà luôn biết chị dâu mình có chút ngu ngốc, nhưng không ngờ lại ngu ngốc như vậy.

May mà, sự chú ý của mọi người về cơ bản đều tập trung vào món ăn trước mặt hoặc cặp đôi mới cưới, Ngô Bảo Như chỉ theo thói quen mà đưa ra những lời phê bình mà thôi. Không ai khác nghe thấy lời nói của bà ta, ngoại trừ những người cùng bàn. Nhưng bàn của Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên ở ngay bên cạnh, lời nói của Ngô Bảo Như đã bị Hứa Cẩm Vi,  một người tai thính mắt tinh nghe thấy rõ ràng, cô không khỏi cười lạnh trong lòng, nên là thời điểm cho người ngu ngốc mở mang tầm mắt.

Sau khi Hứa Cẩm Vi quay đầu lại thì thầm vài lời với Thẩm Lâm Xuyên, Thẩm Lâm Xuyên gật đầu rồi lại nói vài lời với ba mình. Ba người cùng nhau đứng dậy và đi về phía bàn của mấy người Quý Á Trân, Trần Lập bọn hắn vài bọn trẻ cũng tới tham gia náo nhiệt.

"Bà ngoại, bữa ăn của bà thế nào?" Thẩm Lâm Xuyên mỉm cười hỏi, cậu hiện tại hoàn toàn đã không coi mình là người ngoài nữa.

"Ngon lắm, ngon lắm." Nhìn thấy cô cháu gái xinh đẹp ngoan ngoãn cùng cháu rể tương lai tuấn mỹ, Quý Á Trân không khỏi nở nụ cười trên mặt, hơn nữa đồ ăn hôm nay quả thực rất ngon, các món đều rất ngon, thịt đều được hầm cho đến khi mềm và nhừ, ngay cả một bà già như bà với hàm răng yếu vẫn có thể nhai được.

"Bà ơi, đây là ba của A Xuyên, chú ấy mới đến vào sáng nay, bà vẫn chưa gặp chú ấy phải không? Chú ấy thực ra là thị trưởng của thành phố chúng ta." Hứa Cẩm Vi giới thiệu Thẩm Triển Bằng với Quý Á Trân, dù sao hai bên cũng coi như là thông gia tương lai, Quý Á Trân là trưởng bối, Thẩm Triển Bằng đến chào hỏi là điều hợp lý.

"Ôi, thị, thị trưởng?" Quý Á Trân giật mình, thế hệ trước đối với người làm quan đều có chút kính sợ, nhất thời liền muốn đứng lên.

"Cô Quý, mời cô nhanh ngồi xuống ạ, hôm nay tôi không phải là thị trưởng, tôi chỉ là khách đến dự tiệc cưới." Thẩm Triển Bằng vội vàng nói: "Hơn nữa, về sau quan hệ giữa hai nhà chúng ta còn muốn tiếng thêm một bước nữa, thật sự ngàn vạn lần không nên khách khí"

"Được rồi được rồi." Quý Á Trân ngồi lại, có ấn tượng rất tốt với Thẩm Triển Bằng, người có địa vị cao nhưng dễ gần.

"Bà ngoại Quý! Bà còn nhớ con không?" Trần Lập cũng lên tiếng vào lúc này.

"Nhớ rõ, nhớ rõ." Quý Á Trân cũng sống ở Xương Cốt Vương một khoảng thời gian sau khi bà bị thương ngoài ý muốn, bà đều nhớ tất cả những đứa trẻ này có quan hệ tốt với Hứa Cẩm Vi.  

"Hắc hắc, thực ra con là em họ của anh Xuyên, hai nhà chúng ta có thể coi là thân thích nha!" Trần Lập cười nói, "Người ngồi đằng kia là ba con, Trần Hoằng Văn, gia đình con từng làm ăn ở thành phố Hong Kong, nhưng bây giờ đã chuyển vào nội địa."

Khi nghe đến cái tên Trần Hoằng Văn, Lục Cao Hoa cả người đều chấn động, trọng tâm kinh doanh của ông ấy về cơ bản là ở thành phố Hồng Kông. Trần Hoằng Văn là một trong những doanh nhân giàu có số một ở thành phố Hồng Kông, đây là người mà ông đã tìm mọi cách để kết nối, nhưng ông không ngờ người đó lại ở ngay bên cạnh mình....

Đương nhiên, Trịnh Châu cũng biết điều này, cũng có chút không hoàn hồn vào lúc này.

"Bà ngoại Quý! Còn có chúng con nữa!" Tôn Triều Dương và Diêm Túc cũng mỉm cười chào hỏi bà cụ.

"Đó là ba con Tôn Trác, nhờ sự hợp tác với dì Trịnh, "Vua Đồ Chua" đóng hộp của chúng ta hiện đã được bán ra nước ngoài!"

Nhắc tới "Vua Đồ Chua" thì hầu như mọi người ở đây đều không ai không biết, đây là lựa chọn ăn kèm với cơm vừa rẻ vừa chất lượng. Nhà nào cũng mua một lon dù dùng với cháo hay cơm đều rất ngon. Nhưng bọn họ không ngờ đó lại là tài sản của gia đình Tôn Triều Dương, hơn nữa còn là cùng Trịnh Bình hợp tác.

"Đúng rồi, vị kia là Thi Tử Bình, ông chủ của "Lẩu Xương Cốt Vương", đồng thời cũng là đối tác mở nhà hàng với dì Trịnh."

Hiện giờ, "Lẩu Xương Cốt Vương" đã đạt đến quy mô nhất định ở thành phố S và là lựa chọn hàng đầu cho những buổi liên hoan của nam, nữ, già trẻ. Còn tưởng chính là cùng tên với cửa tiệm của Trịnh Bình nhưng không ngờ lại cùng nhau...

"Bà ngoại Quý, đó là ba con, Diêm Cương, một sĩ quan cấp phó, ông nội con là thiếu tướng quân đội, hôm nay ông ấy không rảnh nên không tới đây."

Đối với dân chúng bình thường mà nói, cái cuối cùng này mới là đáng sợ nhất, đừng nói đến vẻ mặt ngơ ngác của Lục Cao Hoa và Trịnh Châu, vẻ mặt của Trịnh Đạt và Ngô Bảo Như cũng liên tục thay đổi.

Nhưng những đứa trẻ này đều quen thuộc với Quý Á Trân, cho dù bà biết xuất thân của chúng không đơn giản như vậy, bà cũng rất dễ dàng tiếp nhận, bà cũng không quan tâm đến bộ dạng ngốc nghếch của con trai con gái mình, chỉ mỉm cười gật đầu: "Tốt! Tốt! Tốt!"

"Bà ngoại, bà muốn ăn gì cứ nói cho con biết, dù sao đây cũng là nhà hàng của chúng ta, bằng không, lát nữa con gọi cho bà một bát mì nhé? Tốt nhất bà nên ăn nhiều đồ ăn thanh đạm và dễ tiêu mới tốt."

"Không cần, không cần, những thứ này rất ngon." Quý Á Trân xua tay nói: "Các con mở nhà hàng cũng không dễ dàng, hôm nay khó mà nghỉ ngơi một chút, nhưng đừng làm việc nữa."

Lúc này mấy người khác mới biết được "Cẩm Tú Niên Hoa" này, thế nhưng là nhà hàng do Trịnh Bình mở ở Bắc Kinh!

Nhìn vào cách trang trí, bàn ghế và đội ngũ nhân viên phục vụ chất lượng cao, có thể nhận biết nhà hàng này rất đặc biệt.

"Cậu, dì, hai người nên ăn nhiều một chút a." Sau khi ném xuống một loạt tin tức bùng nổ, Hứa Cẩm Vi bình tĩnh kéo Thẩm Lâm Xuyên bọn họ quay trở về. 

Con Kien Cang

Cô biết rất rõ Ngô Bảo Như cùng Trịnh Châu có tính thích bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, bây giờ cho bọn họ thấy mọi chuyện, để bọn họ biết mẹ con cô không còn là những thân thích nghèo, mà bọn họ có thể tùy ý bắt nạt và xúc phạm nữa. Cho dù hai người phụ nữ này không biết kiềm chế thì chồng họ cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ cho họ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Trịnh Đạt là một người đàn ông bề ngoài có vẻ mơ hồ, nhưng thực chất trong lòng ông ta biết tất cả mọi thứ. Bất cứ khi nào có chỗ tốt có thể mò được, ông ta sẽ không có lòng thương xót, ông ta luôn để vợ mình gây chuyện trong khi ông ta đóng vai trò là người hòa giải ở phía sau. Nhưng bây giờ ông ta đã biết em gái mình đã khác trước, có một thế lực và bối cảnh lớn như vậy sau lưng, tự nhiên biết nên làm như thế nào.

Lục Cao Hoa thì càng không phải nói, ông ấy chắc chắn là một người thông minh, ông ấy luôn nhìn nhận mọi việc một cách rõ ràng, nhưng giờ ông ấy đã hiểu rõ hơn nên làm gì.