Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thầy Phong Thủy Ở Rể

Chương 30




Nhưng bây giờ chỉ với một câu nói, bà Sáu đã bắt ông Sáu Kim đi ăn với Trương Mặc Vũ vào tối hôm nay, việc này đã làm xáo trộn không biết bao nhiêu bữa tiệc xã giao tiếp theo của ông ta.

Thế này quá ngang ngược rồi thì phải?

Do đó Thượng Quan Tuyết cảm thấy rất khó tin, lịch trình của ông Sáu Kim dễ dàng thay đổi như vậy sao?

Hơn nữa, cô đã từng nghe người ta nói bà Sáu là một người phụ nữ vô cùng truyền thống, ngày thường hoàn toàn không hề can thiệp vào bất cứ chuyện gì của nhà họ Kim, mỗi ngày chỉ có dắt chó đi dạo hoặc chơi mạt chược.

Còn có người nói rằng, dù con cháu nhà họ Kim có đánh nhau trước mặt bà Sáu, bà ấy cũng sẽ phớt lờ cho. qua, rõ ràng là một người phụ nữ không có chính kiến riêng của mình.

Thậm chí rất nhiều người còn nói chỉ có kiểu phụ nữ không quan tâm, không nhúng tay vào bất cứ việc gì này. mới có thể gả vào nhà giàu.

Nhưng giờ bà Sáu lại thu xếp lịch trình của ông Sáu Kim, điều này khiến Thượng Quan Tuyết không thể hiểu được.

Bà có thể thu xếp ư? Ông Sáu Kim sẽ không bất mãn chứ? 

Thế là Thượng Quan Tuyết bèn hỏi: “Tối nay ông Sáu Kim có thời gian rảnh ạ?”

Bà Sáu rất hiền lành đáp: “Chỉ cần thầy Trương rảnh thì chồng tôi sẽ rảnh, cùng lắm thì để người khác chờ thêm khoảng một đến hai ngày”.

Lúc này tim Thượng Quan Tuyết bỗng giật thót, cô đột nhiên nhận ra được điều gì đó.

“Không đúng, bà Sáu hoàn toàn không phải người không có chủ kiến giống như người ngoài đồn đại!”

Ngay sau đó, trong lòng Thượng Quan Tuyết chợt dâng lên một nỗi hối hận: “Ai da, mình đúng là đồ óc heo mài”

“Mời Trương Mặc Vũ ăn cơm... Mình đúng là một đứa ngu mà, Trương Mặc Vũ ở chỗ mình hai ba ngày liên tiếp, sao mình không nắm chắc cơ hội, tranh thủ mời anh ấy đi ăn để thu hẹp khoảng cách nhỉ”.

Giờ phút này Thượng Quan Tuyết cảm thấy vô cùng hối hận, cô nghĩ mình đã bỏ lỡ một cơ hội tốt để lôi kéo Trương Mặc Vũ.

Phải biết rằng một người thầy phong thuỷ lợi hại chân chính hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến sự thịnh suy trong vòng mười năm, thậm chí ba mươi năm, một †răm năm của một gia tộc lớn.

Vì lẽ đó, một khi xuất hiện thầy phong thuỷ lợi hại, có nhân vật chủ chốt của gia tộc nào mà không cung kính  làm thân, nhờ chỉ điểm chứ?

Nhưng còn Thượng Quan Tuyết thì sao? Cô giữ Trương Mặc Vũ ở lại tận hai đến ba ngày mà không chịu ngỏ lời gì cả, đây chẳng phải gà bỏ sót thóc... bỏ lỡ mất J_ cơ hội tốt sao!

Nhìn bà Sáu người ta kia kìa, vừa mới nói chuyện với Trương Mặc Vũ mấy câu, thậm chí còn chẳng tìm hiểu về anh đã dứt khoát sửa lịch trình giúp ông Sáu Kim, muốn hẹn anh đi ăn, hành động quá quyết đoán.

Rõ ràng bà Sáu đang thay mặt nhà họ Kim để chủ động làm thân với Trương Mặc Vũ.

Giờ phút này, cuối cùng Thượng Quan Tuyết cũng nhận ra được rằng bà Sáu hoàn toàn không phải người không quan tâm tới bất cứ việc gì như trong lời đồn.

Mắt nhìn và sự quyết đoán của bà Sáu không phải  thứ mà người bình thường có thể có, người ta chỉ tỏ ra hiền hoà, thờ ơ với mọi thứ ngoài mặt thôi.

Nhưng một khi đụng tới một số vấn đề đặc biệt, người ta nhất định sẽ không hồ đồ.

Nếu đã hiểu được điểm này, Thượng Quan Tuyết không muốn để Trương Mặc Vũ tiếp xúc với ông Sáu Kim trước. Cô cần phải ra tay, bất kể thế nào, cứ tạo mối quan hệ thân thiết với anh trước đã rồi tính sau.

Thế là Thượng Quan Tuyết nói với bà Sáu bằng giọng điệu xin lỗi: “Bà Sáu, thật không may, tối nay cháu đã có hẹn với Trương Mặc Vũ mất rồi”.

Nói xong, cô bí mật đưa mắt ra hiệu cho Trương Mặc Vũ, hi vọng anh có thể hiểu được ý của mình.

Đương nhiên Trương Mặc Vũ hiểu ý của cô.

Có điều Thượng Quan Tuyết đã lo lắng hơi nhiều quá rồi.

Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ quan tâm đ ến nhà họ Thượng Quan.

Còn về lời mời của bà Sáu... Nói thật thì Trương Mặc. Vũ cảm thấy rất có hứng thú, anh cũng nhìn ra được bà Sáu là kiểu người không phú thì cũng quý.

Nếu như sư phụ đã bảo anh phải sống cho ra dáng ở phố Phù Dung, như vậy anh cần phải tiếp xúc với những người có địa vị cao ở thành phố Kim Lăng, nếu không thì làm sao “sống cho ra dáng” được?

Vì thế nên Trương Mặc Vũ không trả lời Thượng Quan Tuyết.

Bà Sáu lập tức mỉm cười, biết giữa Thượng Quan Tuyết và Trương Mặc Vũ không có giao kèo nào cả.

Lúc này, bà ấy cười hỏi Trương Mặc Vũ: “ Trương, không biết khẩu vị của cậu thế nào? Gó ăn kiêng món gì không? Để tôi bảo đầu bếp chú ý”.

Nhưng Trương Mặc Vũ lại rất dễ tính: “Cháu không kiêng gì cả, cháu sống trên núi từ nhỏ đến lớn, cũng chưa được ăn món gì ngon, cứ lên món nào ngon ngon cho cháu được mở mang tâm mắt là được rồi ạ”.

Bà Sáu vô cùng vui vẻ: “Vậy thì tốt rồi, Quỳnh Tân Lâu của chúng tôi có nhiều món ngon lắm!”

Thượng Quan Tuyết rầu rĩ phiên muộn, cô biết tối nay Trương Mặc Vũ không thuộc về mình.

Giờ phút này trong lòng cô tràn đầy hối hận, cô không ngừng tự măng mình.

“Ai da, sao mình lại đần thế nhỉ? Hai ngày trước có nhiều cơ hội bày ra trước mắt mình thế cơ mà, rõ ràng chỉ cần mình mở miệng nói một câu là được, tại sao cứ mãi không chịu lên tiếng chứ”.

“Kể từ cái ngày đầu tiên tận mắt chứng kiến Trương Mặc Vũ có thể tìm được người, đáng lẽ mình phải biết anh ấy là một thầy phong thuỷ lợi hại chứ”.

“Toi rồi, tối nay không ngủ được rồi, miếng thịt đưa tới bên miệng đã bị bà Sáu cướp đi mất, nhưng bà ấy có thân phận đặc biệt, mình không thể trở mặt giành với bà ấy được, toi thật rồi...”

“Không được, đợi lát nữa bà Sáu đi về, mình nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Trương Mặc Vũ!”