Vào buổi đêm, tin tức sát thủ giết tài xế taxi bị bắt liền trên đầu đề của các trang báo lớn, mà ở cuối bài còn viết, vụ án được giải quyết cũng nhờ vào anh Lục nhiệt tình trợ giúp, cảnh sát đã xin cấp trên khen thưởng, hi vọng quần chúng nhân dân học tập anh Lục nhiều hơn.
Tuy rằng không có nói tên, nhưng mà chuyện Lục Úy Lam kéo người xuống lầu dẫn đến ồn ào huyên náo, không cần phải nói cũng biết anh Lục này là ai. Trong khoảng thời gian ngắn, cái tên Lục Úy Lam này có thể nói là nổi bật cực kỳ.
Đặc biệt là theo chi tiết vụ án được công bố, những thủ đoạn hành hạ tàn bạo của Lữ Lâm Dã, cộng thêm tiếng kêu bất lực thảm thiết của những động vật đó, làm người ta phẫn nộ đồng thời lại không khỏi lạnh sống lưng. Mọi người không cách nào tưởng tượng được, những người vô tội đó chết thê thảm thế nào, trước khi chết đã trải qua những gì.
Mọi người đối với Lữ Lâm Dã phỉ nhổ cỡ nào, thì đối với Lục Úy Lam tán thưởng cỡ đó.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, tỷ như Lục Minh Tư tức giận muốn chết, còn có cha mẹ Lữ Lâm Dã. Cặp cha mẹ kia đại náo cục cảnh sát, nói con trai mình không có khả năng giết người, những người đó khẳng định đều là Lục Úy Lam giết, Lục Úy Lam có tiền có thế, tìm con của họ làm người chịu tội thay.
Nhưng đáng tiếc là, quá trình con trai vô cùng ưu tứu của bọn họ hành hạ động vật và giết người đều được hắn ghi lại, hắn thậm chí còn giữ vật tùy thân của người bị hại làm chiến lợi phẩm, đối mặt với cha mẹ của mình, cảm xúc của Lữ Lâm Dã cũng không hề dao động, chỉ là cười nói với màn ảnh, "Lục Úy Lam, tao có chết cũng sẽ đi tìm mày! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
Lữ Lâm Dã cười như điên khiến không ít người sợ hãi, các dân mạng đồng loạt an ủi Lục Úy Lam, không phải sợ, ma không tồn tại vân vân.
Tiểu Thất đang ở cùng và đòi nợ ma que cay, ma que cay và cậu hai mặt nhìn nhau, ma có tồn tại hay không không quan trọng, quan trọng là ma có ăn que cay hay không.
Ma que cay run bần bật, từ kẽ răng moi ra một cây que cay cuối cùng, "Cái gì chứ, còn chưa ăn hết nữa."
Tiểu Thất ghét bỏ mà "iu" một tiếng, sau đó nhéo ma que cay, "Nếu ăn hết que cay rồi, vậy làm công cho tôi đi, vừa lúc cùng ma xui xẻo thành một đội, còn có thể thay ca."
Ma que cay đem que cay một lần nữa nhét trở lại vào miệng, tùy ý để mình bị trói như quả bóng bay, "Thay ca để làm gì?"
"Nuôi heo, nuôi tốt có khen thưởng, nuôi không tốt thì làm phân bón." Tiểu Thất vui sướng nện bước, chạy về phía đã hẹn trước với anh trai, chuẩn bị đi mua heo con.
Mà Túc Minh Ca trải qua chuyện em trai đánh nhau, em trai nổi tiếng, sau khi em trai bắt được sát thủ liên hoàn có tâm lý bất ổn, vẫn đúng hẹn mang theo Lục Úy Lam đi mua heo con. Không thể không nói, anh trai vẫn trước sau như một rất đáng tin cậy, Tiểu Thất bị những chú heo con nhảy nhót tung tăng thu hút, xách theo ma que cay chạy khắp nơi, ma que cay bình tĩnh xách theo que cay, nhìn heo con khoa tay múa chân. Ma xui xẻo hôm nay không ở đây, mà đi xem quá trình Lữ Lâm Dã chịu thẩm vấn.
"Con này có linh tính, về sau có tiềm năng làm đại ca!"
"Con này con này! Mi thanh mục tú, về sau làm vợ của đại ca!"
"Con này cũng không tồi, thông minh hiếu học, về sau có thể làm quân sư."
"Con này ham ăn lười làm, chất thịt tươi mới, về sau làm thịt kho tàu cho anh ăn!"
Túc Minh Ca rất kiên nhẫn, đi theo Lục Úy Lam hối hả ngược xuôi, tuy rằng anh một chút cũng không nhìn ra những chú heo con đó có gì khác biệt, nhưng em trai nhà mình đã chọn từ vệ sĩ đến đàn em cho đại ca.
Chờ Tiểu Thất càn quét xong, xe Túc Minh Ca mướn đã tràn đầy heo con, heo con chen chúc lẫn nhau, không biết chút nào về vận mệnh tương lai của mình. Tiểu Thất chỉ vào nhất trung tâm bất động như núi kia chỉ cùng Túc Minh Ca nói, "Anh nhìn xem, không hổ là đại ca, khí chất siêu mạnh mẽ đúng không."
Túc Minh Ca, "Đúng!"
Tài xế "......"
Cuối cùng, ngồi trên xe đầy heo con, hát cả đoạn đường, Tiểu Thất cũng tới khu du lịch mình chờ đã lâu. Nhìn không gian rộng rãi rồi so sánh với chung cư, Tiểu Thất cảm thấy, đây mới là chỗ ốc sên nên ở.
Không thể không nói, vợ chồng nhà họ Túc thật sự rất có mắt nhìn, phạm vi khu du lịch rất rộng, nơi mà bọn họ dùng hết gia sản mua này là một khu đất vàng với đầy đủ những đặc điểm cần thiết, có khu đất bằng phẳng thích hợp cho canh tác, còn có một cái ao nhỏ, phía bắc có một ngọn núi không quá cao, núi rừng và thảm thực vật tươi tốt, liếc mắt một cái nhìn thấy toàn màu xanh lục.
Lúc này ở chân ngọn núi nhỏ đã có mấy tòa nhà, còn có một ít người ở trong đó bận rộn, hiển nhiên nơi đây còn đang trong quá trình tu sửa. "Phòng ở hiện tại chỉ có phòng lắp ráp đơn giản, chuồng heo cũng đang xây, chỉ là hiện tại không thể sử dụng, đám heo con này tạm thời ở trong chuồng làm bằng hàng rào."
Nghe Túc Minh Ca giới thiệu, Tiểu Thất có chút bất ngờ, thế giới này heo quá hạnh phúc, vậy mà còn có phòng ở.
Xe ngừng tạm cạnh hàng rào, lúc Túc Minh Ca cùng tài xế đang bàn bạc việc thả heo con, Tiểu Thất đã đi đến phía sau xe, sau đó mở cửa ra, đặt *bàn đạp xuống, đám heo con phát hiện cửa ra, đồng loạt từ trên thùng xe chạy xuống, sau đó đều vui vẻ lao ra ngoài khám phá thế giới.
[Từ gốc là "踏板", mình tra thì thấy hình minh họa thật sự là cái bàn đạp xe đạp. Theo mình thì cái này chắc là giống cái cửa phía sau xe ba gác khi thả xuống thì nó tạo thành cái dóc để mấy con vật ở trên leo xuống. Mình không biết nói sao cho mấy bạn dễ hiểu thôi thì mấy bạn cố hình dung nha chứ mình cũng không chắc mình hiểu đúng.]
Túc Minh Ca đang thương lượng nên chuyển từng con một, hay là trực tiếp đem xe thẳng tiến vào trong hàng rào với tài xế, "......"
Tài xế trợn mắt há hốc mồm mà nhìn xe không chớp mắt, lại nhìn nhìn Túc Minh Ca, vấn đề trong ánh mắt rất rõ ràng, hiện tại còn thảo luận vấn đề chuyển hàng hàng sao?
Túc Minh Ca nặng nề mà thở dài, "Úy Lam, sao em thả cho heo chạy hết rồi?"
Lục Úy Lam heo con đại ca vặn vẹo cái mông bình tĩnh cúi đầu xuống đất, nghe rồi đáp lại, "Không thả ra sao mà nuôi?"
"Nơi này có chuồng heo, có thể nuôi ở bên trong." Túc Minh Ca vỗ vỗ hàng rào rắn chắc.
"Ồ, chúng nó buổi tối sẽ vào ở, căn phòng thật sự rất đẹp." Tiểu Thất cũng sờ hàng rào, tán thưởng khả năng làm việc của Túc Minh Ca.
Tài xế, "......" Đó là hành vi hoang phí của con ông cháu cha sao? Heo còn có thể nghe cậu chỉ huy sao, chờ buổi tối đến một xe heo con này phỏng chừng đã sớm chạy hết không còn gì.
Cuối cùng, Túc Minh Ca vẫn thanh toán tiền lương cho tài xế đang có vẻ mặt bối rối, sau đó kêu gọi mọi người cùng nhau hỗ trợ bắt heo, nhưng mà đóng heo con này nào có dễ dàng bắt như vậy, mọi người mồ hôi đầy đầu cũng chỉ bắt được mấy con.
Tiểu Thất không thể hiểu được mà nhìn mọi người đuổi theo heo con chạy đầy đất, sớm nghe nói nhân loại vì giảm béo mà không từ thủ đoạn, hôm nay cậu xem như đã chứng kiến tận mắt rồi. Thậm chí anh trai của mình cũng gia nhập đội ngũ rèn luyện thân thể, chỉ tiếc cho đám heo con đáng thương, mới ngày đầu đến nhà mới đã phải gánh vác trách nhiệm quan trọng như thế.
Không để ý tới mọi người đang nhiệt tình luyện tập, Tiểu Thất bắt đầu đi dạo tới dạo lui quanh lãnh địa, suy tư chỗ này nên trồng cái gì. Thậm chí còn tìm cái xẻng bắt đầu xới đất, sau đó lại cảm thấy hiệu suất có chút thấp, nên kêu heo con đại ca tới hỗ trợ, quả nhiên, đại ca không hổ là đại ca, những đường đào đều cực kỳ thẳng tắp.
Mãi cho đến chạng vạng, đám Túc Minh Ca cơ hồ đều mệt muốn liệt cả người, nhưng cho dù như vậy cũng có 7 đến 8 con heo không trở về chuồng, có mấy con không biết đã chạy đến chỗ nào. Nhưng mà lúc bọn họ ngồi ở dưới đất nghỉ ngơi uống nước, thì họ nhìn thấy dám heo con ban ngày chạy loạn, vậy mà từng con xuất hiện, sau đó ngoan ngoãn đi về hướng hàng rào của chuồng heo, sau đó đồng loạt ngừng ở trước cửa hàng rào.
Lúc ở bọn họ đầu đầy dấu chấm hỏi, Lục Úy Lam đã tới chỉ heo con đại ca kia, Lục Úy Lam giơ tay nhẹ nhàng mở ra cửa hàng rào, đám heo con rầm rì đi vào, sau đó Lục Úy Lam lại tiện tay đóng cửa lại, cũng đếm heo con, "Không tồi, không có heo mù đường, đều đã trở về."
Túc Minh Ca "......" Nếu trong nhà có vẹt còn học được cách bóc óc chó, thì heo con biết tự về chuồng cũng không có gì kỳ quái.
Các công nhân còn lại "......" Đây chẳng lẽ chính là heo của nhà có tiền sao?
Tiểu Thất tiến đến bên người Túc Minh Ca đang dạy ra, để chiến đấu vì phúc lợi của những chú heo con đã vất vả cả ngày, "Anh ơi, heo con cùng các anh rèn luyện lâu như vậy, có phải nên thêm chút phí vất vả hay không? Buổi tối có thể ăn bữa ăn khuya không?"
Túc Minh Ca và các công nhân, "......" Trong mắt của Lục Úy Lam, ban ngày bọn họ như vất vả bắt heo như vậy kỳ thật là đang rèn luyện sao?
Cuối cùng, nhóm heo con vất vả không ngừng đêm đó được thêm cơm, nhóm công nhân vất vả cũng có thêm đùi gà, thậm chí lúc ăn cơm, Tiểu Thất còn đem đùi gà trong chén của mình cho Túc Minh Ca, "Anh ăn đi, ban nãy rèn luyện cả ngày, quá là vất vả."
Túc Minh Ca trầm mặc không nói, sau đó hung tợn mà ăn luôn hai cái đùi gà.
Cứ như vậy, cuộc sống cuối tuần vui sướng của Tiểu Thất đã bắt đầu rồi, mà sau khi heo con đại ca và ma que cay quản lý, đám heo con càng có tính kỷ luật, ban ngày đi ra cửa mà làm việc, buổi tối tổ chức thành đoàn thể về chuồng ngủ, đôi khi thì sẽ chạy tới vây xem nhóm công nhân làm việc.
Buổi chiều thứ bảy, cá con mà Tiểu Thất nuôi ở bể cũng được vận chuyển lại đây theo đúng lịch trình, hơn nữa dựa theo yêu cầu của Tiểu Thất, thì chuyển hết cả nước lại đây. Người khuân vác cá với nước vốn định tìm kẻ có tiền cổ quái chửi rủa một chút, kết quả vừa xuống xe đã bị đám heo con tò mò vây xem, nhìn heo được nuôi thả chạy đầy đất, thậm chí đám heo con còn có chút nỗ lực mà đào đất, nhân viên khuân vác tức khắc nuốt lời chửi muốn nói xuống, để tránh bại lộ mình kiến thức thiển cận.
Trong hai ngày, Tiểu Thất đều ở trạng thái vui đến quên cả trời đất, vào chủ nhật, ma xui xẻo cũng tới, cùng ma que cay mở ra kiếp sống làm công, để không thành phân bón, hai ma đều nỗ lực học tập, dù không sống được đến già, chết cũng muốn học tập để làm một tấm gương tốt.
Đối lập với trạng thái hiện giờ của Tiểu Thất, chính là Lục Minh Tư đang sứt đầu mẻ trán. Lời Lữ Lâm Dã nói khi bị tra khảo kia thông qua lời thuật lại của bọn học sinh nhiệt tình đã bị đại chúng biết. Việc này cũng dẫn tới Lục Minh Tư vừa mới thông qua tự sát giành được một chút đồng tình lại lần nữa lâm vào nguy cơ của dư luận, mọi người thậm chí suy đoán cậu ta có phải cũng tham dự những kế hoạch hành hạ tàn bạo của Lữ Lâm Dã hay không, bằng không vì sao cậu ta dưới tình huống biết Lữ Lâm Dã là sát thủ liên hoàn còn không báo cảnh sát.
Nhìn dư luận trên mạng, Lục Minh Tư cảm giác mình đau đầu đến lợi hại, cậu ta lại không quen biết những người bị hại đó, vì sao muốn mạo hiểm báo cảnh sát, chuyện này vốn dĩ không có liên quan gì với cậu ta. Bởi vì cảnh sát không đưa ra chứng cứ thực tế, nên Lục Minh Tư không ngừng chứng minh mình không quen biết hung thủ, cũng chưa từng giao lưu với hung thủ, còn ám chỉ hung thủ và Lục Úy Lam thưởng thức lẫn nhau, cho nên mới hãm hại mình.
Nhưng rất nhanh, cảnh sát đã lại đây, lấy di động của cậu ta, Lục Hiếu Chi và Lục Hành Chỉ đứng ở một bên, nhìn về phía cậu ta bằng ánh mắt lạnh băng. Chờ cảnh sát đi rồi, thậm chí Lục Hiếu Chi còn lười nói chuyện với cậu ta, trực tiếp đi.
Nhìn Lục Hành Chỉ không lập tức rời đi, trong lòng Lục Minh Tư dâng lên một tia hy vọng, "Anh, em là bị hãm hại, cái gì em cũng không có làm, em không quen biết hung thủ, sao có thể liên hệ được hắn."
Biểu tình trên mặt Lục Hành Chỉ không dao động, "Dữ liệu di động bị xóa, kỳ thật cũng có thể khôi phục, cảnh sát cũng không thiếu nhân tài kỹ thuật trong lĩnh vực này."
Biểu tình trên mặt Lục Minh Tư có chút không nhịn được, cuối cùng đơn giản lạnh mặt không giả vờ nữa, "Thì làm sao! Úy Lam chính là một tên ăn chơi trác táng! Các người vì sao coi trọng nó như vậy! Chẳng lẽ bởi vì cái vận mệnh buồn cười kia sao? Tôi mới là em trai ruột của anh!"
Trong phòng bệnh trầm mặc một lát, trong mắt của Lục Hành Chỉ rốt cuộc toát ra một tia cảm xúc, chỉ là tia cảm xúc kia là hoàn toàn thất vọng, "Lúc trước không nên đưa cậu về nhà họ Lục."
"Sao nào? Hối hận? Ha ha ha, vậy cũng vô dụng, anh sẽ không cho rằng Lục Úy Lam sẽ còn trở về với tình hình hiện tại chứ, chỉ có tôi sẽ ở lại nhà họ Lục, nó thì tháng sau phải là họ Túc!" Lục Minh Tư bén nhọn mà trào phúng nói.
"Tôi không tin số mệnh, tôi chỉ nhìn người." Lục Hành Chỉ lãnh đạm mà ném xuống một câu, rời khỏi phòng bệnh. Hắn không biết hành động hắn đưa Lục Minh Tư trở về thay đổi cậu ta, hay là bản chất của Lục Minh Tư chính là cái dạng này, bộ dạng ngoan ngoãn vô hại lúc ban đầu kia chỉ là ngụy trang.
Lục Minh Tư ngây ngẩn cả người, sau đó lộ ra biểu cảm khinh miệt, lời Lục Hành Chỉ nói này chỉ ma mới tin, nhân phẩm Lục Úy Lam chẳng lẽ tốt hơn mình sao? Nhưng mà lúc cơn phẫn nộ lui xuống, Lục Minh Tư lại bị khủng hoảng bao phủ, cậu ta xác thật đã xóa dữ liệu di động, nhưng nếu cảnh sát thật sự có thể khôi phục số liệu, thì mình nên làm cái gì bây giờ?
Vụ án của Lữ Lâm Dã thật sự đã tạo ảnh hưởng quá lớn, mọi người tự tiến hành hoạt động cầu phúc cho người chết thảm vì bị hại, hơn nữa còn kêu gọi mau chóng tử hình Lữ Lâm Dã. Đồng thời, mọi người cũng triển khai chiến dịch chống lại Lục Minh Tư, tuy rằng cảnh sát còn chưa có đưa ra chứng cứ xác thực nào, nhưng thứ các dân mạng luôn không ngại dùng nhất chính là kết quả phỏng đoán của người khác.
Bị Lục Minh Tư ảnh hưởng, nhà họ Lục cũng chịu một đòn đánh, hơn nữa lúc trước Lục Minh Tư gây chuyện đâm người trọng thương, hiện giờ vẫn nằm viện vậy mà còn có thể tiếp tục dẫn đường để người khác giết hại Lục Úy Lam, cậu ta dường như đang có tinh thần tốt đến mức không cần bất kỳ lệnh tạm tha y tế nào cả.. Các dân mạng châm chọc có tiền thật tốt, đồng thời cũng bắt đầu điên cuồng @ bộ phận liên quan tiến hành điều tra nhà họ Lục.
Đối mặt với tình huống này, dù là nhà họ Lục cũng có chút sợ, nhưng mà cho dù trong hoàn cảnh này, nhà họ Lục vẫn chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Lục Úy Lam và Lục Minh Tư đâu vào đấy. Làm người xem không hiểu hành động này cũng đưa ra rất nhiều suy đoán, có người nói nhà họ Lục muốn giảng hòa với Lục Úy Lam, có người nói nhà họ Lục là không thèm sợ.
Mà chuyện này đối với Tiểu Thất đang nghiêm túc học tập cũng không sinh ra ảnh hưởng gì, rốt cuộc thì cậu đang sống trong cuộc sống lý tưởng đi học, nghỉ, nuôi heo, đi học, nghỉ, nuôi heo. Nhưng cuối tuần này Tiểu Thất không tính đi lại khu du lịch, bởi vì cậu muốn đi xem anh trai đấu trận chung kết trong nước.
Thứ sáu tan học, Tiểu Thất sửa sang lại cặp sách dựa theo lời hứa đi tới căn cứ của SGL, Túc Minh Ca đã nói trước với SGL về việc này, ấn tượng của huấn luyện viên Văn Yến với Lục Úy Lam cũng rất tốt nên đồng ý mang theo Lục Úy Lam cùng đến sân thi đấu. Các thành viên khác của SGL tự nhiên cũng đồng loạt hoan hô có linh vật, trận chung kết này cũng ổn!
Chỉ là Lục Úy Lam không hề nghĩ tới, cậu ở căn cứ của SGL vậy mà gặp được Lục Minh Tư. Lục Minh Tư che kín mít, mang mũ lưỡi trai và kính râm, cậu ta đang lo lắng ngăn cảng Túc Minh Ca nói gì đó.
Tiểu Thất cảm thấy kỳ quái, Lục Minh Tư thế nhưng từ bệnh viện chạy ra, không sợ bị người ta phát hiện báo cảnh sát, sau đó trực tiếp bị chú cảnh sát bắt giam vào trong ngục sao? Việc này không giống phong cách hành sự của Lục Minh Tư, chẳng lẽ là cảnh sát đã xác định được bằng chứng về Lục Minh Tư liên lạc với Lữ Lâm Dã? Nên Lục Minh Tư mới lo lắng?
"Em trai tóc xanh dương tới rồi, sao mang theo cái bao lớn như vậy, anh thấy đội trưởng mang theo quần áo của em rồi mà." Thành viên của SGL từ xa đã phát hiện Tiểu Thất, nhiệt tình chào hỏi.
Tiểu Thất vui sướng bước chân đi qua, "Em mang theo đồ ăn ngon." Muốn ra ngoài hai ngày, không khỏi chuẩn bị thêm trăm triệu bịch que cay.
Lục Minh Tư nhìn thấy Tiểu Thất, cũng không nói, nhưng vẫn túm lấy Túc Minh Ca như cũ, Túc Minh Ca lại chỉ tránh khỏi tay của cậu ta, dùng giọng điệu việc công xử theo phép công nói, "Đừng nghĩ nhiều, hổ không ăn thịt con, nhà họ Lục sẽ không làm gì đâu, em cũng mau trở về đi."
Lục Minh Tư trơ mắt mà nhìn đôi tay bao dung kia rời xa mình, sau đó tới bên người Lục Úy Lam, thân mật mà xoa xoa cái đầu màu xanh dương của Lục Úy Lam, "Sao vác nhiều đồ trên lưng như vậy?"
"Anh, em lại phát hiện hai loại que cay ăn siêu ngon, một hồi nữa cho anh ăn!" Lục Úy Lam cười cong đôi mắt, như hai vầng trăng lưỡi liềm.
Nhìn cảnh tượng trước mắt ấm áp như vậy, trong lòng Lục Minh Tư đập thình thịch, lớn tiếng mở miệng, "Anh ấy không ăn cay!" Cậu ta nhớ rõ khi Túc Minh Ca nấu ăn, gọi món ăn, mua đồ ăn chưa bao giờ ăn cay.
Tiểu Thất nghe xong ngửa đầu nhìn về phía Túc Minh Ca, không ăn cay? Vậy vì sao khi có cơ hội liền đoạt que cay của mình?
Túc Minh Ca xấu hổ mà ho khan một tiếng, lỗ tai có chút hơi hơi phiếm hồng, "Có ăn, có ăn."
Tiểu Thất thu hồi ánh mắt hoài nghi của mình, lựa chọn tin anh trai có mùi cải thìa, chỉ là vì sao mùi cải thìa trong không khí càng nồng nặc hơn?
Nhìn Túc Minh Ca đang xấu hổ, Lục Minh Tư sửng sốt hồi lâu, trong khoảnh khắc cậu ta ngây người, mọi người trong SGL đã lên xe buýt, rời khỏi căn cứ.
Đến khi chung quanh chỉ còn mỗi cậu ta, cậu ta mới bừng tỉnh tựa như mới nghĩ thông suốt gì đó, sau đó bất lực ngồi xổm trên mặt đất khóc lên, cậu ta ở thế giới này, rốt cuộc biến thành một kẻ lẻ loi. Một giờ trước, cậu ta đang nằm trên giường ở bệnh viện, bác sĩ tới thay thuốc truyền cho cậu ta, cậu ta thấy được một bình thuốc quen thuộc, cậu ta nhớ rõ kiếp trước mình đang trong giai đoạn bệnh nặng, vẫn luôn dùng loại thuốc này, nhưng kiếp trước cậu ta bị ung thư, bác sĩ nói đó là thuốc chống ung thư mới được nghiên cứu và phát minh ra, kiếp này mình chỉ là rửa dạ dày, ở bệnh viện điều trị tạm thời, vì sao phải dùng loại thuốc này?
Lục Minh Tư ý thức được có vấn đề đương nhiên không có trực tiếp hỏi bác sĩ, mà là trộm nhớ kỹ bao bì, lại không tìm được tên thuốc trên bình, sau khi bác sĩ rời khỏi, với ý định thử một lần nữa, cậu ta dùng di động mới mua bắt đầu tìm tòi, tra xét hồi lâu, rốt cuộc ở một cái góc xó xỉnh xem được một ít tin tức, trong nháy mắt, bốn chữ "chất độc mãn tính" lập tức đập vào mắt cậu ta, chờ xem xong toàn bộ, cả người đều lạnh băng.
Cậu ta cũng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao mấy ngày này Lục Hiếu Chi chẳng quan tâm mình, rốt cuộc cũng hiểu phương pháp giải quyết vấn đề đổi mệnh mà Lục Hiếu Chi nói, đó chính là giết cậu ta. Kiếp này cậu ta vẫn luôn kiểm tra sức khoẻ định kỳ, cũng không có phát hiện dấu hiệu ung thư, cho nên kiếp trước mình bị cái gọi là ung thư, chỉ sợ cũng là giả!
Trong cơn hoảng loạn tột độ, Lục Minh Tư trốn khỏi bệnh viện, lại phát hiện mình vậy mà không chỗ để đi, thẳng đến khi nghe thấy người qua đường thảo luận về chuyện trận chung kết của SG, liền tới tìm Túc Minh Ca, kết quả Túc Minh Ca vốn dĩ không tin cậu ta, thậm chí dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn cậu ta, giống như cậu ta là một cái kẻ điên.
Khóc hồi lâu, Lục Minh Tư đột nhiên lại bắt đầu cười, "Túc Minh Ca, anh không phải không tin sao? Vậy anh chờ đi, người Lục Hiếu Chi muốn giết, tuyệt đối không phải một mình tôi!"
Kiếp trước sau khi Ninh Hinh Thần tự sát, Ninh Tân Vân vì báo thù cho em gái đã đâm Lục Úy Lam mười mấy nhát, Lục Úy Lam bị đưa đến bệnh viện sau năm giờ cứu chữa vết thương đã ổn định, nhưng lúc sau Lục Úy Lam tựa hồ lại cùng Lục Hiếu Chi khắc khẩu, sau đó vết thương tái phát. Thậm chí cuối cùng, nhà họ Lục trực tiếp đem Lục Úy Lam trở về nhà họ Lục, bởi vì bệnh viện nói cứu chữa đã không có ý nghĩa gì nữa, tâm nguyện cuối cùng của Lục Úy Lam là chết ở trong nhà của mình.
Lúc ấy cậu ta chỉ cảm thấy khoái ý cùng ghê tởm, bởi vì cậu ta không muốn Lục Úy Lam chết ở biệt thự nhà họ Lục, hiện tại ngẫm lại, có lẽ có rất nhiều sự tình cậu ta cũng không biết, tỷ như kiếp trước vết thương của Lục Úy Lam đã ổn định lúc sau lại tái phát? Tỷ như nguyện vọng cuối cùng của Lục Úy Lam thật sự là chết ở biệt thự nhà họ Lục sao? Tỷ như Lục Úy Lam thật sự chết bởi vì dao đâm sao?
Nghĩ đến đây, Lục Minh Tư nhếch miệng cười, cậu ta lau khô nước mắt, làm bộ chuyện gì cũng không phát sinh, lặng lẽ quay trở về bệnh viện, bất luận là người nhà họ Lục, Lục Úy Lam, hay là Túc Minh Ca, đều muốn đi tìm chết, mà cậu ta nhất định sẽ sống đến cuối cùng.
Dán lại kim tiêm cho đẹp, gấp chăn cho gọn, sau đó đem tất cả nước thuốc đổ vào trong bình nước khoáng đã chuẩn bị tốt, cũng may nước thuốc này không có màu sắc, nên xử lý cũng không tính là khó. Ít nhất trước tiệc sinh nhật vào tháng sau, cậu ta sẽ sống rất tốt, sau đó nhìn nhà họ Lục giết chết cuộc đời cậu Lục Úy Lam như thế nào.
Tuy rằng đây là một cuối tuần không có heo con, nhưng Tiểu Thất như vẫn cực kỳ vui sướng như cũ, cậu quang minh chính đại ngồi trên thính phòng, cùng fans cổ vũ, gân cổ lên cổ vũ anh trai cố lên, lúc anh trai điều khiển nhân vật trong trò chơi đại sát tứ phương thì cao giọng hò hét, khi hưng phấn thì quơ chân múa tay, lúc SGL lấy được thắng lợi cuối cùng thì các fan chung quanh kích động ôm nhau tạo thành một nhóm.
SGL thi đấu thuận lợi đến lạ, lúc các tuyển thủ của SGL đoạt giải giơ cúp nói cảm nghĩ, mỗi người đều trêu chọc nói sở dĩ thuận lợi như vậy, là bởi vì lần này bọn họ ra ngoài mang theo linh vật, đến tận đây, chuyện Lục Úy Lam là linh vật của chiến đội SGL đã định rồi, mà thứ chờ SGL, sẽ là giải thế giới vào tháng tới.
Trên đường trở về, Tiểu Thất còn hưng phấn không thôi, thậm chí hứng khởi nói mình cũng muốn đi theo anh trai học chơi trò chơi, mọi người trong SGL thấy vậy cũng cảm thấy rất hứng thú, không biết em trai của tuyển thủ thiên tài cũng có thiên phú giống vậy hay không.
Bởi vậy lúc sau, mọi người trong SGL đều tận sức với bồi dưỡng tài năng chơi games của Tiểu Thất. Mà làm cho bọn họ lần nữa kinh ngạc chính là, tài năng chơi games của Lục Úy Lam so với Túc Minh Ca cũng không kém, thậm chí tốc độ phản ứng còn nhanh hơn, Lục Úy Lam càng giỏi hơn.
Với thiên phú như vậy đã khiến huấn luyện viên Văn Yến có ý muốn bồi dưỡng, kết quả không đến một tuần, ý muốn này đành đình chỉ, nguyên nhân cũng tại, Lục Úy Lam ở trong trò chơi cũng muốn phát sở trường đặc biệt mình rất yêu thích, đó chính là trồng rau và nuôi heo. Thậm chí thường xuyên đang đánh thì mất tích, khi thấy lại, đã thấy cậu trồng cỏ trên khắp bản đồ.
Tuy rằng như thế, cuối cùng Văn Yến vẫn khai phá một khả năng khác của Tiểu Thất, đó chính là một chọi một, dưới tình huống một chọi một, Tiểu Thất có thể nói là đứng đầu, chỉ cần xung quanh không có cỏ, đội viên SGL thường xuyên bị ngược đãi không tìm thấy đường thoát, mọi người trong SGL bắt đầu than vãn, Văn Yến lại gọi bằng mỹ danh là huấn luyện đặc biệt.
Cứ như vậy, cuộc sống của Tiểu Thất có quy luật là đi học, nuôi heo, huấn luyện. Cuộc sống vui sướng liên tục đến khi 6362 nhắc nhở cậu, cốt truyện tiệc sinh nhật sắp tới, mà một giây sau, cậu liền nhận được cuộc gọi tới từ Trình Nhiên, mời cậu tham gia tiệc sinh nhật vào thứ bảy.
Bất tri bất giác, sự kiện Lữ Lâm Dã đã qua đi gần một tháng, Lục Minh Tư bị phát hiện mắc ung thư, sống không quá ba tháng, các dân mạng bắt đầu thổn thức, nhưng cũng có không ít người chửi rủa, này đại khái chính là báo ứng trong truyền thuyết.
Có lẽ là biết được mình không còn nhiều thời gian, nên Lục Minh Tư không hề gây chuyện khắp nơi, cậu ta chỉ gửi lời xin lỗi chân thành đến mọi người, cũng mời Lục Úy Lam tham gia bữa tiệc đầu tiên của mình ở nhà họ Lục, cũng là bữa tiệc sinh nhật cuối cùng.
【6362, nhân vật chính muốn chết, chuyện này đúng là bi kịch mà. 】 Tiểu Thất nghi hoặc mở miệng.
6362 cũng ngây ngốc, sao trong bất tri bất giác, cốt truyện lại biến thành bộ dáng nó không quen biết, 【 Chúng ta cũng không có làm cái gì mà, sao thế giới lại biến thành cái dạng này? 】
Hai người nhìn nhau bối rối, cuối cùng nhất trí cho rằng, là thế giới tự mình đột biến, không liên quan tới bọn họ, bọn họ chỉ cần dựa theo cốt truyện mà thực hiện là được.
Trên mạng rất nhanh xuất hiện không ít lời khuyên Lục Úy Lam không cần quá máu lạnh, thậm chí còn có cái gì người ch·ết vì đại nói.
Nhà họ Lục cũng lên tiếng đúng lúc, cho thấy tôn trọng lựa chọn của Lục Úy Lam, sau tiệc sinh nhật, bất luận là Lục Úy Lam lựa chọn ở lại nhà họ Lục, hay là rời đi, nhà họ Lục đều sẽ tặng lượng tài sản nhất định, tỏ vẻ cảm ơn nhà họ Túc đã nuôi dưỡng Lục Minh Tư.
Nhiều ngày nay danh tiếng nhà họ Lục liên tục xuống dốc, rốt cuộc cũng giảm xóc một chút.
Đối mặt với cục diện như vậy, không ít người chạy đến trang cá nhân của Lục Úy Lam nhắn lại, tỏ vẻ hy vọng cậu tham gia tiệc nhật, hoàn thành di nguyện của Lục Minh Tư. Kết quả không nghĩ tới, Lục Úy Lam còn chưa nói cái gì, liền bị fans và người chơi games điên cuồng diss.
"Hoàn thành di nguyện cái bíp, Lục Minh Tư lại không phải con trai của linh vật bọn tôi! Cậu ta chết không nhắm mắt liên quan quan gì tới linh!"
"Tới quản chuyện của nhà người khác, nhà bạn có phải còn thừa mỗi bạn hay không, nên mới rảnh như vậy?"
"Không thèm, linh vật còn muốn đưa SGL tới giải vô địch thế giới!"
Trong cãi nhau, người chơi games chưa từng thua, đánh đám dân mạng đến để lải nha lải nhải thể hiện phẩm cách thiện lương của mình rơi tan tác, khiến họ chạy trối chết.
Tiểu Thất chỉ vào màn hình máy tính đối nói với 6362, 【 Nhìn thấy không! Đây là fan của anh trai, rất lợi hại! 】
6362, 【...... Nếu tôi thấy không sai, những người này kỳ thật là đang thả bait đó! 】
Nghe xong, Tiểu Thất bình tĩnh nói lại, 【 Nhìn thấy không! Đây là fan của anh trai đang thả bait đó, rất lợi hại! 】
6362, "......" Quyết định không đàm luận với ký chủ bất kỳ đề tài gì liên quan đến anh trai, bởi không cần thiết.
Nhưng cuối cùng, Tiểu Thất vẫn đáp ứng đi tham gia tiệc sinh nhật, tuy rằng hướng phát triển của cốt truyện đã hoàn toàn thay đổi, nhưng cậu và 6362 vẫn rất chuyên nghiệp, muốn hoàn thành cốt truyện tiệc sinh nhật.
Sau khi Túc Minh Ca biết được muốn đi cùng Tiểu Thất, Tiểu Thất cự tuyệt, cảm thấy đi một mình sẽ phát huy càng ổn định, mùi cải thìa dễ dàng làm ốc sên phân tâm.
Túc Minh Ca và mọi người trong SGL vẫn không yên tâm, cuối cùng Lục Vực đội viên đang phát sóng trực tiếp đưa ra một phương án, đó chính là Lục Úy Lam mở phòng phát sóng trực tiếp, dù sao cũng là tiệc sinh nhật, không có gì xấu hổ cả, điều chỉnh góc quay, cố gắng không quay mặt khách mời là được.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của Lục Vực cũng đồng loạt ồn ào đòi đi theo, yêu cầu muốn xem phát sóng trực tiếp, thưởng thức một chút tiệc sinh nhật của kẻ có tiền.
Tiểu Thất gần như muốn giơ ngón tay cái lên với Lục Vực, không chút nghĩ ngợi mà đồng ý, thật hy vọng người nhà họ Lục cũng thích đề nghị này. Cứ như vậy, vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật, Tiểu Thất đăng ký tài khoản tạo phòng phát sóng trực tiếp, mở phòng phát sóng trực tiếp xong thì chuẩn bị lao ra chiến trường.
Kết quả trước khi đi lại bị Túc Minh Ca gọi lại, "Mang cái này lên."
Tiểu Thất nhìn Túc Minh Ca đem khuyên tai lên có chút khó hiểu, Lục Úy Lam làm một tên cái ăn chơi trác táng đương nhiên là có xỏ lỗ, chỉ là từ khi Tiểu Thất tới thì không mang nữa. Túc Minh Ca thấy Tiểu Thất bất động, tự mình đeo khuyên tai cho Tiểu Thất, "Không tính là quý trọng, mang theo trang trí đi."
"Cảm ơn anh ạ." Tiểu Thất sờ sờ lỗ tai, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.
Túc Minh Ca cười cười, "Đi đi."
Tiểu Thất mang quà anh trai chuẩn bị, vui sướng lên đường.
Tiểu Thất đi rồi, Lục Vực mới thò qua dò hỏi, "Đội trưởng, chỉ là tiệc sinh nhật thôi, anh có phải quá cẩn thận rồi hay không, vậy mà còn chuẩn bị thêm camera mini." Không sai, đôi khuyên tai kia là camera mini Túc Minh Ca đặc biệt chế tạo.
"Để ngừa vạn nhất, nếu nhà họ Lục cái gì cũng không làm, thêm camera mini cũng không có gì." Anh nhớ tới lời ngày hôm đó Lục Minh Tư tới tìm mình, nói nhà họ Lục Muốn giết cậu ta. Sau khi biết được Lục Minh Tư tiết lộ thông tin cá nhân của Lục Úy Lam cho sát thủ liên hoàn, Túc Minh Ca đương nhiên không thèm để ý sống chết của Lục Minh Tư, bởi vậy vẫn chưa để ý. Chẳng qua hiện tại liên lụy đến Lục Úy Lam, nên không thể không phòng, nhìn hướng Lục Úy Lam rời đi, chỉ hy vọng mọi thứ thuận lợi.
Hôm nay nhà họ Lục sớm đã chuẩn bị tốt mọi thứ, tuy rằng thời gian gần đây hình tượng của nhà họ Lục có chút hao tổn, nhưng cũng may không có thương tổn gân cốt, bởi vậy từ đầu tiệc, đã có người lục tục đến, hơn nữa đều là người không phú thì quý ở đây, hiển nhiên nhà họ Lục vẫn có sức ảnh hưởng.
Lục Minh Tư cũng trang điểm tỉ mỉ chải chuốt một phen, đi theo Lục Hiếu Chi và Trình Nhiên chiêu đãi khách, khách khứa lui tới cũng rất nhiệt tình lịch sự, khen ngợi Lục Minh Tư tuấn tú lịch sự, im lặng không nhắc tới những vụ bê bối cậu ta gây ra gần đây, chỉ là đôi khi, sau khi khen luôn nói thêm một câu, đáng tiếc, mệnh không tốt.
Một câu gần như khiến vẻ mặt của Lục Minh Tư không chịu nổi, mấy ngày nay, từ cậu ta không muốn nghe nhất, chính là hai chữ vận mệnh này, nhưng những người này đều không đắc tội nổi, cậu ta cũng không thể nói gì.
Cửa của nhà họ Lục cơ hồ biến thành sân khấu thảm đỏ, mọi người bốn phía triển lãm sự giàu có của mình, thân phận, địa vị, tư bản, nếu có một hoặc hai người nổi bật xông ra, cũng sẽ được rất nhiều ánh mắt tán thưởng.
Lục Minh Tư hưởng thụ hết thảy, cảm thấy đây mới đúng là cuộc sống của mình, cậu ta xem nhẹ rớt mọi người ánh mắt đánh giá hoặc hoặc đồng cảm, hoàn toàn đắm chìm mình trong sự lộng lẫy này. Thứ khiến tâm tình cậu ta càng thêm thoải mái chính là, bởi vì Lục Hành Chỉ đi xử lý chuyện khẩn cấp của chi nhánh công ty, cho nên hiện tại ở nhà họ Lục, cậu ta trong thế hệ trẻ, là tâm điểm duy nhất.
"Bi kịch, tốt không, nhìn cameras nào." Lúc Lục Minh Tư đắm chìm trong sự vui sướng, một giọng nói vô cùng quen tai vang lên, nhìn kĩ, đúng là Lục Úy Lam, sau khi rời khỏi nhà họ Lục, cậu đã mất đi quần áo hoa lệ, lại không mất đi khí chất cao quý.
Cho dù cậu mặc quần áo đơn giản, cũng phảng phất như một hoàng tử, đặc biệt là lúc Lục Úy Lam đứng ở bên người cậu ta, Lục Minh Tư thậm chí có ảo giác mình chỉ là một con vịt xấu xí, bất tri bất giác, khí thế liền rơi xuống đáy.
Kỳ thật vì là nhân vật chính, bề ngoài của Lục Minh Tư bề ngoài cũng cực kỳ xuất sắc, nhưng khí chất là một thứ rất thần kì, cho nên mới có chuyện vừa gặp đã thích, có chút người bạn chỉ cần liếc mắt một cái liền biết mình và người ta sẽ không hòa hợp, không thích hợp cho tình bạn sâu sắc. Hiện tại khí chất của Lục Minh Tư yếu đi, tựa hồ người cũng lùn hơn Lục Úy Lam nửa cái đầu.
"Úy Lam, đây là đang làm cái gì?" Trình Nhiên nhìn Lục Úy Lam giơ di động nụ cười có chút cứng đờ.
"Phát sóng trực tiếp ạ, nhóm fan thả bait của anh trai con đứng thành hàng muốn thưởng thức tiệc sinh nhật của kẻ có tiền một chút." Tiểu Thất rất thành thật trả lời.
Các fan của SGL đang xem phát sóng trực tiếp??? Tuy rằng có khả năng sẽ cãi nhau, cũng không cần trực tiếp như vậy.
Lục Hiếu Chi và Trình Nhiên nhìn nhau, cuối cùng cũng không ngăn cản, dù sao hôm nay Lục Úy Lam cũng không phải người duy nhất phát sóng trực tiếp.
Vào hội trường, nơi nơi đều là âm thanh khen ngợi hưởng ứng, Lục Úy Lam đã đến hiển nhiên làm không khí đình trệ một chút, tuy rằng hiện giờ đang nổi trên mạng Lục Úy Lam, nhưng nếu Lục Úy Lam thật sự quyết tâm rời khỏi nhà họ Lục, thì bản thân cậu cũng không còn gì giá trị, hơn nữa nhà họ Lục ngoài mặt hào phóng, ai biết có thể mang thù hay không, bởi vậy cũng không có người đi lên chào hỏi.
Tiểu Thất cũng không để ý, chuyên chú với các loại mỹ thực trong bữa tiệc, vừa ăn vừa giới thiệu với khán giả bên kia màn ảnh, cũng trình bày vị thức ăn trong miệng, tiến triển một hồi biến kịch cung đấu phát sóng trực tiếp thành tiết mục mỹ thực.
Ăn xong, có lẽ cảm thấy giơ di động quá bất tiện, Tiểu Thất trực tiếp để điện thoại di động trên túi áo cameras hướng ra ngoài.
Không lâu sau, buổi tiệc chính thức bắt đầu, đầu tiên là Lục Hiếu Chi giới thiệu Lục Minh Tư với mọi người, lại từ ái mà lôi kéo Lục Úy Lam mở miệng nói, "Tuy rằng năm đó nhận nhầm con, nhưng tình cảm 20 năm không phải giả, mặc kệ con nói như thế nào, ở trong lòng ba và mẹ con, con vĩnh viễn là con trai nhà họ Lục, ba vẫn nói câu kia, mặc kệ con quyết định gì, nhà họ Lục đều sẽ không bạc đãi con, con muốn cái gì, cứ việc mở miệng."
Lục Úy Lam rất ngoan ngoãn, "Cảm ơn, con muốn một trăm chú heo con thông minh, yêu cầu không cao, không mù đường, có thể tự về nhà minh là được."
Vẻ hiền lành trên mặt Lục Hiếu Chi thoáng giật giật, sau đó cười gượng hai tiếng, "Đứa nhỏ này vẫn hài hước như vậy."
Bọn học sinh nhiệt tình thông qua phát sóng trực tiếp thấy như vậy điên cuồng gật đầu, tháng trước lúc Lữ Lâm Dã bị tra khảo bọn họ cũng đã cảm thụ Lục Úy Lam rất hài hước.
Nghe được Lục Hiếu Chi nói như vậy, Tiểu Thất chỉ nghĩ Lục Hiếu Chi tiếc, cũng không hề truy vấn.
Nhưng thật ra Trình Nhiên đứng bên cạnh vẻ mặt buồn bực, trong mắt bà đều là nước mắt, có chút run rẩy mở miệng, "Lam Lam, trở về đi, ba và mẹ sẽ không để con chịu oan ức."
Lục Úy Lam kiên định lắc đầu, "Không được, qua hôm nay, con là họ Túc."
Trình Nhiên tựa hồ có chút không tiếp thu được, "Vậy mẹ thì sao? Con một chút cũng không quan tâm mẹ sao? Mấy năm nay,nhà họ Lục đối xử với con không tốt sao?"
Lục Hiếu Chi nhẹ nhàng vỗ bả vai Trình Nhiên, "Có phải lại không thoải mái hay? Đừng nói nữa, con trai trưởng thành, sẽ có ý nghĩ của riêng mình mình, chúng ta làm cha mẹ, chỉ có thể ủng hộ."
"Không, chuyện này không giống." Trình Nhiên lắc đầu, "Tôi nuôi nó 20 năm, tôi nhìn nó lớn lên từng chút một, khi nó mở miệng câu đầu tiên nói chính là mẹ ơi, tôi là mẹ nó."
Lục Hiếu Chi thở dài, "Nhiên Nhiên, chúng ta không thể yêu cầu quá nhiều không phải sao? Nhà họ Túc cũng nuôi lớn Minh Tư của chúng ta."
"Sao có thể giống nhau, nhà họ Túc cho Minh Tư cuộc sống thế nào? Là hối hả ngược xuôi, là không có chỗ ở cố định, chúng ta cho Lam Lam đều là tốt nhất, đồ ăn tốt nhất, quần áo tốt nhất, trường học tốt nhất......"
"Đủ rồi, bà mệt rồi, Úy Lam, đỡ mẹ con đi nghỉ ngơi một chút, sau khi trở về từ bệnh viện, thì bà ấy đã ngủ không ngon giấc." Lục Hiếu Chi ngắt lời Trình Nhiên, đem người giao cho Lục Úy Lam.
Lục Úy Lam chịu ánh mắt khác thường từ mọi người cũng không hề áp lực, "Không được, con còn chưa ăn đủ."
Mọi người, "......" Đoạn diễn thuyết cảm động vừa nãy đột nhiên đứt đoạn là sao?
Trình Nhiên và Lục Hiếu Chi đại khái không dự đoán được Lục Úy Lam sẽ phản hồi như vậy, cũng may Lục Minh Tư phản ứng nhanh, duỗi tay đỡ Trình Nhiên.
Trình Nhiên cuối cùng hồi thần, bà khó nén thất vọng nhìn Lục Úy Lam, "Lam Lam của mẹ không phải như thế, là cái gì Túc Minh Ca của nhà họ Túc nói cái gì với con sao? Con không phải đứa con như thế!"
Tiểu Thất vừa nghe liên quan đến anh trai, không khỏi cũng nghiêm túc lên, "Đúng thật, trước kia ở nhà họ Lục đúng là con quá ăn chơi trác táng, sau khi bị anh trai giáo dục vài lần, con ý thức được lỗi sai của mình, về sau dự định làm người lần nữa, nuôi heo cho tốt, báo đáp xã hội."
Trình Nhiên đã chuẩn bị tốt một bụng lời nói tức khắc nghẹn lại trong miệng, Lục Hiếu Chi thấy thế ý bảo Lục Minh Tư nhanh đỡ Trình Nhiên về. Lục Hiếu Chi lại nói chút lời khách sáo, lúc này mới tuyên bố bữa tiệc chính thức bắt đầu, lại lần nữa trình diễn ăn uống linh đình, rượu vang đỏ, lễ phục, mỹ nam tuấn nữ, châu báu, kim cương rực rỡ lấp lánh.
Không có người đi trêu chọc Tiểu Thất, Tiểu Thất còn tưởng rằng cốt truyện sẽ vẫn luôn thuận lợi tiến hành, đến khi một nhân viên phục vụ bưng rượu vang đỏ đụng vào người cậu, tất cả mấy chén rượu vang đỏ cống hiến cho túi áo cậu, di động cũng theo đó bãi công.
Tiểu Thất vô pháp, chỉ có thể đi theo nhân viên phục vụ vào biệt thự thay quần áo, chờ đổi hảo quần áo, ra cửa liền gặp được Lục Minh Tư, sắc mặt Lục Minh Tư cực kỳ không tốt, "Mẹ kêu cậu vào, trong phòng ngủ."
Tuân theo hành vi hành vi chuyên nghiệp chuẩn tắc, Tiểu Thất vẫn đi theo Lục Minh Tư tới phòng ngủ, sau khi đi vào, liền nhìn thấy vẻ mặt đau thương của Trình Nhiên đang đứng ở trên ban công, Trình Nhiên vẫy tay với Lục Úy Lam, "Lam Lam, lại đây, tâm sự với mẹ đi, đây là nguyện vọng nho nhỏ, hôm nay vẫn còn có thể thực hiện."
Lục Úy Lam nghe xong chung quy vẫn là đi qua, Trình Nhiên rốt cuộc lộ ra một nụ cười vừa lòng, "Lam Lam, nếu con vẫn luôn nghe lời như vậy thì thật tốt."
"Trẻ con đều sẽ lớn lên." Tiểu Thất suy nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ ra một câu trả lời sứt sẹo như vậy.
"Đúng vậy, con cũng trưởng thành." Trình Nhiên đột nhiên gắt gao mà nhìn đôi mắt Lục Úy Lam đôi mắt, "Lam Lam, mẹ hỏi lại con một lần cuối, con thật sự phải rời khỏi nhà họ Lục sao?"
Lục Úy Lam không có chút lảng tránh, khẳng định trả lời, "Đúng! Con muốn cùng anh trai sống bên nhau, con phải rời khỏi nhà họ Lục."
Trên mặt Trình Nhiên lộ ra một nụ cười cười, "Được, chuyện đó không bắt buộc." Nói rồi đi đến trước mặt Lục Úy Lam, Lục Úy Lam cũng theo bản năng chuyển động thân thể, đưa lưng về phía ban công. Trình Nhiên ôm lấy gương mặt Lục Úy Lam, "Vậy để mẹ nhìn con một chút, mẹ sợ rất nhanh sẽ không nhớ rõ bộ dáng của con."
Tiểu Thất không nói gì, chỉ là ngoan ngoãn mà để Trình Nhiên tùy ý đánh giá, nhưng trong nháy mắt, Trình Nhiên đột nhiên dùng lực, Tiểu Thất không khỏi lùi về phía sau, thân thể đập vào trên lan can ban công, mà lan can kia thế nhưng có tiếng gãy, Tiểu Thất liền cùng lan can rơi xuống từ lầu 3 với nhau.
Trên ban công, Trình Nhiên vẫn nhìn cậu như cũ, biểu tình trên mặt không có chút hoảng sợ nào, chỉ có lạnh nhạt vô tận, còn có chút trách cứ, tựa hồ đang hỏi, vì sao con không nghe lời.
Tiểu Thất nặng nề mà ngã ở trên mặt đất, sau đó vẫn không nhúc nhích, trợn tròn mắt nhìn ban công lầu 3, phảng phất như đã chết.
Trình Nhiên ở lầu 3 thấy vậy, lúc này mới bắt đầu lớn tiếng thét chói tai, "Lam Lam! Lam Lam! Người đâu rồi! Người đâu!"
Lục Minh Tư ngoài phòng ngủ nghe được gọi lập tức đẩy cửa mà vào, sau đó đi vào ban công, cũng thấy được Lục Úy Lam ngã xuống đang nằm ngửa trên mặt đất, sau một thoáng sửng sốt, nhịn không được lộ ra một nụ cười tươi đối với "thi thể" của Lục Úy Lam, hơn nữa đối với Lục Úy Lam phất phất tay, không tiếng động mà nói, "Bai bai, xuống địa ngục đi thôi."
Các khách ở lầu một đầu tiên là nghe được một tiếng vang lớn, ngay sau đó chính là tiếng kêu khóc khàn cả giọng của Trình Nhiên, rất nhanh, Trình Nhiên hoảng loạn mà lao xuống lâu, thẳng đến ngoài cửa, vừa chạy vừa kêu, "Lam Lam ngã xuống, lan can ban công hỏng, tôi không giữ được nó! Cứu mạng! Gọi cấp cứu mau!"
Nghe xong, mọi người tựa tổ ong mà đi theo xông ra ngoài, đi đến bên ngoài, hình ảnh Lục Úy Lam nằm ngửa trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích lập tức dẫn tới vô số tiếng thét chói tai, mọi người sợ hãi rồi lại không chịu rời đi.
Trình Nhiên bước nhanh vọt qua, quỳ rạp xuống bên người Lục Úy Lam, "Lam Lam, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, là mẹ sai, tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?"
"Lam Lam, con nói chuyện đi, con đừng dọa mẹ!"
"Lam Lam, con nói một câu đi, con nói với mẹ một câu!"
Nghe Trình Nhiên kêu khóc, các vị khách không khỏi có chút xúc động, lại cảm thấy Lục Úy Lam này tựa hồ mệnh cũng không tốt lắm, chưa kịp rời khỏi nhà họ Lục, mạng đã không còn.
"Ai rống thế! Sao tôi lại rơi xuống." Trong lúc Trình Nhiên đang kêu khóc thảm thiết, "thi thể" trên mặt đất vậy mà thật sự mở miệng nói chuyện, nội dung còn rất kinh khủng
Mọi người đầu tiên là ngây người một lát, sau đó liền bùng nổ một trận tiếng thét chói tai lớn hơn nữa, mà sự hoảng sợ của Trình Nhiên cũng bị tiếng thét chói tai che giấu, bà khó có thể tin mà nhìn Lục Úy Lam trên mặt đất, tựa hồ muốn xác nhận mình vừa rồi có phải nghe lầm hay không.
Nhưng mà hiện thực là, "thi thể" trên mặt đất chẳng những mở miệng nói chuyện, thậm chí có hành động.
Lục Úy Lam giơ tay sờ sờ đầu mình, sau đó từ trên mặt đất ngồi dậy, quay đầu nhìn nhìn mặt đất, "Cọm có chút khó chịu, sao trên mặt đất có nhiều mảnh sắt thế, còn sắc bén như vậy, còn dựng đứng, thiếu chút nữa chọc thủng đầu tôi rồi, may mắn thay đầu ốc cứng."
Mọi người "......" Ngài đã không phải đầu cứng, ngài kỳ thật là người ngoài hành tinh! Không đúng, cái gì cơ có những mảnh sắt dựng đứng trên mặt đất??