Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 16




Trên trời quả nhiên không có bánh rơi miễn phí, thông báo kiểu này chính là bùa đòi mạng.

Cố Nhai Mộc im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Ngươi sắp phi thăng rồi hả?”

“Rắm thúi.”

Đỗ Thánh Lan vốn là con cháu thế gia, có thể ép hắn nói ra lời t.hô tục chắc hẳn tâm trạng lúc này rất nóng nảy.

Hai người nhìn nhau, Cố Nhai Mộc xác định Đỗ Thánh Lan chỉ là luyện hư sơ kỳ, không có bất kỳ dấu hiệu sắp phi thăng nào.

Sau khi mắng một câu, sự tức giận trong lòng Đỗ Thánh Lan vơi bớt: “Đổi địa điểm khác đi.”

Bọn họ ở lại ngôi miếu đổ nát không an toàn, nhất định phải tìm được chỗ ẩn thân mới.

Trên đường đi, xung quanh đều là thi thể tu sĩ, hình ảnh cuối cùng hiện lên trước khi chết trong con ngươi xám xịt chính là sự hoảng sợ.

Cố Nhai Mộc sống đã lâu, trải qua mấy lần thú triều nên không nhiều cảm xúc lắm: “Đạo của trời, hư hao thì nhiều mà tu bổ thì ít. Nhiều tu sĩ và yêu thú tử vong, có lẽ là vì đạt đến sự cân bằng nào đó.”

Đỗ Thánh Lan thầm than ánh mắt của Cố Nhai Mộc rất sắc bén, một lời nói đã nhìn ra chân tướng sự thật. Cũng may là trong kỷ nguyên này, Thiên Đạo mới bị khuyết vài trăm năm, ác long lại bị giam ngàn năm, dẫn đến có chút sai lệch, bằng không thì nói không chừng y đã sớm biết chuyện đạo thể trời sinh phi thăng có thể bổ trời.

Đỗ Thánh Lan không nhịn được mà nghĩ, nếu như Cố Nhai Mộc đoạt xá thành công, hắn thì hồn phi phách tán. Đối phương tu luyện mấy trăm năm, đến khi có thể phi thăng thì lại trở thành chất dinh dưỡng bổ trời.

“…..”

Đỗ Thánh Lan nghĩ đến đây thì cảm thấy vận may của Cố Nhai Mộc thật sự không tốt. Nếu nhìn theo khía cạnh này, Cố Nhai Mộc còn đáng thương hơn hắn vài phần.

Nhất là sau khi tu bổ, tu sĩ có thể phi thăng như bình thường, Cố Nhai Mộc còn phải mở to mắt nhìn tu sĩ của Trảm Nguyệt Sơn phi thăng, nhìn người của bốn đại gia tộc phi thăng… Hình ảnh kia tàn nhẫn biết bao.

Đỗ Thánh Lan nghĩ đến cảnh tượng này, không kiềm chế nổi vỗ vai y một cái.

Cố Nhai Mộc nhíu mày nhìn sang, ánh mắt chuyển từ gương mặt đối phương sang ngón tay thuôn dài trên bờ vai.

Đỗ Thánh Lan thở dài.

“…..”

Cố Nhai Mộc lạnh lùng hỏi: “Ngươi uống lộn thuốc à?”

Không có gì, ta chỉ thương hại ngươi.

Đỗ Thánh Lan nhìn sang các thi thể xung quanh: “Mọi người đều là người số khổ.”

“Là các ngươi vô dụng.” Cố Nhai Mộc cắt lời: “Đừng kéo ta vào.”

Y nhất định phải trở thành con rồng mạnh nhất trong trời đất này.

Đỗ Thánh Lan nhìn chằm chằm y vài giây, cuối cùng lắc đầu.

Trong mấy giây đối mặt đầy quỷ dị, Cố Nhai Mộc đội lại mặt nạ, biến thành bộ dạng điện chủ Tuyệt Sát Điện, một sáng một tối, có thể bảo vệ an toàn của Đỗ Thánh Lan.

Bây giờ cấm địa U Lan đang cực kỳ hỗn loạn. Thú triều vẫn còn dư âm nhưng về tổng thể đã trong phạm vi khống chế. Chuyện chân chính làm những tu sĩ này điên cuồng vẫn là câu nói của mục đồng: Cơ duyên bị truyền nhân của U Lan tôn giả đoạt được.

“Cho dù ta chỉ lấy được một cái, một cái cũng được rồi!”

“Đêm qua mọi người đều ở chung một chỗ, tông môn cũng do cường giả dẫn đầu, nếu có người chiếm được cơ duyên sẽ không thể giấu diếm được.”

“Tán tu, chỉ có thể là tán tu.”

Có người nổi điên bắt đầu giết tán tu xung quanh, cũng có tán tu tập hợp thành đội, bắt đầu giết ngược trả thù.

“Phong tỏa cửa vào!”

“Không thể để cho bất kỳ kẻ nào chạy ra ngoài.”

Mấy thế lực lớn phản ứng nhanh, không hẹn mà cùng hạ lệnh giống nhau.



Tối hôm qua Bùi gia và Đỗ gia vốn đi chung, sau đó bị thú triều tách ra. Bùi gia giàu có nhất, hầu như ai cũng mang theo pháp bảo chạy trốn. Tuy vậy những con cháu gia tộc vào cấm địa vẫn bị hao hụt phân nửa.

“Truyền nhân của U Lan tôn giả –“

Bùi Cửu Tinh thở gấp, chẳng lẽ là Đỗ Thánh Lan?

Đỗ Thanh Quang hoài nghi không sai, Đỗ Thánh Lan tiến bộ thần tốc nhờ lấy được truyền thừa của U Lan tôn giả.

Bùi Cửu Tinh có thể trở thành trưởng tộc của một gia tộc lớn, đương nhiên ánh mắt sẽ không quá thiển cận. Cơ duyên có thể giúp người khác thực hiện nguyện vọng tất nhiên là không thực tế, nhưng nếu suy đi xét lại, cơ duyên này hẳn có thể đáp ứng một số nguyện vọng do đương sự đề ra.

Trước kia một quyển tâm pháp U Lan vẫn chưa đủ để Bùi Cửu Tinh ra tay, nhưng cộng thêm cơ duyên, ai mà không đỏ mắt?

“Trưởng tộc.” Trưởng lão nhìn Bùi Cửu Tinh thở nhanh bất thường, vội vã sang đây hỏi.

“Ta không sao.”

Bùi Cửu Tinh che đậy tính toán trong mắt, đúng là trời giúp gã rồi. Đỗ Thanh Quang đến nhà gã vì muốn xác định Bùi Mộc Hàn còn sống hay đã chết, vô tình nhắc tới công pháp của Đỗ Thánh Lan, nếu không thì bây giờ gã vẫn giống như những người khác điên cuồng tìm kiếm ai mới là truyền nhân của U Lan tôn giả.

Khác với trưởng tộc của những gia tộc khác, Bùi Cửu Tinh thiên phú có hạn, giả sử Thiên Đạo có thể tu bổ hoàn chỉnh thì gã cũng chưa chắc có thể tu luyện tới độ kiếp hậu kỳ. Nếu như có thể cướp đi cơ duyên trước mặt Đỗ Thánh Lan, với thiên phú của Đỗ Thánh Lan, chỉ cần tu luyện thêm mấy năm, mà cảnh giới của gã cũng có thể được nâng cao.

“Bùi huynh.”

Phía trước đột nhiên xuất hiện một người, giọng nói lạnh lùng dập tắt nhiệt huyết vừa mới bốc lên của Bùi Cửu Tinh.

Bùi Cửu Tinh hơi chột dạ, nghênh đón nói: “Sao Đỗ huynh chỉ đi một mình?”

“Con cháu trong tộc đã có người chăm sóc, chịu trách nhiệm bảo vệ cửa ra.” Đỗ Thanh Quang lạnh nhạt nói tiếp: “Huống chi ta cũng không đi một mình.”

Trong không khí nổi lên một trận dao động, một nam tử mặc áo choàng đen vác trọng kiếm xuất hiện, dung mạo sắc bén như đao.

Bùi Cửu Tinh cười gượng: “Mặc huynh.”

Ngay cả Mặc Thương cũng đến, tám phần mười là Đỗ Thánh Quang đã nói cho hắn biết thân phận truyền thừa của Đỗ Thánh Lan.

Thân là gia chủ của Mặc gia, từ trước đến nay Mặc Thương luôn kiệm lời, khẽ gật đầu xem như là trả lời.

“Bàn huynh đang trên đường đến đây, sau đó bọn ta sẽ liên thủ thăm dò, thử ép đứa nhỏ kia vào tuyệt cảnh phi thăng.”

Bùi Cửu Tinh: “Cho dù là thiên tài thì cũng chỉ là luyện hư kỳ, huống chi đâu cần chúng ta hợp sức…”

“Đừng dùng năng lực của ngươi để đánh giá nó.”

“…..”

Đỗ Thanh Quang nheo mắt, nếp nhăn nơi khóe mắt để lộ vài phần khôn ngoan, phong độ của người trí thức giảm đi một chút: “Cơ duyên này có thể khiến nó thoát khỏi ván cờ của ta.”

Trên cơ sở không biết cơ duyên là gì, bọn họ liên thủ mới có thể đảm bảo không bị sai sót.

Lúc này Mặc Thương mới lên tiếng: “Ta và Đỗ huynh nhất trí cho rằng không thể để nó có thêm thời gian.”

Thú triều đến bất ngờ, cơ duyên này lại càng là một tai họa ngầm. Đỗ Thánh Lan có thể dựa vào nó đi đến đâu, ai cũng không đoán trước được.

Cho dù Bùi Cửu Tinh có dị nghị, bây giờ nổi giận cũng không có tác dụng.

“Việc cấp bách là làm thế nào mới tìm được nó.” Bùi Cửu Tinh nhìn về phía Mặc Thương: “Còn có tộc đệ Mặc Cầu của ngươi, vì khuê nữ bảo bối của mình mà định ra tay giải quyết Đỗ Thánh Lan, nếu để hắn tìm được người trước…”

Mặc Thương im lặng, sau đó hỏi Đỗ Thanh Quang: “Cần ta bảo Mặc Cầu dừng tay không?”

“Nếu như ngay cả việc giữ mạng mà nó còn làm không được thì chỉ có thể nói là ta đã chọn nhầm người.”

Tuy Đỗ Thanh Quang nói như vậy nhưng ông ta lại mỉm cười, hiển nhiên vô cùng tin tưởng đứa con mà bản thân dồn nhiều kỳ vọng.



Ở bên này Mặc Cầu đang cười khổ đi xuyên qua khu rừng, tuy nữ nhi không được gả cho gia chủ Đỗ gia nhưng vẫn là dòng chính, cháu trai cũng không chịu thua kém. Đáng tiếc Đỗ gia lại xuất hiện một Đỗ Thánh Lan, lúc nào cũng giống như một thanh đao treo trên đầu bọn họ.

Mặc Cầu lên đại thừa kỳ lúc tuổi đã già. Đối với lão mà nói, trừ phi gặp được cơ may, nếu không thì không thể nào bước vào độ kiếp.

Cho nên lần này lão đến đây chính là giúp Đỗ Bắc Vọng diệt trừ tận gốc tai họa ngầm mang tên Đỗ Thánh Lan.

Lần này vận may dường như đứng về phía Mặc Cầu, đối tượng công kích trọng điểm của thú triều đều là đám đông tụ họp một chỗ. Trong thú triều đêm qua, lão đã rời khỏi đội ngũ Mặc gia hành động đơn độc nên không bị tập kích quá nặng.

Trong cấm địa bao la, Mặc Cầu thấy một tán tu ở xa xa.

Lão hít sâu một hơi, trực giác nói cho lão biết đó chính là Đỗ Thánh Lan!

Một tán tu có thể an toàn vượt qua thú triều, chứng minh thực lực của người này ít nhất là trên nguyên anh. Nhìn người này tuổi hơi lớn nhưng giữa hai hàng lông mày lại không có dáng vẻ già nua.

Cố ý che giấu gương mặt thật, tuổi thật thấp hơn hiện tại, ngoại trừ Đỗ Thánh Lan thì người khác không cần thiết phải làm như vậy.

Mặc Cầu lập tức thu hồi thần thức, tránh bị phát hiện.

Hiện tại Đỗ Thánh Lan đang ở luyện hư kỳ, cho dù nhảy qua một đại cảnh giới cũng chỉ là hợp thể kỳ, g.iết chết không khó. Nhưng Mặc Cầu lại do dự, sau đó đột nhiên phi thân tạm thời rời đi.



Trong cấm địa, hiện tại thời tiết đang thiên về mùa hạ.

Trải qua một buổi tối hỗn loạn, không ít đại thụ trụi lá, yêu thú loài rắn chiếm giữ phía trên vẫn chưa hoàn toàn khôi phục bình thường, chỉ cần nghe chút tiếng gió thổi cỏ lay thì lập tức như mũi tên bắn thẳng đến mục tiêu.

Cả đoạn hành trình Đỗ Thánh Lan không nói lời nào, vừa chém giết yêu thú như cái máy vừa suy nghĩ làm thế nào mới có thể rời khỏi cấm địa U Lan.

Cố Nhai Mộc đột nhiên hiện thân: “Phải chờ đến ngày mai, lúc cấm địa sắp phong bế mới có hy vọng.”

Những đại gia tộc này sẽ không đến mức vì một cái cơ duyên mà liều sống liều chết trong cấm địa U Lan, cho dù bọn họ muốn thì những thế lực nhỏ và tán tu nhất định không đồng ý. Khi bộc phát xung đột, bọn họ mới có thể lợi dụng thời cơ.

“Được rồi, lúc nãy mới có người dùng thần thức nhìn trộm ngươi.”

Thực lực đôi bên cách quá xa, Mặc Cầu là đại thừa kỳ nên Đỗ Thánh Lan không cảm nhận được.

Đỗ Thánh Lan nhớ lúc mới vào cấm địa thì chỉ có một người cẩn thận dò xét tu sĩ đi vào, trong lòng hắn đã biết là ai: “Chắc là ông ngoại của Đỗ Bắc Vọng, Mặc Cầu.”

Cố Nhai Mộc: “Ban đầu ta định ra tay giải quyết, không ngờ lão ta lại bỏ đi.”

“Mặc Cầu lòng dạ thâm sâu, làm chuyện ác đều rất cẩn thận.” Bởi vì Đỗ Bắc Vọng, hai bên có gặp nhau mấy lần, Đỗ Thánh Lan hồi tưởng lại, sau đó nói tiếp: “Có lẽ lão đi tìm sự giúp đỡ.”

Đại thừa giết luyện hư mà phải đi tìm người khác giúp đỡ, Cố Nhai Mộc suýt thì bật cười.

Đỗ Thánh Lan cũng vì sự cẩn thận này mà cạn lời.

Chỉ sợ là việc Đỗ Thánh Lan đốt từ đường cùng tin tức giả mới đây hắn chạy thoát khỏi truy bắt của điện chủ Tuyệt Sát Điện khiến lão tưởng nhầm là có sát chiêu bí mật nào đó.

Mặc Cầu tìm người giúp đỡ đương nhiên không thể tìm người trong Mặc gia. Mặc gia nội đấu gay gắt, một khi bị dòng nhánh biết được, chắc chắn bọn họ sẽ dựa vào chuyện này để gây sự, bởi vậy nên Mặc Cầu chỉ có thể đi tìm bạn thân.

Có rất nhiều người vào cấm địa, chắc hẳn có thể tìm được một hai người quen biết lâu.

Cố Nhai Mộc: “Cần đuổi theo không?”

Đỗ Thánh Lan lắc đầu, động tĩnh quá lớn, làm không cẩn thận sẽ bị người khác chú ý.

Đỗ Thánh Lan đột nhiên đi vòng ra phía trước Cố Nhai Mộc, xoay người quan sát y từ đầu tới chân: “Mặc Cầu xấu xí, nhưng người Mặc gia vóc dáng lại không tệ.”

Cố Nhai Mộc biết rõ ý của Đỗ Thánh Lan: “Ngươi muốn ta giả trang thành Mặc Cầu.”

Đỗ Thánh Lan: “Ta không bắt chước được hơi thở của đại thừa kỳ. Dùng thân phận của lão gây hỗn loạn, một khi lan truyền tin tức Mặc Cầu giả, ai cũng không dám hợp tác với lão.”

Hai người đều là phái hành động, nhanh chóng xây dựng kế hoạch tác chiến.

Pháp khí thay đổi gương mặt của Cố Nhai Mộc vẫn còn khuyết điểm nhưng bảo vật thay đổi gương mặt của Tuyệt Sát Điện lại là hàng chất lượng cao. Trước khi rời vùng biển Vô Tận, y không chút khách sáo bỏ toàn bộ đồ vào túi.

Cố Nhai Mộc dựa theo miêu tả tỉ mỉ của Đỗ Thánh Lan để tiến hành điều chỉnh, sau đó đổi thêm y phục có màu sắc tương tự.

“Ánh mắt xảo quyệt, khôn khéo một chút.”

Đỗ Thánh Lan hài lòng gật đầu. Cho dù bản thân Mặc Cầu đứng trước mặt có lẽ cũng rất khó phân biệt.

“Xuống tay với ai đây?”

“Cầm Tông.” Trên bàn tay Đỗ Thánh Lan xuất hiện hai con bọ rùa màu đỏ: “Đi theo chúng nó.”

Cố Nhai Mộc là người hiểu biết nhiều, vừa nhìn thoáng qua đã nói: “Bọ rùa lá đỏ, ta nhớ loại côn trùng này sinh trưởng trên cây ngô đồng.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Hà Bất Minh có một cây trường cầm được tạo ra từ gỗ cây ngô đồng vạn năm, mùi hương quanh năm không phai.”

Đàn đối với Hà Bất Minh có ý nghĩa như kiếm đối với Đỗ Thánh Lan, luôn mang theo bên người.

“Chỉ cần khoảng cách không quá xa, bọ rùa lá đỏ có thể tìm được hắn.”

Lúc đầu ở bí cảnh, Hà Bất Minh dùng một bài “Lãng Nguyệt khúc” dẫn động sức mạnh đất trời hãm hại Đỗ Thánh Lan. Sau khi rời khỏi bí cảnh, chuyện đầu tiên Đỗ Thánh Lan làm chính là đến Kỳ Hóa Cư dùng giá cao mua bọ rùa lá đỏ, chờ đến ngày nó phát huy tác dụng.

“Ta lo nuôi một con bị chết nên cố ý mua thêm một con dự phòng.”

Cố Nhai Mộc được mở mang tầm mắt cái gọi là có thù phải báo.

Hôm nay Mặc Cầu rất may mắn, gặp được mục tiêu mình muốn ra tay. Nhưng Hà Bất Minh thì không may mắn như vậy, trong rừng không ngừng nổi gió, tuy cách nhau một khoảng cách nhưng gió mang theo mùi hương đặc biệt của cây ngô đồng, bị bọ rùa lá đỏ thuận lợi bắt được.

Cách gần nửa ngọn núi, người Cầm Tông đang ở chân núi nghỉ ngơi.

“Bất Minh ca ca, hay là chúng ta sớm rời khỏi nơi này đi?”

Nữ tử áo vàng đứng bên cạnh không ưa nói: ‘Nhiều người chết như vậy, một chút thu hoạch cũng không có, cứ vậy về phủ luôn à?”

Hà Bất Minh bị mấy cô nàng làm cho đau đầu. Một người là vị hôn thê, một người là thanh mai trúc mãi, trong lòng hắn nghiêng về vị hôn thê nhiều hơn, nhưng gần đây cha tu luyện gặp sự cố, ngay cả địa vị thiếu tông chủ Cầm Tông của hắn cũng bị lung lay, không thể không mượn uy danh của nhà thanh mai.

Trong lúc hắn định hòa giải mâu thuẫn giữa hai cô nàng, trong rừng đột nhiên truyền đến một vài động tĩnh.

Đệ tử Cầm Tông vừa mới hứng chịu công kích của yêu thú nhao nhao cầm vũ khí lên, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Người đến dường như không có ý che giấu, chủ động hiện thân trước mặt bọn họ.

“Mặc tiền bối.” Hà Bất Minh ngạc nhiên.

Vì không muốn làm Hà Bất Minh đề phòng, Cố Nhai Mộc một mình đến đây, dựa theo Đỗ Thánh Lan sửa khẩu âm mà nói: “Lão phu tới có chuyện thương lượng với ngươi.”

Quả nhiên Hà Bất Minh không nghi ngờ gì, chủ động đi đến nơi khác.

Chuyện bí cảnh lần trước, Mặc gia cũng ở sau lưng bày mưu tính kế. Hà Bất Minh cho rằng lần này Mặc Cầu muốn giở trò cũ, dùng hắn để dụ Đỗ Thánh Lan ra mặt.

Trong lúc đi, Cố Nhai Mộc âm thầm đánh giá Hà Bất Minh, mặt mày nghiêm túc sáng sủa, cây trường cầm đeo sau lưng càng tôn lên khí chất đặc biệt của hắn, chính là gương mặt chỉ cần nhìn một cái sẽ rất dễ dàng nảy sinh thiện cảm.

Bảo sao Đỗ Thánh Lan bị người này mê hoặc một đoạn thời gian, cái gì cũng có lý do của nó.

Dù sao Hà Bất Minh đã công khai trở mặt với Đỗ Thánh Lan rồi, áy náy trong lòng không thể thay đổi tình hình khó khăn hiện tại. Trong khi hắn đang suy nghĩ làm thế nào đạt được chút lợi ích từ Mặc Cầu thì phần bụng đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn.

“Mặc tiền…”

Tiếng kêu kinh ngạc chưa kịp thốt ra thì một nhánh cây đã chỉa vào đan điền của hắn.

Hà Bất Minh không dám xem nhẹ uy lực của nhánh cây này, hắn biết mình đã bị lừa, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Giọng nói trầm đục không còn, Cố Nhai Mộc chớp mắt: “Đánh cướp.”

Cành cây đỉnh về phía trước, Hà Bất Minh không dám mạo hiểm, ngoan ngoãn giao ra nhẫn trữ vật. Thứ đáng giá nhất của Cầm Tông nhất định đều ở trên người thiếu tông chủ, những người khác Cố Nhai Mộc lười để ý, đạp hắn bay về phía sau rồi hóa thành một trận gió biến mất tại chỗ.

Đệ tử Cầm Tông vốn đang chờ đợi, đột nhiên nhìn thấy trên bầu trời có một chấm đen hạ xuống, vội vàng thối lui. Hà Bất Minh ngã trên mặt đất, lưng cấn đàn cổ. Hắn ngã đến mức ngay cả xương cũng đau.

“Bất Minh ca ca!” Vị hôn thê phản ứng trước tiên, chạy đến đỡ hắn dậy.

Hà Bất Minh không bị trọng thương gì, chỉ là lúc này hình tượng có chút chật vật.

“Mặc tiền bối đâu?” Vị hôn thê sốt ruột hỏi.

“Mặc tiền bối cái gì, hắn là giả mạo.” Hà Bất Minh cắn răng, đau lòng cho nhẫn trữ vật của mình.

Đó là ai?

Đầu tiên hắn nghĩ đến Đỗ Thánh Lan, nhưng Đỗ Thánh Lan không tạo ra được hơi thở đại thừa kỳ.

“Thông báo với người nhà các nàng, nói rằng có người giả mạo Mặc Cầu tiền bối cướp nhẫn trữ vật.” Sắc mặt Hà Bất Minh tái xanh: “Lan truyền tin tức, người nhà họ Mặc nghe được chắc chắn sẽ bắt được người này.”

Khác với Hà Bất Minh đang tức giận, Cố Nhai Mộc vừa về vừa ngáp, tiện tay vứt nhẫn trữ vật cho Đỗ Thánh Lan đang chờ lợi: “Bên trong chỉ còn một nửa Băng Diễm Quả dùng được.”

Sau khi nhìn thấy bảo khố của Tuyệt Sát Điện, Đỗ Thánh Lan kiểm kê bảo bối trong nhẫn trữ vật của Hà Bất Minh, vừa lẩm bẩm ‘giàu sang không thể cám dỗ’ vừa chê bai: “Đúng là rác rưởi.”

Nhưng Hà Bất Minh vẫn để lại một nửa Băng Diễm Quả không dùng, đúng là Đỗ Thánh Lan không ngờ tới.

Băng Diễm Quả được cất trong một bì thư, bên trong chỉ có câu xin lỗi.

Đỗ Thánh Lan cực kỳ bình tĩnh, hắn biết Hà Bất Minh chưa từng có suy nghĩ gửi lá thư này, đây chẳng qua chỉ là thứ làm an lòng Hà Bất Minh.

Cố Nhai Mộc thuận miệng kể lại cảnh tượng lúc gặp Hà Bất Minh, lời nói đầy ẩn ý: “Ta không cần nói gì nhiều.”

Đỗ Thánh Lan đã hiểu chuyện phản bội trong bí cảnh cũng có Mặc Cầu tham dự, lạnh lùng nói: “Tự làm bậy thì không thể sống.”

Nếu không phải Đỗ Thánh Lan suy xét giết chết Hà Bất Minh sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, phải giữ mạng lại để tung tin đồn, món nợ này Đỗ Thánh Lan sẽ không trả lại qua loa.

Nụ cười của hai người đều hơi gian trá, Đỗ Thánh Lan sờ cằm: “Ngươi đoán sau đó Mặc Cầu sẽ gặp phải chuyện gì?”

Cố Nhai Mộc nhướn mày hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”

Đương sự bị bọn họ nhắc tới đang trên đường đi tìm bạn bè quen biết lâu năm.

May mắn hôm nay của Mặc Cầu dường như được dùng ở cảm giác phương hướng, lúc trước rất kỳ tích gặp được Đỗ Thánh Lan, bây giờ lại thuận lợi nhìn thấy bạn cũ.

“Hàn Đài huynh.”

Nam nhân có chòm râu khoát tay: “Khoan đã.”

Mặc Cầu nhíu mày: “Hàn Đài huynh có ý gì?”

Lão không muốn chậm trễ thời gian thêm nữa, thời gian càng kéo dài Đỗ Thánh Lan đi xa, chẳng phải là thất bại trong gang tấc.

Nam nhân có râu nghiêm túc hỏi: “Ngươi có gì chứng minh mình là Mặc Cầu?”

Mặc Cầu sửng sốt nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Ở trong cấm địa không thể hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai, lỡ đâu là tên giả mạo thì sao?

“Hàn Đài đạo hữu.”

Một giọng nói truyền đến, sau đó là một đội ngũ từ phía bên kia đi tới, nam nhân có râu thấy thế vội vã ôm quyền: “Triệu đạo hữu.”

Mặc Cầu cũng xem như quen biết người họ Triệu này bèn kêu một tiếng: “Triệu huynh.”

“Khoan.” Người đến vội vàng lui lại: “Mặc huynh có gì chứng minh mình là Mặc huynh?”

Mặc Cầu: “…..”

Thì ra lão khác người, cần chứng minh?

Lời tác giả:

Đỗ Thánh Lan: Run rẩy đi, người phàm!