Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 32




Bầu trời xung quanh bị ánh lửa chiếu sáng, nhưng nhân số tu sĩ có hạn, ở nơi xa xăm ánh lửa không soi tới là một vùng biển đen kịt. Mấy chục vạn con yêu thú bao vây hết lớp này đến lớp khác.

Chúng nó như dã thú đói bụng từ rất lâu, trong mắt lóe lên không phải lục quang mà là thứ còn hơn cả lục quang.

Là nhân vật trung tâm của mọi ánh nhìn, Bùi Cửu Tinh có miệng mà không thể nói rõ.

Da mặt co quắp, làn da tái nhợt bẩm sinh gần như sắp tái mét. Bùi Cửu Tinh khẽ hít một cái, ép buộc bản thân bình tĩnh.

Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, Bùi Cửu Tinh nhanh chóng nhận ra điểm kỳ lạ, lạnh lùng nói: “Nếu ta thật sự vi phạm lời thề Thiên Đạo, làm sao chỉ đánh có chút lôi kiếp ấy?”

Đại năng giả không dễ dàng lập lời thề, hứa hẹn mà không làm được, nhẹ thì đạo tâm bị thương tổn, nặng thì chết dưới thiên lôi.

Cố Nhai Mộc bình tĩnh đứng đó, lúc nào cũng sẵn sàng ra tay.

Y là người duy nhất biết được chân tướng, hiện tại không phải là trời giáng lôi kiếp mà là Đỗ Thánh Lan đang dùng bản thể ‘làm trò’. Một khi Bùi Cửu Tinh tức giận phản kháng, thân thể Đỗ Thánh Lan bị đánh tan, chịu một kích toàn lực của độ kiếp kỳ dẫn đến hao tổn nguyên thần, lúc đó Đỗ Thánh Lan rất có thể tan thành tro bụi.

Bởi vì thế nên Cố Nhai Mộc không dám lơi lỏng.

Lúc đến Đỗ Thánh Lan cố ý chuẩn bị bộ y phục này để tạo ra tác dụng cách điện, tránh để Cố Nhai Mộc nhếch nhác như các tu sĩ khác.

Cũng may tu sĩ bị bản năng quấy phá, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy thiên lôi là chạy trốn, phản ứng thứ hai là lấy thủ làm chính, trước tiên xác định cường độ của thiên lôi. Bùi Cửu Tinh cũng như thế.

Sự kinh ngạc ban đầu qua đi, Bùi Cửu Tinh càng nghĩ càng cảm thấy tia sét này không bình thường, há miệng định thử thêm lần nữa: “Ta…”

Đỗ Thánh Lan biết sự tình đã chuyển biến tốt nên lui, cuộn người trong mây không nhúc nhích vì sợ bị đại năng giả phát hiện dị thường. Lúc này thấy Bùi Cửu Tinh còn muốn xin thề, tia chớp động đậy.

Đó là Đỗ Thánh Lan đang nhíu mày.

“Hừ…” Một tiếng cười lạnh lẽo cắt lời Bùi Cửu Tinh.

Cố Nhai Mộc giọng âm u như bầu trời hiện nay: “Chẳng lẽ có thể làm giả thiên lôi hả?”

Bản thể của Đỗ Thánh Lan chính là tia chớp, bây giờ một góc trời sáng rực đều nhờ tu sĩ dùng công cụ chiếu sáng, thực tế thì trên bầu trời rất âm u, dù có người nhìn nhưng nếu không nhìn gần thì rất khó phát hiện lạ thường.

Có người theo bản nặng ngẩng đầu nhìn trời, đáng tiếc Cố Nhai Mộc không cho bọn họ cơ hội quan sát, lên tiếng kéo lại sự chú ý của mọi người: “Có lẽ Bùi gia chủ thông minh tìm được lỗ hổng của lời thề Thiên Đạo, hoặc là dựa vào bảo vật nào đó.”

Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Bùi Cửu Tinh: “Người tính không bằng trời tính, Thiên Đạo há có thể lừa gạt? Hành vi của ngươi không thể che mắt Thiên Đạo.”

Ngôn từ sắc bén được mọi người tán thành.

Yêu thú đã sắp mất kiên nhẫn rồi.

Yêu thú ở vùng biển Vô Tận vốn lợi hại hơn yêu thú lục địa, cùng cảnh giới thì yêu thú ở Vô Tận lại càng mạnh hơn. Nhưng có được có mất, không biết tại sao bọn nó hóa hình gian nan, yêu thú thông minh như nhân loại thì càng không nhiều lắm.

Đương nhiên, bá chủ dưới biển đều không đơn giản.

Bây giờ ở khu vực này hội tụ tam đại bá chủ, lần lượt thống lĩnh các vùng biển khác nhau quanh đây. Bọ cạp Thiên Hoàng lúc trước đánh nhau đoạt bảo với hòa thượng Ngũ Uẩn cũng là một trong số đó. Thuộc hạ sau lưng nó đã sớm sôi sục sát ý, thầm nghĩ muốn gi.ết chết những tu sĩ này.

Trong đó, đa số ánh mắt độc ác đều đặt lên người Bùi Cửu Tinh.

“Nhân loại.” Thủ lĩnh bọ cạp Thiên Hoàng biến thành quái vật da nâu sáu tay, trên tay cầm kích ba chấu: “Giao Hồng Mông Nguyên Bảo ra đây, ta sẽ thả ngươi rời khỏi vùng biển Vô Tận.”

Ánh lửa hắt lên đám yêu thú đang rục rịch phía sau bọ cạp Thiên Hoàng, ngoại trừ hàm răng nhọn thì có mấy tên đã chảy nước dãi, ảo tưởng trong kẽ răng đều là máu thịt tu sĩ.

“Chỉ là một yêu vật đại thừa kỳ mà dám nói khoác không biết ngượng.”

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Bùi Cửu Tinh cảnh giác rất cao, một con bá chủ hải dương thì không là gì, nhưng xung quanh bị yêu vật phong tỏa, muốn thuấn di cũng không kịp thi triển.

“Hôm nay Bùi huynh đến chỉ mang theo một người, Bàn gia ta sẽ giúp huynh đánh lui kẻ địch, nhưng…”

Bàn Thiên Hạc nhìn gã đầy ám chỉ, chờ Bùi Cửu Tinh tự nói điều kiện.

Mặc Thương cũng không khách sáo: “Hồng Mông Nguyên Bảo phải nằm trong tay người có năng lực, xin thứ cho ta nói thẳng, Bùi huynh vẫn thiếu chút trình độ.”

“72 Trại của ta tuy không phải là thế lực lớn nhưng kinh doanh lính đánh thuê rất tốt, không cầu chí bảo, chỉ cần mười triệu linh thạch chúng ta sẽ bằng lòng ra tay.”

Không ít thế lực nhân cơ hội này báo giá, sắc mặt Bùi Cửu Tinh không thể dùng từ xấu xí để hình dung nữa rồi.

Trưởng lão Bùi gia tất nhiên sẽ đứng về phía Bùi Cửu Tinh, chỉ hận mình tới quá chậm, nếu không sẽ không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải đưa Bùi Cửu Tinh đi. Nhưng cho dù đại trưởng lão thực lực bất phàm, hai bên đều là địch thì cũng không thể nắm chắc chạy trốn.

“Là nhân loại, ta cảm thấy xấu hổ thay các ngươi.”

Một giọng nói đột nhiên xen vào khung cảnh cò kè mặc cả. Người lên tiếng là Cố Nhai Mộc đứng thẳng lưng, trường bào màu đen tung bay trong gió: “Lúc này tự giết lẫn nhau chỉ làm yêu tộc được lợi.”

Bùi Cửu Tinh sửng sốt, trưởng lão Bùi gia cũng sửng sốt nốt, bọn họ hoàn toàn không ngờ người đứng ra nói đỡ cho họ lại là Cố Nhai Mộc.

Cố Nhai Mộc âm trầm nhìn từng người, có người sợ ánh mắt hung dữ của y, theo bản năng xoay đầu nhìn chỗ khác.

“Hồng Mông Nguyên Bảo không thể để yêu tộc giành được.” Cố Nhai Mộc nói: “Nhân tộc chúng ta, đối nội giết hại nhau là chuyện bình thường, nhưng đối ngoại phải một lòng!”

Tầm mắt dừng lại trên người hòa thượng Ngũ Uẩn của chùa Kim Thiền: “Người khác bổn tọa không dám nói, nhưng bổn tọa tin đại sư sẽ bằng lòng cùng ta đẩy lùi kẻ địch.”

Hòa thượng Ngũ Uẩn chắp tay: “A di đà phật, thí chủ nói đúng, mọi việc phải lấy đại nghĩa làm đầu.”

Cố Nhai Mộc để lộ hơi thở độ kiếp kỳ, thái độ mạnh mẽ và uy áp kinh khủng làm bọ cạp Thiên Hoàng sợ hãi. Chúng nó sống trong sự chém giết sinh tử, hơn ai hết chúng nó biết rõ loại người như vậy càng không dễ chọc.

Trúc Mặc thở dài khe khẽ: “Trảm Nguyệt Sơn ta cũng bằng lòng giúp đỡ đẩy lùi kẻ địch.”

Chùa Kim Thiền đã lên tiếng, nếu ai còn cò kè mặc cả chắc chắn sẽ bị lên án.

Sắc mặt của gia chủ Bàn gia và Mặc gia đều khá khó coi, tình cảnh như vậy càng khiến bọn họ giống tiểu nhân hơn.

Đỗ Thanh Quang thản nhiên bổ thêm một đao: “Hai vị quá sốt ruột, phía trước là đại quân yêu thú, chúng ta nên hợp sức đẩy lùi kẻ địch.”

“…..”

Mặt trận tu sĩ nhân tộc đã thống nhất, Cố Nhai Mộc trở thành ‘nhân vật thủ lĩnh’. Y liếc Bùi Cửu Tinh và trưởng lão Bùi gia, truyền âm cho họ: “Hôm nay ta làm thế, thứ nhất là vì nhân tộc, thứ hai là…”

Y không nói gì, hai người tự động bổ sung… Thứ hai là cùng một dòng máu, tốt xấu gì y cũng mang họ Bùi.

Cố Nhai Mộc xoay người, trong tay tự nhiên có thêm một cái Xà Cốt Câu. Đây là vũ khí điện chủ Tuyệt Sát Điện lúc còn sống thường xài, đương nhiên y sẽ không sử dụng nhưng có thể ra vẻ một chút.

Chỉ thấy Cố Nhai Mộc cầm trong tay Xà Cốt Câu, tóc dài bay bay, cổ tay khẽ vung lên, trong nháy mắt sóng biển màu đen tung cao ngàn trượng: “Yêu tộc, các ngươi phải chiến một trận!”

Cố Nhai Mộc như người câu hồn đến từ địa ngục, ngay cả hai mắt cũng hiện lên vài vệt đỏ rực.

“Điện chủ Tuyệt Sát Điện, quả là kiêu hùng một đời.” Có người cảm thán.

Bọ cạp Thiên Hoàng tiến thoái lưỡng nan.

Dù nó tự phụ nhưng đột nhiên đối mặt với mặt trận thống nhất tu sĩ nhân tộc, nó biết tiếp tục đánh cũng không có ích gì.

Ánh mắt Cố Nhai Mộc không chút dao động, trên người lại tỏa ra ý chí chiến đấu ngút trời nhưng nội tâm…

Đừng đánh, đánh một trận sử dụng công phu thật thì hàng giả như y sẽ bị lộ.

Tia chớp trốn trong tầng mây trên bầu trời cứng đờ cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng đánh nhau, nếu Cố Nhai Mộc bị lộ tẩy chắc chắn sẽ tạo ra hoài nghi dây chuyền, đến khi bọn họ đổi góc nhìn khác cẩn thận suy xét mấy tia chớp thì thân phận của mình sẽ không thể giữ được.

Bây giờ hắn còn mang theo chí bảo, nhỡ đâu nguyên bảo bị kẻ thù đoạt mất thì hắn sẽ chết không nhắm mắt.

“Tới chiến!” Cố Nhai Mộc tiến lên trăm trượng, sát khí bức người.

“Lui!”

Nhân loại đang ở thời điểm hưng phấn, bọ cạp Thiên Hoàng tu luyện vạn năm mới có thực lực hiện nay, nó nào cam lòng đi chịu chết.

Những yêu thú khác dù không tình nguyện nhưng lão đại đã lên tiếng, chỉ có thể hậm hực rút lui. Hai đại thủ lĩnh yêu thú khác thực lực còn không bằng bọ cạp Thiên Hoàng, chúng nó rất khó giống nhân tộc kề vai chiến đấu. Nói hơi khó nghe thì nói không chừng đánh được một nửa sẽ có thủ lĩnh từ bỏ Hồng Mông Nguyên Bảo, đâm sau lưng những thủ lĩnh khác, hoàn toàn trở thành bá chủ khu vực trung tâm của vùng biển này.

Yêu thú lần lượt rút lui, Cố Nhai Mộc quát lớn một tiếng ‘bọn chuột nhắt’, thu hồi vũ khí.

Thừa dịp hỗn loạn, trưởng lão hộ tống Bùi Cửu Tinh rời khỏi trước: “Ta đã thông báo người đến cứu viện, gia chủ có Hồng Mông Nguyên Bảo, cho dù có người đổi ý muốn vây công, chúng ta hợp sức có thể chống đỡ đến khi cứu viện tới.”

“Ta không có nguyên bảo.” Bùi Cửu Tinh nghiến răng nghiến lợi.

Trưởng lão nhíu mày không vui: “Gia chủ không cần phải lừa cả lão phu, tất cả đều vì gia tộc!”

Mặc dù ông ta mơ ước Hồng Mông Nguyên Bảo nhưng sẽ không cướp đoạt.

“Ta thật…”

“Ngay cả tên phản đồ Bùi Mộc Hàn lúc quan trọng vẫn biết chúng ta là người một nhà, chẳng lẽ gia chủ còn không bằng hắn?”

“…..”

Lúc mọi người vội vàng lui lại thì Đỗ Thánh Lan cũng cuộn trong đám mây, cẩn thận hành động.

Cho dù ở trên không trung thì đều bị không gian loạn lưu của vùng biển Vô Tận liên lụy, lúc trước đánh người chỉ cần định vị, nước biển sẽ tự động giúp khuếch tán, so với tiến lên thông thuận thì bản chất của hai việc này hoàn toàn khác nhau.

Cố Nhai Mộc ngự không cố ý bay cao hơn một chút, dùng một tốc độ quá sức tưởng tượng đưa tay chụp ra đằng sau, cất tia chớp vào ống tay áo rộng rãi.

Xung quanh tối đen như mực, Đỗ Thánh Lan cảm nhận được hơi thở quen thuộc thì thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vẫn không dám nói chuyện, lo lắng có người đi ngang qua gây nên chú ý không cần thiết. Cho đến khi rời khỏi vùng biển, cảm nhận được ánh sáng ban ngày thì mới chậm chạp nói: “Ngươi trình diễn rất tốt.”

Cuối cùng hắn còn không quên trình diễn tiết mục ‘khó khăn trước mắt, huynh đệ tình thâm’ của người Bùi gia.

Cố Nhai Mộc hỏi chính sự: “Nguyên bảo đã được xử lý xong chưa?”

Đỗ Thánh Lan: “Còn thiếu một chút.”

Hắn lo rằng trong quá trình hóa hình sau khi nhận chủ có khả năng để lộ hơi thở Hồng Mông nên tạm thời ngưng lại.

Đoạn đường này bay mất không ít thời gian, Đỗ Thánh Lan ở trong tay áo ra ngoài thì phát hiện đây là một cái hang động, nhìn còn cảm thấy hơi quen mắt. Khi hắn bước vài bước vào trong kết giới do Cố Nhai Mộc bố trí, cảm nhận được hàn đàm thì Đỗ Thánh Lan hóa thành hình người nhíu mày.

Đây không phải là cái hang mà bọn họ tị nạn lúc hắn mới thả ác long phản bội Trảm Nguyệt Sơn hả?

Bản thân hang động đã được bố trí một phần trận pháp từ trước, cực kỳ bí ẩn. Bây giờ Cố Nhai Mộc củng cố thêm một lần, liếc Đỗ Thánh Lan ý bảo có thể bắt đầu rồi.

Một đốm sáng mờ bị lấy ra, sau khi nhận chủ nguyên bảo không còn bất thường như lần đầu mới gặp, ngoan ngoãn ở trong lòng bàn tay.

Đỗ Thánh Lan rất vui vẻ.

Sự vui vẻ này mới duy trì được một phút thì nguyên bảo đã bắt đầu làm càn, dường như đang xả giận trong lòng.

Đỗ Thánh Lan nhướn mày: “Vừa rồi không phải còn rất ngoan sao?”

Cố Nhai Mộc sâu sắc cảm thấy lúc trước nguyên bảo chỉ bị quá trình gây án dọa sợ ngây người, bây giờ bình tĩnh lại bắt đầu biểu đạt sự bất mãn với thực tế.

Nguyên bảo nhận chủ không thể phản bội nhưng không có nghĩa là nó sẽ phối hợp. Đối mặt với đốm sáng mờ không bớt lo này, Đỗ Thánh Lan nghiêm túc giảng đạo: “Ngươi theo ta là xem người khác bị đánh. Ngươi theo người khác là bị đánh.”

Hắn còn lấy Bùi Cửu Tinh ra làm ví dụ: “Ví dụ như lên độ kiếp, tuổi cao thì lợi hại hơn nữa có ích gì?”

Trí tuệ của Hồng Mông Nguyên Bảo không thấp, nếu không cũng sẽ không bố trí cạm bẫy thành công. Nhớ lại dáng vẻ ngu xuẩn của Bùi Cửu Tinh, Hồng Mông Nguyên Bảo sinh lòng ghét bỏ.

Đỗ Thánh Lan tiếp tục đầu độc: “Ta xin tự giới thiệu, ta khoảng 20 tuổi, là một trong tứ đại gia tộc. Ta là con trai một của trưởng tộc Đỗ thị, là đệ tử thân truyền duy nhất của tông chủ Trảm Nguyệt Sơn, bạn thân của thiếu tông chủ Cầm Tông. Ba tuổi ngưng kiếm khí, năm tuổi cộng minh với bia võ đạo…”

Hắn nói chuyện tâm tình đúng chỗ, có thể làm thay đổi cảm xúc người nghe, duy trì trạng thái phấn khích.

Đốm sáng mờ phình to!

Trên thực tế, khi Đỗ Thánh Lan nói những lời này rất bình tĩnh như nghi phạm lạnh lùng kể lại quá trình gây án, nhưng kỹ năng mồm mép còn giàu tình cảm hơn người bên cạnh.

Hồng Mông Nguyên Bảo sẽ không quan sát biểu cảm nhân loại, nhưng Cố Nhai Mộc thì có.

Cố Nhai Mộc nhìn thấy lúc Đỗ Thánh Lan nói đến chuyện quá khứ thì trong đáy mắt lóe lên tia chế giễu, giống như một vị thi nhân đang ngâm nga trào phúng.

Sau một nén nhang, Đỗ Thánh Lan kết thúc diễn thuyết nhưng Hồng Mông Nguyên Bảo vẫn chưa thỏa mãn. Đỗ Thánh Lan rèn sắt khi còn nóng, phóng ra một phần năng lượng trong cơ thể để nguyên bảo bước đầu có phán đoán.

Chủ nhân đầu tiên của Hồng Mông Nguyên Bảo sẽ có phúc lợi lớn nhất: Nguyên bảo sẽ tự động biến thành vũ khí thích hợp với hắn nhất.

Đốm sáng mờ đột nhiên lớn hơn mấy chục lần, hoàn chỉnh bao phủ Đỗ Thánh Lan ở bên trong. Ánh sáng sinh ra sương mù mông lung, dạo một vòng dọc theo kinh mạch trong thân thể hắn. Quá trình này kéo dài một thời gian, bên ngoài hang động mặt trời mọc rồi lặn được mấy lần, đốm sáng mới rời khỏi cơ thể Đỗ Thánh Lan, trong sương mù vặn vẹo biến hình.

Xuyên qua quang ảnh, mơ hồ nhìn thấy vật thể hình cung màu bạc.

“Cung?”

Đỗ Thánh Lan hơi ngạc nhiên, hắn còn tưởng rằng nguyên bảo sẽ thiên về một loại vũ khí như kiếm.

Cung đột nhiên thu hẹp lại, trong một thời gian ngắn biến thành một cái đục, nhưng rất nhanh sau đó bắt đầu trở nên lớn hơn.

Cung và đục không thể tạo ra vũ lực, Hồng Mông Nguyên Bảo có thể cảm nhận được trong cơ thể Đỗ Thánh Lan có một sức mạnh rất lớn. Thật ra đây là một sự hiểu lầm, cái lu lớn trong cơ thể Đỗ Thánh Lan chứa năng lượng, có thể dùng để công kích nhưng chủ yếu là vì độ kiếp.

Để tiện thực hiện tổn thương phạm vi rộng, cuối cùng Hồng Mông Nguyên Bảo biến thành một cây búa màu vàng.

Búa to bay về phía Đỗ Thánh Lan, còn vặn tới vặn lui như đang hỏi hắn có thích không.

Dường như nhận thấy Đỗ Thánh Lan im lặng, tay cầm búa kéo dài vô hạn rồi tiếp tục hóa thành cung. Trên thân cung phủ một lớp sương nhàn nhạt màu bạc như trăng tròn được treo trên bầu trời.

Đỗ Thánh Lan mắt sáng ngời: “Hai loại hình thái?”

“Bởi vì ngươi còn rất yếu.” Cố Nhai Mộc luôn im lặng khoanh tay đứng xem một bên cuối cùng cũng lên tiếng: “Tạm thời Hồng Mông Nguyên Bảo không xác định được ngươi thích loại nào hơn. Sau này cảnh giới của ngươi càng cao, nó sẽ dần định hình.”

Đỗ Thánh Lan nghe vậy âm thầm quyết định sau này lúc cần thiết sẽ dùng cung nhiều hơn, tuyệt đối không thể để nó biến thành cái búa.

“Trước khi ngươi đủ mạnh, có thể không dùng thì đừng dùng.” Cố Nhai Mộc nhắc nhở.

Đỗ Thánh Lan gật đầu, bị người khác phát hiện sẽ rất phiền phức.

Ngón tay thon dài khẽ vuốt dây cung, Đỗ Thánh Lan rõ ràng cảm nhận được một nguồn sức mạnh mênh mông lưu động giữa trường cung. Bây giờ cho dù hắn dùng toàn bộ chân khí cũng chỉ có thể thúc giục chưa đến một phần mười sức mạnh của Hồng Mông Nguyên Bảo.

Nhưng chỉ cần hắn khôi phục đến luyện hư kỳ, dựa vào cái cung này, cho dù gặp hợp thể hay thậm chí là đại thừa sơ kỳ, hắn đều có thể bình an rút lui.

Cố Nhai Mộc đột nhiên đi tới trước mặt Đỗ Thánh Lan chăm chú nhìn nguyên bảo. Sau đó, y vươn tay đặt lên thân cung. Đỗ Thánh Lan không ngăn cản, nếu Cố Nhai Mộc muốn lấy nguyên bảo thì y đã cướp lúc còn ở vùng biển Vô Tận.

“Ngươi đừng cảm thấy ấm ức.”

Đỗ Thánh Lan sủng sốt, sau đó mới phát hiện Cố Nhai Mộc không phải nói chuyện với mình.

Cố Nhai Mộc lạnh nhạt nói: “Ngươi ở trên tay cậu ấy mới có cơ hội.”

Dây cung căng lên như đang suy nghĩ.

Đỗ Thánh Lan không nhịn nổi hỏi: “Cơ hội gì?”

Cố Nhai Mộc: “Độ kiếp kỳ có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Hồng Mông Nguyên Bảo, nhưng khi nhận chủ cũng đồng nghĩa là nó hoàn toàn định hình, sau này cho dù bị người mạnh hơn điều khiển cũng chỉ có thể bộc phát sức mạnh như vậy.”

“Chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn nữa hả?”

Cố Nhai Mộc mỉm cười: “Đạo thể trời sinh lợi hại không?”

Đỗ Thánh Lan ngẩn ra.

Đạo thể trời sinh là thể chất đặc biệt mạnh nhất. Loại thể chất đã là cực hạn cao nhất, muốn phá vỡ cực hạn nhất định phải vứt bỏ đạo thể, đây cũng là ước nguyện ban đầu của Đỗ Thánh Lan muốn đoạt xá thiên lôi.

Tương tự như thế, pháp bảo trưởng thành luôn được coi trọng hơn pháp bảo định hình.

Lúc trước Hồng Mông Nguyên Bảo bị Đỗ Thánh Lan huyên thiên nghiêng trời lệch đất, bây giờ nhận ra chuyện kể không khớp với thực tế, tiểu yêu quái biết sét đánh sao có thể là một thành viên của nhân loại?

Đỗ Thánh Lan lúng túng ho khan: “Vinh quang đã là quá khứ, tương lai mới là thứ cần phải nắm chắc.”

Hắn nắm chặt cung tên, nghiêm túc nói: “Bảo, đừng hoài nghi, ngươi theo đúng người.”

“…..”

Giải quyết xong chuyện Hồng Mông Nguyên Bảo, lúc trở về không cần vội như vậy nữa. Khi đi ngang qua một thành trấn, Đỗ Thánh Lan muốn xuống mua đồ thì nghe được có người đang bàn tán chuyện điện chủ Tuyệt Sát Điện đức độ.

“Người này tuy làm đủ việc xấu nhưng lại không đánh mất nguyên tắc.”

“Có người nói lúc đó hai vị gia chủ Bàn gia và Mặc gia còn đang uy hiếp Bùi Cửu Tinh giao bảo vật, người đầu tiên đứng ra chính là điện chủ Tuyệt Sát Điện.”

“Đó mới là kiêu hùng.”

Đỗ Thánh Lan vừa mua bánh táo, vẻ mặt lại giống như ăn bánh hỏng, khó khăn lắm mới nuốt được. Hắn không nhịn được mà nói: “Ngươi biết giả vờ như thế, vì sao còn để người ta bôi xấu?”

Cố Nhai Mộc: “Giả vờ cũng cần người phối hợp.”

Lúc trước nếu không có mấy tia sét, y muốn giả vờ cũng không giả nổi.

Bầu không khí khá là yên tĩnh, Đỗ Thánh Lan liếm vụn bánh trên môi. Một ngàn năm trước, con rồng này tìm tổ sư gia Trảm Nguyệt Sơn phối hợp, còn từng làm kinh doanh, cuối cùng rơi vào kết cục bị trấn áp ngàn năm.

Sự im lặng này kéo dài đến khi bọn họ quay về Tuyệt Sát Lâu. Vừa vào thành, bọn họ đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang đứng bên vệ đường mỉm cười chào đón. Người này chính là tổng quản sự thương hội Hắc Thủy mà bọn họ mới gặp không lâu.

Đỗ Thánh Lan thật sự rất khâm phục người này, thảo nào có thể lên làm tổng quản sự, đúng là phong cách không sợ chết.

Tổng quản sự chắp tay với Cố Nhai Mộc: “Tại hạ nghe nói sự tích của điện chủ ở vùng biển Vô Tận, đúng là tấm gương của nhân tộc chúng ta.”

Hôm nay đã định trước là Cố Nhai Mộc không thể ăn ngon phần bánh táo này, suýt chút nữa nghẹt thở, vất vả cử động cuống họng mới miễn cưỡng nuốt xuống. Hắn liếc sang gương mặt âm trầm của Cố Nhai Mộc, giống như ai thiếu nợ y 180 vạn vậy.

Đỗ Thánh Lan lấy được bảo vật, tâm trạng rất vui vẻ nên không làm tình cảnh trở nên khó xử. Đỗ Thánh Lan hắng giọng, đảm nhiệm làm người phát ngôn của tấm gương nhân tộc: “Có việc gì không?”

Tổng quản sự vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp: “Lần trước không phải đã nhắc đến hội đấu giá đỉnh cấp…”

Trước khi bị gi.ết chết, tổng quản sự chủ động khoát tay trước một bước: “Ta không đánh chủ ý thánh nhân, chỉ là có chuyện muốn thỉnh giáo điện chủ.”

Tổng quản sự nhìn Cố Nhai Mộc, sau đó lấy ra một tờ giấy.

Các tu sĩ đi ngang ghé mắt nhìn, muốn biết bên này đã xảy ra chuyện gì nhưng lại không dám quan tâm quá nhiều.

“Cách đây không lâu chúng ta mua được một tờ bào chế thuốc từ Bùi gia.”

Sau khi Cố Nhai Mộc nhìn thấy, ánh mắt hơi vi diệu.

Cách đây không lâu y lừa đảo thành chủ thành Tự do, thành chủ bàn bạc với quân sư lén lút đem tờ bào chế thuốc này chào hàng với Bùi gia. Bùi gia giàu có, làm ăn với bọn họ rất có lời.

Bùi gia thấy điện chủ Tuyệt Sát Điện cần gấp nên mua tờ bào chế thuốc này, sau đó nghiên cứu không có kết quả lại bán cho thương hội Hắc Thủy.

Tổng quản sự phái không ít người nghiên cứu cũng không thu hoạch được gì, cuối cùng chỉ có thể tìm đến nguyên chủ. Chỉ cần có thể ứng phó với hội đấu giá đỉnh cấp, gã không quan tâm có làm liên lụy thành thủ thành Tự Do hay không.

“Nếu điện chủ chịu giải thích, thương hội ta tuyệt đối sẽ không để điện chủ chịu thiệt.”

Đỗ Thánh Lan tò mò trên giấy viết cái gì, đến gần xem thử thì buồn bực nói: “Đây không phải là thực đơn của ta sao?”

“…..”