Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Tai Tận Thế, Cô Độn Đầy Vật Tư. . . Sau Đó Giết Điên.

Chương 16




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Được rồi được rồi! Tôi sẽ sửa nó cho cô ngay bây giờ, ngay bây giờ! Tôi sẽ đảm bảo nó trở lại trạng thái ban đầu."

Lưu Lão Nhị vừa cầu xin sự tha thứ vừa sửa ổ khóa run rẩy, đôi tay run rẩy không tự chủ.

Với sự kiên trì sự sợ hãi, anh ta làm sao sửa ổ khóa nhanh được.

"Đã sửa xong rồi! Chị ơi, em sửa cho chị rồi!" Anh ta bỏ tay xuống, hồi hộp quan sát phản ứng của An Nam.

Thấy cô cúi đầu cẩn thận kiểm tra ổ khóa, Lưu Lão Nhị phát hiện có sơ hở liền lao ra ngoài.

Vừa lăn vừa bò xuống lầu, anh ta vừa đau lòng hét lên:

"Cứu với! Cô ta đã giết người! 1402 đã giết người!"

An Nam nhướng mày, không ngờ tên hèn nhát này lại chạy trốn rất nhanh như vậy.

Cầm chiếc lưỡi lê ba lưỡi, cô nhanh chóng đuổi kịp và dùng dao đâm anh ta.

Lưu Lão Nhị chạy nhanh quá, vô tình tránh được phần trọng yếu, chỉ bị đâm vào vai.

Khát vọng sống sót khiến anh ta chạy rất nhanh, kéo lê cơ thể đang chảy máu trở lại tầng bảy.

Những người dân tầng 5, 6 đang sống ở cầu thang bộ trước cảnh tượng này quá sợ hãi, rúc vào nhau la hét.

Lưu Lão Nhị chưa kịp mở cửa thì An Nam đã dùng dao đuổi theo.

"Đừng! Đừng giết tôi!" Lưu Lão Nhị hai mắt sắp nổ tung.

An Nam sẽ không khoan dung.

Ở ngày tận thế không có đạo đức và pháp luật ràng buộc, nếu để anh ta sống sót, chẳng khác nào tự mình gài một quả bom hẹn giờ.

Cô không biết anh ta chết khi nào và như thế nào.

Thế nên cô đã xử lý anh ta một cách gọn gàng.

Nhìn cảnh tượng như vậy cư dân run rẩy ở tầng 5 và tầng 6, An Nam quay người đi về nhà mà không thề vứt xác.


Lưu Lão Nhị vừa mới chết vừa bị ném xuống cầu thang.

Bây giờ cô đã giết gà dọa khỉ mà thôi?

Không ai trong số những người hàng xóm này ở kiếp trước của cô là người dễ dàng hòa hợp cả.

Trật tự sẽ sớm bị phá vỡ, vì vậy hãy cho bọn họ biết càng sớm càng tốt rằng cô không phải là người dễ bị coi thường.

Ngày hôm sau, những người hàng xóm khác thận trọng mở cửa kiểm tra.

Đêm qua tiếng hét của Lưu Lão Nhị vang lên chói tai, bọn họ đều bị đánh thức nhưng không ai dám mở cửa.

Có vẻ như mọi người sống chưa đủ tốt.

Dù đã chuẩn bị tinh thần trước khi mở cửa nhưng máu đỏ bắn tung tóe khắp nơi trên tường hành lang vẫn khiến bọn họ sợ hãi.

Giống như được chuyển đến trường quay của một bộ phim kinh dị!

Vấn đề này lan truyền nhanh chóng trong khu cư xá và ngày càng trở nên tàn ác hơn:

Một nữ quỷ sát nhân xuất hiện trên tầng 14 của Tòa nhà 6.

Tàn bạo quá! Cô ta mang theo lưỡi lê và giết bất cứ ai cô ta nhìn thấy! Tôi nghe nói cô ta là tội phạm đang bị truy nã...

Bên kia, sau khi Lưu lão thái phát hiện thi thể con trai, bà ta lăn lộn ở hành lang và hét lên gọi cảnh sát.

Thật không may, không có tín hiệu điện thoại di động và đồn cảnh sát đã chìm trong nước từ lâu.

Bà ta không còn cách nào khác là phải gõ cửa từng nhà, nhờ hàng xóm giúp trừng phạt nữ quỷ.

"Cô gái tầng 14 đã giết người! Có người nào quản được hay không?"

Hàng xóm luôn đóng cửa lại: Bà đùa à, vết máu trên tường đáng sợ quá! Tôi chán sống hay sao mà muốn xen vào việc của bà?

Hơn nữa, anh em nhà họ Lưu này nửa đêm tới cạy cửa phòng cô bé, ai mà không biết hai người họ đang làm việc xấu gì?

Trộm gà không được còn mất luôn cả mạng!

Lưu lão thái, người bị phớt lờ, ngồi bệt xuống đất và lại bắt đầu chửi bới tứ phía.


"Đồ súc vật chết tiệt! Không ai có thể đứng ra đòi công lý cho con trai tôi sao!"

"Sao các người ích kỷ như vậy! Lão bà như tôi đã già rồi, không có người giúp đỡ!"

Lưu lão thái hét suốt một tiếng đồng hồ mà không thấy mệt, cứ la hét chửi bới.

Rồi cuối cùng cũng có người không thể nghe được nữa:

"Sao bà lại hét lên? Nếu bà có bản lĩnh, thì lên thẳng 1402 nói lý lẽ với người ta.

Tại sao chúng tôi lại bị bắt cóc đạo đức ở đây?"

Bà già này thường chơi trò bắt cóc đạo đức.

Buổi sáng đi ra ngoài đặc biệt giành lấy đồ ăn, tinh lực dồi dào cũng gọi là một người lợi hại.

Đoạt xong đồ ăn đi lên xe buýt, liền cậy già lên mặt.

Ai không có chủ động cho bà ta nhường chỗ ngồi, bà ta liền chỉ vào người ta mắng chữi.

Điều tương tự cũng xảy ra trong khu cư xá.

Bà ta không thích chó nên bà ta sẽ đá chúng nó khi thấy người khác dắt chó đi dạo.

Khi người chủ chó nổi giận với bà ta, bà ta sẽ nằm xuống tại chỗ và nói "Ai ui, ồ, ồ, ồ".

Có người từ lâu đã không ưa bà ta nên đều vui mừng trước sự bất hạnh của bà:

“Đúng vậy, ai giết con trai bà, bà phải đi gặp người đó? Tại sao bà không dám đi gặp cô ấy, còn tại sao lại ở đây mắng chúng tôi? Bà là một lão già bắt nạt kẻ yếu, sợ người mạnh hơn sao!"

"Có cần tôi đưa bà lên lầu nói chuyện riêng với cô ấy không?"

Lưu lão thái bò từ dưới đất lên, đem xác con trai về nhà.

Con trai! Không phải mẹ không muốn trả thù cho con, con còn không đánh bại được cô ấy nếu mẹ đi chỉ có một con đường chết!


Nghe bên ngoài không có động tĩnh nữa, mọi người đều cười khẩy: Đúng là một bà già ích kỷ, ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

Bạch Văn Bân và Tiền Oanh trốn ở nhà vô cùng sợ hãi trước sự việc ngày đêm qua.

Bọn họ tưởng An Nam cầm theo dao phay chém bọn họ, chỉ là phô trương thanh thế, không nghĩ tới cô ấy thế mà thật dám giết người!

Ban đầu Tiền Oanh định đợi đến khi bị hai tên xã hội đen hủy hoại cô ấy hoàn toàn, sau đó bọn họ sẽ giả làm người tốt và an ủi cô ấy.

Sau đó hai người nhân cơ hội này đến ở nhà cô ấy ở.

Sau này khi liên lạc với gia đình cô ấy, hai người sẽ có thể hưởng thụ toàn bộ vinh hoa phú quý vô tận.

Nhưng hai người không ngờ rằng tất cả những điều mơ tưởng đó lại chẳng có kết quả gì.

Hai tên ngốc này thành công thì ít và gặp nhiều rắc rối thậm chí không thể đánh bại một cô gái ở độ tuổi 20!

Ở nhà không có đồ ăn.

Hai anh em lo lắng và tức giận, nhất thời không biết phải làm sao với cô ấy.

Vì An Nam đã giết được người đầu tiên trong khu cư xá nên không còn người hàng xóm nào dám thách thức cô nữa.

Nhưng sự việc anh em nhà họ Lưu vẫn mở ra những ý tưởng mới cho người dân.

Trong những thời điểm đặc biệt, lẻn qua cửa và bẻ khóa cũng là một cách để sống sót!

Cư dân sống ở tầng 5 và 6 ở hành lang đã cạn kiệt lương thực, vật dụng từ lâu, môi trường lưu trú lại thiếu thốn nên sau một hồi bàn bạc, ý tưởng Lưu lão thái đã được quyết định.

Mọi người đều biết trong nhà chỉ còn lại một bà già cô đơn tốt nhất để ra tay.

Thế là có người mạnh tay cạy cửa phòng bà.

Anh em nhà họ Lưu có lẽ không bao giờ ngờ rằng bọn họ sẽ dùng sức mạnh ngang nhiên đột nhập vào cửa nhà người khác.

Khi bọn họ chết rồi, người khác sẽ lợi dụng sức mạnh của bọn họ và ngang nhiên đột nhập vào cửa nhà mẹ già của mình.

Lưu lão thái nghe thấy ngoài cửa nhà có tiếng cạch cạch nên nhìn qua cửa hét lớn.

Bên ngoài không ai chú ý đến bà.

Không bao lâu sau, mọi người đều đẩy cửa bước vào.

Khi vào nhà, mọi người phát hiện ra bà ta còn có một bao gạo lớn nặng 50 cân!

Bà già chết tiệt này đi từ nhà này sang nhà khác xin ăn trong khi nhà có rất nhiều gạo, còn nói dối người khác rằng bà ta đã đói hai ngày rồi.


Thật không biết xấu hổ!

Con trai bà ta còn đi cướp con gái nhỏ của người khác mà bị giết là phải?

Đám người này tìm cho mình lấy một cái cơ đến vì dân trừ hại, yên tâm thoải mái đem 701 chiếm làm của riêng.

Tầng 5 và tầng 6 có bốn hộ, sau khi chiếm giữ nhà Lưu lão thái, mọi người cảm thấy không đủ chỗ nên lại chuyển lên lầu.

Khi lên đến tầng 8, mọi người thấy phòng 802 không có ai nên trực tiếp dọn vào.

Tiền Oanh dọn đến 801, thông qua mắt mèo nhìn thấy nhà mình bị mấy người vạm vỡ chiếm giữ, tức giận nhưng không dám lên tiếng.

Nếu cô ta không thể gọi cảnh sát ngay bây giờ, không nên đối đầu trực tiếp với bọn họ trước khi đuổi bọn họ ra ngoài và yêu cầu bồi thường!

Hãy coi như một ngôi nhà cho thuê đi!

Lưu lão thái bị đuổi ra ngoài, lúc đầu cũng cúi đầu chửi bới, nhưng khi nhìn thấy đối phương đưa dao ra, bà ta lập tức trở nên thành thật.

"Xin hãy cho tôi mang theo một ít gạo, nếu không tôi sẽ chết đói."

Không ai để ý đến bà ta, thậm chí hai đứa con trai của bà ta còn bị ném ra ngoài hành lang.

Cư dân tầng 5 và 6 đã khởi công, các gia đình khác cũng sẵn sàng chuyển đi.

Ở nhà không có đồ ăn thì có thể sang nhà người khác tìm là được?

Không phải ai cũng biết bơi, dù có liều mạng mang về một ít thức ăn cũng chỉ đủ dùng trong một ngày, hai ngày.

Vì vậy một số người bắt đầu lẻn vào nhà người khác một cách lặng lẽ và trộm đồ.

Những người bị cướp hôm nay rất khó chịu, ngày mai lại cướp của người khác, gây náo loạn một thời gian.

Tội lỗi bắt đầu lan tràn trong dân chúng.

Khu cư xá nhanh chóng trở nên hỗn loạn và mọi người có thể nghe thấy tiếng khóc lóc, cướp bóc và đập phá hàng ngày.

Nhưng hiểu biết chung của mọi người là: đừng chọc tức ma quỷ ở tầng 14.

Lưu lão thái mất tích, thi thể anh em nhà họ Lưu bị ném xuống nước lũ cùng với mọi người.

Khi mọi người di chuyển, nó bốc mùi!