Chương 12: Vương Trùng Dương đồng ý
Vương Trùng Dương biết rõ chính mình chẳng thể sống được bao lâu nữa, không muốn để cho sở học một đời thất truyền. Bảy người đồ đệ tư chất có hạn, tuy rằng có thể truyền thừa đạo thống, nhưng truyền thừa không được võ công của lão.
Chu Bá Thông trên danh nghĩa là Vương Trùng Dương sư đệ, nhưng phần lớn võ công của lão đều do Vương Trùng Dương tự mình truyền thụ. Trong lòng Trùng Dương chân nhân đã đem Lão Ngoan Đồng trở thành truyền nhân y bát võ học, giờ khắc này nhìn thấy sư đệ sau khi bại trận một mặt ủ rũ cúi đầu, Vương Trùng Dương an ủi:
- Bá Thông, chỉ là cùng người khác chơi một hồi mà thôi, thua, đệ liền lưu tâm như thế sao ?
Chu Bá Thông thiên tính như thằng bé con, võ công, đối với lão mà nói, giống như một trò chơi chơi rất vui, luận võ thua, cũng chỉ tương đương là chơi thua, khổ sở trong nhất thời, rất nhanh sẽ tiêu tan.
Chu Bá Thông khôi phục tinh thần, thắng bại mặc dù đã quên sạch sành sanh, nhưng lão lại đánh chủ ý lên Siêu Mộng võ công. Bất quá tất cả mọi người còn tại, lão không thể công khai nhắc tới.
Siêu Mộng nhìn về phía Vương Trùng Dương, nói:
- Trùng Dương chân nhân, tiểu tử lúc trước chưởng pháp thế nào ? Kính xin đánh giá một hai !
Lấy Siêu Mộng tuổi tác, đối Vương Trùng Dương nói ra lời như thế này, rất chi là vô lễ, nhưng bằng vào trình độ võ học của y, cách thức liền không còn như vậy, trở nên thành tâm hữu lễ rất nhiều.
Vương Trùng Dương trả lời:
- Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng của cậu xác thực bất phàm, kiếm pháp dung nhập vào chưởng pháp, trận pháp cũng hóa vào chưởng pháp, luận tinh diệu, Bá Thông Tam Hoa Tụ Đỉnh Chưởng thua cậu một bậc
Vương Trùng Dương tâm cao khí ngạo, sao lại dễ dàng thừa nhận võ công của chính mình không bằng Đào Hoa Đảo. Trong lời lão nói có thâm ý, Chu Bá Thông thua Siêu Mộng ngươi, nhưng Toàn Chân Giáo chúng ta không bại bởi Đào Hoa Đảo.
Nhẹ nhàng nở nụ cười, Siêu Mộng lần nữa đưa tay phải ra, hướng về phía Vương Trùng Dương tỏ ý khiên chiến:
- Trùng Dương chân nhân, hiện tại có thể chỉ điểm tiểu tử ta được rồi chứ ?
Vương Trùng Dương bỗng nhiên nói:
- Hiền chất tại sao cố ý muốn cùng ta đánh ? Chỉ vì danh hiệu Nam Tống thiên hạ đệ nhất này thôi sao ?
Siêu Mộng cười nói:
- Chẳng lẽ không nên ?
Vương Trùng Dương nói:
- Lấy tư chất cậu, không cần đến mười năm, Thần Châu đương đại khẳng định không người là đối thủ, kể cả ta còn sống, cũng thắng không được cậu. Hơn nữa, một chiêu Hữu Tình Thiên Địa vừa rồi, chính ta cũng không phá giải được, Nam Tống thiên hạ đệ nhất kỳ thực hiện tại đã thuộc về hiền chất, đã thế cần gì phải đánh làm chi ?
Nghe được Vương Trùng Dương nói ra lời này, trên đỉnh Chung Nam Sơn, trừ Tây Độc và Hoàng Dược Sư, còn lại bao quát Chu Bá Thông luôn tôn thờ sư huynh mình cùng với người đang trốn trong chỗ tối không trực tiếp bị lĩnh vực t·ử v·ong của Kiếm Nhị Thập Tam khi nãy bao trùm, đều không khỏi kh·iếp sợ. Chưa chiến, Vương Trùng Dương trước tiên đã chịu thua, tiểu tử này, thật sự mạnh như lời lão nói hay sao ?
Vương Trùng Dương thực ra cũng hoàn toàn bất đắc dĩ, tình cảnh của lão, chỉ có chính lão rõ ràng. Đại nạn sắp tới, nếu như cùng Siêu Mộng động thủ, xuất toàn lực còn chưa chắc đã chiến bại. Đến thời điểm đó, tuổi thọ ít ỏi bây giờ của lão chỉ có thể càng ngắn hơn, thậm chí, trận chiến này khả năng chính là điểm kết thúc của Vương Trùng Dương !
Siêu Mộng không hiểu tại sao Vương Trùng Dương luôn muốn tránh chiến. Hoàng Dược Sư võ công như thế nào, y rất rõ ràng, Vương Trùng Dương có thể để cho sư phụ y tâm phục khẩu phục, trình độ võ học khẳng định cực cao, ít nhất là đứng đầu Nam Tống giang hồ. Kể cả Kiếm Nhị Thập Tam hay Thánh Linh Kiếm Trận lão đều không cách phá giải, nhưng võ học chi lộ, tâm thái của một cường giả, nếu không phải quyết chiến sinh tử, thì cớ chi lại ái ngại như vậy ? Siêu Mộng mơ hồ nhớ được, Vương Trùng Dương không lâu nữa sẽ tạ thế, đến thời điểm đó, mình muốn cùng lão đối chiêu, cũng không có cơ hội.
Mặc kệ lý do gì, trận chiến này, Siêu Mộng bắt buộc phải đạt được
Y nói:
- Trùng Dương chân nhân nếu như không tìm được một lý do để ta khiêu chiến ngài, như vậy, coi như là vì Cửu Âm Chân Kinh đi.
Siêu Mộng nói ra lời này, mọi người nhất thời hiểu rõ. Cửu Âm Chân Kinh được xưng đương đại đệ nhất võ lâm kỳ thư, một kỳ tài luyện võ như y muốn nó cũng chẳng có gì lạ.
Hoàng Dược Sư vô cùng động tâm. Tuy lúc khởi hành lão không nói ra lý do này với đồ đệ, nhưng kỳ thực trong lòng đã sớm có dự định. Vương Trùng Dương từng lấy Cửu Âm Chân Kinh làm tiền đặt cược, mời thiên hạ cao thủ hiện thời trong Nam Tống tham gia Hoa Sơn Luận Kiếm, ai là đệ nhất, người đó liền có tư cách đạt được Cửu Âm Chân Kinh. Nếu như hôm nay lão thua, như vậy lấy tâm tính của Vương Trùng Dương, tất nhiên sẽ giao ra kinh thư.
Âu Dương Phong bỗng chốc cảm thấy mình đoán được ý đồ của Đông Tà, lão già này quả nhiên là vì Cửu Âm Chân Kinh mà đến, coi như Siêu Mộng không thể đánh thắng Vương Trùng Dương, e rằng cũng sẽ thương tổn được ông ta một hai, hoặc sư đồ bọn họ hai người liên thủ, cưỡng ép c·ướp đi kinh thư từ trong tay Vương Trùng Dương. Chỉ riêng võ công mà Siêu Mộng đã triển lộ ra, bọn họ có hơn nửa thành sẽ thành công !
Một quyển Cửu Âm Chân Kinh từng nhấc lên gió tanh mưa máu trên giang hồ, Vương Trùng Dương muốn lấy Hoa Sơn luận kiếm lắng lại trận sóng gió kia, còn chính lão thì nhất định phải vì đó trả giá cái giá tương ứng, nhưng mà, lão không nghĩ tới, đánh đổi này sẽ nặng như vậy.
Vương Trùng Dương than thở:
- Cửu Âm Chân Kinh ta thừa nhận đã xem qua, Kiếm Nhị Thập Tam mà hiền chất vừa xử xuất, đẳng cấp vượt qua nó rất nhiều, cớ sao phải ham hố làm chi. Kinh thư ta không thể tùy tiện cho cậu, có điều, ban đầu ta từng nói, võ công ai giỏi nhất, liền có tư cách đạt được bản kinh thư này. Cậu nếu như cũng muốn, trước hết thắng ta đi !
Nghe được Vương Trùng Dương cuối cùng cũng đồng ý, Siêu Mộng mặt lộ ra ý cười hài lòng.
Trên đỉnh Chung Nam Sơn, phần đất trung tâm giờ khắc này đổi thành Vương Trùng Dương cùng Siêu Mộng, hai người đều là khí định thần nhàn, phảng phất ai cũng không chịu thua đối phương, giống như đều ngang tài ngang sức. Ngược lại những người khác sắc mặt thì càng thêm nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Nếu Vương Trùng Dương thắng, như vậy cũng không gì quá bất ngờ, tất cả bình thường. Còn nếu lão thất bại, danh xưng Nam Tống thiên hạ đệ nhất sẽ phải đổi lại, hơn nữa xưa nay chưa từng có. Đứng trên đỉnh võ lâm, chính là một tên thiếu niên khoảng chừng 15, 16 tuổi, danh hiệu này thậm chí sẽ kéo dài mấy chục năm cho đến trăm năm, không người có thể vượt qua !
Mấy hơi thở trôi qua, hai người đều không có một tia ý tử động thủ, Vương Trùng Dương đột nhiên nói:
- Chúng ta không bằng so văn bỉ.
Văn bỉ, là có thể không cần loạn động chân khí, lão cũng có thể sống thêm chút thời gian.
Võ công đạt đến cảnh giới bậc này, cho dù không cần động thủ, vẫn có cách để có thể phân ra thắng bại. Siêu Mộng suy nghĩ một chút, liền rốt cuộc đoán được nội tâm của Vương Trùng Dương. Văn bỉ ý là so cảnh giới cùng ánh mắt, không nhất thiết phải vận nội công. Từ đó có thể thấy được, lão đang gặp vấn đề về sức khoẻ, lý do tại sao chẳng bao lâu nữa, Vương Trùng Dương sẽ q·ua đ·ời.
Siêu Mộng gật gật đầu:
- Tiểu tử ngày hôm nay mạo muội khiêu chiến, cách thức như thế nào, tự nhiên do Trùng Dương chân nhân định đoạt. Trùng Dương chân nhân xin mời trước tiên ra đề mục đi. Nếu như không giải được, tiểu tử ta cam nguyện chịu thua
Vương Trùng Dương thấy Siêu Mộng đem tiên cơ đưa cho mình, nhất thời hơi kinh ngạc, bất quá cũng được, nếu như đạo đề thứ nhất có thể ngăn cản y, chuyện hôm nay liền sẽ kết thúc êm đẹp.
Đến tột cùng muốn ra đề mục như nào, mới khiến cho Siêu Mộng biết khó mà lui đây ? Vương Trùng Dương ánh mắt đột nhiên đảo qua tảng đá lớn khắc chữ lúc trước, nhớ tới Siêu Mộng chưởng pháp, đầu tiên là Hóa Thạch Chưởng, sau đó lại là Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, xem ra, y đối với chưởng pháp của mình rất tự tin, đề thứ nhất rốt đã cục có.
Vương Trùng Dương trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng:
- Bản giáo ngoại trừ Tam Hoa Tụ Đỉnh Chưởng, còn có một môn chưởng pháp, tên là Lý Sương Phá Băng Chưởng. Nếu hiền chất có thể phá giải môn chưởng pháp này, đề thứ nhất, liền coi như cậu thắng.
Siêu Mộng gật đầu, thủ thế xin lão xuất chưởng. Vương Trùng Dương song thủ cùng xuất hiện, chưởng ảnh lơ lửng không cố định, mặt sau mỗi chưởng, đều ẩn giấu vô số biến chiêu, chiêu thức tổ hợp lại với nhau, ẩn hàm dịch lý, chưởng phong đánh vào trên thân Siêu Mộng, y liền cảm nhận được chưởng lực khi thì mềm nhẹ, khi thì cương mãnh, biến ảo chập chờn.
Chỉ là chưởng phong tự nhiên không hề đả thương đến Siêu Mộng, Vương Trùng Dương cũng đã nói là văn bỉ, đánh tới trên người y, chỉ là để y cảm nhận được sự tinh diệu trong môn chưởng pháp này.
Lý Sương Phá Băng Chưởng thi triển đến tận cùng, trong không khí đã bắt đầu ngưng sương, chưởng phong thổi tới trước mặt Siêu Mộng, truyền đến từng tia từng tia hàn ý. Nếu như Vương Trùng Dương thật sự nghiêm túc mà chiến, hàn ý này hoàn toàn có thể thấu xương, thậm chí đem toàn thân đối thủ đông cứng lại như băng.