Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuộc Tính Capybara Bùng Nổ - Đại Mộng Tam Thiên

Chương 4




7

【Cảnh báo: Đang loại bỏ tất cả các bug!】

【Cảnh báo: Đang đóng tất cả cổng đăng nhập trò chơi!】

【Cảnh báo: Bắt đầu khởi động lại!】

Trên bầu trời vang lên một âm thanh hết sức chói tai, kèm theo đó, cảnh tượng bốn phía xung quanh tôi cũng biến thành hình dáng hoàn toàn mới.

Cao ốc cao chót vót, đèn neon xếp hàng sáng lên, xe bay lơ lửng rít gào, lướt qua bên tai.

Phía sau biển quảng cáo lập loè sắc đỏ lục lam xuất hiện một người khổng lồ.

Hắn ta có cơ bắp vạm vỡ, bốn cánh tay trên cơ thể hết sức linh hoạt.

“Bọn mày chính là bug của trò chơi?”

“Đúng là đồ cô hồn đuổi mãi không đi.”

Hắn ta nói như vậy, dường như chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần.

Anh bạch tuộc hoảng sợ: “Hắn chính là đại ca của chúng tôi, lại muốn tàn sát nữa rồi!”

Vừa dứt lời, anh ta nhanh chóng dùng xúc tu che lại toàn bộ cơ thể, cuộn tròn lại, dường như đã hình thành thói quen.

Anh bạch tuộc sửng sốt: “Khoan đã, sao tôi lại dùng từ ‘lại’?”

Không những vậy, cảnh tượng này dường như đã xảy ra rất nhiều lần.

Người khổng lồ bốn tay đã bắt đầu tấn công, nắm đấm ập xuống.

Giờ phút này, màn hình live stream hoàn toàn biến thành màu đen, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.

“Bạch tuộc bé nhỏ, đây là lần thứ mười tám cậu gây chuyện, đúng là đồ phế vật vô dụng.”

Người khổng lồ đứng từ trên cao nhìn xuống mà bình luận.

“Bọn mày đều là sinh vật đã chết, vốn dĩ đã không còn giá trị gì nữa.”

“Là tao cứu bọn mày! Được tao rút linh hồn ra bỏ vào game thực tế ảo là một niềm hạnh phúc và vinh quang biết bao, là chuyện mà không phải ai muốn cũng được…”

Hắn ta cứ như là vua của thế giới này, xả một tràng dài như súng liên thanh.

Anh bạch tuộc bị hắn ta mắng té tát, mặc dù không biết mình đã làm gì sai nhưng anh ta vẫn quỳ rạp xuống đất oà khóc.

“Tôi sai rồi, xin anh đừng giết tôi, tôi rất yếu, nếu anh giết tôi tôi sẽ tự sát hu hu hu hu hu…”

Nước mắt rơi như mưa.

Có lẽ, kiếp trước của anh ta là một con sứa, cũng không có não giống như tôi.

Chẳng qua là anh ta thấm nước 100%, biết quan hệ xã giao trong hình hài con người, lúc suy sụp sẽ điên cuồng rơi lệ và nằm bẹp dí.

Tôi nói: “Hắn đang KTV anh.”

Khỉ hoang trợn trắng mắt: “Hắn ta còn CCTV anh.”

Tuy anh bạch tuộc nghe không hiểu, nhưng điều đó cũng không ngăn cản việc anh ta khóc sướt mướt, sau đó bò về phía chúng tôi.

“Chuột lang nước và khỉ hoang, hai đứa chúng mày cũng không phải con người mà chỉ là súc vật như nó thôi!”

Dường như người khổng lồ đang nhìn thấy cảnh tượng nực cười nào đó, tuỳ tiện vung tay lên, dữ liệu trong tay bị bóp méo, ngay lập tức biến thành vô số viên gạch lao về phía chúng tôi.

Tôi quen hành động bình tĩnh nên không kịp chạy, vậy mà thằng nhãi bạch tuộc này thẳng thừng bò lên lưng tôi luôn.

Nhỏ bạn thân khỉ hoang không chút do dự, lập tức cõng tôi chạy như bay.

Vì vậy, ba người chúng tôi chạy trốn người khổng lồ hệt như chơi rút gỗ.

Bốn cánh tay của người khổng lồ dài ra, nhanh chóng vươn lại đây: “Bây giờ chạy ra cho tao khởi động lại nhanh lên. Đúng là một đám phế vật vừa yếu đuối vừa nhát gan.”

Hắn cố ý muốn làm chúng tôi tức giận, sau đó tóm gọn cả lũ.

Cách đó một khoảng cách bí ẩn, tôi bỗng dưng nhớ ra một vài chuyện.

“Não của tôi láng mịn vô cùng, tất cả những lời nhục mạ thấp kém đều sẽ trực tiếp trượt ra khỏi bộ não láng mịn của tôi, sau đó bắn ngược lại cho hắn ta.”

Tôi bò từ trên người nhỏ bạn thân xuống rồi túm lấy bạch tuộc, kéo anh ta xuống đất.

Tôi hiếm khi nổi giận. Cảm xúc của tôi ổn định đến đáng sợ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy vớ vẩn.

“Khỉ, chúng ta về nhà đi.”

Nơi này thật sự không thích hợp để sinh sống.

Cơ thể của nhỏ bạn thân đã bắt đầu vặn vẹo biến hoá. Mỗi khi cậu ấy thật sự phẫn nộ đến phát điên, ngay cả tôi cũng cảm thấy đáng sợ.

Sau lưng cậu ấy mọc ra cái đuôi, hai tay hai chân biến thành tứ chi, gò bồng đảo biến thành cơ ngực vạm vỡ.

“Đấm nát thế giới này! Đấm bên trái! Đấm bên phải! Cắn một cái! Đấm vào hạ bộ! Gạt chân! Đá lăn quay! Đây là con nhện ăn ráy tai, đây là gió lốc hủy diệt bãi đỗ xe, đây là linh dương đạp, đây là sơn dương nhảy! Quạ đen ngồi máy bay! Chuột cống bò trong mê cung! Cú đá của voi! Bạch tuộc phẫn nộ! Rìu lớn chém đại thụ! Hoàn toàn điên cuồng! Hoàn toàn điên cuồng! Hoàn toàn điên cuồng!”

Nhỏ bạn thân biến thành khỉ hoang khổng lồ có sức mạnh vô địch!

Tôi cũng trực tiếp biến thành chuột lang nước khổng lồ, còn mọc thêm cánh.

Yêu quái có thể sống đến mấy trăm năm, thậm chí hoá thành hình người, sao có thể sợ người khổng lồ bốn tay trước mặt này.

Không những thế, tôi còn cưỡng chế liên kết với phòng live stream.

Màn hình vừa sáng lên, mấy vạn người kinh hãi.

8

【Đoè moè, sao tôi chỉ đi WC có chút thôi mà mọi thứ bỗng trở nên ảo ma Canada dữ vậy?】

【Ai đó hãy đến đánh cho tôi tỉnh lại đi, chắc chắn là tôi đang nằm mơ rồi.】

【Nước tiểu của tôi màu vàng nè, để tôi tới tưới cho ~】

【Trời má trời má trời má, sao hai người chơi kia lại thật sự biến thành chuột lang nước và khỉ hoang hàng real vậy?】

【Trên đỉnh đầu của vị boss kia có ghi là nhân viên quản lý, hoá ra hắn ta thật sự đang loại bỏ bug.】

Mới đầu, phòng live stream còn cho rằng game bị lỗi, dẫn đến việc nhân vật xảy ra biến hoá, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ra có gì đó sai sai.

“Tuy rằng thân xác của anh đã chết, nhưng dù sao linh hồn cũng thuộc về bản thân mình, bị nhốt ở đây thật uất ức, còn bị những con người kỳ lạ ẩu đả.”

Tôi nhìn về phía anh bạch tuộc đang khóc sướt mướt.

Tuy là lời hay ý đẹp, nhưng nghe vào lại khiến người ta rét run.

Anh bạch tuộc càng khóc dữ dội hơn: “Tôi chết thảm quá, đã chết rồi còn bị tên khốn này rút linh hồn ra, đưa vào game làm thí nghiệm hu hu hu hu hu…”

Khỉ hoang thẳng thừng cho anh ta một bạt tai.

“Khóc cái gì mà khóc! Cùng tôi đi đánh người thôi!”

Nhỏ bạn thân của tôi là ví dụ điển hình cho vai ác không thích nói nhiều.

Trước kia, cậu ấy là khỉ hoang trên núi Nga Mi, chuyên gia cướp đồ ăn vặt của du khách.

Sau này tu luyện thành người, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cũng không có tiền.

Lại còn phải bán mình cho tư bản.

Thật đáng giận.

Cho dù đã chết, chỉ số giận dữ cũng đủ để nuôi sống 10 vị tà kiếm tiên.

“Bạch tuộc, mày làm trái tim tao băng giá rồi, nếu mày còn dám ngỗ nghịch tao, lần này chắc chắn tao sẽ xoá bỏ mày, khiến cho ngay cả linh hồn của mày cũng sẽ tan biến.”

Người khổng lồ bước từng bước về phía bọn họ.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả những thứ mà hắn ta tuỳ tiện cầm lấy đều biến thành vũ khí.

Các chỉ số vũ lực cũng được buff lên mức tối đa.

“Về phần hai đứa chúng mày, tuy tao không biết hai đứa mày đã biến hình bằng cách nào, nhưng nơi này là thế giới do tao làm chủ, bọn mày cứ dùng linh hồn đảm nhận vai trò NPC cho game mới của tao vĩnh viễn là được.”

“Chờ đến khi trò chơi hoàn tất quá trình khởi động lại, bọn mày sẽ quên hết tất cả những việc đã xảy ra, chỉ nhớ rõ thiết lập nhân vật mà tao đã cài đặt sẵn cho bọn mày.”

Đôi mắt màu đỏ tươi, to đùng như lồng đèn của hắn ta quét về phía này, ngay lập tức bắn ra tia laser.

Thế giới sau lưng đã bắt đầu sụp đổ, dần dần hoá thành hư vô.

Nơi này sẽ nhanh chóng được khởi động lại.

Hắn ta phải nhanh chóng bắt được ba cái bug này.

“Anh định thao túng tâm lý tôi à? Tôi vốn không phải boss quỷ quái bị anh thiết lập có khả năng làm vấy bẩn tâm hồn.”

Anh bạch tuộc phản ứng chậm, cuối cùng trí thông minh cũng online rồi.

“Ngay cả sứa mỗi ngày thả trôi dưới biển, nhưng nếu bị dạt lên bờ cũng có thể vô tình làm một du khách may mắn bị độc chết.”

“Bây giờ tôi rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng đó.”

Người khổng lồ cười ha ha, rõ ràng là cảm thấy một bạch tuộc nhỏ nhoi không thể làm nên trò trống gì.

Nhưng anh ta đã nhanh chóng bị bạch tuộc vả mặt.

Ý nghĩa về mặt vật lý.

Tôi trực tiếp bay đến trước mặt người khổng lồ, bạch tuộc ngồi trên lưng tôi, canh thời gian vừa đúng lúc là xông lên.

Anh ta là bạch tuộc.

Lúc nổi giận, anh ta sẽ nhảy dựng lên, dùng tám cái xúc tu xoắn xít đánh người.

Rất đáng sợ.