Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 41




Phần 4: Bức tranh chết chóc

Chương 41

Dương Minh Trăn sầm mặt nhìn phòng giam trống trơn. Hai anh em họ Thân phụ trách canh gác đến thở cũng không dám thở mạnh. Mới nãy, bọn họ bị Dương Minh Trăn hất nước cho tỉnh dậy. Hai hôm trước, bọn họ được Dương Minh Trăn giao nhiệm vụ canh phòng giam này, trông coi ông chủ Hà Phục của tiệm cá Số 7. Hiện tại, phòng giam đã chẳng còn ai.

“Người tôi bảo các cậu canh đâu?” Dương Minh Trăn lớn tiếng quát.

Thân Đại Võ cúi gằm đầu, không dám nhìn Dương Minh Trăn, lí nhí đáp: “Đêm qua có người tập kích bọn tôi. Bọn tôi chưa kịp làm gì đã gục mất rồi.”

Thân Tiểu Văn gật đầu theo: “Đúng vậy. Lúc đó tôi cảm giác cổ mình bị cái gì cắn ấy. Anh nhìn này, giờ vẫn còn vết.” Nói rồi hắn liền duỗi cổ ra cho Dương Minh Trăn xem. Trên cổ là một vết đỏ rất bé, chỉ chừng hạt vừng.

Hình Đình ghé tới nhìn chung, “Con gì cắn mà lại thế này?”

“Không biết, chắc là rắn?” Thân Đại Võ sờ cổ mình, nói: “Nó lẳng lặng bò lên cổ tôi. Tôi chưa kịp phản ứng đã bị nó cắn rồi.”

“Không thể nào.” Thân Tiểu Văn nghi hoặc nói, “Làm gì có rắn gì bé tí thế, còn chẳng bằng ngón tay em.”

Nghe vậy, Dương Minh Trăn lạnh lùng liếc nhìn Hình Đình, giận dữ nói: “Giờ cậu tin chưa. Y tài giỏi như thế cơ mà, sao mà gặp chuyện được! Đây chẳng phải rắn cắn gì sất, là tơ đỏ y phóng ra. Cả tôi và cậu đều biết uy lực của sợi tơ đó rồi còn gì.”

Hình Đình biết trong lòng bàn tay Hà Phục có một sợi tơ đỏ. Ban đầu hắn tưởng đó là vết sẹo, sau này trông thấy nhiều lần hơn mới biết đó là vũ khí của Hà Phục. Chỉ những khi cực kỳ nguy cấp, Hà Phục mới sử dụng sợi tơ đỏ trong lòng bàn tay. Sợi tơ đó rất mảnh, luồn lách trong không gian chẳng khác gì một con rắn tí hon.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy Hà Phục không có lý do gì để phải bỏ trốn. Nếu thật sự muốn, Hà Phục đã trốn lâu rồi, hà tất còn đợi cho Dương Minh Trăn đến tiệm cá Số 7 bắt mình đi?

Dương Minh Trăn bước vào phòng giam nhốt Hà Phục. Hắn thấy trên mặt đất có vài vết máu, khom lưng đưa tay sờ thử, máu đã khô.

Hình Đình bước vào theo hắn, nhìn vết máu trên đất, hỏi: “Đây là máu của y hả?”

Dương Minh Trăn không nói gì, mắt nhìn chằm chằm nền đất. Nền đất trong phòng giam không bằng phẳng hoàn toàn, mấy hôm trước mới gặp mưa, nơi này bị ngấm khá nhiều nước, đất nhão ra, có thể nhìn thấy rất rõ dấu chân in bên trên.

Dấu chân trên nền đất cực kỳ hỗn loạn như thể đã có một cuộc ẩu đả xảy ra tại đây.

Hình Đình vội hô lên: “Có một người khác xuất hiện!”

“Có thể người này đã tấn công hai anh em họ Thân rồi bắt Hà Phục đi.” Hắn vẫn tiếp tục biện giải cho Hà Phục, “Kẻ đó mới là hung thủ thực sự!”

Dương Minh Trăn đứng dậy, nhìn Hình Đình, lạnh giọng hỏi: “Sao cậu tin y không bỏ trốn thế?”

“Y có lý do gì để trốn đâu. Nếu y muốn trốn, anh nghĩ anh bắt được chắc?” Hình Đình hỏi ngược lại.

Dương Minh Trăn vỗ vai Hình Đình, tay bấu mạnh lên vai hắn: “Vậy nếu tôi nói cho cậu biết, mục đích y tới đây là để đưa kẻ kia đi thì sao?”

“Ai cơ?”

“Quái vật khắp người toàn vảy cá, hung thủ vụ án nhà họ Trương.” Dương Minh Trăn giận dữ nói, “Tên đó bị nhốt trong phòng giam bên cạnh, giờ gã cũng biến mất rồi!”

“Đến như thế rồi cậu vẫn tin tưởng y hả?”

Hình Đình sững sờ nhìn Dương Minh Trăn, “Không thể như thế được…”

Ảnh Ngư bị bắt vào đây lâu đến vậy rồi nhưng Hà Phục không hề ra tay. Ấy thế mà vào thời điểm nguy hiểm nhất này, Hà Phục lại đưa Ảnh Ngư đi. Rốt cuộc là tại sao?

Hình Đình chạy sang phòng giam nhốt Ảnh Ngư. Cánh cửa mở toang, ngoại trừ mùi tanh, bên trong chẳng còn gì khác.

Lúc này, một cảnh sát chạy từ ngoài vào, anh ta nhanh chóng bước về phía Dương Minh Trăn: “Đội trưởng Dương, chúng tôi tìm thấy rồi.”

Hai người ghé tai nhau thì thầm một hồi, Dương Minh Trăn gật nhẹ đầu, phất tay ra hiệu cho anh ta rời đi.

Dương Minh Trăn nhìn Hình Đình, nói: “Cậu đã tin y như thế, vậy tôi đưa cậu tới gặp một người để hắn chính miệng nói cho cậu biết.”

Bốn người rời khỏi phòng giam bí mật, trời bên ngoài đã sáng rõ. Dương Minh Trăn đưa Hình Đình tới phòng thẩm vấn.

Trước cửa phòng thẩm vấn, Hình Đình trông thấy Tiêu Giả.

“Ông chủ Tiêu.” Dương Minh Trăn tiến về phía Tiêu Giả. Tiêu Giả ngẩng đầu lên nhìn, nhếch miệng cười: “Chào cảnh sát Dương.”

“Dựa theo manh mối anh cung cấp, chúng tôi đã tìm được hai người, phát hiện bọn họ đều là họa sĩ có chút tiếng tăm tại Trà Thành.” Dương Minh Trăn đi thẳng vào vấn đề, “Hiện tại, hai người họ đang ở trong phòng thẩm vấn, anh vào trong cùng tôi, nhận diện người đưa tranh cho anh.”

“Được.” Tiêu Giả vô cùng vui vẻ. Chỉ cần bắt được tay họa sĩ kia, tìm ra hung thủ, hắn sẽ rửa sạch mọi nghi ngờ. Đây là điều không thể tốt hơn, dẹp chuyện những kẻ ngoài kia coi hắn là hung thủ giết người.

Lúc đi ngang qua Hình Đình, Tiêu Giả đưa mắt nhìn thanh niên này theo bản năng. Hắn cứ cảm thấy người này đem đến cho hắn cảm giác rất quen thuộc.

Dương Minh Trăn đẩy cửa bước vào, gọi Hình Đình còn đứng ngây người ngoài cửa: “Cậu cũng vào luôn.”

Ba người bước vào phòng thẩm vấn, nhìn thấy hai người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh bàn.

“Đây là người chúng tôi đã tìm được, chiều cao, vóc dáng hoàn toàn khớp với những gì ông chủ Tiêu miêu tả. Thế nhưng anh không nhìn thấy mặt họ, vậy nên chuyện này hơi phiền phức một chút.” Dương Minh Trăn nói.

Tiêu Giả xua tay, “Không phiền không phiền.”

Hắn vừa nói vừa tiến lại gần hai người đàn ông.

Người đàn ông mặc áo khoác nâu đi găng tay có diện mạo khá nghiêm nghị, tuổi ngoài ba mươi, có nuôi râu nên trông già hơn người khác cả chục tuổi. Tiêu Giả cười nói: “Anh nói chuyện với tôi vài câu được không?”

Tuy không biết mặt nhưng hắn vẫn nhớ rõ giọng của người kia.

Người đàn ông ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Dương Minh Trăn bên cạnh Tiêu Giả. Dương Minh Trăn chắp tay sau lưng, bễ nghễ ra lệnh: “Cứ làm như anh ta nói.”

Người đàn ông lắp bắp: “Thật sự không phải tôi mà… Tôi… Tôi biết phải nói gì chứ?”

Tiêu Giả bật cười: “Hóa ra là bị nói lắp. Vậy thì không phải anh rồi.”

Sau đó, hắn lại nhìn sang người đàn ông ngồi bên trái. Người này mặc đồ đen, diện mạo trông khó coi hơn người kia một chút. Tiêu Giả cũng bắt chuyện với gã.

“Bức “Cung nữ múa quạt” là tranh của anh?”

Người đàn ông ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chu Cảnh Huyền.”

Tiêu Giả mỉm cười: “Vậy phong cách vẽ của ông ấy thế nào?”

“Trang phục đơn giản, màu sắc hài hòa, lấy phong phú làm nét riêng.”

Tiêu Giả quay lại hỏi: “Đúng vậy không?”

“Đúng.” Hình Đình trả lời theo bản năng, “Chẳng phải tôi đã nói mãi rồi à?”

Nói xong hắn mới phát hiện mình bị hớ. Tiêu Giả cố tình thăm dò hắn.

Nét cười trên mặt Tiêu Giả càng sâu thêm. Hắn quay sang nói với người đàn ông, “Thực ra tôi cũng không biết anh trả lời có đúng hay không nhưng thầy tôi biết.”

“Cảnh sát Dương, tôi đã biết người vẽ bức tranh đó là ai rồi.” Khi nói ra câu này, Tiêu Giả có vẻ khá đắc ý. Hắn cảm thấy bản thân đã thông minh hơn nhiều rồi.

Dương Minh Trăn nói: “Được, vậy mời ông chủ Tiêu chỉ ra.”

Tiêu Giả đưa tay chỉ vào người đàn ông mặc áo khoác màu nâu, khẳng định chắc chắn: “Là anh.”

Người đàn ông ngẩng đầu lên, run rẩy nói: “Không… Không phải tôi.”

“Tại sao?” Dương Minh Trăn hỏi.

Tiêu Giả nói: “Người đàn ông đến tiệm Năm Tháng đưa tranh cho tôi không nói lắp.”

“Nhưng mà tôi… Tôi bị nói lắp.” Người đàn ông biện giải.

“Không, anh chỉ giả bộ thôi.” Tiêu Giả nói, “Mu bàn tay phải của kẻ kia có một vết sẹo. Lúc đưa chiếc vòng tay bạch để thanh cho tôi, tôi đã nhìn thấy. Nếu không phải, phiền anh cởi găng tay ra.”

Người đàn ông không dám cởi, Dương Minh Trăn bèn thẳng tay cởi thay. Mọi người lập tức trông thấy vết sẹo to bằng ngón tay trên mua bàn tay hắn.

“Chính là anh!” Tiêu Giả nói, “Tôi không nhận nhầm đâu, chính là vết sẹo này.”

Người đàn ông che vết sẹo lại, run rẩy nói: “Oan cho tôi quá cảnh sát ơi. Tôi cũng là người bị hại. Kẻ kia uy hiếp nếu tôi khai chuyện này rồi, cả tôi và con tôi đều sẽ chết.”

Dương Minh Trăn chống một tay lên bàn, một tay bóc bộ râu giả của hắn ra, trợn trừng mắt: “Khai hết những gì anh biết ra cho tôi.”

Dương Minh Trăn đuổi hết những người không liên quan đi, phòng thẩm vấn chỉ còn lại ba người.

Đã lộ mặt, người đàn ông không giả bộ nói lắp nữa.

“Tôi bị kẻ đó bắt cóc đến một chỗ nào ấy, kẻ đó cầm súng dí vào đầu tôi, ép tôi phải vẽ những bức tranh kia.” Hắn nói, “Lúc đó kẻ kia bảo tôi ra công viên Bắc Giang vẽ tranh phong cảnh. Cái giá kẻ đó đưa ra thật sự khiến tôi choáng ngợp, vậy nên tôi mang họa cụ tới công viên Bắc Giang vẽ tranh.”

“Ai ngờ đến rồi tôi mới biết đó không phải phong cảnh mà là một cô gái bị gã treo trên cây phong.”

Dương Minh Trăn lập tức lấy hai bức ảnh của Thu Minh Lộ và Thu Bạch Mai ra, chỉ vào mặt từng người, hỏi: “Ai trong hai người này?”

Nhìn thấy mặt cô gái, người đàn ông hoảng sợ. Hắn đưa tay chỉ vào ảnh Thu Bạch Mai.

Dương Minh Trăn cau mày, không ngờ lại đúng như Hà Phục đoán, Thu Bạch Mai chết trước, Thu Minh Lộ chết sau?

“Lúc anh tới đó, cô gái này còn sống không?” Dương Minh Trăn hỏi.

“Còn sống.” Người đàn ông nói, “Nhưng mà đang ngủ.”

Dương Minh Trăn hỏi: “Tại sao anh không cứu cô ta?”

Người đàn ông oan ức trả lời: “Tôi cũng muốn cứu chứ. Nhưng tôi vừa thả cô ta xuống, kẻ đó đã cầm súng xuất hiện sau lưng tôi. Kẻ đó ép tôi phải vẽ xong trong vòng hai tiếng, không thì sẽ cho cô gái kia về miền cực lạc. Thế là tôi phải ngồi xuống vẽ theo góc độ kẻ đó đã chọn.”

“Sau đó thì sao?” Hình Đình hỏi.

“Sau khi tôi bắt đầu vẽ, kẻ đó bảo bức tranh này chưa đủ kích thích, muốn thêm vài thứ nữa. Thế là kẻ đó cầm dao cắt cổ cô gái kia…”

Nghe đến đó, Dương Minh Trăn đấm mạnh xuống bàn, “Biến thái!”

Người đàn ông đưa hai tay ôm đầu, đau khổ nói: “Đến khi tôi vẽ xong, cô gái kia đã chết rồi…”

“Thi thể cô ta thì sao?” Dương Minh Trăn hỏi. Đến giờ bọn họ vẫn chưa tìm ra thi thể Thu Bạch Mai.

Người đàn ông nói: “Tôi tưởng vẽ xong bức đó là được về nhà, kẻ đó lại bảo tôi đừng vội, vẽ xong hết bốn bức xuân hạ thu đông tôi mới được về gặp con gái. Nếu tôi vẽ chậm, con gái tôi sẽ là người chết.”

“Vậy tiếp đó anh đi theo kẻ đó đến bốn địa điểm khác nhau?” Hình Đình hỏi, “Có tất cả bốn cô gái trong tranh, kẻ đó đã giết những ai?”

“Không phải bốn.” Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Dương Minh Trăn, “Là một người. Từ đầu đến cuối kẻ đó chỉ giết một người thôi. Kẻ kia cõng xác cô gái đến bốn địa điểm khác nhau. Trong những bức tranh còn lại, gương mặt cô gái được tên đó yêu cầu vẽ khác đi.”

Dương Minh Trăn và Hình Đình vô cùng bất ngờ. Vậy mà bọn họ lại đoán sai? Vốn tưởng hung thủ giết chết bốn người để theo đuổi hiệu quả chân thực khi vẽ tranh, không ngờ kẻ đó chỉ giết một người?

“Vậy thi thể Thu Bạch Mai thì sao? Xác cô ta ở đâu rồi?” Dương Minh Trăn tóm lấy vai người đàn ông, “Sau khi vẽ xong, các người vứt xác cô ta ở đâu?”

Người đàn ông bị Dương Minh Trăn lay một hồi lâu mới trả lời: “Tôi đã để lại gợi ý rồi.”

“Gì cơ?”

“Sau khi vẽ tranh xong, tôi cực kỳ sợ kẻ đó sẽ giết tôi diệt khẩu nên đã động tay động chân một chút.” Người đàn ông nói. “Nếu các anh ghép bốn bức tranh lại với nhau sẽ thấy hoa văn đó.”

“Hoa văn này hả?” Dương Minh Trăn lập tức đưa hoa văn hoa sen ra.

“Không phải cái này. Hoa văn này là kẻ đó muốn tôi vẽ. Kẻ đó nói tranh đó sẽ đem đi tặng, bảo tôi vẽ vào. Cái tôi vẽ là con cá cơ.” Người đàn ông sực nhớ ra, nói tiếp, “Phải rồi, hoa văn hoa sen này được vẽ trước Mỹ Nhân Địa Ngục.”

“Vậy nên ý anh là yêu cầu đầu tiên anh nhận vẽ là hoa văn hoa sen? Vẽ xong, kẻ đó tiếp tục yêu cầu anh vẽ Mỹ Nhân Địa Ngục.”

Người đàn ông gật đầu.

Dương Minh Trăn bèn hỏi tiếp: “Vậy anh có nhìn thấy diện mạo người kia không?”

Người đàn ông không dám mở miệng. Một khi hắn nói ra, cô con gái bé bỏng của hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Dương Minh Trăn hiểu suy nghĩ của hắn, đanh mặt nói: “Tôi đảm bảo con gái anh sẽ không gặp nguy hiểm. Trước khi anh tới đây, tôi đã phái người bao vây nhà anh rồi.”

“Chỉ cần anh chịu khai, ngày nào hung thủ chưa sa lưới, tôi vẫn bảo vệ anh ngày đó.”

Suy nghĩ trong đầu người đàn ông vô cùng rối ren, cuối cùng hắn vẫn quyết định tin tưởng Dương Minh Trăn.

“Da kẻ đó rất trắng, gương mặt búp bê trông rất trẻ.”

Hình Đình tự an ủi bản thân rằng trên đời có rất nhiều người da trắng mặt búp bê, chưa chắc đã là Hà Phục.

“Phải rồi, trên tai kẻ đó có một nốt ruồi son.”

Người đàn ông sợ mình miêu tả không đủ rõ, bèn chủ động đề nghị: “Tôi có thể vẽ cho các anh nhìn.”

Mặt Dương Minh Trăn tái mét, hắn lạnh lùng nói: “Khỏi, tôi biết kẻ đó là ai rồi.”

Dù trước đó hắn không thực sự tin rằng chuyện này do Hà Phục làm nhưng hiện tại, mọi chứng cứ đều chỉ về phía Hà Phục, hắn không thể không tin.

“Giờ tôi muốn anh trả lời câu hỏi của tôi, thi thể Thu Bạch Mai ở đâu?”

“Tiệm cá Số 7.”

Hình Đình ngẩn người. Hắn nằm mơ cũng không ngờ được rằng hung thủ giấu thi thể Thu Bạch Mai trong tiệm cá Số 7?

Dương Minh Trăn trợn mắt: “Cậu đừng nói thêm một câu nào nữa, không thì tôi sẽ coi cậu là đồng phạm.”

Hình Đình lập tức im miệng. Hắn biết hiện tại nhân chứng, vật chứng đều vô cùng xác đáng. Dù hắn có biện giải cho Hà Phục thế nào đi nữa, Dương Minh Trăn cũng sẽ không tin.

Một tiếng sau, mọi người tới tiệm cá Số 7. Dương Minh Trăn dẫn đội cảnh sát vào lục soát tiệm cá Số 7, cuối cùng tìm thấy thi thể Thu Bạch Mai trong kho đồ.

Hình Đình nằm mơ cũng không ngờ chuyện lại thế này. Phòng ngủ của hắn trong tiệm cá Số 7 chỉ cách kho đồ một bức tường. Vậy là hắn đã ngủ gần thi thể Thu Bạch Mai suốt bao nhiêu lâu nay?

Nghĩ vậy, da gà da vịt trên người hắn nổi hết lên.

“Truy nã Hà Phục trong phạm vi toàn Trà Thành.” Dương Minh Trăn giận dữ ra lệnh, “Bất kể y là người hay quỷ, ông đây nhất định phải bắt được.”