Chương 1971: Tư cách bước vào
Tiếng ầm vang duy trì liên tục của bức tường nước biển kia lúc này vang lên với cường độ hơn mấy lần. Thanh âm kia chấn kinh thiên địa, khiến cho không gian bốn phía xuất hiện rất nhiều vết nứt. Thanh âm kỳ dị như quỷ khóc thê lương với phương thức gào thét, mang theo một vẻ chói tai và sức công kích, ẩn chứa lực lượng chấn động tâm thần và phá vỡ thân thể, lấy bức tường nước này làm trung tâm, hướng về bốn phía ầm ầm truyền ra.
Ở Cổ tộc, cao thủ của tam mạch hóa thành mấy trăm đạo cầu vồng vừa mới bay tới lúc này đều phải cố trụ vững thân thể, tâm thần đang chấn động nhìn bức tường nước khổng lồ kia, cảm nhận được rõ ràng sức mạnh thiên địa đủ để hủy diệt bọn họ ẩn chứa ở trong đó.
Sức mạnh này có thể khiến cho chúng sinh phải run rẩy, khiến cho hết thảy sinh linh phải sợ hãi nhưng không bao gồm Vương Lâm cùng với sáu Đại Thiên Tôn của tiên cổ. Tu vi của họ đã đạt tới cấp độ này, đối với sức mạnh vô biên này đều có những cách kháng cự ở trình độ khác nhau.
Vương Lâm không hề để ý tới t·iếng n·ổ này. Thanh âm này truyền vào trong tai hắn không khiến hắn chấn động tâm thần chút nào, như thể thanh âm này dù có kịch liệt hơn vô số lần nữa thì ở trước mặt hắn cũng không có tư cách làm cho hắn kinh hãi.
Hắn tu đạo đạt tới trình độ như hiện giờ, đừng có nói là Đại Lục Tiên Cương, mà ngay cả trong thiên địa vô biên bên ngoài Đại Lục Tiên Cương, thứ có thể làm cho hắn kinh hãi cũng cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng sáu Đại Thiên Tôn kia cũng không được như vậy. Dưới t·iếng n·ổ kịch liệt này tuy bọn họ cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng bọn họ biết rõ những tu sĩ và tộc nhân ở phía sau có rất nhiều người trong đó dường như là không thể chịu đựng nổi.
Tống Thiên không chần chừ, gần như ngay khi tiếng ầm ầm từ bức tường nước này nổi lên, thân thể hắn nhoáng lên một cái, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh những tộc nhân của Cổ tộc kia, vung tay áo, bất ngờ ở phía sau hắn xuất hiện một mặt trời rất lớn. Hắn lấy tu vi của Đại Thiên Tôn giúp cho những tộc nhân này chống cự lại thanh âm từ bức tường nước kia.
Huyền La và Đại Thiên Tôn của Cực cổ cũng làm như vậy. Ba người hợp lực lúc này mới giúp cho những tộc nhân của tam mạch đang lộ ra vẻ kinh hoàng không b·ị t·hương dưới t·iếng n·ổ đột ngột này, cũng không phải lùi lại.
Ở chỗ của Tiên Tộc cũng như vậy. Ba người Cửu Đế cũng ra tay cùng lúc với đám người Tống Thiên, lấy tu vi của bản thân tạo thành tầng phòng hộ, bảo vệ mấy trăm tu sĩ của Tiên Tộc tồn tại được trong tiếng ầm ầm này.
Duy chỉ có Vương Lâm là yên lặng khoanh chân ngồi xuống, ở bên cạnh bức tường nước bình tĩnh nhìn lại.
Hắn không ra tay trợ giúp bất cứ ai, chuyện này không có ý nghĩa gì.
Kết quả mười hai ngày sau trong lòng Vương Lâm đã hiểu rõ. Hắn nhìn người của hai tộc ở xung quanh, rồi nhắm hai mắt lại.
- Thời gian cho tới khi mở ra còn mười hai ngày nữa, nhưng t·iếng n·ổ ầm ầm của bức tường nước hôm nay cũng giống như hai ngày trước khi Thái Cổ Thần Cảnh mở ra trước kia.
- Nếu cứ như thế này, thì có lẽ bọn họ không thể ở lại nơi này!
- Thái Cổ Thần Cảnh lần này có chút cổ quái, so với trước kia rất khác!
Sáu Đại Thiên Tôn của hai tộc tiên cổ ở hai bên bức tường nước đều nhìn nhau một lượt, thần sắc có vẻ âm trầm.
Dưới sự chống cự của sáu người bọn họ. Thời gian lại trôi qua. Cứ qua mỗi một ngày, tiếng ầm ầm của cơn lốc ở nơi đây lại kịch liệt thêm một chút, tới khi thời gian cho đến lúc Thái Cổ Thần Cảnh mở ra chỉ còn chín ngày, tiếng ầm ầm ở nơi đây đã truyền khắp toàn bộ bổn địa mênh mông. Thậm chí ở những châu quận của tiên cổ ở gần bổn địa này cũng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét như trời xanh nổi cơn thịnh nộ này.
Tới hoàng hôn của ngày cách ngày Thái Cổ Thần Cảnh mở ra chín ngày, tiếng ầm ầm của bức tường nước kia đã không thể hình dung nổi. Ngay cả sáu Đại Thiên Tôn kia triển khai toàn lực cũng mơ hồ không thể chống cự được.
Tiếng nổ ầm ầm khiến cho bầu trời bị phá nát, khiến cho mặt đất xuất hiện những vết nứt rất sâu, khiến cho mấy trăm người đang được sáu Đại Thiên Tôn bảo vệ có một số người thất khiếu chảy máu.
- Còn có chín ngày nữa!! Không thể kiên trì được nữa, mức độ lúc này đã bằng với ngày cuối cùng trước khi Thái Cổ Thần Cảnh mở ra trước kia. Nếu tiếp tục kiên trì, thì ngày mai nhất định sẽ t·ử v·ong, thậm chí chúng ta chưa kịp tiến vào Thái Cổ Thần Cảnh thì đã b·ị t·hương rồi!
- Thái Cổ Thần Cảnh mở ra lần này, có lẽ không thể để cho nhiều người bước vào.
Võ Phong gấp gáp nói. Đạo Nhất ở bên cạnh trầm mặc gật đầu.
Cửu Đế cắn răng, không do dự, lập tức truyền ra thần niệm.
- Tất cả tu sĩ dưới Kim Tôn lùi lại phía sau, nhanh chóng truyền tống rời khỏi bổn địa này!
Ngay khi lời của hắn truyền ra, ở Cổ tộc, ba người Tống Thiên cũng đã có quyết định. Chỉ thấy mấy trăm tộc nhân mà họ đang bảo vệ kia, những tộc nhân chưa vượt qua Tam Tổn Thất Kiếp thành công trong đó đều lảo đảo lùi lại phía sau, với tốc độ cực nhanh rời khỏi trung tâm của tiếng ầm vang này.
Một lát sau, tu sĩ và tộc nhân ở hai bên bức tường lốc xoáy đều chỉ còn trên dưới một trăm người. Vì nhân số giảm bớt, khiến cho áp lực đặt lên sáu Đại Thiên Tôn của tiên cổ này lập tức được giảm bớt hơn phân nửa.
Hết thảy mọi chuyện Vương Lâm đều nhìn thấy. Hắn vẫn trầm mặc, không hề cử động, chỉ nhìn bức tường lốc xoáy kia, nhìn khe hở của cánh cửa do chín cây cột thông thiên tạo thành ở bên trong dường như đã lớn hơn một chút. Thời gian lại trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba ngày, cho tới ngày mở ra chỉ còn sáu ngày, lúc này tiếng ầm vang trong ngoài bức tường nước kia so với ba ngày trước còn mạnh hơn mấy lần. Tình huống này dĩ nhiên chưa bao giờ xuất hiện khi Thái Cổ Thần Cảnh mở ra trước kia, khiến cho thần sắc của sáu Đại Thiên Tôn kia lộ ra vẻ lo âu.
Lần này bọn họ cũng không thể chịu đựng nổi trừ phi lại giảm bớt nhân số, nếu không, bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.
- Vương Lâm!
Huyền La nhìn về phía Vương Lâm, đây là lần đầu tiên khi hắn đối kháng với bức tường nước ở nơi này nói chuyện với Vương Lâm. Trên thực tế, Tống Thiên cùng với Đại Thiên Tôn của Cực cổ kia sớm cũng đã đặt hy vọng vào Vương Lâm, nhưng bọn họ nghi hoặc vì sao tới lúc này Cổ Đạo vẫn còn chưa tới.
Nhưng lúc này không phải lúc lo tới chuyện đó, sau khi nghe thấy Huyền La mở miệng. Tống Thiên cùng với Đại Thiên Tôn của Cực cổ kia lập tức nhìn về phía Vương Lâm.
- Sư tôn
Vương Lâm đứng lên, nhìn Huyền La đang triển khai toàn bộ tu vi đối kháng với tiếng ầm ầm này, thầm than một tiếng.
- Sư tôn, vô ích thôi, cuối cùng bọn họ cũng không thể bước vào Thái Cổ Thần Cảnh được đâu, thậm chí ngay cả các người... cũng không thể bước vào.
Vương Lâm nhẹ giọng nói, nhưng tay phải vẫn giơ lên, vung về phía chưa tới một trăm tộc nhân của Cổ tộc đang được ba người Huyền La bảo vệ.
Dưới một cái vung tay này, ba người Huyền La lập tức không còn cảm thấy một chút áp lực nào nữa, dường như tiếng ầm ầm kia bỗng nhiên tiêu tan, gần một trăm tộc nhân kia trong sự thống khổ lại khôi phục lại như thường.
- Cổ Đạo hẳn cũng nhận ra được điểm này, cho nên hắn mới không hiện thân ra tay can thiệp.
Ba người Huyền La nghe thấy vậy, trầm mặc không nói gì, bọn họ cũng cảm nhận được sự quỷ dị của Thái Cổ Thần Cảnh mở ra lần này. Hiện giờ còn có sáu ngày, bọn họ rất khó tưởng tượng được tới ngày cuối cùng kia thì tiếng ầm ầm ở nơi đây sẽ có mức độ như thế nào, sợ rằng ngay cả bọn họ cũng không thể chịu nổi.
Ở bên Cổ tộc có sự trợ giúp của Vương Lâm, nhưng những tu sĩ của Tiên Tộc ở bên kia dưới sự bảo vệ chật vật của ba người Cửu Đế cũng không thể không tiếp tục giảm nhân số.
- Tu sĩ Kim Tôn, Tu sĩ Thiên Tôn toàn bộ lùi lại nhanh chóng truyền tống rời khỏi!
Thanh âm của Cửu Đế vang lên. Gần một trăm tu sĩ kia tuyệt đại bộ phận đều trầm mặc, phức tạp nhìn bức tường nước kia, mang theo vẻ tiếc nuối rời khỏi. Cuối cùng chỉ còn lại có mười một người.
Cũng không phải toàn bộ Dược Thiên Tôn đều tới đây, mười một người này là những Dược Thiên Tôn đã lựa chọn tới nơi này.
Chỉ còn có sáu ngày.
Thời gian sáu ngày này đối với tất cả mọi người ngoại trừ Vương Lâm giống như là cực hình. Tộc nhân của Cổ tộc mặc dù không ít, nhưng lời nói lúc trước của Vương Lâm cũng khiến cho bọn họ trầm mặc, có chút chần chừ.
Thời gian lại qua ba ngày nữa, khi thời gian tới lúc mở ra chỉ còn có ba ngày, tiếng ầm vang của bước tường nước ở nơi đây so với khi mở ra trước kia còn lớn hơn mấy lần. Ngoài những Đại Thiên Tôn, mười một Dược Thiên Tôn còn sót lại cũng không cam lòng, yên lặng rời khỏi, truyền tống đi khỏi bổn địa mênh mông này.
Ba người Cửu Đế khoanh chân ngồi cùng một chỗ, không còn phải che chở cho những Dược Thiên Tôn, ba người bọn họ đã có thể toàn lực đối kháng với tiếng ầm vang của bức tường nước, có thể giúp cho thời gian kiên trì của họ tăng lên một được một chút.
Nhìn cảnh tượng phát sinh, của những tu sĩ Tiên Tộc ở phía bên kia, ba người Huyền La trong lòng đau khổ. Bọn họ có một dự cảm lời nói của Vương Lâm có lẽ là sự thật.
Nếu lúc trước Vương Lâm không ra tay, thì có lẽ hiện giờ ở bên mình cũng sẽ giống như bên kia, chỉ còn lại ba người bọn họ.
Ba ngày cuối cùng cùng là ba ngày khó khăn nhất. Bất tri bất giác, một ngày lại trôi qua, ngay khi hết một ngày, bức tường lốc xoáy ở nơi đây bất ngờ bạo tăng lên gấp trăm lần tới một mức độ cực kỳ khủng bố!
Bạo tăng lên gấp trăm lần, thiên địa sụp đổ, biến thành vô số mảnh tản ra, khiến cho trời và đất trở thành hư vô. Ba người Cửu Đế kia trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, cả ba không chút do dự nhanh chóng nối liền thần thức với nhau, hợp lực đối kháng.
Ở bên Cổ tộc thì vẫn như thường, đám người Huyền La dường như không cảm thấy sự bạo tăng của thanh âm này. Tất cả mọi thứ họ nhìn thấy ở trước mắt cũng khiến cho họ có nhận thức mới đối với sự hùng mạnh của Vương Lâm.
Tới khi chỉ còn cách ngày mở ra hai ngày, Cổ Đạo tới.
Hắn đến không một tiếng động, dường như là hắn vốn đã ở nơi này, từ trong hư vô đi ra. Sau khi khoanh chân ngồi xuống ở bên cạnh Vương Lâm, hắn nhìn thoáng qua bức tường nước ở bên cạnh, thở dài một tiếng.
- Huyền La, ba người các ngươi ở lại, còn những người khác hãy rời khỏi đi.
Hắn vừa nói vừa giơ tay phải vung về phía gần một trăm tộc nhân kia. Chỉ thấy thân thể những người này lập tức trở nên hư ảo, chậm rãi biến mất.
Vương Lâm liếc mắt nhìn Cổ Đạo một cái, không nói gì, mà tiếp tục nhìn bức tường lốc xoáy kia, nhìn khe hở giữa cánh cửa đá bên trong lại lớn hơn nữa, trong mắt hắn mơ hồ lộ ra một tia hy vọng.
Lúc này, ở bên ngoài bức tường lốc xoáy chỉ còn lại tám người bọn họ. Bốn phía đều là hư vô, thiên địa đã sụp đổ, giống như là hư ảo. Lại một ngày nữa trôi qua, tới ngày cuối cùng trước khi mở ra, tiếng ầm vang của lốc xoáy nơi đây cuốn động cả hư vô, tạo nên một vòng xoáy vô biên. Dưới sự chuyển động nhanh chóng của vòng xoáy kia, ba người Cửu Đế ở phía Tiên Tộc lập tức phun ra máu tươi, thân hình lảo đảo, liên tục lùi lại phía sau ngàn trượng. Trong sự không cam lòng, bọn họ biết đã tới cực hạn của bản thân rồi.
Đạo Nhất là người đầu tiên cắn răng rời khỏi, sau đó là Võ Phong cũng bất đắc dĩ bỏ đi. Chỉ còn có Cửu Đế kia thần sắc vặn vẹo, trên mặt nổi đầy gân xanh trong tiếng gầm nhẹ còn muốn tiếp tục kiên trì.
Nhưng hắn chỉ kiên trì được thêm có hai canh giờ, rồi vẻ mặt đau khổ rời khỏi nơi này.