Chương 44: Lý Sơn
Vương Lâm hơi trầm mặc, hỏi:
-Đệ đã có dự định gì chưa? Có cần ta giúp đỡ không.
Vương Hạo thở dài, nói:
-Huynh mới ở tầng thứ ba Ngưng Khí Kỳ, không giúp được đệ đâu. Lữ Vân Kiệt đã đến tầng thứ sáu Ngưng Khí Kỳ rồi, lại có sở trường luyện đan, rất được chưởng môn yêu thích. Đệ đã không còn hy vọng nữa. Vương Lâm, phái Hằng Nhạc mấy năm nay, đệ và huynh là anh em tốt, huynh là anh của đệ, đệ xin huynh một việc, sau này nếu tu vi của huynh lên cao, thì g·iết Lữ Vân Kiệt, báo thù cho đệ!
Nói xong, Vương Hạo nắm chặt lấy bàn tay.
Vương Lâm nhìn hắn, mạnh mẽ gật đầu.
Vương Hạo cười thảm một tiếng, nói:
- Thiết Trụ huynh, huynh tìm đệ có chuyện gì vậy? Nhân lúc bây giờ đệ vẫn còn sống, hunh có yêu cầu gì thì cứ nói ra, c·ướp linh đan, chỗ đệ còn nhiều mà, huynh muốn lấy sao?
Vương Lâm nhìn hắn một cái thật sâu, đem phương pháp luyện chế linh đan chôn ở trong lòng, lắc đầu. Hắn cố tình muốn giúp Vương Hạo, nhưng đối phương là tam sư huynh tầng thứ sáu Ngưng Khí Kỳ, Hắn biết thực lực của mình, thực sự cũng không có nắm chắc.
Tuy thần thức của hắn có chút khác thường, thuật dẫn lực lại được luyện tập trong Mộng Cảnh hơn hai mươi năm, nhưng hắn chưa từng cùng một người đồng đạo nào tỷ thí. Đối với sức mạnh của mình, Vương Lâm không dám khẳng định bừa bãi.
Vương Hạo thấy Vương Lâm không nói lời nào, cay đắng mà vỗ vỗ lên quần áo, nói:
-Thiết Trụ huynh, huynh có bản lĩnh hơn so với đệ, nhớ lại năm đó chúng ta kiểm tra ở dưới chân núi, đôi khi cảm thấy giống như một giấc mộng, thời gian quả là trôi qua rất nhanh… Than thở một tiếng, vẻ mặt của Vương Hạo sa sút mà quay người rời đi. Hình bóng từ từ biến mất trong mắt của Vương Lâm.
-Cá lớn nuốt cá bé, tất cả đều dựa vào thực lực. Đây, chính là Tu Chân Giới sao… Vương Lâm trong khoảnh khắc này, trong lòng đã hiểu, đứng ngơ ngẩn tại chỗ mà nhìn lên trời.
Lúc này, Vương Lâm tiến vào một cảnh giới gọi là ngộ đạo.
Gọi là ngộ đạo, cũng không phải là loại lĩnh ngộ trong chốc lát, tu vi lập tức tăng mạnh, trực tiếp phi thăng. Mà là một loại cảm giác giống như nước xối lên đầu, loại cảm giác này có thể gây ra những lĩnh hội khác nhau đối với tu luyện giả, không phải nâng cao tu vi, cũng không phải thần thức, mà là một loại lĩnh ngộ đối với quy luật của đất trời.
Vương Lâm hiểu được, sự khắc nghiệt của Tu Chân Giới, là một loại lĩnh hội giữa vật và trời. Nếu muốn tu tiên, cơ bản nhất đầu tiên, là phải có sẵn tâm tính của người tu tiên.
-Mạnh được yếu thua, thực sự là tâm tính nhất định phải có của người tu tiên sao?
Miệng Vương Lâm lẩm bẩm nói, thở ra một hơi dài và sâu.
Cơ thể hắn khẽ động, đã biết mất ngay tại chỗ.
Đang muốn trở lại nhà chế thuốc, đột nhiên sắc mặt Vương Lâm có chút cổ
quái, từ xa nhìn thấy phòng khách của đệ tử Huyền Đạo Tông, hơi trầm ngâm, đi về phía đó.
Chưa đi đến, đã nghe thấy ở bên trong truyền ra giọng nói khoa trương của một người.
-Ta nói cho các vị sư huynh của phái Hằng Nhạc biết, cái Phi Kiếm này là tiểu đệ của ta, nó rất khó lường, là một trong những tuyệt thế trân bảo của Huyền Đạo Tông chúng ta, gọi là kiếm Tử Ngọ Kim Tiễn. Các ngươi có thể lại đây mà nghe, lần này ta rất vất vả mới trộm ra được. Các ngươi tí nữa ai muốn đi ra ngoài, phải phát lời thề độc, sau ba ngày hội giao lưu mới được lấy ra, bằng không, ta cũng sẽ không bán!
-Thật hay giả vậy, bảo bối này có phải thần kỳ như lời ngươi nói hay không?
Lập tức có người không tin.
-Lý Sơn ta chưa bao giờ gạt ai, nếu các ngươi không tin thì quên đi. Phi kiếm này, ta để ở nơi nào cũng có thể bán được!
Vương Lâm vừa rồi phát hiện ở đây có chút khác thường, rất đông người tụ
Bốn phía, đệ tử Huyền Đạo Tông, đều lộ vẻ cổ quái. Trong đó có một người nhìn ra được, vội ho một tiếng, nói:
-Lý Sơn sư đệ nói không sai, kiếm Tử Ngọ Kim Tiễn, chính là một trong những vật trân bảo nhất của Huyền Đạo Tông. Nhưng ta không thể không nói, cây kiếm Lý Sơn sư đệ cầm trên tay, là đồ giả, nhưng có thể vẫn có một vài tác dụng.
Vài đệ tử phái Hằng Nhạc ồn ào thảo luận qua lại với nhau, cuối cùng một người đàn ông tầng năm Ngưng Khí Kỳ đi ra. Vương Lâm còn nhớ người này họ Triệu, đệ tử họ Triệu và Lý Sơn trao đổi với nhau rất lâu, cũng không biết nói cái gì, nhưng cuối cùng thì hai người đều hăm hở, mua bán xong.
-Cây kiếm này chẳng qua chỉ là cây sắt thường, bỏ vào một ít Linh Kim mà thôi. Vậy mà lại đem đến bán, Huyền Đạo Tông cũng thế này mà thôi!
Trong đám đệ tử, cũng có người biết phân biệt, lạnh lùng cười.
-Vị sư huynh này nói vậy là không đúng rồi. Vừa rồi sư đệ của ta cũng đã nói rõ, đây chỉ là đồ dỏm, nhưng phái Hằng Nhạc các ngươi không phải là cũng có người mua sao? Loại đồ thế này, mua về làm đồ sưu tầm, là tốt nhất rồi!
Lý Sơn lập tức phản bác nói.
-Lý sư huynh, huynh nói sai rồi, ta mua cây kiếm vỡ này, không phải để sưu tầm, mà cho cha ta ở nhà. Nếu nhà ta mổ heo, dùng cây kiếm này thì rất tốt!
Đệ tử họ Triệu phái Hằng Sơn vừa mua cây phi kiếm, mặt không đổi sắc, lớn tiếng cười nói.
Lý Sơn cũng không tức giận, cười hì hì nói:
-Dù sao ngươi cũng mua rồi, còn làm gì thì ta mặc kệ. Được rồi, ta đây còn có một bảo bối, có tên là phích lịch đạn đen đúa và hôi hám đến tận trời xanh! Cái này dùng để chơi đùa thì đúng là một bảo bối thật sự, ta lần này tuyệt đối không lừa các ngươi, có thể thử nghiệm ngay tại chỗ!
Nói xong, hắn lấy ra một quả cầu đen thui, quay sang bức tường bên cạnh, ném ra. Chỉ nghe một tiếng "Ầm!" trên tường đã xuất hiện một vết nứt hình mạng nhện, bốn phía đen kịt, thậm chí còn có một mùi tanh tưởi bốc ra.
-Thế nào, đây là phích lịch đạn đen đúa và hôi hám đến tận trời. Đây là bí truyền ám khí của Lý Sơn ta, uy lực mặc dù không lớn, nhưng vật này nếu dùng để chơi đùa ném lên người, vết màu đen hôi hám này cho dù là ta, cũng không có cách nào rửa sạch được. Đặc biệt là mùi hôi này, là ta vất vả sưu tầm hơn mười loại chất lỏng trong cơ thể của dị thú mà chế tạo ra, tuyệt đối là v·ũ k·hí sắc bén đối với người ác tâm!
Lý Sơn mặt hơi cười, đắc ý giải thích nói.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trợn mắt há mồm, vài nữ đệ tử vừa che mũi vừa lui ra phía sau vài bước. Vương Lâm cũng cảm thấy ngạc nhiên, thần thức đảo qua, đột nhiên sắc mặt có chút cổ quái.
Các vị đệ tử của Huyền Tông Đạo, cả đám cảm thấy xấu hổ, nhưng tên Lý Sơn này ở Huyền Đạo Tông gần đây có tiếng là hay chế tạo đủ loại vật hiếm có và cổ quái. Rất ít người dám trêu chọc hắn, dù sao cũng chẳng ai muốn hưởng một viên đạn thối của hắn.
Phích lịch đạn đen đúa và hôi hám đến tận trời này, ở trong Huyền Đạo Tông, danh tiếng cực cao, dường như có thể theo kịp số trân bảo quý hiếm của các vị tổ sư để lại.
-Thế nào, lần này ta hạ xuống giá gốc, nhưng vẫn là câu nói lúc nãy, các ngươi ngàn vạn lần không được sử dụng trong ba ngày thi đấu, nếu không thì ta cũng không bán cho các ngươi.
Lý Sơn vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thầm cười:
-Các ngươi là một đám ngốc, ta càng nói như vậy, các ngươi lại càng sử dụng. Hì hì, đến lúc đó thì có trò hay để xem rồi, các trưởng lão sau khi trở về chắc chắn sẽ khen ngợi ta, nói không chừng còn có thể tặng cho ta vài món pháp bảo ấy chứ!
Nghĩ đến đây, mắt hắn bắn ra tinh quang, bắt đầu gào to lên.