Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiếng Lòng Của Nghĩa Muội - Lệ Lệ Bối Nhĩ

Chương 3




7

Vừa về đến nhà, Thẩm mẫu đã bắt ta đến từ đường chịu phạt quỳ.

Lý do là vì ta không cầu tình cho Thẩm Chi Chi.

Rốt cuộc, bà ấy vẫn yêu thương nữ nhi đã ở bên cạnh mình từ nhỏ.

Dù cho bà ấy có nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Chi Chi đang mắng chửi Đế Hậu, bà cũng cảm thấy nữ nhi mình nói không sai.

Bà ấy tin rằng ta đã tự sa ngã mà bước vào chốn thanh lâu, tin rằng ta quyến rũ Thái tử, tin rằng ta không còn tấm thân trong sạch, cho nên bà cảm thấy Thẩm Chi Chi nói không sai.

Thái tử nhìn trúng ta, chướng mắt Thẩm Chi Chi là do mắt Thái tử bị mù.

Không sao cả, kiếp trước ta cũng đã lĩnh giáo qua sự bất công của bọn họ rồi.

Ta nắm chặt bức thư mà Yến Phù Quang đã nhét cho ta, bật cười thành tiếng.

Ta sẽ không yêu Yến Phù Quang, cũng sẽ không tha thứ cho việc hắn khoanh tay ngồi nhìn ở kiếp trước, nhưng ta vẫn sẽ gả cho hắn.

Ta quỳ ở từ đường đến ngày thứ ba thì nhận được thánh chỉ sắc phong ta làm Thái tử phi.

Nhưng sắc mặt Thẩm phụ không được vui, sau khi tiễn thái giám truyền chỉ đi, ông trầm mặt chất vấn ta: "Con còn trong sạch hay không?"

Ta còn chưa kịp trả lời, Thẩm Chi Chi ở một bên đã lên tiếng biện minh cho ta: "Phụ thân, mẫu thân, nhất định là có nhầm lẫn gì rồi, hai người đừng nóng giận, con không tin tỷ tỷ là người như vậy!"

Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ: [Tỷ tỷ không còn trong sạch, nếu bị Thái tử phát hiện, đó chính là tội khi quân sẽ bị xét nhà diệt tộc! Đáng tiếc, ta không phải là đích nữ của Thẩm gia, nếu không, ta nguyện ý hy sinh bản thân thay tỷ tỷ gả cho Thái tử, như vậy mới có thể bảo toàn gia tộc!]

Ánh mắt Thẩm phụ, Thẩm mẫu sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Chi Chi vô cùng hài lòng.

"Con đã từng ở trong thanh lâu một thời gian, để chắc chắn, vẫn nên nói là con mang bệnh trong người, ta sẽ tấu lên, để Chi Chi thay con gả qua!"

Thẩm phụ làm việc quyết đoán, quyết định để Thẩm Chi Chi thay ta gả cho Thái tử.

Ông ấy thậm chí còn không đợi ta biện minh một câu, đã hoàn toàn tin lời của Thẩm Chi Chi.

Hai chữ "phụ thân" này, thật sự là lạnh lẽo vô tình.

Ta rưng rưng nước mắt nhìn Thẩm phụ, oan ức nói: "Sao phụ thân lại nói như vậy? Mặc dù con bị nghĩa phụ, nghĩa mẫu bán vào thanh lâu nhưng giữa đường trốn thoát gặp được một gia đình tốt bụng, chưa từng ở trong thanh lâu. Hơn nữa, thân là nữ nhi Thẩm gia, con biết tự trọng, làm sao có thể chưa xuất giá đã không còn trong sạch?"

Thẩm phụ ngẩn người, nghi ngờ nhìn Thẩm Chi Chi, rồi lại nhìn sang ta: "Không phải con tự nguyện vào thanh lâu sao?"

Ta nghiêm túc nhìn Thẩm phụ: "Phụ thân có thể phái người đi điều tra, tại trấn Dư Gia ở ngoại thành có một gia đình họ Dư, chính bọn họ đã cứu nữ nhi, họ đã tận mắt chứng kiến nghĩa phụ, nghĩa mẫu bán con đi!"

"Nếu phụ thân vẫn không tin, vẫn cho rằng con không còn trong sạch, làm ô uế thanh danh trăm năm của Thẩm gia thì con nguyện lấy cái c.h.ế.t để chứng minh mình trong sạch!"

Kiếp trước cũng như vậy, ta cứ nghĩ bọn họ biết hết mọi chuyện nhưng thực tế bọn họ chưa từng phái người đi điều tra chân tướng, chỉ vì lời của Thẩm Chi Chi, bọn họ đã tin.

Kiếp này, ta muốn từng bước vạch trần từng lời nói dối của Thẩm Chi Chi.

Thẩm phụ thấy ta như vậy, sắc mặt có chút dao động, im lặng một lát rồi nói: "Phái người đi điều tra."

Thẩm Chi Chi hoảng loạn, bởi vì nàng ta chưa bao giờ nghĩ Thẩm phụ sẽ thực sự phái người đi điều tra.

Dù sao nàng ta cũng biết những gì mình nói không phải là thật, nàng ta đang nói dối.

Hạt giống nghi ngờ bắt đầu điên cuồng sinh trưởng trong lòng Thẩm phụ, cho đến khi những người được phái đi điều tra trở về, chứng thực lời ta nói, ánh mắt Thẩm phụ nhìn Thẩm Chi Chi trở nên khó đoán.

Hồi lâu sau, ông thở dài một tiếng: "Phù Nhi, con yên tâm chuẩn bị xuất giá, vừa rồi là lỗi của phụ thân, phụ thân đã nghĩ oan cho con."

Ta ngoan ngoãn mỉm cười, nước mắt từng giọt lăn xuống: "Phụ thân tin con là tốt rồi."

Ánh mắt Thẩm phụ nhìn ta dường như có thêm mấy phần áy náy nhưng ánh mắt của Thẩm mẫu lại rất phức tạp.

Bà ấy không thể chấp nhận được rằng nữ nhi do chính tay mình nuôi dưỡng và tự hào lại nói dối. Khi sự thật hiện rõ trước mắt, lòng tự tôn của bà ta không cho phép bà tin vào điều đó, cũng không cho phép bà cảm thấy hổ thẹn.

"Hừ, vậy thì sao chứ, dù gì nó cũng đã có ý đồ quyến rũ Thái tử điện hạ, khiến Đế Hậu ghét bỏ. Dù có vào được Đông Cung, cũng chưa chắc đã có thể yên ổn làm Hoàng hậu!"

Ta không để ý đến lời châm chọc của Thẩm mẫu, mà chỉ cung kính đáp: "Muội muội là do một tay mẫu thân dạy dỗ, nữ nhi quả thực không có phong thái của một quý nữ giống như muội muội. Sau này con nhất định sẽ nghe theo lời dạy bảo của mẫu thân nhiều hơn."

Thẩm phụ rất hài lòng với thái độ cung kính này của ta, không còn nhắc đến chuyện để Thẩm Chi Chi thay ta gả cho Thái tử nữa, mà ngược lại, còn dặn dò Thẩm mẫu chuẩn bị thêm cho ta không ít của hồi môn.

8

Ngày xuất giá, Thẩm Chi Chi đi theo Thẩm mẫu đến phòng ta từ rất sớm.

Thẩm mẫu sắc mặt lạnh nhạt: "Bây giờ con đã là Thái tử phi danh chính ngôn thuận, ta cần phải dặn dò con một chuyện."

Trong lòng ta hơi chùng xuống, sắc mặt vẫn giữ vẻ cung kính: "Kính nghe mẫu thân dạy bảo."

"Sau khi con vào Đông Cung, con phải khuyên nhủ Thái tử nạp Chi Chi làm trắc phi."

Vẫn như vậy, cho dù kiếp này bọn họ biết rõ Thẩm Chi Chi nham hiểm độc ác, trong ngoài không đồng nhất, bụng đầy mưu mô nhưng vẫn muốn dùng ta làm bàn đạp để Thẩm Chi Chi làm Hoàng hậu.

(Truyện được đăng duy nhất tại Facebook Thú vui của Khỉ con)

Kiếp trước, cũng bởi vì bọn họ muốn ta nhường vị trí Thái tử phi cho Thẩm Chi Chi mà ta không đồng ý, nên bọn họ mới sinh ra bất mãn với ta, mặc cho ta bị Thẩm Chi Chi hại c.h.ế.t.

Ta im lặng không lên tiếng, Thẩm mẫu lại mất kiên nhẫn nói: "Con đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!"

"Chi Chi ái mộ Thái tử từ lâu, ta đã cẩn thận dạy dỗ con bé ngay từ khi còn nhỏ chính là để con bé trở thành Hoàng hậu. Con từ nơi thôn dã trở về, sao xứng làm Hoàng hậu? Đừng có làm ô uế danh tiếng hiền đức mấy đời của Thẩm gia chúng ta!"

Thẩm Chi Chi nhìn thấy sắc mặt ta khó coi, liền vội vàng nói: "Mẫu thân, đừng ép tỷ tỷ nữa, con... con không sao cả, không gả cho Thái tử điện hạ thì con xuất gia làm ni cô cũng được..."

Nói đến đây, nước mắt nàng ta đã lăn dài trên má.

Trong lòng Thẩm Chi Chi lại nghĩ: [Ta thật sự đã phụ lòng dạy dỗ của mẫu thân, không thể gả cho Thái tử để làm rạng danh gia tộc. Chẳng qua nếu ta làm ni cô, thì sẽ không thể ở bên cạnh phụng dưỡng phụ mẫu, chỉ mong tỷ tỷ và gia tộc đồng lòng, chăm sóc phụ thân, mẫu thân thật tốt...]

Thẩm mẫu thở dài một tiếng, thương xót nắm lấy tay Thẩm Chi Chi: "Con cứ yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ để con toại nguyện, gả cho Thái tử."

Ta thật sự không muốn nghe hai người họ dịu dàng thắm thiết, chỉ ngoan ngoãn trả lời: "Mẫu thân yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ khuyên nhủ Thái tử điện hạ để muội muội tiến vào Đông Cung."

Vào Đông Cung thì tốt. Nếu không vào Đông Cung, thì làm sao ta có thể để Thẩm Chi Chi nhận đủ quả báo mà nàng ta đáng phải nhận chứ?

Chỉ là lần này, trắc phi của Thái tử hay thị thiếp của Thái tử, sẽ do ta định đoạt.

Sau khi ta đồng ý, Thẩm mẫu không làm khó ta thêm nữa, ta cũng được yên ổn xuất giá.

Đêm động phòng hoa chúc, ta đợi rất lâu Yến Phù Quang mới tới.

Hắn dường như hơi say nhưng vẫn dịu dàng tháo trang sức xuống giúp ta.

Ta chợt nhớ đến lá thư hắn đưa cho ta ngày hôm đó.

Chỉ có bốn chữ.

"Đợi ta cưới nàng."

Nhìn ánh mắt tràn đầy dịu dàng tình ý như có thể nhấn chìm người khác của hắn, ta cảm thấy có chút vui vẻ.

Không phải vui vì hắn yêu ta, mà vui vì nhờ vào thế lực của Yến Phù Quang, ta cuối cùng cũng thoát khỏi cái nhà đó.

Sau khi thành thân, Yến Phù Quang ngày nào cũng đến bầu bạn bên cạnh ta, không còn lạnh nhạt thờ ơ giống như kiếp trước, thỉnh thoảng còn đưa ta ra ngoài cung du ngoạn.

Hoàng hậu rất không hài lòng với việc này. Ngay trong tháng đầu tiên sau khi thành thân, bà đã nhét hai thị thiếp vào Đông Cung nhưng đều bị Yến Phù Quang lần lượt trả về.

Đôi mắt thâm trầm của hắn chăm chú nhìn ta, giọng điệu có chút tủi thân: "Mẫu hậu nhét người vào Đông Cung, nàng cũng không biết từ chối sao? Ta sủng hạnh người khác, nàng cũng không ghen à?"

Ta ngẩn người một lúc, rồi trả lời: "Điện hạ là Thái tử, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, Hoàng hậu nương nương cũng không làm sai."

Yến Phù Quang nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao nàng lại không ghen chứ?"

Ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt mơ hồ mang theo chút mong chờ của Yến Phù Quang, khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên là ta ghen. Nếu như vậy, Điện hạ có thể chỉ có một mình ta không?"

Yến Phù Quang cười: "A Phù, ta đều nghe theo nàng."

Yến Phù Quang nghe theo ta, đưa Thẩm Chi Chi vào Đông Cung nhưng chỉ cho làm một thị thiếp có địa vị thấp nhất.

Đêm đó, ta nắm lấy cằm của Yến Phù Quang, hung dữ nói: "Điện hạ không được nhìn nàng ta dù chỉ một lần."

Yến Phù Quang cười, ôm ta thật chặt.

Mà ta cũng cảm thấy rất hài lòng, dường như ta đã tìm được điểm yếu của Yến Phù Quang.

Mặc dù không rõ vì sao hắn lại yêu ta nhưng có được tình yêu duy nhất của Thái tử sẽ giúp kế hoạch của ta càng thêm thuận lợi.

Ta phải tranh thủ lúc Yến Phù Quang vẫn còn yêu ta, để khiến cho Thẩm gia và Thẩm Chi Chi rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Thẩm phụ cho rằng khi ta trở thành Thái tử phi, quyền thế của ông ta sẽ lớn hơn, Thẩm gia cũng sẽ càng hưng thịnh hơn.

Nhưng ông ấy đã sai rồi.

9

Yến Phù Quang không ngừng làm suy yếu thế lực của Thẩm gia trong triều. Những tộc nhân Thẩm gia đang làm quan trong triều đều bị Yến Phù Quang tìm đủ loại tội danh không lớn thì nhỏ để cách chức quan.

Những việc này, đều là do ta nhờ Yến Phù Quang làm.

Hắn không hỏi lý do, cũng không thắc mắc, chỉ là lúc ta nói với hắn rằng ta không muốn Thẩm gia sống yên ổn, hắn liền hứa với ta nhất định sẽ làm được.

Và hắn đã làm được.

Thẩm gia hiện tại bị khắp nơi nhắm vào, Thẩm phụ bất đắc dĩ phải để Thẩm mẫu đến Đông Cung cầu xin ta.

Nhưng Thẩm mẫu lại hùng hổ chỉ vào ta mắng: "Ta đã nói rồi mà, không nuôi dưỡng bên cạnh từ nhỏ thì kiểu gì khuỷu tay cũng hướng ra ngoài* mà thôi. Thấy Thái tử gây khó dễ với Thẩm gia mà cũng không biết khuyên can, rốt cuộc ngươi có còn là người của Thẩm gia không?"

(*胳膊肘往外拐: khuỷu tay hướng ra ngoài. Ví với việc giúp người ngoài mà không giúp người trong nhà, nội bộ, hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.)

"Còn Chi Chi nữa! Ta bảo ngươi khuyên Thái tử để Chi Chi làm trắc phi của Thái tử! Sao lại chỉ trở thành thị thiếp chứ!"

"Thẩm Phù, đừng tưởng làm Thái tử phi rồi là ngươi có thể bay lên cành cao trở thành phượng hoàng! Không có Thẩm gia, ngươi chẳng là cái gì cả!"

Dám lớn tiếng chửi mắng Thái tử phi như vậy, Thẩm mẫu thật sự không coi ta ra gì.

Nhưng ta không hề phản bác lại một câu.

"Thẩm phu nhân thật là oai phong!"

Yến Phù Quang sắc mặt âm trầm bước vào, Thẩm mẫu vội vàng quỳ xuống.

Yến Phù Quang đỡ ta ngồi xuống, cũng không bảo Thẩm mẫu đứng lên.

"Thẩm phu nhân biết vì sao ta lại nhắm vào Thẩm gia không?"

Thẩm mẫu lắp bắp: "Xin... xin Thái tử điện hạ chỉ rõ..."

"Bởi vì nữ nhi tốt Thẩm Chi Chi của ngươi, nàng ta chọc giận Bổn cung, nhưng lại không biết hối cải, thậm chí không hiểu quy củ, xúc phạm đến mẫu hậu. Bổn cung thấy, Thẩm gia giáo dưỡng ra một nữ nhi như vậy đưa vào Đông Cung, đúng là tâm địa độc ác, thực sự đáng c.h.ế.t!"

"Điện hạ bớt giận!" Thẩm mẫu cúi người dập đầu: "Điện hạ bớt giận!"

"Nếu không phải Thái tử phi luôn khuyên nhủ, sợ rằng Thẩm gia bây giờ đã bị nữ nhi tốt của ngươi liên lụy mà xét nhà diệt tộc rồi! Ngươi còn mặt mũi đến trách móc Thái tử phi sao?"

"Hôm nay, ngươi mau đưa nữ nhi tốt của ngươi về, nếu không, Bổn cung không đảm bảo nàng ta có thể sống lâu đâu!"

Thẩm mẫu run rẩy lui ra ngoài, sau đó dẫn Thẩm Chi Chi xuất cung.

Ta nhìn Yến Phù Quang, khẽ thở dài: "Điện hạ thực sự ghét bỏ Thẩm Chi Chi đến vậy sao?"

Yến Phù Quang uất ức tố cáo: "Ta ghét nàng ta. Mùi trên người nàng ta rất khó ngửi, nhảy múa cũng khó nhìn, lại còn xấu xí, ngay cả một ngón tay của A Phù nhà ta cũng không sánh bằng!"

Nghe Yến Phù Quang nói như vậy, ta lại cảm thấy có chút vui vẻ, khóe môi không tự chủ được mà cong lên.

Thật ra không thể trách Yến Phù Quang. Từ khi Thẩm Chi Chi bước vào Đông Cung, nàng ta đã dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ Yến Phù Quang, thậm chí còn hạ thuốc Yến Phù Quang, không chỉ khiến cho Yến Phù Quang tức giận mà ngay cả Hoàng hậu cũng căm ghét, phải giam cầm nàng ta vào kho củi trong Đông Cung, chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung.

Nàng ta coi như đã nếm trải nỗi khổ mà ta đã phải chịu khi bị nàng ta hại vào lãnh cung.

Chỉ có điều, như vậy vẫn chưa đủ.

Sau khi chuyện Thẩm Chi Chi bị đưa về nhà truyền ra bên ngoài thì chuyện nàng ta hạ thuốc Thái tử cũng bị đồn thổi khắp nơi.

Vốn đã bất mãn với việc nàng ta được gả vào Đông Cung làm thị thiếp, nên ngày nào Quận chúa Nguyệt Hoa cũng đều dẫn người đến Thẩm phủ để ức hiếp nàng ta.

Tất cả các quý nữ ở kinh thành đều thuận theo Quận chúa Nguyệt Hoa cô lập nàng, không phải mắng chửi thì là châm chọc.

Thậm chí họ còn đẩy nàng ta xuống hồ, xem việc nàng ta giãy giụa tìm đường sống như một trò vui.

Mà Thẩm phụ, Thẩm mẫu lại chẳng thể ngăn cản, bởi lẽ quận chúa Nguyệt Hoa được sủng ái đến mức Đế Hậu cũng cố ý dung túng.

Còn ta nhìn vào chứng cứ trên tay, chứng minh Thẩm Chi Chi là đời sau của một nữ tử thanh lâu mà bật cười thành tiếng.

Ta đưa phần chứng cứ này cho Yến Phù Quang, hắn ngay lập tức hiểu rõ ý tứ của ta.

Ngày hôm sau, chuyện nghĩa nữ Thẩm gia, Thẩm Chi Chi, là đời sau của nữ tử thanh lâu đã lan truyền khắp kinh thành.

Ta nhìn Thẩm Chi Chi giống như ta ở kiếp trước, bị tất cả mọi người ghét bỏ, chửi rủa, khinh bỉ, bàn tán, thậm chí ngay cả cung nữ và thái giám cũng khinh thường nàng ta, mấy tên sai vặt và nha hoàn cũng dám ức hiếp nàng.

Mà danh tiếng của Thẩm gia và Thẩm Chi Chi cũng hoàn toàn sụp đổ, không còn người nào dám đến cửa cầu thân với nữ nhi Thẩm gia nữa. Thậm chí không ít nữ tử trong tông tộc Thẩm gia đã gả ra ngoài cũng bị nhà chồng đuổi về.

Nói cho cùng, Thẩm gia yêu thích nhận nuôi con của nữ tử thanh lâu làm nghĩa nữ, ai biết được nữ nhân Thẩm gia mà họ cưới là thân sinh hay nhận nuôi của nữ tử thanh lâu ở bên ngoài?

Dưới áp lực của tộc nhân Thẩm gia, Thẩm phụ không còn cách nào khác là phải xóa tên Thẩm Chi Chi ra khỏi gia phả, đuổi ra khỏi nhà.

Nhưng Thẩm mẫu và Thẩm Hoài lại không đồng ý.

Nghe nói Thẩm mẫu một mực khẳng định Thẩm Chi Chi chính là nữ nhi của mình, kiên quyết không để Thẩm Chi Chi rời đi.

Mà ta chỉ cảm thấy trong nguội lạnh, hóa ra Thẩm mẫu ghét ta không phải vì lời đồn ta từng ở thanh lâu, mà bà ta thật sự chán ghét ta, không yêu thương ta.

Cho dù Thẩm Chi Chi là con của nữ tử thanh lâu, bà ấy vẫn yêu thương Thẩm Chi Chi.

Đúng là một người mẫu thân tốt.

...

Thẩm mẫu đánh c.h.ế.t một ma ma lớn tuổi hầu hạ bên cạnh. Nghe nói năm đó chính lão ma ma này có lòng dạ bất chính, mới ôm Thẩm Chi Chi về, còn ta thì bị ném cho một gia đình nông dân.

Bà ấy ép buộc lão ma ma kia trước khi c.h.ế.t phải thay đổi lời khai, nói rằng Thẩm Chi Chi không phải được ôm về từ thanh lâu, nếu không sẽ g.i.ế.t c.h.ế.t cả nhà ma ma.

Lão ma ma đành phải thay đổi lời nói nhưng chẳng ai tin.

Thẩm mẫu vẫn tự lừa mình dối người, giữ Thẩm Chi Chi ở lại Thẩm gia.

Chưa đầy nửa tháng, Thẩm gia lại xảy ra chuyện.