Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiểu Tiên Sinh

Chương 82




Yến tiệc vào ngày thứ hai.

Buổi sáng Nghênh Cảnh cũng không rảnh, chạy từ trường ra ngoài đến trung tâm mua sắm Vương Phủ Tỉnh. Trước đây, lúc chị gái còn chưa lấy chồng, cậu thường xuyên đi làm thêm, tất cả các trung tâm to nhỏ ở Hạnh Thành cậu đều quen thuộc. Từ đó liền rèn luyện được tập tính. Cậu có thể phân biệt rõ khu nam nữ, nhìn quầy kinh doanh một cái, một sợi tơ khăn cũng có thể lên đến bốn con số.

Nghênh Cảnh nhìn cái khăn lụa thật lâu, thái độ nhân viên cửa hàng rất tốt: “Xin hỏi có thể giúp được gì cho anh không?”

“Còn có màu khác không?”

“Có, sương mù xanh.” Nhân viên lấy ra cho cậu xem.

Hai cái đặt cùng một chỗ, Nghênh Cảnh khó mà quyết định.

Nhân viên hỏi: “Là mua cho mẹ anh sao?”

“Không phải.” Cậu ngừng một lúc “Mà cũng xem như vậy đi.”

“Nếu như da trắng nõn, có thể dùng màu xanh lam, màu sắc thịnh hành năm nay, rất khí chất.”

Sơ Ninh trắng như vậy, chắc là mẹ cô ấy cũng vậy đi.

“Vậy lấy cái này.”

Tiếp theo là chọn cho nam.

Phạm vi lựa chọn quà cho đàn ông không nhiều, qua lại chỉ có mấy món. Còn chọn không được. Nghênh Cảnh do dự thật lâu, không quyết định được nên mua một ly kem, vừa ăn vừa gọi cho chị gái.

“Phong cách của cha cô ấy ra sao?”

“Kinh doanh. Còn có người anh trai không dễ gần lắm. Tổng tài bá đạo.”

Nghênh Thần cười mắng: “Miêu tả kiểu gì vậy.” Sau đó trở lại chủ đề chính: “Trưởng bối à, em chọn quy củ một chút sẽ không mắc sai lầm. Về phần người anh kia thì em có muốn hỏi Sơ Ninh một chút không?”

Nghênh Cảnh nghĩ cũng đúng, kết quả đầu bên kia vừa bắt máy, Sơ Ninh đã phê bình kín đáo:

“Anh nhiều tiền quá hay gì? Mua cho anh ta? Thôi đi, người xấu xa như anh ta hay bắt bẻ, tiết kiệm tâm tư đi bảo bối, nếu thật muốn mua thì đi ra ngoài rẽ trái về phía chợ, sau sáu giờ tối có đại hạ quá, chuối tiêu mười tệ hai ký, mua một túi cho anh ta là được.”

Đương nhiên Nghênh Cảnh không muốn nghe cô, anh nhắm ngay một cái nhãn hiệu nước ngoài mua cho Triệu Minh Xuyên một cặp khuy áo.

Năm giờ rưỡi chiều tại đại viện Bạch gia.

Một là Nghênh Cảnh lễ phép, hai là khẩn trương cho nên cố ý đến sớm trước giờ hẹn mười lăm phút. Hôm nay cậu mặc áo khoác ngắn, kiểu dáng đồ lao động, hiệu quả kéo dài vai rộng, mông nhỏ, quần đen, chân dài, sống lưng thẳng, tinh thần phấn chấn.

Đại viện Bạch gia là nơi dùng cơm có kiểu dáng giống Thanh Lâm viên, thức ăn cung đình rất nổi tiếng, trước đây đúng là phủ thân vương, tiền viện để khách tham quan dùng cơm, hậu viện thưa thớt phòng dành cho khách quý, bình thường không mở cửa cho người ngoài.

Vừa vào cửa, những người phục vụ mặc sườn xám chào hỏi “Chào ngài”, cười dịu dàng càng làm tăng thêm vẻ đẹp của lâm viên. Nhà hàng đặc sắc của Bắc Kinh này, Nghênh Cảnh chỉ từng đi Mai Phủ Gia Yến, là do chị mình đi công tác dùng cơm ở đó. Kiểu dáng đẹp như nhau, Nghênh Cảnh cũng thoải mái hơn.

Địa điểm đã được báo trước, Nghênh Cảnh đi về hướng Tây, vừa bước vào, cậu sững sờ.

Trong sảnh có người?

Đi nhầm?

Chỉ thấy một cái bóng lưng, ngọc thụ lỗi lạc, mặc áo khoác dài màu xám, đơn giản rũ xuống, bị ánh nến bên trong sảnh chiếu lên phản lại một tầng ánh sáng nhẹ nhàng, cực kì đẹp.

Triệu Minh Xuyên đang hứng thú ngắm những bộ tranh sơn thủy, hai tay đặt trước ngực, cẩn thận dò xét. Nghe tiếng động, anh vô thức nghiêng đầu chạm phải ánh mắt của Nghênh Cảnh.

Nghênh Cảnh ngạc nhiên, người này còn đến sớm hơn cậu.

Đương nhiên Triệu Minh Xuyên sẽ không thừa nhận, càng nói càng lộ: “Tiện đường.” Lãnh đạo, cao ngạo.

Nghênh Cảnh tự hiểu rõ, bất kể trước đây có thành kiến gì thì giờ đây cậu đang đánh vào nhân vật mấu chốt của địch nội bộ!

Nhếch miệng cười một cái, Nghênh Cảnh lên tiếng: “Chào anh, anh đến sớm thật!”

Trong lòng Triệu Minh Xuyên tự nhủ, ai sớm gì với cậu, tựa như là anh còn gấp hơn cậu nên mới đến sớm.

Sắc mặt lạnh nhạt, chào qua loa.

Triệu Minh Xuyên là người đàn ông rất mạnh mẽ, cũng không chú ý tiểu tiết, ánh mắt anh di chuyển trên người Nghênh Cảnh. Tinh thần, dáng vẻ, người cao ráo, chân dài, mà còn thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của anh. Không né tránh, không sợ hãi.

Một hồi lâu: “Ngồi đi.”

Triệu Minh Xuyên nói.

Nghênh Cảnh đi đến song song với anh, nhìn về phía bức họa mà anh thấy thích kia, hỏi: “Anh Triệu thích Hoàng Thần sao?”

Triệu Minh Xuyên ngạc nhiên: “Cậu biết sao?”

Nghênh Cảnh ngước mắt, nhìn từ khung dưới lại nhìn bốn phía sau đó cười nói: “Ông ấy là Dương Châu bát quái, am hiểu hội họa, bút pháp vẽ rồng điểm mắt, vẽ gió phiêu dật, cấp độ đan xen. Anh nhìn bức thứ ba đi, một nét đặt xuống, liên tiếp là thác nước, núi cao, nước xa, cảnh như vậy rát sinh động đúng không?

Triệu Minh Xuyên không nghiên cứu đồ cổ, tranh chữ nhiều lắm, thỉnh thoảng có tham gia các buổi đấu giá từ thiện, những đồ vật đều tinh tế không thiếu gì. Nhưng chỉ giới hạn được là thích hay ghét, nếu thật muốn nói ra được như vậy cũng cần phải phí chút tâm tư.

Nghênh Cảnh cũng nắm được rất nhiều, chậm rãi nói, không phải là khoe khoang, cậu cũng chỉ đề cập đến thôi, từ ngữ cũng thích hợp, tùy tiện nói vài câu, Triệu Minh Xuyên có thể thấy được tên này cũng rất được.

Thế là chủ đề cuộc trò chuyện cứ tiếp diễn một cách tự nhiên như thế.

“Nhà cậu ở đâu?”

“Hạnh Thành.”

“Đến Bắc Kinh bao lâu rồi?”

“Bốn năm.”

“Có anh chị em gì không?”

“Có một người chị gái đã lập gia đình.”

Triệu Minh Xuyên không phải là người thích vòng vo, hôm nay người này đích thực là đứng về phía Sơ Ninh. Nha đầu đó đã cùng hội cùng thuyền với Nghênh Cảnh, yêu đương là một chuyện nhưng nói đến kết hôn, cơm áo gạo tiền, dù sao cũng phải thiết thực.

Hỏi những vấn đề này mặc dù hơi mạo muội, nhưng trực tiếp vẫn hữu hiệu hơn.

Cũng được, điều kiện gia đình không quá kém.

Triệu Minh Xuyên ngồi xuống trước, giơ tay lên, chờ phục vụ người Mãn Thanh đem trà đến, Triệu Minh Xuyên ung dung nhấp miệng, giọng nói nhẹ nhàng hơn đôi chút: “Cuộc thi đó tôi cũng từng xem qua, biểu hiện không tệ.”

Nghênh Cảnh cũng không khiêm tốn: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Triệu Minh Xuyên nhíu mày, cười cười.

Nghênh Cảnh chủ động muốn châm trà cho anh, bàn tay vừa đưa lên bị anh ngăn lại.

“Không được, để tôi tự làm.”

Triệu Minh Xuyên ung dung rót trà cũng không nói chuyện nữa.

Nghênh Cảnh cảm khái trong lòng, bình thường Sơ Ninh miêu tả người anh này thối như cứt chó, thật là nói quá, ngoài lạnh trong nóng, nhìn xem thật lạnh lùng, quả thật không tệ.

Mười phút sau, bên ngoài có âm thanh vang lên: “Chào ngài, mời vào trong.”

Sơ Ninh kéo tay mẹ Trần Nguyệt đi vào.

Nghênh Cảnh tranh thủ thời gian đứng thẳng, chào khách khí: “Chào bác gái.”

Sau khi Triệu Bùi Lâm đi trước, vừa nói chuyện điện thoại xong, điện thoại còn ở trên tay, chỉ nghe thấy một tiếng chào lớn: “Chào bác trai!”

Ông ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu xem như đáp lại.

Khí chất Nghênh Cảnh như ánh mặt trời, cao một mét tám lăm rất đáng chú ý, ấn tượng đầu tiên là tinh thần chuyện gì cũng dễ như trở bàn tay. Triệu Bùi Lâm độ lượng cầm tay cậu: “Chào cậu, tiểu Nghênh, cuối cùng cũng gặp mặt, ngồi đi.”

Trần Nguyệt lạnh lùng làm như không thấy vẻ mặt tươi cười của Nghênh Cảnh.

Sơ Ninh bị mẹ mình làm cho đau đầu, ám hiệu trong bữa tiệc mấy lần đều làm như không thấy.

Nhưng lần này, chỉ cần có Triệu Minh Xuyên ở đây chắc chắn sẽ không khó xử.

Tùy tiện nói một chủ đề, đề tài sẽ được mở rộng, từ bữa ăn này mà bắt đầu, nói đến ẩm thực Trung Quốc, lại đến nguyên liệu nấu ăn, lại đến nước nào, phong cảnh, nhân văn, lịch sử, Nghênh Cảnh đều có thể tiếp vài câu.

Ở độ tuổi này, Triệu Hoài Lâm rất có cảm tình với thời đại đó, từ nhỏ Nghênh Cảnh đã được hoàn cảnh cho phép nên có một loại khí chất bên trong. Cậu cũng rất thích quân nhân, lịch sử các kiểu.

Một già một trẻ trò chuyện thật vui vẻ.

Có thể nói ông còn thích chàng trai này hơn cả con ruột là Triệu Minh Xuyên.

Nghênh Cảnh không quên còn có phụ nữ, mỗi lần có món mới, cậu đều đứng dậy, nghiêng người lấy đũa gắp cho Trần Nguyệt. Trần Nguyệt tuy có cảm xúc nhưng vẫn thể hiện đúng nghi thức, mỉm cười nói: “Có lòng rồi.”

Nhưng Sơ Ninh biết, kỳ thật những thức ăn mà Nghênh Cảnh gắp cho, một đũa bà cũng không động đến.

Giữa bữa ăn, Trần Nguyệt đi vệ sinh, Sơ Ninh cũng lấy cớ đi ra ngoài.

Vừa đóng của, hai mẹ con bắt đầu giương cung bạt kiếm.

“Mẹ, mẹ không thể khách khí với khách một chút sao?” Sơ Ninh nhíu mày, cô đã bất mãn rất lâu.

“Mẹ không khách khí chỗ nào? Mắng cậu ta sao? Hay sắc mặt khó coi?” Trần Nguyệt hừ lạnh.

“Người ta gắp thức ăn cho mẹ, sao mẹ không ăn?”

“Mẹ dị ứng thịt gà.”

“Rau xanh thì sao?”

“Cũng dị ứng.”

“Là do mẹ cố ý!”

Trần Nguyệt nhìn cô một lát: “Con lên giọng với mẹ cái gì? Nếu không phải anh con sắp xếp, mẹ đã không đến!”

Sơ Ninh cũng đáp lại: “Mẹ ở chỗ này kiên cường cái gì, nếu thật kiên cường thì không cần biết là ai sắp xếp, mẹ cũng đừng đến.”

Lời này đâm trúng tâm bệnh của Trần Nguyệt.

Bà sợ Triệu Minh Xuyên, không là sợ mỗi một người nhà họ Triệu.

Sợ bọn họ chỉ trích, sợ họ xem thường, sợ bị họ nghị luận, sợ họ chê bà là kẻ bên ngoài mãi mãi không thể hòa nhập được vào tầng lớp này.

Cẩn thận từng li từng tí mấy chục năm, bà cũng mệt mỏi chứ.

Nhưng mà so sánh với những gì mất đi, những thứ này đều không đáng nhắc tới.

Hôm nay cũng không biết vì sao, lời này của Sơ Ninh đâm một cái, Trần Nguyệt liền chịu không được, cảm xúc dâng trào nên khóc lên.

Sơ Ninh giật nảy mình: “Con còn chưa khóc mà mẹ uất ức cái gì.”

“Con im đi, tại con không nghe lời, mẹ nuôi con thì được gì.” Trần Nguyệt nức nở, đổi giọng.

Sơ Ninh rút mấy tờ khăn giấy chùi lung tung trên mặt bà, phiền muộn là đây.

Trần Nguyệt ngăn lại, nước mắt chảy ào ào: “Không phải không cho con lấy chồng, mẹ hy vọng là con gả được cho chỗ tốt hơn, người này, đúng, mẹ thừa nhận là không tệ, nhưng cậu ta nhỏ tuổi hơn con, lại không đi làm, con nói cậu ta là quán quân gì, cái này có thể làm cơm ăn sao? Phong quang nhất thời mà thôi, sau này thì sao? Không phải mẹ nói cậu ta không nuôi con nổi, nhưng chưa qua ba năm, năm năm nữa, cậu ta vẫn chưa trưởng thành. Con là một cô gái, hao tổn quá?”

Sơ Ninh không sao cả: “Hao tổn gì chứ, ba năm, năm năm này, con nuôi anh ấy là được rồi.”

Trần Nguyệt lại nổi nóng: “Những người nhà họ Triệu kia sẽ chê cười, sẽ bắt đầu bàn tán, con vui lắm sao?”

“Miệng ở trên mặt người ta, con cũng không ngăn được.” Sơ Ninh chẳng để tâm.

Những lý do đàng hoàng không thể thuyết phục được, Trần Nguyệt sụp đổ trong phút chốc: “Con đi đi, lập gia đình đi, chỉ còn lại một mình mẹ.”

Trong nháy mắt, dường như Sơ Ninh đã hiểu rõ được phản ứng chân thực của Trần Nguyệt.

Chính là sợ con gái sống không tốt, đến nhà người ta chịu uất ức, bị nỗi lo cơm áo gạo tiền quật ngã, không lo nổi cho bản thân mình huống chi là nhớ đến người mẹ này.

Trần Nguyệt đang sợ hãi. Bà có chồng, có gia đình khiến người ta hâm mộ, có con gái ưu tú, ra ngoài ai gặp cũng phải gọi một tiếng “Bà Triệu”. Nhưng nội tâm vẫn bất an, vì sao? Bởi vì những thứ này không phải là của chính bà, nếu một ngày không còn thì liền không còn nữa.

Sơ Ninh yên tĩnh nghe bà phát tiết xong mới nói: “Mẹ, cảm giác an toàn là tự mình cho mình.”

Trần Nguyệt duy trì sự trang nhã, kìm nén nước mắt.

“Khi còn bé, mẹ dạy con rất tốt, nhưng không hề dạy cho con sự độc lập. Thế nhưng trong xã hội này, không độc lập thì cái gì cũng là yếu đuối.” Ngữ khí Sơ Ninh bình tĩnh, cô đã nhìn thấu đạo lý này từ lâu: “Không phải con nói đàn ông không đáng tin cậy nhưng bất kỳ ai cũng không thể dựa vào. Hơn nữa, con có tay có chân có khối óc, tại sao phải hạ thấp bản thân mình, vốn con không yếu đuối, con có thể tự cho mình một tương lai tốt đẹp.”

Trần Nguyệt quay đầu sang chỗ khác, tất cả lời muốn nói đều nghẹn lại.

Sơ Ninh cũng hạ thấp giọng: “Mẹ, trước khi tốt nghiệp, con từ chối việc chú Triệu sắp xếp công việc tốt cho con, lựa chọn tự mình lập nghiệp, con đường này, chính con chọn, mẹ cho rằng con ở bên ngoài không chịu khổ sao, mẹ cho rằng con chưa từng khóc sao? Nhưng con có quỳ cũng muốn quỳ đi lên. Lời này cũng như hiện tại, giống như cũ, người đàn ông ngoài kia….cũng là chính con chọn.”

Nửa câu sau, cuối cùng không nói nên lời.

Trần Nguyệt lẳng lặng nhìn con gái mình, không thể không thừa nhận cô giống như một đóa hoa hồng nở rộ trên vách đá.

Cứng cỏi nhưng xinh đẹp.

Đột nhiên Sơ Ninh nhíu mày, nắm lấy bờ vai của bà nhéo nhéo: “Mẹ thích nghe những lời tự phụ như vậy sao, sao nào, sao này con sẽ không quan tâm mẹ được sao? Suốt ngày nghĩ những chuyện không có, phí sức!”

Trần Nguyệt hít mũi, kiên cường nói: “Trước tiên con sống tốt rồi nói, hàng bốn là khái niệm gì con hiểu không! Cậu ta hai mươi, con ba mươi, cậu ta bốn mươi, con năm mươi.”

“Mẹ lại làm quá lên rồi, sao mẹ không nói con vào quan tài rồi anh ấy vừa mới sinh ra?”

“Phi!” Trần Nguyệt sốt ruột: “Ai lại rủa mình như thế.”

Sơ Ninh xùy cười một cái: “Con rất thẳng thắn, nào có như mẹ, nói chuyện chua nhưng lòng thì mềm như đậu hũ.”

Trần Nguyệt cũng không phản bác, thở dài ai oán: “Ba mẹ Nghênh Cảnh là lính xuất ngũ về hưu, tiền lương về hưu có cao không? Sức khỏe tốt không?”

Không gì khác là sợ Sơ Ninh phải lo toan, gánh vác.

“Được rồi, được rồi, trang điểm lại chút, ra ngoài làm trò cười cho người khác đấy.” Sơ Ninh xô đẩy.

Nhanh chóng tiến vào nhà vệ sinh sau đó nhanh chóng trở ra.

“Sau đi lâu vậy?” Trở lại thì Triệu Bùi Lâm nhìn cô.

“Đông người.” Sơ Ninh cười cười ngồi xuống bên cạnh Nghênh Cảnh, cúi đầu, ha! Khá lắm, trong chén cô là bảy, tám con tôm được lột sạch sẽ.

Nghênh Cảnh ngồi thẳng nhìn không chớp mắt nhưng tay dưới bàn lại không thành thật, di chuyển về phía bên cạnh, trực tiếp trùm lên mu bàn tay Sơ Ninh. Nhưng,

Hình như cảm giác không đúng lắm.

Vừa phát hiện thì ngữ khí lạnh lùng của Triệu Minh Xuyên vang lên: “Cậu nắm tay tôi làm gì?”

Nghênh Cảnh sửng sốt một lúc, lập tức hất ra như bị bỏng.

Triệu Minh Xuyên: “….”

Hôm nay anh mặt dày mặt dạn đi đến chỗ Triệu Hi, đen đủi bị người ta ghét bỏ cũng thôi đi, hôm nay anh bỏ tiền mời khách còn bị đàn ông ghét bỏ.

Mẹ nó, cái đạo lý gì thế này!

Bữa tiệc kết thúc, người lái xe nhà họ Triệu đợi ở ngoài cửa. Nghênh Cảnh và Sơ Ninh liếc nhìn nhau, ngầm hiểu lẫn nhau, hơn một tháng không có ôm nhau ngủ, đêm nay không cần nói cũng biết.

Nghênh Cảnh khách khí đưa Triệu Bùi Lâm và Trần Nguyệt ra xe, lịch sự nói: “Bác trai, bác gái về nghỉ ngơi sớm chút, hôm nào con lại đến thăm mọi người.”

Mọi việc kết thúc tốt đẹp tại đây, Triệu Minh Xuyên đứng bên ngoài xe, bỗng nhiên nói lên: “Đêm nay cậu có muốn về trường học không? Ngồi xe của tôi đi, tiện đường.”

“?”

“Không phải chưa đến nghỉ đông sao, trường cậu không bắt học sinh trở lại sao?”

Hết lần này đến lần khác Triệu Bùi Lâm và Trần Nguyệt còn ngồi trong xe nhìn ra, Nghênh Cảnh từ chối cũng không được, từ chối cũng không được, lúc này mới vừa gặp phụ huynh, nếu không lên xe, người ta sẽ nghĩ như thế nào?

Nghênh Cảnh đáp một tiếng: “Vâng! Vậy làm phiền anh Triệu.”

Lão hồ ly Triệu Minh Xuyên còn không biểu lộ sự phiền phức trên mặt, mà cười nhiệt tình kéo cửa xe ra, làm tư thế “Mời”.

Sơ Ninh đứng một bên yên lặng không nói gì nhưng ánh mắt bay về phía Triệu Minh Xuyên.

Triệu Minh Xuyên tốt tính, chỉ nói một câu: “Ánh mắt không tệ, kiên trì được năm giây không?”

“Làm gì?”

“Chỗ ăn cơm không có gió, nực nội đến phát hoảng nên để cho tinh thần tôi tỉnh táo.”

Sơ Ninh thật muốn đánh chết tên khốn nạn lòng dạ xấu xa này!

Tự mình rời đi.

Porsche màu đen tiêu sái đi bên trái, màu trắng tâm tình buồn bực đi bên phải.

Triệu Minh Xuyên tựa vào cửa sổ xe, một tay điều khiển tay lái, một tay để lên bệ cửa sổ đánh tiết tấu, còn bắt nhạc nhẹ nhàng hát theo. Đột nhiên tâm tình tốt hơn nên cũng nói chuyện nhiều hơn chút.

“Năm ngoái bao nhiêu điểm trúng tuyển C Hàng?”

“658 điểm.”

“Cậu thi được bao nhiêu điểm?”

“670.”

Triệu Minh Xuyên nhíu mày: “Vậy sao không thi vào Thanh Hoa?”

“Không đậu.”

“Cũng đúng.” Triệu Minh Xuyên cười ra tiếng, thần sắc lưu luyến, mày kiếm sắc bén, khóe mắt hiện lên dấu vết của người đàn ông trưởng thành.

Anh cười vui vẻ.

Nghênh Cảnh cảm thấy khó hiểu, lúc anh Triệu cười thật sự mê hoặc mà.

Nửa đường, Sơ Ninh gửi tin nhắn âm cho anh, mở máy, ha! Âm thanh to lớn: “Triệu Minh Xuyên, anh không gặp được người tốt!”

Dứt khoác trả lời: “Không sai.”

“Với tính cách này của anh, chẳng trách chị Hi không cần anh.”

“Mẹ nó, cô nói lần nữa xem?”

“Không cần anh, không cần anh, không cần anh!”

“Sơ Ninh, cô muốn chết! Tiền cơm đêm nay ba ngàn sáu, chuyển khoản trả cho tôi mau! Mau! Bây giờ!” Nói liền một mạch trước điện thoại xong, sau đó buông lỏng điện thoại xuống.

Đối phương không còn là bạn của bạn, không thể gửi tin đi.

Triệu Minh Xuyên nổi giận: “Nha đầu thối!”

Cô đã block anh.

Tức giận không có chỗ phát tiết, anh nén giận nói với Nghênh Cảnh: “Thấy không, cái tính tình như vậy, tâm tính quá xấu, coi như tôi xui xẻo, không có bệnh cũng bị cô ta làm cho bệnh, chia tay đi, lập tức! Mau! Bây giờ!”

Nghênh Cảnh âm thầm nghĩ, quả thật các người kẻ tám lạng người nửa cân.

Đều là tổ tông mà!



Bên này.

Sau khi Triệu Bùi Lâm và Trần Nguyệt về nhà liền ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm.

Nói đến biểu hiện hôm nay của Nghênh Cảnh, quả thực là biết trước biết sau, lễ phép, chủ động, có giáo dưỡng, có chừng mực, dáng dấp cũng rất được. Cho dù cậu ấy có phải là bạn trai của Sơ Ninh hay không thì Triệu Bùi Lâm cũng thích chàng trai trẻ này.

Trong lòng Trần Nguyệt thấp thỏm, cũng không thể hiện ngay trước mặt chồng nhưng Triệu Bùi Lâm nói như vậy thì không thể không khiến mà thay đổi ấn tượng với Nghênh Cảnh.

Trên bàn còn bày mất hộp đồ, là quà gặp mặt của Nghênh Cảnh trước khi đi để lại cho họ.

Trần Nguyệt lơ đễnh, bà còn ghét bỏ đóng đồ đơn sơ này, chắc là đồ dinh dưỡng bình thường. Triệu Bùi Lâm lấy ra xem, mấy điếu thuốc, mấy bình rượu, hộp bên ngoài đơn sơ đến ngày sản xuất, nơi sản xuất cũng không có.

“Ai, cậu ta mua đồ mà không xem, đứa nhỏ này bị lừa rồi?” Trần Nguyệt đau lòng.

Triệu Bùi Lâm nhìn mấy lần, vững vàng buông đồ vật trên tay xuống, bình tĩnh nói: “Những thứ này không mua được bên ngoài đâu.”

Trần Nguyệt không rõ.

“Đồ cung cấp đặc biệt cho quân đội, lúc đàm luận với phó thị trưởng Thường, tôi từng thấy một lần.” Triệu Bùi Lâm cầm lên xem kỹ, nói: “Những đồ này không sản xuất nữa rồi.”

Trần Nguyệt chần chừ: “Cha mẹ Nghênh Cảnh đều là lính về hưu.”

“Lính về hưu?” Triệu Bùi Lâm cười lạnh một cái, bình tĩnh nói một câu.

Trần Nguyệt không hiểu rõ ràng trong lời nói đó quan hàm cấp bậc gì. Triệu Bùi Lâm nghe điện thoại, đi vào thư phòng. Trần Nguyệt lấy điện thoại ra, vất vả đánh chữ tra một cái.

Lòng muốn nổ tung.