Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiểu Tiên Sinh

Chương 87




Nói đến chuyện này vẫn hơi mất mặt.

Mặt mũi đàn ông là lớp vải lót, đều là tôn nghiêm, anh em chơi tốt với nhau nhưng cũng không phải cái gì cũng thẳng thắn, dù sao cũng phải giữ hình tượng mà?

Lời nói dối có thiện ý này của Triệu Minh Xuyên nếu may mắn thì nghĩ thầm là có thể lừa gạt bọn họ. Ai ngờ trăm ngàn lần tính toán cũng không tính đến chuyện bị Triệu Hi nghe được.

Triệu Minh Xuyên còn chưa kịp phản ứng, mấy anh em đã đuổi theo thay anh: “Tiểu Hi! Tiểu Hi, tiểu Hi, tiểu Hi!”

Cản người lại, mặt tươi cười hòa giải: “Em về nước cũng không báo cho bọn anh, hôm nay nghe Minh Xuyên nói mới biết được, nếu không gặp em, bọn anh còn cho rằng cậu ấy nói dối đấy? Ở lại chơi? Thật trùng hợp, vào chơi với nhau không?”

Sau đó nhìn vào phòng trách móc: “Dập khói thuốc hết cho tôi.”

Tư thế rất oai.

“Không cần đâu.” Triệu Hi dứt khoát từ chối: “Mọi người chơi đi.”

Những người bên cạnh Triệu Minh Xuyên từng đối xử với cô rất tốt, lần gặp lại này, Triệu Hi vẫn giữ giao tình ngày xưa, ngữ khí vẫn ôn hòa.

“Có cơ hội thì tụ họp, chào anh Phó.”

Cô xoay người dứt khoát rời đi, không cho Triệu Minh Xuyên dù chỉ một chữ.

“Minh Xuyên, cậu xong đời rồi.” Nhóm bạn cảm khái.

Còn những người ngồi trong phòng đều là bạn bè, bạn bè của bạn bè, giao tình cũng tạm ổn, dù không biết chuyện trước đây nhưng nhìn phản ứng của bọn họ, liền biết cô gái kia không tầm thường.

Mấy người bạn của Triệu Minh Xuyên gằn giọng quát lớn: “Cậu cũng vậy, vốn dĩ đã nói là ăn cơm xong thì đi đánh vài ván bowling, cậu cứ muốn đến đây. Trúng tà phải không? Cứ phải kiếm chuyện chơi?”

Triệu Minh Xuyên phiền muộn đưa tay kéo cà vạt lỏng ra, kéo lần đầu chưa kéo ra được, anh chửi thầm một tiếng, bưng ly rượu lên uống cạn.

Không tốt tính nói: “Cậu thì biết cái gì.”

Bạn từ nhỏ của anh cười lạnh: “Cậu thì giỏi rồi, chia tay một lần rồi còn muốn lần hai nữa sao?”

Đột nhiên anh nổi điên nói: “Căn bản còn không theo đuổi được! Cái gì lần hai! Phải xác minh rõ ràng trước đã.”

Một người bạn đè vai anh lại: “Ai không rõ? A? Tớ thấy người không rõ ràng là cậu.”

Có thể ra lời trong lòng không dễ dàng, từng chữ như có gai nhọn đâm mất đi dũng khí của Triệu Minh Xuyên, anh tỉnh táo lại, sợ bản thân chịu không nổi. Làm sao không rõ được, nhưng có đôi khi không thể đầu hàng.

Ai mà chưa từng nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Cô ấy ở phòng bên.” Bỗng nhiên Triệu Minh Xuyên gằn giọng: “Cô ấy đi dự tiệc.”

Anh em nghe xong liền hiểu rõ đầu đuôi, hô lên: “Mẹ nó! Bám đuôi sao!”

Cái từ này khiến Triệu Minh Xuyên lặng im.

Uất ức, mờ mịt, lực bất tòng tâm.

Anh bắt chéo chân ngồi xuống ghế sô pha, hút từng ngụm thút. Ánh sáng mờ ảo trong phòng khiến anh càng nên u ám, không biết ai chọn bài hát trên màn hình nhưng lúc này cũng chẳng ai dám hát.

Triệu Minh Xuyên đã sớm biết Kha Diệc Lâm sẽ tổ chức sinh nhật ở đây. Nhưng hôm nay Tiểu Kha hỏi anh có đến hay không anh đã từ chối. Đàn ông luôn có cốt khí, cứng rắn nhưng anh vừa không gỡ bỏ được khuất mắc với Kha Diệc Lâm, vừa nhớ mãi không quên Triệu Hi. Thế là nảy ra một chủ ý ngu ngốc, tự mình mướn một phòng ở đây.

Kỳ thật trong lòng rất muốn đến một cách quang minh chính đại, nhưng thật sự là không thể.

Bên này yên tĩnh hồi lâu, người bên cạnh cho là không sao rồi nên bắt đầu ăn uống, chơi đùa trở lại, trái ôm phải ấp, ca hát chấn động, lắc lư trên sô pha ồn ào chấn động.

Người này cũng được xem là quen biết, Triệu Minh Xuyên im lặng hồi lâu, ngậm lấy điếu thuốc, không vui nhíu mày: “Ai dẫn đến vậy? Cho hắn cút đi.”

Nhóm bạn từ bé đã quen tính tình của Triệu Minh Xuyên nên cũng không bận tâm, họ vẫn uống rượu, xem điện thoại di động.

Hát đến đoạn điệp khúc, người kia lại bắt đầu rống lên.

Một người bạn nằm gần đó ngẩng đầu nhắc nhở: “Rống cái gì, nhỏ tiếng chút đi.”

Được, còn chưa có vặn quá nửa âm lượng.

Triệu Minh Xuyên buông chân xuống, dập tắt điếu thuốc, đứng lên cầm lấy bình rượu trên bàn. Sau đó bỗng nhiên anh đưa tay hung hăng đập vào màn hình…

Ồn ào chấn động.

Miểng thủy tinh đầy sàn.

“Nghe không hiểu tiếng người sao, cút cho tôi.”

Lần này, hoàn toàn yên tĩnh.

Quản lý hội sở vội vã chạy đến, nơm nớp lo sợ không biết hầu hạ không tốt chỗ nào. Trong phòng bừa bộn, im ắng đủ khiến người ta nghẹt thở.

Triệu Minh Xuyên đuổi người hết, sau đó không chớp mắt đi ra cửa.

Anh em lo lắng muốn đi cùng anh.

Anh quay đầu, sắc mặt u ám cảnh cáo: “Không cho phép đi cùng.”

Anh sải bước, uy phong lẫm liệt mà đi, để lại bóng lưng khiến người ta chua xót.

Triệu Minh Xuyên khoác thêm áo khoác, kiểu dáng rộng rãi thoải mái, mặc lên không còn thấy là người tùy tiện nữa mà hiện lên khí chất đàn ông lỗi lạc. Anh đi ra thang máy, ngay khúc ngoặc rẽ thì bước chân cũng dừng lại.

Là cuộc đối thoại của vài người, trong đó có âm thanh không thể nào quen thuộc hơn của Kha Diệc Lâm.

“Làm theo quá trình, đừng chờ đến lúc luống cuống tay chân.” Một người nói.

“Tôi chọn bài rồi, bài thứ ba, lát nữa tôi sẽ tắt đèn, lúc cậu hát tôi sẽ mở hình chiếu lên, vừa vặn trái tim sẽ chiếu vào vách tường.” Người còn lại nói.

“Tiếp theo là hoa hồng, một trăm chín mươi chín bông, chúng tôi sẽ đẩy đến.”

Kha Diệc Lâm nói: “Được, vậy chút nữa nhờ mọi người rồi.”

Tiếng cười ha ha: “Thành công thì mời chúng tôi ăn cơm là được. Nhưng mà nói thật, cô gái kia rất xinh đẹp.”

Kha Diệc Lâm cũng cười sáng lạn: “Cảm ơn.”

Đã an bài đâu vào đấy, bỏ ra tâm tư chuẩn bị thổ lộ.

Theo đuổi Triệu Hi gần nửa năm, hàm ý cũng không ít lần, hôm nay dứt khoát chính thức, Kha Diệc Lâm là một người đàn ông phong độ, tâm tư của con gái đối với cậu đến mức nào, lòng cậu hiểu rõ.

Chí ít đến bây giờ, cậu cảm thấy Triệu Hi có thể đồng ý.

“Được, cứ như vậy, bọn tôi đi chuẩn bị một chút, hoa hồng còn ở trên xe.”

“Vất vả rồi.”

Đồng minh đi ra thang máy để xuống lầu, Kha Diệc Lâm đi đến phòng khách. Vừa quay sang, liền đυ.ng phải Triệu Minh Xuyên.

Kinh ngạc vô cùng: “Anh? Anh cũng ở đây sao?”

Triệu Minh Xuyên lạnh nhạt: “Ừ, xã giao.”

“Anh xong việc chưa? Đến chơi với bọn em luôn không?” Kha Diệc Lâm rất nhiệt tình.

Triệu Minh Xuyên cười cười, nói lãng đi: “Sao? Có người mình thích rồi sao?”

Kha Diệc Lâm không hề cảnh giác với người anh họ này, suy nghĩ đơn thuần, thành thật gật đầu: “Đúng vậy.”

“Triệu Hi?”

“Ừm!” Phản ứng trong nửa giây: “Anh, sao anh biết?”

Triệu Minh Xuyên cười một cái.

Kha Diệc Lâm bừng tỉnh: “Đúng a! Em dẫn cô ấy đi ăn cơm cùng anh mà.”

Còn rất ngượng ngùng sờ đầu một cái: “Xem trí nhớ của em này.”

Triệu Minh Xuyên không mặn không nhạt hỏi: “Định theo đuổi như thế nào?”

“Tặng hoa.” Kha Diệc Lâm cười ngây ngô.

“Hoa hồng?’

“Có ý kiến này.”

“A?”

“Cô ấy dị ứng phấn hoa.”

“A …a?”

Kha Diệc Lâm ngơ ngác nhìn Triệu Minh Xuyên, đầu tiên là không thể tin được, sau đó mê mang rồi trở thành nghi hoặc.

Biết được suy nghĩ của cậu, lòng Triệu Minh Xuyên càng vui, càng như gió thoảng mây bay.

Anh nhướng mày, cong khóe miệng hỏi: “Sao anh biết được à?”

Kha Diệc Lâm không nói chuyện, rõ ràng trong mắt xuất hiện sự đề phòng.

Triệu Minh Xuyên cho một tay vào túi, đi lại gần cậu thêm bước nữa, hai người cao như nhau, nhưng khí thế hoàn toàn khác biệt. Một người còn ngây ngô, như trẻ con, một người là lão hồ ly, ý xấu không thể hiện ra ngoài mà ở trong lòng.

Anh xích lại gần nói hai câu bên tai Kha Diệc Lâm.

Từng chữ từng chữ như dáng vẻ của anh.

Tất cả đều là dáng vẻ lưu manh kia.

Sắc mặt Kha Diệc Lâm đột biết, hơi thở cũng không đều, mãi đến khi Triệu Minh Xuyên đi vào thang máy, cậu vẫn còn đứng một chỗ như trời trồng.

Lúc cậu hồi thần, Triệu Hi đang ngồi trên ghế sô pha kêu lớn: “Diệc Lâm.”

Kha Diệc Lâm từ từ quay đầu lại.

“Anh đi đâu vậy?”

Im lặng.

Triệu Hi nhíu mày: “Sao vậy?”

Dưới ánh đèn mờ ảo, nét mặt cô gái sinh đẹp quyến rũ. Kha Diệc Lâm nhìn cô thật lâu, bỗng kéo tay cô đi ra ngoài không nói lời nào.

“Sao vậy?” Triệu Hi đi theo không kịp, cô vung tay cậu ra, cuối cùng kêu lên: “Kha Diệc Lâm!”

Lưng bị đau nhức, cô bị ép lên vách tường.

Kha Diệc Lâm nắm lấy bờ vai cô, ẩn nhẫn thống khổ.

Triệu Hi không rõ ràng cho lắm, cũng không thích hành động như vậy, cô nghiêm túc nói: “Có việc gì từ từ nói, thả tay ra trước đi.”

Ánh mắt Kha Diệc Lâm ảm đạm, đột nhiên cúi đầu muốn hôn lên môi cô.

Triệu Hi lập tức tránh đi chỗ khác đưa tay chặn miệng cậu ta lại.

Động tác này khiến cậu càng nổi nóng, Kha Diệc Lâm tiếp tục hướng về bên trái, dùng lực ở tay ép cô vào trong ngực.

Triệu Hi kháng cự mãnh liệt, cô quát lớn: “Kha Diệc Lâm.”

Thời điểm cô kêu lên, nửa chữ cũng không mang tình cảm nào trong đó.

Đột nhiên Kha Diệc Lâm mất tinh thần, ngừng lại động tác, vọng tưởng cũng mất đi, lòng cũng muốn chết lặng, nói như mê sảng: “Tiểu Hi, trước đây em có thích ai chưa?”

Triệu Hi mím môi: “Tối nay anh điên rồi sao?”

“Đúng, anh điên rồi, điên rồi.” Kha Diệc Lâm kinh ngạc buông tay, lùi lại một bước, giống như bị rút hết sức lực: “Em thích ai cũng không sao cả, sao lại hết lần này đến lần khác là anh ta.”

Là ai, anh cũng có tự tin.

Là anh ta, anh không có chút cơ hội nào thắng được.

Sắc mặt Triệu Hi biến đổi trong giây lát.

Không cần lên tiếng, vẻ mặt này của cô đã nói lên tất cả.

Kha Diệc Lâm xoay người lảo đảo rời đi.

Bên ngoài hội sở, mùa xuân mang theo độ ẩm nhất định, gió thổi như làm chậm tiết tấu của mọi vật.

Triệu Minh Xuyên đứng ở đó, rít từng điếu thuốc, thỉnh thoảng anh nhìn cửa chính, chưa bao giờ anh thấy thời gian trôi qua lâu như vậy.

Mười phút sau, Triệu Hi xuất hiện.

Mắt anh sáng lên, cả người tràn đầy sức sống.

Sau đó không sợ chết đi về phía mặt trời, muốn ăn đòn, quả thật là muốn ăn đòn.

Triệu Hi nổi giận đi đến chất vấn: “Triệu Minh Xuyên, có phải anh quá khốn nạn hay không?”

Tư thế không quan tâm: “Anh khốn nạn cũng không phải mới đây, cả đời đều không sửa được, sao? Em muốn quản anh?”

Bị thái độ cuồng vọng của anh chọc giận, Triệu Hi nhịn không được cắn môi đỏ lên: “Anh khốn nạn, khốn nạn!”

Triệu Minh Xuyên nhìn cô, hàm dưới khẽ động, đè ép âm thanh nói: “Buông ra, còn cắn nữa chảy máu bây giờ.”

Triệu Hi gầm thét: “Không liên quan đến anh.”

Cô sợ mất khống chế, cô cần tỉnh táo, cô không muốn thấy người này.

Triệu Hi cầm chìa khóa xe, vượt qua Triệu Minh Xuyên, đi mấy bước thì dừng lại ở chiếc Audi màu trắng. Triệu Minh Xuyên đưa tay cản cô lại đều bị né tránh.

Anh kéo tay cô, kiềm chế thống khổ: “Tiểu Hi.”

Vẫn bị cô dùng sức hất ra.

Triệu Hi không quan tâm, lên xe, đạp chân ga ầm ầm rời đi.

Triệu Minh Xuyên uất ức lại không cam tâm nên cấp tốc lái xe đuổi theo.

Triệu Hi chạy xe thật nhanh, chạy qua đèn xanh phía trước. Vừa lúc đèn đỏ, vốn Triệu Minh Xuyên phải dừng lại nhưng người này không muốn sống, vẫn đạp chân ga trực tiếp vượt qua.

Dọc theo bên ngoài cửa Kiến Quốc lao vùn vụt, em chạy anh đuổi, vùn vụt vượt qua những ngọn đèn đường Trường An. Triệu Hi nắm chặt tay lái, rất quyết tâm.

Một chữ tình này, khó khăn nhất không phải yêu mà không đạt được mà là mờ mịt và xoắn xuýt.

Tốc độ đã rời khỏi lý trí, Triệu Minh Xuyên chạy theo phía sau, lo lắng lại tức giận, mới về nước được bao lâu chứ? Có quen thuộc với tình hình giao thông không? Không muốn sống sao, mẹ nó không sợ xảy ra chuyện sao?

Trong lòng hoảng loạn, đạp chân ga tăng tốc, trực tiếp vòng qua bên phải để vượt lên.

Không dừng xe đúng không?

Được!

Triệu Minh Xuyên cầm tay lái, sắc mặt cực lạnh, cảm xúc không hề có chút dao động. Bỗng nhiên anh rẽ sang bên trái, trực tiếp đυ.ng vào lan can.

“Ầm!” Một tiếng vang thật lớn.

Đèn xe bị tắt, thân xe bị nát, đèn báo hiệu nhấp nháy điên cuồng.

Chiếc Porsche nằm ven đường, đầu xe bốc khói.

Triệu Hi ở phía sau sợ ngây người, cô thắng gấp một cái, tim nhảy lên đến cổ họng. Trong xe, từ đầu đến cuối không thấy ai đi ra.

Triệu Hi mở dây an toàn, thất kinh chạy về phía trước.

Từ bên ngoài nhìn vào bên trong không thấy gì, Triệu Hi điên cuồng gõ cửa kính. Triệu Minh Xuyên xấu tính, ngồi ở trong xe không ra, ánh mắt sắc bén dò xét người bên ngoài.

Quan tâm mới lo lắng.

Đã như vậy rồi còn mạnh miệng nói không có tình cảm?

Triệu Minh Xuyên trượt cửa sổ xe xuống lẳng lặng nhìn cô.

Triệu Hi cũng mơ màng, cánh tay còn giơ giữa không trung.

Đẩy cửa xe ra, Triệu Minh Xuyên xuống xe, dắt tay cô đi về phía xe cô.

Đến lúc này, lại giãy dụa cũng vậy thôi. Huống chi, bị chuyện kia làm cho giật mình, toàn thân Triệu Hi không còn sức lực.

“Em láiở hay là anh lái?” Triệu Minh Xuyên lạnh nhạt hỏi.

Triệu Hi rút tay ra, im lặng ngồi lên ghế lái.

Diễn xuất này của Triệu Minh Xuyên chân thực, phách lối, gây chú ý, người vây xem ngày càng nhiều, những xe đi ngang qua cũng thả chậm tốc độ, nghiêng đầu dò xét. Còn anh thì sao, như chẳng có việc gì, cũng không thấy có chút đau đớn nào.

Đây là lần đầu tiên mà khoảng cách giữa họ gần đến vậy trong vòng hai năm chia tay.

Mùi nước hoa trong xe dịu nhẹ, là nước hoa mà Triệu Hi thường dùng. Triệu Minh Xuyên dựa người vào ghế, nhắm mắt cảm thụ, vừa suy ngẫm, vừa mất sức.

“Tiểu Hi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”

Anh mở mắt ra, quay đầu nói một câu thực tình.

Bỗng nhiên Triệu Hi sụp đổ, cô giơ tay lên đánh anh: “Tên khốn nạn Triệu Minh Xuyên! Khốn nạn! Khốn nạn!”

Mắng liền ba tiếng cũng chưa hết giận, Triệu Hi cung tay thành quyền đánh vào người anh, cô dùng hết sức lực nên nói không đau là giả, nhưng lòng cô còn đau hơn.

Triệu Minh Xuyên vẫn im lặng như cũ, không kháng cự, không giãy dụa, mặc cô nổi nóng.

“Chúng ta đã chia tay, đã chia tay! Là em không cần anh, hai năm trước đã không cần rồi! Anh dựa vào cái gì quản em, dựa vào cái gì cho rằng em còn thích anh?!”

Nước mắt Triệu Hi tuôn rơi, giọt thứ nhất rơi xuống liền không dừng được.

“Em kết bạn với ai, yêu đương với ai thì có liên quan gì đến anh? Hả? Không liên quan, không liên quan đến anh! Em chơi, anh không thoải mái là chuyện của anh! Em muốn có cảm giác an toàn, em muốn sống yên ổn, anh biết hay không? Biết hay không?”

Cô khóc đến điên cuồng, đánh, mắng, uất ức trong lòng cũng hận chính mình.

Triệu Minh Xuyên bắt được cánh tay cô, cố định giữa không trung.

Đạo lực này khiến Triệu Hi tỉnh táo một chút, cô thở gấp, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh.

Âm thanh Triệu Minh Xuyên trầm thấp hỏi: “Còn chưa hết giận sao?”

Không đợi cô trả lời, anh kéo tay cô, đánh vào mặt mình.

“Ba!” một tiếng, mang theo toàn bộ sức lực của anh, cũng thật là liều.

Má phải tuấn lãng của anh nháy mắt hiện lên dấu đỏ.

Sắt mặt Triệu Hi trầm xuống, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt xuống không nói.

Triệu Minh Xuyên khàn giọng: “Hả giận chưa? Tiểu Hi.”

Dứt lời, lại muốn lặp lại động tác.

Lúc này, Triệu Hi đã hồi thần, kéo lại lực tay của anh, dù cái tát này cũng vang dội như cũ nhưng nhẹ hơn cái lúc nãy nhiều.

Cảm xúc trong mắt Triệu Minh Xuyên càn sâu: “Bạt tai này coi như anh nợ em.”

Triệu Hi rút tay lại, phẫn hận nói: “Ai mà thèm!”

Triệu Minh Xuyên nhíu mày: “Muốn hay không đều là anh nợ em.”

“Bệnh tâm thần.”

“Em từng gặp người nào bình thường nào tự đâm xe chưa?”

Nói vài câu lại không bỏ được bản chất, bắt đầu cuồng vọng.

Triệu Hi thầm mắng: “Mặt dày.”

“Nếu không mặt dày thì em đã quăng anh đi rồi?” Triệu Minh Xuyên chẳng sợ gì, bình thản nói.

Tay vẫn bị anh nắm chặt, Triệu Hi giãy dụa: “Anh buông ra.”

“Buông ra em liền chạy mất.”

“Buông hay không?”

Ngược lại Triệu Minh Xuyên còn dùng thêm sức để bày tỏ thái độ.

Triệu Hi tức đến nhe răng trợn mắt, giơ chân lên đạp lên người anh.

Hôm nay cô mặc quần nên không có gì phải lo lắng, giày cao gót vừa nhọn vừa sắc, là vũ khí báo thù tốt nhất. Một cước đạp trúng tim Triệu Minh Xuyên.

A, vẫn bất động.

Cái thứ hai đạp vào bụng anh, rất hung ác, Triệu Minh Xuyên chịu không nổi, đau đến chảy mồ hôi hột.

“Đổi chỗ đạp được không? Chỗ này anh từng giải phẫu!”

Triệu Hi mơ màng, rất nhanh khôi phục như bình thường, kiên cường nói: “Đạp chết cũng đáng đời!”

Nhưng cô vẫn không nhận sai, ánh mắt phức tạp, nhìn anh mấy lần muốn nói lại thôi. Cuối cùng độc miệng hỏi: “Anh cắt thận rồi?”

Triệu Minh Xuyên hừ lạnh một cái: “Đúng, đổi tiền, mua cái Iphone.”

Triệu Hi mím chặt môi quay đầu sang chỗ khác: “Nói dối thành nghiện.”

Bốn chữ này giấu diếm bất mãn nhiều năm của cô, trở thành cái gai vô tình đâm xuyên tim Triệu Minh Xuyên.

Triệu Minh Xuyên biết mình sai nên nghe được rõ ràng cũng không phản bác.

Đâm trúng chỗ đau kia giống như là khởi động chốt mở, Triệu Hi không khống chế nổi, hốc mắt lại ướt. Cô cúi đầu, cắn răng nói: “Anh không hợp với em, chúng ta, căn bản chúng ta không phải là người của một thế giới.”

“Như thế nào mới tính là một thế giới?” Cả người Triệu Minh Xuyên nặng nề hỏi.

Anh nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh: “Em muốn trạng thái yên ổn, muốn quy luật sinh hoạt từ chín giờ đến năm giờ, muốn bạn trai có thể chân thật sống qua ngày, muốn nắm giữ được người, đúng không?”

Triệu Hi im lặng, ngón tay gõ từng đợt lên tay lái.

“Anh không phải là người bạn trai như vậy.” Triệu Minh Xuyên phân tích bản thân: “Cho nên lần thứ nhất bị chia tay, anh không còn lời nào để nói.”

Triệu Hi lạnh nhạt rũ sạch: “Cũng sẽ không có lần thứ hai, đêm nay về sau, chúng ta không còn bất kì cái gì để gặp nhau.”

Triệu Minh Xuyên không thèm để ý, nhàn nhạt nói: “Không sao, chuyện ngày mai thì để mai tính, về sau không có giao tình anh cũng gặp.”

Triệu Hi ngẩng đầu chớp mắt một cái mê hoặc.

Triệu Minh Xuyên đến gần, đưa tay nắm nhẹ cằm cô, sức lực không nặng không nhẹ để Triệu Hi không còn cách nào tránh đi.

Tiếng nói đàn ông trầm thấp, tan trong màn đêm, vô cùng khống chế du͙© vọиɠ.

Anh nói: “Đêm nay gặp nhau, nhìn đi, em phải nhớ kĩ cho anh.”

Nói xong, nụ hôn nóng hổi rơi xuống môi cô.



Là dịu dàng triền miên, là khắc chế du͙© vọиɠ, là cẩn thận từng li từng tí, là trái tim nồng nhiệt chưa từng mất đi.