Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 57




Cơn sốt của thịt heo chiên giòn gần một tuần mới dần ổn định lại, khách hàng đến ăn cũng từ những người trẻ ham vui trở thành khách hàng quen của Thời Nhiễm.

Mà lúc này, mùa quả du cuối cùng cũng qua.

Thời Nhiễm thở dài với cái cây du già trong sân, lý do khiến người ta say mê rau theo mùa là vì mỗi năm chỉ có hạn định mấy ngày ngắn ngủi, muốn ăn nữa phải chờ sang năm.

Quả du bên này hết mùa, hoa hòe bên kia cũng nở rực rỡ, Thời Nhiễm đến chợ nông sản hỏi chủ sạp hàng cách trồng cây, mua về mấy loại thuốc phòng ngừa sâu bệnh, chia ra dùng cho hai cây lớn.

Bạn nhỏ Tráng Tráng mập mạp mặc quần yếm cũng chạy đến giúp đỡ, chân tay nhỏ nhắn vụng về, thật không biết là đang giúp đỡ hay phá loạn.

Cậu nhóc ngồi xổm trên đất ngắm kiến, ngẩng đầu chẹp một tiếng đáng yêu hỏi Thời Nhiễm: “Chị ơi, tại sao chị phải đút thuốc cho cây to vậy?”

Uống thuốc đắng lắm đấy, mỗi lần cậu nhóc uống thuốc đều thấy rất tủi thân, cảm thấy làm con nít không vui chút nào.

Thời Nhiễm đứng dậy lau mồ hôi trên trán: “Bởi vì cây to uống thuốc rồi, năm sau có thể tặng cho chúng ta rất nhiều món ngon.”

Tráng Tráng bĩu môi: “Đồ lừa gạt, uống thuốc không vui chút nào hết.”

Tuy cậu nhóc mới hơn bốn tuổi, nhưng đa số trẻ con thời nay sẽ có một sự tự tin thường thấy rằng “con đã không phải trẻ con nữa rồi nên đừng lừa con”.

Thời Nhiễm nựng cái má của cậu nhóc: “Không tin thì năm sau em đến nhìn thử. Cây to lớn lên nhanh hơn em nhiều đấy, không uống thuốc không thể cao lớn thế đâu.”

Chuyện năm sau, đối với Tráng Tráng mà nói giống như chuyện xa xăm “chờ con lớn lên rồi nói” vậy. Cậu nhóc không vui “dạ” một tiếng, cảm thấy cây to thật sự rất đáng thương, lớn vậy rồi mà vẫn phải uống thuốc đắng ngắt.

Có thể thấy làm trẻ con và cây lớn thật sự là chuyện thảm nhất trên đời.

Đồng bệnh tương liên như vậy, Tráng Tráng ra vẻ từng trải vỗ cây khô: “Nè, tớ không thể khuyên chị không cho cậu uống thuốc, cậu sống cũng không dễ dàng gì… Thế này đi, hai chúng ta kết nghĩa anh em, từ đây về sau, cậu chính là em trai của tớ. Tớ có một miếng ăn thì cậu có một ngụm nước.”

Thời Nhiễm: “…”

Tráng Tráng tỏ lòng yêu thương với “em trai” mình xong, giờ thấy cái bụng nhỏ hơi đói rồi.

Cậu nhóc long lanh đôi mắt nhìn Thời Nhiễm.

Thời Nhiễm bỗng hiểu ra ý của cậu nhóc, dẫn cậu nhóc đi rửa tay, sau đó lại dẫn vào nhà bếp tìm đồ ăn.

Nhà bếp của căn nhà này, sau một khoảng thời gian, bên trong đã lấp đầy hơn một nửa. Mấy cái lò nấu ngày đêm không ngừng căn bản đều là đang hầm đồ ăn, nhất là hầm canh.

Có điều hầm canh là dùng để nấu đồ ăn, bụng rỗng uống vào cũng không ngon được nhiêu.

Một cái lò khác đặt một cái nồi hấp, Thời Nhiễm mở ra, bên trong là bánh bao không nhân lớn và bánh bao nhân măng thịt to mềm trắng phao.

Thời Nhiễm lấy một cái bát nhỏ, gắp cho Tráng Tráng một cái bánh bao nhân măng thịt lớn: “Phải chờ nguội rồi mới có thể ăn đấy.”

Tráng Tráng lập tức chu môi thổi, bánh bao nhân thịt vừa mới ra lò, quả thật thơm muốn xỉu.

Thời Nhiễm thì từ trong nồi hấp lấy ra một cái bánh bao không nhân, ấn một cái vào chiếc bánh trắng nõn mới ra lò tạo ra một cái hố tròn. Thời Nhiễm bẻ cái bánh bao gập lại, kẹp tương cay lá hương thung non cô tự nấu vào.

Mầm lá hương thung hằng nằm cũng chỉ có thể ăn hai đợt, mầm lá mềm mềm xào trứng hay trộn với đậu hủ đều ngon.

Mà lý do Thời Nhiễm không bán món này là vì…

Mắc!

Mầm lá hương thung non ở thành phố B một cân mấy mấy chục đồng không phải con số nhỏ, một đĩa lá hương thung xào trứng trong nhà hàng còn mắc hơn.

Giờ Thời Nhiễm vẫn đang cạnh tranh trên tuyến nghèo, chần chừ hết lần này tới lần khác mới mua mấy cân về, xào trứng trộn với đậu hủ ăn được mấy bữa, cuối cùng mới nhớ ra làm chút tương cay lá hương thung non.

Sau khi trụng nước sôi thì thêm muối, chọn vài loại cá phơi khô nghiền nát, cho thêm đậu phộng nhuyễn và hương liệu vào trộn đều lên, cuối cùng chan lên một lớp dầu nóng.

Tương cay lá hương thung non làm như vậy có thể giữ rất lâu.

Thời Nhiễm bận rộn một phen mới làm ra được một bình, định để dành ăn đến mùa hè.

Bánh bao nóng vừa lấy ra từ trong nồi hấp, sức hấp dẫn không thua kém bất cứ món ăn nào, Thời Nhiễm nhớ ra lúc nhỏ có một ông lão hàng xóm lớn tuổi luôn thích lấy bánh bao ăn kẹp thức ăn để ăn.

Bánh bao kẹp trứng chiên, bánh bao kẹp dầu ớt, bánh bao kẹp thịt heo, …

Hồi nhỏ Thời Nhiễm không thể hiểu được cách làm cục mịch như vậy, rõ ràng gia đình của ông lão ấy cũng sung túc lắm, mỗi bữa ăn đều có mấy đĩa mấy bát lận.

Bánh bao to ăn chung với trứng gà đơn giản ngon đến thế sao?

Ông lão cười lớn, nói Thời Nhiễm lớn thêm chút nữa thì sẽ hiểu thôi.