Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 59




Ban đầu Thời Nhiễm cũng từng nghĩ nấu chút món cho mùa tiết thanh minh, nhưng bánh nếp tiết thanh minh, cũng được gọi là bánh màu xanh, suy cho cùng thì người miền nam ăn nhiều hơn.

Đương nhiên dựa vào mua bán hàng trên mạng hiện đại, bánh màu xanh cũng không giới hạn một chỗ.

Có bánh nhân măng thịt, nhân đậu, nhân đường trắng, còn có trứng muối chà bông, thịt sầu riêng gì đó.

Thứ Thời Nhiễm nhớ ra lúc này đây lại là bánh cuộn thừng tiết thanh minh lúc nhỏ cô hay ăn.

Mì vắt xoắn thành sợi nhỏ, kéo mấy cái làm dạng sợi uốn cong như vòng rào, cho vào chảo dầu chiên đến giòn rụm, bên trong thêm chút bột điều hoặc là bột đậu phộng, lại cho thêm chút hỗn hợp trứng đã đánh tan, càng nhai càng ngon.

Nhân lúc người đặt cơm không nhiều, Thời Nhiễm dứt khoát chiên một rổ lớn. Sau đó dùng giấy thấm dầu chia ra.

Đương nhiên, buổi trưa không thể chỉ cho người ta ăn cái này.

Thời Nhiễm vò mì vắt lại, bóp thành nắm nghiền thành miếng, quét dầu lên từng miếng rồi cho lên nồi hấp chín, chính là bánh xuân.

Lại nhanh tay xào một món hỗn hợp từ hẹ, giá, trứng và miến, món mặn chắc chắn là thịt heo kho, bên trong mỗi phần đều cho bốn năm miếng. Lại dùng thịt vụn xé nhỏ nấu ra một món thịt xá xíu xốt Bắc Kinh khẩu vị mặn.

Cắt dưa leo thành miếng ngắn và mỏng, cắt củ hành thành sợi nhỏ, thêm một bịch nước chấm nhỏ do chính tay Thời Nhiễm tự pha.

Bày ra như vậy, bữa ăn này cũng trông rất ra dáng.

Nói ra thì, bánh xuân vốn là món ăn phải ăn lúc lập xuân, nhưng giờ ăn cũng không muộn.

Từ triều đại nhà Tống bắt đầu, nói về “món ăn mùa xuân”, đến lúc lập xuân hoàng đế sẽ ban thưởng cho các quan thần ăn.

Trông như vậy, lịch sử của bánh xuân vậy mà cũng hơi huy hoàng.

Trước khi giao đi, Thời Nhiễm cho mỗi phần cơm một phần canh, nước chấm bánh xuân sẽ mặn hơn phân nửa so với rau riêng, cũng là để trung hòa khẩu vị khi ăn bánh xuân.

Còn canh…

Thời Nhiễm muốn nói, vậy cần phải có cháo bắp!

Bánh xuân không có cháo bắp, đây quả thật là phương Tây không có Giê-su.

Hạt bắp nghiền thành hạt nhỏ xíu, chú ý là không thể lớn, lớn quá sẽ là cháo bắp của vùng đông bắc, quá nhỏ sẽ thành bột bắp. Phải là hạt nhỏ, ăn mới thoải mái.

Nồi cháo bắp to đùng nấu đến đặc sệt, lúc này mới ngon.

Bên trong một phần ăn, mấy miếng thịt heo, một phần rau xào với xá xíu xốt Bắc Kinh, một phần nước chấm và rau, lại thêm một túi bánh cuộn thừng và một bát cháo bắp.

Thời Nhiễm thấy vô cùng hài lòng.

Lại tặng cho mấy anh giao cơm nhận cơm qua app, mới đầu còn cướp đơn, người đến không cố định. Sau này Thời Nhiễm phát hiện một chuyện thú vị, mỗi khi bên này cô chuẩn bị xong cơm gần giao đi thì luôn có mấy anh giao hàng gần đó mười mét phi nhanh đến nhận.

Nhìn lại, mặt mũi càng ngày càng quen…

Không sai, vì mỗi ngày có thể đến thử đồ mới, mấy anh chị giao hàng thành “thế lực đói hắc ám”, phấn đấu chạy đến cướp từng đơn của Thời Nhiễm.

Bánh xuân hôm nay cũng vậy, anh giao hàng đeo bao tay dùng một lần, trên bánh xuân to bằng bàn tay màu trắng vẫn như cũ là tương ngọt, hành tây và dưa leo, một miếng thịt heo hoặc một đũa xá xíu xốt Bắc Kinh, chút rau xào.

Cuốn lại, bịt kín bên dưới.

Ăn vào một miếng, chỉ thấy như trong miệng mở ra một bản giao hưởng, các loại tư vị từng lớp từng lớp giao hợp. Độ giòn của hành dưa, đậm đà của thịt heo, mềm xốp của giá đỗ trong rau xào, rau hẹ tươi ngon, rán dầu của trứng, …

Đỉnh nhất là nước chấm, mặn ngọt vừa phải của tương ngọt, giống như người chỉ huy cực kỳ xuất sắc, khiến một miếng bánh xuân này càng thêm ngon miệng.

Ăn liên tiếp mấy miếng, cảm thấy hơi mặn, uống một hớp cháo bắp, chỉ thấy trong dạ dày ấm áp, bản giao hưởng trong bụng như đọng lại dư vị dài sau khi kết thúc.



Anh giao hàng ăn đến sắp rơi nước mắt: “Lúc ở nhà năm nào mẹ tôi cũng nấu món này!”

Thời Nhiễm cười múc thêm cháo bắp cho anh ấy: “Thích thì ăn nhiều chút.”

Tiễn một anh giao hàng đi, sau đó lại đến hai người.

Thời Nhiễm thấy người ta ăn nhiệt tình, lấy cho mình một cái bánh cuộn thừng, cắn răng rắc ăn chung.

Một anh trong đó ợ một cái, mặt đầy thỏa mãn: “Bà chủ, ban nãy tôi vào thấy ở cổng có một người vẫn luôn thò đầu nhìn, là họ hàng nhà cô sao?”

Họ hàng? Thời Nhiễm thầm nghĩ, hai bên họ hàng cha mẹ cô kiếp trước đều không qua lại, kiếp này…

Thôi khỏi nói, họ hàng của nguyên chủ đây còn không bằng kẻ thù.