Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi Rất Đáng Yêu

Chương 42




Edit:Ross

Cơn mưa lớn mang theo hơi gió ẩm, mát lạnh thổi vào mặt, rồi phả vào cổ.

Chúc Nam Tinh từ nhỏ đã khuyết mất thần kinh vận động,vừa mới chạy đến đầu cầu thang đã hụt hơi, thở hồng hộc. Cô chống vào tay vịn cầu thang,hơi cúi xuống,hít không khí trong lành.

Sau vài giây, định tiếp tục leo cầu thang, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen tai.

“An Di, cậu quen Kỳ Hạ thật à? Lúc trước cậu ấy trông thế nào?”

Kiều Oánh Oánh cùng An Di vừa từ căng tin ra, bọn họ chỉ lo nói chuyện, không để ý tới bất cứ ai bên cạnh.

An Di có chút lơ đễnh:”Không biết, a, đã nói không phải tớ biết Kỳ Hạ rồi mà, là anh họ tớ quen cậu ấy!”

“Anh họ cậu biết thì cũng giống cậu biết thôi, có gì khác nhau!”

Kiều Oánh Oánh trộm liếc An Di,nghĩ thầm có gì mà phải giấu giấu diếm diếm. Thành tích tốt đấy, có đẹp trai đấy nhưng vẫn bị khai trừ thôi.

“Anh họ tớ hồi còn nhỏ mới được đưa về nhà!” An Di nói:”Ừm, nói ra thì hơi phức tạp.Một hai lời cũng không tiện lắm!”

“Còn nhỏ mới đưa về nhà?” Kiều Oánh Oánh hơi sốc:”Anh cậu bị lừa bán à?”

“Hơi lộn xộn!” An Di phủ nhận,”Anh ấy cùng kỳ Hạ là anh em cùng mẹ khác cha!”

Kiều Oánh Oánh không ngờ được kiểu quan hệ, trong lòng hơi kinh ngạc,sau đó mới choàng tay qua cổ An Di nhỏ giọng nói:” Thôi,tớ không biết có chuyện này chứ không phải cố ý nói bậy gì đâu!”

“Biết rồi!” An Di chán nản, cúi đầu lầm bầm:”Thật ra, tớ hơi thắc mắc, video này…. là do anh họ tớ gửi.”

“Cái gì?” Kiều Oánh Oánh khoa trương che miệng:”Anh họ cậu cùng Kỳ Hạ không hợp nhau à?”

An Di cũng không chắc chắn đúng hay sai, chỉ là hơi nghi ngờ thôi,dù sao phản ửng của An Thần hôm đó, rồi cả của Kỳ Hạ nữa, đều không tốt lắm.

Nghĩ đến đây, lòng cô ta càng thêm phiền, thản nhiên nói:”Không biết, kệ đi, dù sao cũng không liên quan tới tớ!”

Lúc này, Chúc Nam Tinh đã đi theo bọn họ tới cửa lớp.

An Di cùng Kiều Oánh Oánh ngồi ở hàng đầu,tự nhiên bước vào cửa trước, còn Chúc Nam Tinh vào bằng cửa sau.

Vừa tiến vào, cô đã thấy Kỳ Hạ nằm bò ra bàn,nhớ đến mấy lời Chúc Cửu Tứ nói, trong lòng vừa đau khổ vừa oán trách.

Vì hôm nay là thứ hai,có vẻ mọi người vẫn chưa thoát ra khỏi dư âm của cuối tuần, trong các tiết học, ai cũng nằm vật ra bàn ngủ.

Chúc Nam Tinh lẳng lặng bước vào, cũng không gây chú ý quá lớn tới mọi người.

Cô suy nghĩ một chút, thay vì trở về chỗ cô lại trực tiếp ngồi xổm bên cạnh Kỳ Hạ.Giơ tay lên kéo góc áo cậu.

Kỳ Hạ không ngủ,chỉ đang nghĩ tới một chuyện. Kỳ Phong nói không sai, nếu lần đó không có Chúc Nam Tinh, cậu chắc chắn sẽ không ra tay. An Thần làm vậy, đơn giản là muốn làm xáo trộn cuộc sống của cậu,cậu không bận tâm.

Còn một năm nữa, một năm thôi,cậu sẽ đến một thành phố khác, sống một cuộc đời mà cậu luôn mơ ước.

Nhưng lần này, Chúc Nam Tinh bị thương.

Không chỉ vậy, mấy lời đồn đại đó còn làm ảnh hưởng tới danh tiếng của cô. Đối với một cô gái, danh tiếng quan trọng như thế nào, cậu biết.

Khổ nỗi lại dây phải An Thần, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ dây dưa cả đời.Cậu không bận tâm, vậy còn Chúc Nam Tinh thì sao?

Năm tới sẽ là khoảng thời gian vô cùng quan trọng.

Nếu sự tồn tại của An Thần gây ra bất kỳ tổn hại nào tới tương lai của Chúc Nam Tinh, cậu sẽ áy náy cả đời.

Loại cảm giác bất lực này khiến Kỳ Hạ nản lòng, đầu óc rối bời, giống như một khối hồ nhão không thể trét tường.

Bỗng nhiên, có thứ gì đó mềm mại động vào cậu.Kỳ Hạ hơi giật mình, cậu không ngẩng đầu,chỉ di chuyển tay trái, mở to mắt ra nhìn.

Là Chúc Nam Tinh.

Cô ngồi xổm bên cạnh cậu, ngẩng cao đầu, như nấm mọc ở góc tường.

“Cậu…..”

Kỳ Hạ chưa kịp nói, đã bị Chúc Nam Tinh ngắt lời.Cô đăt ngón trỏ lên môi,ngăn cậu nói,”suỵt”

Cậu chớp mắt, hợp tác.

Khó được hôm Kỳ Hạ lại ngoan như vậy, tim Chúc Nam Tinh sớm đã tan chảy,cô cười ngoắc ngoắc tay. Sau đó, dùng ngón trỏ và ngón giữa làm động tác đi bộ trên mu bàn tay trái.

Trong nháy mắt,Kỳ Hã đã hiểu ngay được ý cô, sững sỡ hai giây mới gật đầu.

Bằng cách này, hai người họ lặng lẽ rời khỏi phòng học.Vừa bước ra ngoài, Chúc nam Tinh lập tức túm lấy Kỳ Hạ đi về phía văn phòng của thầy Nguyên, cũng không thèm quay đầu lại nhìn. Đi được nửa dường, Kỳ Hạ mới nhận ra ý định của Chúc Nam Tinh,dùng sức kéo tay cô lại.

“Đi đâu?”

“Tìm thầy Nguyên!” Chúc Nam Tinh ngẩng đầu.

“Tìm thầy để làm gì?” Kỳ Hạ cúi đầu, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô.

“Nói cho thầy biết sự thật!” Chúc Nam Tinh nắm lấy bàn tay Kỳ Hạ đặt lên ót mình “Đây là bằng chứng!”

Kỳ Hạ trầm mặc.

Chúc Nam Tinh quá ngay thơ, hoàn toàn vô hại, nhưng gặp phải những loại chuyện này, chưa bao giờ thấy cô run sợ, rụt rè.

Cô luôn dũng cảm, đương đầu đối mặt.

Hơn nữa lần nào cũng vậy, đều là vì cậu.

Cậu im lặng:”Vô dụng thôi,trường muốn một bằng chứng hữu hình, có thể nhìn thấy được!”

“Đây còn không phải?”

Chúc Nam Tinh không hiểu. Ngay cả khi đoạn cô bị đánh không được ghi lại, nhưng mọi người vẫn có thể thấy cô đang nằm trên mặt đất mà!

“Không cần lo lắng!” tay cậu yên lặng đặt ở phía ót của Chúc Nam Tinh,sau đó đặt lên đỉnh đầu, vỗ vỗ, khóe môi hiện lên nụ cười dịu dàng, như liều thuốc an thần trấn tĩnh trái tim cô:” Tôi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp, chắc chắn sẽ có biện pháp thôi!”

Kỳ Hạ khó có lúc lại dịu dàng tới vậy, chọc cho đôi mắt Chúc Nam Tinh đỏ hoe. Mũi hơi ê ẩm,cụp mi, cúi đầu, nhẹ giọng nói:”Thực xin lỗi!”

Đáng nhẽ ra khi đó cô nên cảnh giác, nếu không phải do cô gây rắc rối, cậu nhất định sẽ không làm như vậy.

Thời tiết dần ấm áp, mọi người cũng bắt đầu mặc mỏng hơn.

Trên người Chúc Nam Tinh mặc một chiếc áo len dài tay cổ tròn, khi cúi đầu, mái tóc dài xõa sang hai bên, để lộ ra cần cổ thon thả trắng nõn.Xương quai xanh thanh tú, hõm vai cũng lộ ra rất thu hút. Kỳ Hạ chỉ liếc qua, ánh mắt sâu hút.

Rất nhanh rời đi tầm mắt.

Yết hầu lăn lộn, bỏ tay ra khỏi đầu Chúc Nam Tinh.

“Về lớp đi, camera của trường mặc dù là góc chết, nhưng chắc chắn ở mấy nơi lân cận sẽ ghi lại được thôi!” Kỳ Hạ động viên.

Sau khi nghe Kỳ Hạ nói, lòng Chúc Nam Tinh liền thoải mái hơn một chút, cô gật đầu, ánh mắt kiên định:” Tôi nhất định sẽ không để cậu gặp chuyện!”

Cô gái dáng người nhỏ nhắn, mà lời nói lại rất nghiêm túc.

Kỳ Hạ không nhịn được cười,tâm trạng chán nản cả buổi sáng lập tức biến mất, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ.

“Ừm, cảm ơn bạn gái tin đồn!”

Khi cười lên, bộ dáng này quả thật không đứng đắn chút nào, đuôi mắt khẽ nhếch, ngữ điệu kéo dài.

Chúc Nam Tinh bị cậu trêu chọc đến mắt đỏ mặt hồng, giơ tay đánh vào mu bàn tay cậu, quay đi không biết đang thẹn thùng hay tức giận.Kỳ Hạ chân dài,chậm rì rì đuổi theo cô.

“Ai nha, tức giận à!”

Chúc Nam Tinh không thèm để ý tới cậu.

“Đừng mà, bạo lực gia đình không có lợi cho thân thể và trí tuệ đâu!” Kỳ Hạ nói tiếp.

Chúc Nam Tinh chịu hết nổi,xoay người bịt tai lại, đôi mắt to tròn trừng lớn, trông như một con mèo nhỏ xù lông khó chịu.

“Đừng nói nhảm nữa đồ đáng ghét!”

Kỳ Hạ giật giật khóe miệng, cười tủm tỉm gật đầu.

“Ok, vậy cậu cười đi!”

“Hả?”

“Cười!” Kỳ Hạ đặt tay lên khóe miệng Chúc Nam Tinh, hơi dùngsức kéo lên “Cười tôi xem nào!”

Chúc Nam Tinh còn chưa kịp phản ứng, tiếng chuông vang học đã vang lên. Cô lập tức bừng tỉnh, đây là trường học!

Cậu dám tùy tiện động tay động chân!

Không nể tình đập vào tay cậu một cái “bốp”, xoay người bỏ chạy.Kỳ Hạ nhìn bóng lưng trối chết kia, mỉm cười, lúc này mới đi vào lớp.

Tại một quán cà phê ở Thanh Thành.

Trong góc, Triệu Vân khuấy cà phê loạn xạ,trong lòng chỉ toàn An Thần,không tài nào bình tĩnh nổi, cũng không có tâm trạng ngồi đây tán gẫu.

“Kỳ Phong, có gì trực tiếp nói ra đi, tôi biết anh không phải người rảnh rỗi như này!”

Đúng thật Kỳ Phong không rảnh,vừa nãy dò hỏi bệnh tình của An Thần không phải nhàm chán thốt ra mà là thực sự quan tâm.Nếu đã vậy, nói nhiều cũng vô nghĩa.Kỳ Phong rút điện thoại ra, phát một đoạn video nhỏ cho Triệu Vân xem.Bà ta chỉ liếc nhanh, không thấy cái gì liền nóng nảy.

“Có chuyện gì nói luôn ra đi, An Thần còn đang ở một mình tôi không yên tâm!”

Căn bản không có biện pháp nào để nói chuyện, giống như trước đây.

Kỳ Phong không quan tâm đến mặt mũi của bà ta, nói thẳng:” An Thần chính là người chỉ thị cho bọn họ đánh Kỳ Hạ và Chúc Nam Tinh!”

Triệu Vân trợn to mắt, không tin nổi điều này, lập tức phản bác.

Bà ta ném thìa sắt vào cốc cà phê,đập tay xuống bàn:”Kỳ Phong, anh có ý gì? Nhiều năm qua không liên lạc, mới vừa gặp mặt đã vội hắt nước bẩn lên người con trai tôi? Sức khỏe của An Thần anh còn không rõ? Thằng bé có năng lực làm được chuyện này à?”

Kỳ Phong vô cảm,nhướng mày,ánh mắt sắc bén nhìn Triệu Vân,nhếch môi nói:”Tôi vừa tra ra một tài khoản, An Thần đã chuyển một số tiền lớn vào tài khoản đó. Chỉ là một đứa nhỏ, tố chất tâm lý không tốt,không biết cài gì, nhưng sao lại bắt được nhiều sơ hở như vậy? cô nếu không tin, có thể gọi cảnh sát!”

Đã phân tích đến bước này, Triệu Vân đuối lý không nói lại được.

Bà và Kỳ Phong đã quen nhau nhiều năm, cũng rõ ông là người có nguyên tắc, chính trực.

Trong những năm cả hai còn chung sống, ông thường xuyên vắng nhà, bà ở nhà lẻ loi một mình, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm khi nào ông về, ông đều có lệ nói chưa thể về kịp, còn kể lại quá trình nhạt nhẽo kia cho bà nghe.

Bà ta thật sự đã phát ngán rồi, cũng chịu không nổi khi ở cùng một chỗ với loại người này.

Nhưng những gì An Thần đã làm không khỏi khiến tâm bà chấn động, nhanh chóng trấn an bản thân rồi ngồi xuống.

Giọng điệu cũng dịu đi, “Đều là trẻ con, không biết gì. Anh là người rõ hơn ai hết, trạng thái tinh thần của An Thần không tốt lắm.”

“Không tốt thì cho vào bệnh viện!”

“Anh đang nói cái gì vậy?” Bà ta điên lên,nhịn rồi lại nhịn rồi lại nhịn đi ba phần tức giận, nghiến răng nghiến lợi, tay nắm lại thành quả đấm:”Kỳ Phong, thằng bé cũng mang một nửa là con anh!”

Kỳ Phong không nói chuyện, thờ ơ nhìn Triệu Vân.

Triệu Vân lập tức cuống cuồng,chỉnh đốn lại tư thế dịu dàng, mềm mại:” Kỳ Hạ chịu tổn thất gì, tôi có thể bồi thường!”

“Hôm nay đến đây không phải để đòi bồi thường với cô!” Kỳ Phong thu lại điện thoại,nhàn nhạt liếc Triệu Vân:”Cũng không đến đây thương lượng, nếu cô không làm được,sau này trực tiếp đến nói chuyện với luật sư của tôi đi!”

Dứt lời, Kỳ Phong đứng dậy không một chút do dự chuẩn bị rời đi.

Triệu Vân nghiến răng:”Tôi không thể tống thằng bé vào cái nơi hỗn loạn như bệnh viện được, nhưng có thể đảm bảo với anh sau này An Thần sẽ không làm bất kỳ chuyện gì nữa!”

Cuộc nói chuyện kết thúc, không còn gì để bày tỏ.

Kỳ Phong lắc đầu, sải bước ra ngoài.

Sau khi ra khỏi quán cà phê, lên xe, Kỳ Phong trầm tư một lúc rồi gọi điện thoại.

” Hiệu trưởng Trình!” Kỳ Phong nhìn Triệu Vân vẫn còn sững sờ ngồi trong quán, giọng điệu trầm di:” Tôi có một số ý kiến, không biết có tiện trao đổi với ngài không?”

Nói với đối phương vài câu,Kỳ Phong gật đầu: “Được, buổi tối gặp lại!”