Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 62




Chương 62

Tất cả sự vui sướng như biến thành xương cá chèn ngay cổ họng, khiến cho Hứa Trúc Linh cảm thấy rất đau đớn.

Đôi mắt của cô mỏi nhừ, Hứa Trúc Linh không dám tin tưởng vào những gì mình thấy.

Hứa Trúc Linh đợi đến khi hai người họ bước vào tòa nhà mới khôi phục lại tinh thần, cả người cô trở nên cứng nhắc.

Bây giờ mới đầu mùa thu nhưng sao Hứa Trúc Linh lại cảm thấy mình đang ở giữa mùa đông lạnh lẽo đến phát run.

Những ngày nay Cố Thành Trung không hề liên lạc với mình, mình cũng không liên lạc được với anh. Hóa ra là làm chuyện này ư?

Cả người Hứa Trúc Linh phát run, cô lảo đảo đi qua đường cái.

Hứa Trúc Linh đi vào tầng trệt của phân bộ tập đoàn T&C, đúng lúc có hai cô gái tóc vàng đi ngang qua, đang thảo luận chuyện này bằng tiếng anh.

“Đó chính là bạn gái của anh Trung à, đẹp thật đấy.”

“Cô mới tới, lần đầu tiên thấy nên mới cảm thấy kinh ngạc. Hai người họ đã ở bên nhau nhiều năm rồi, tình cảm vẫn luôn rất tốt, mặc dù không thường ở chung một chỗ.”

“Tôi còn tưởng rằng anh Trung biến thành như thế thì tất cả mọi người sẽ sợ hãi không dám tới gần chứ! Ai ngờ lại có bạn gái xinh đẹp như thế.”

“Trước kia anh Trung không như vậy, nhưng bởi vì có một số chuyện không may xảy ra nên mới trở thành như thế. Cô Thanh Hoàn vừa đẹp vừa hào phóng, thường xuyên giúp đỡ anh Trung.”

“Vậy khi nào hai người họ mới kết hôn?”

“Chắc cũng sắp rồi, tuổi của hai người họ cũng đã không còn nhỏ.”

Hai cô gái vừa đi vừa nói.

Hứa Trúc Linh đứng bên cạnh nghe mà như có một chậu nước xối từ trên đầu cô xuống vậy.

Trái tim của Hứa Trúc Linh đã trở nên lạnh lẽo.

Cố Thành Trung có bạn gái ư?

Đây là nhà vàng giấu người đẹp?

Chắc cũng không tính. Cố Thành Trung trắng trợn như vậy, toàn bộ người của phân bộ đều biết.

Lúc đầu Hứa Trúc Linh còn cảm giác rằng chọn một người chồng xấu, cũng không giàu có thì sẽ không ai giành với mình.

Ai ngờ Cố Thành Trung vẫn là một miếng bánh thơm ngon.

Điều quan trọng ở đây là người phụ nữ lúc nãy đẹp hơn Hứa Trúc Linh rất là nhiều, nhìn như thế nào cũng thấy ‘ngon’, không có ‘xẹp’ như cô!

Không phải Cố Thành Trung không được, chẳng qua anh không có cảm giác gì với cô mà thôi.

Cổ Thành Trung đã có bạn gái bên ngoài rồi thì tại sao phải tìm mình làm vợ chưa cưới?

Hứa Trúc Linh cũng không nghĩ ra được, cô có chút chưa từ bỏ ý định, do dự một chút rồi cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Cố Thành Trung.

Lúc trước điện thoại vẫn luôn trong trạng thái không liên lạc được, nhưng lần này lại gọi được.

Điện thoại vừa kết nối, Hứa Trúc Linh đang chuẩn bị nói chuyện lại không ngờ rằng đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ mệt mỏi: “Alo?”

Hứa Trúc Linh nghe thế thì trái tim như muốn nát ra.

Là người phụ nữ lúc nãy bắt máy.

Cô ta chính là cô Thanh Hoan, mà ngày đó chú An liên hệ.

Hô hấp của Hứa Trúc Linh trầm xuống, trái tim như muốn nhảy lên cổ họng.

Cô không dám nói lời nào, gần như là ngừng thở.

“Sao số điện thoại này không được lưu chứ? Bạn tìm Cố Thành Trung sao, anh ấy đang tắm, đợi một chút nhé?”

Số điện thoại không lưu ư?

Đang tắm rửa?

A!

Người đàn ông xấu xa!

Hứa Trúc Linh trực tiếp cúp điện thoại, lúc đầu cô vốn vui vẻ đến đây, ai ngờ cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Vậy cũng tốt, nhìn thấu mọi chuyện thì cũng không có gì là xấu.

Mặc dù Hứa Trúc Linh cảm thấy rất uất ức nhưng cô cũng không phải là không chịu được.

Hứa Trúc Linh thay đổi thời gian lịch trình, trực tiếp đi tới sân bay.

Mà lúc này, trong phòng nghỉ của tổng giám đốc, Cố Thành Trung đã thay quần áo xong xuôi, có tinh thần hơn nhiều. Nhưng nhìn kỹ vào mắt anh sẽ thấy bên trong vẫn cất giấu sự mỏi mệt.

Giờ đây Cố Thành Trung không còn chút sức lực.

Ôn Thanh Hoàn có chút đau lòng, cô ấy nói: “Về gấp thế à?”

“Ừ, quốc khánh được nghỉ bảy ngày, tôi không yên tâm để cô ấy ở trường một mình. Hơn nữa đã không liên lạc được với tôi nhiều ngày như thế rồi, chắc hẳn cô ấy cũng rất sốt ruột.”

Khi Cố Thành Trung nhắc tới Hứa Trúc Linh thì khóe môi anh hơi nhếch lên, như mặt trời ấm áp giữa mùa đông giá rét.

Ôn Thanh Hoàn thấy Cố Thành Trung như thế thì cũng yên lòng hơn nhiều.

Cô ấy nói: “Vậy thì tôi không giữ anh nữa, làm phiền anh lâu như thế, khiến anh không thể về sớm được.”

“Thanh Hoàn, cô đừng nói chuyện khách sáo với tôi như thế.”

“Là do tôi sai.” Ôn Thanh Hoàn cười một cái rồi đưa điện thoại cho Cố Thành Trung: “Vừa nãy có một cuộc điện thoại, không có ghi chú, tôi nhấn bắt máy cũng không thấy nói gì.”

Cố Thành Trung cầm điện thoại lên, anh nhìn thoáng qua là đã biết đây là số của Hứa Trúc Linh.

Cố Thành Trung nói: “Là cô ấy, chắc là nhớ tôi rồi. Vậy tôi về nước trước đây, lần sau nếu có cơ hội thì tôi sẽ dẫn cô ấy tới.”

“Được, tôi cũng muốn xem người có thể trị được anh đến cùng là thần thánh phương nào.”

“Cô ấy à?” Cố Thành Trung cười cười nói tiếp: “Là một con mèo con, nghĩ mình có móng vuốt, luôn thích xông vào người khác. Thật ra cô ấy mới là người cần bảo vệ nhất.”

Ôn Thanh Hoàn nhìn Cổ Thành Trung, giờ phút này anh rất giống người kia!

Chỉ là người đó đã không còn ở đây nữa rồi.

Hứa Trúc Linh dùng tốc độ nhanh nhất để đi về nước, lúc cô về tới Đà Nẵng thì đã hơn sáu giờ.

Hứa Trúc Linh không vội về trường mà đi tới nhà cũ họ Cố.

Cô chưa bao giờ là người dây dưa dài dòng trong chuyện tình cảm.

Hai người thích nhau thì ở bên nhau, nếu có một bên không đúng thì cô cũng chẳng thèm nói đạo lý. Bây giờ cô mang theo cái vòng tay kia, cảm giác như là nặng tựa ngàn cân ép cô không thể thở nổi.

Hứa Trúc Linh đi tới nhà cũ họ Cố, không có can đảm đi vào mà giao vòng tay cho một người giúp việc, để cho dì ấy đi đưa.

“Cô Trúc Linh, đây là…”

“Dì nói với ông cụ rằng Trúc Linh không tốt, không thể làm con dâu của ông được. Nếu như ông ấy hỏi lý do thì dì nói rằng đi hỏi Cố Thành Trung ấy. Cảm ơn dì!”

Dù gì Cố Thành Trung cũng là một người đàn ông, chẳng lẽ có gan làm mà không có gan nhận

Không phải Hứa Trúc Linh muốn khinh bỉ Cố Thành Trung, là cô mù, đã nhìn lầm người.

Vốn tưởng rằng tìm được đúng người, ai ngờ lại là một người đàn ông cặn bã!

“Cố Thành Trung chết tiệt! Tôi nguyền rủa anh bị trừ lương, nguyền rủa anh bị thủ trưởng mắng, nguyền rủa anh không làm xong việc được giao!”

Hứa Trúc Linh nói với vẻ tức giận, cô nhìn cổ tay trống không của mình mà trong lòng có chút không nỡ, chỉ là cô không hề hối hận.

Đối xử với loại đàn ông xấu xa như thể thì nguyên tắc của cô là một lần bất trung trăm lần vứt!

Rất nhanh vòng tay đã được đưa đến chỗ Cố Chí Thanh, ông ấy đang đánh cờ với bạn tốt.

Ngôn Minh Phúc cười hì hì rồi nói: “Chậc chậc chậc, đây không phải là vòng tay ngọc gia truyền của nhà ông sao? Sao lại bị người ta trả về rồi?”

“Ông ngậm miệng lại cho tôi, mau cút đi, không chơi nữa.”

Ông ấy nói tới đây thì đưa tay đẩy một cái, làm loạn cả bàn cờ vây.

Ngôn Minh Phúc trợn tròn mắt.

“Móa, cái ông kia, ông sắp thua rồi nên mới hủy cờ đúng không?”

“Tôi thua ư? Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi thua?” Cố Chí Thanh bắt đầu chơi xấu.

Ngôn Minh Phúc tức giận tới nỗi thịt cả người ông run lên, ông ấy rất muốn giáng một cái tát vào mặt mo của Cố Chí Thanh.

Giành con dâu với ông không tính, bây giờ còn hủy cờ quyt nợ!

Nhưng vì con dâu, Ngôn Minh Phúc nhịn một chút vậy!

“Cô nhóc nhà họ Hứa kia trả vòng tay lại, vậy cũng có nghĩa là cô bé ấy không liên quan gì tới thằng ba nhà ông nữa đúng không?”

“Ông muốn làm gì?” Cố Chí Thanh nhíu mày, ông nhìn về phía Ngôn Minh Phúc trước mặt với vẻ cảnh giác.