Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 43




Trong bốt điện thoại ven đường, Úc Bách thả đồng xu vào điện thoại công cộng, Trà Lê đưa số liên lạc mà nghị viên Hồng để lại cho anh tối qua, Úc Bách bấm số. Điện thoại kết nối với văn phòng của nghị viên Hồng, người nghe điện thoại là một người phụ nữ, giọng điệu điềm đạm nói nghị viên Hồng đang họp, hỏi Úc Bách là ai.

Úc Bách đã nghĩ xong kế hoạch, bình thản nói:

– Bọn em là sinh viên tình nguyện của trường đại học, ngày hôm qua nghị viên Hồng đã để lại thông tin liên lạc cho bạn em…Không không, bọn em không phải muốn nhờ vả anh ấy gì cả, bọn em chỉ muốn hỏi đoàn đội tranh cử của nghị viên có cần tình nguyện viên không thôi? …Đúng vậy, chỉ có mười ngày, em nghĩ mọi người chắc không đủ nhân thủ…Bọn em rất ủng hộ nghị viên, muốn làm hết sức mình để giúp anh ấy. Hơn nữa đây cũng là một hoạt động xã hội thiết thực rất hữu ích cho bọn em…Vâng, cảm ơn chị.

– Chị ta nói thế nào? – Nhìn thấy Úc Bách vẻ mặt thất vọng cúp điện thoại, Trà Lê sốt ruột hỏi, – Là không nhận anh à? …Anh đừng buồn, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.

Úc Bách trêu chọc anh là giả vờ thất vọng, sau khi thành công, hắn nở nụ cười ranh mãnh nói:

– Chị ta nói đang thiếu người, bảo chúng ta đến văn phòng để phỏng vấn.

– …Tốt quá. – Trà Lê nghe thế càng căng thẳng hơn.

Phương thức mà anh xử lý các vụ án ở thành phố Noah hầu hết đều đơn giản, bởi vì tội phạm hiếm khi chơi trò gian trá. Giữa cảnh sát và tội phạm đều nói một là một. Cả hai bên thông thường là một bên công khai vi phạm pháp luật và một bên thực thi pháp luật một cách công bằng và minh bạch, hiếm khi cần phải lừa gạt hay gài bẫy đối phương. Tới Nại Lạc này rồi, mấy ngày qua ngày nào cũng đều là gài bẫy hoặc lừa dối người khác, quả thực là thử thách lớn mà cảnh sát Trà Lê chưa bao giờ phải đối mặt trong đời.

– Lát nữa tới đó rồi vẫn là anh tự biên tự diễn đi. – Trà Lê nói, – Em càng ít nói thì càng ít bị lộ hơn.

Úc Bách nói:

– Em chỉ cần nhớ rõ những lời chúng ta đã thảo luận, khi ai đó hỏi em một câu hỏi, em sẽ trả lời theo đó thì chắc sẽ không bị lộ, em hãy tin anh.

Trà Lê càng lo lắng hơn:

– Chúng ta thật sự phải làm vậy hả? Liệu cuối cùng lời nói dối có trở thành sự thật không? Ngộ nhỡ nghị viên Hồng thực sự thua cuộc trong cuộc bầu cử, còn Lam Quân giả kia thật sự lên làm thị trưởng, chẳng phải chúng ta đã trở thành tội nhân thiên cổ của Nại Lạc rồi.

Để nhằm vào tình hình tranh cử của nghị viên Hồng, Úc Bách đã nghĩ ra chiến thuật gây tổn hại để hạ thấp tỷ lệ tán thành của anh ta, sự tổn hại này rất lớn.

Những người ủng hộ nghị viên Hồng chủ yếu đến từ những thị dân thuộc tầng lớp đáy xã hội, nguyên nhân đương nhiên là nghị viên Hồng có xuất thân ở tầng đáy xã hội và hình tượng chính trị của anh ta là kiên quyết lên tiếng vì bình dân.

Nếu một ứng cử viên như vậy bị lộ là đã thoát khỏi đáy xã hội đạt được bước nhảy vọt về giai cấp và sống một cuộc sống xa hoa, vậy thì hình tượng quen thuộc của anh ta sẽ bị sụp đổ nhanh chóng, cái này không khác gì rút củi dưới đáy nồi. Thậm chí không cần lung lay lòng tin của quá nhiều người đối với anh ta, chỉ cần 10% cử tri từ bỏ ủng hộ anh ta thôi cũng đủ để lung lay lợi thế áp đảo của anh ta đối với Lam Quân rồi.

Đây cũng là thời điểm đoàn đội của Lam Quân giả bôi đen nghị viên Hồng ở trên các phương tiện truyền thông, thông tin phổ biến nhất mà họ đăng tải là nghị viên Hồng hối lộ và vận động phiếu bầu. Suy cho cùng chỉ có kẻ có tiền mới có thể mua phiếu bầu, mà kẻ có tiền mua phiếu bầu thì dĩ nhiên không thể tiếp tục đại diện cho tầng chót xã hội được.

Sách lược của Lam Quân giả là đúng, nhưng nó thiếu bằng chứng xác thực và không thuyết phục. Ngay cả Úc Bách người đến từ bên ngoài không nắm rõ tình hình thực tế ngay từ lần đầu tiên tới nơi này khi nhìn những bài viết bôi đen trên báo chí, cũng có thể nhìn ra được đối thủ của nghị viên Hồng đang hoàn toàn là bịa đặt vô căn cứ.

Bên phía Lam Quân giả chưa chắc đã không nghĩ đến cách muốn có được bằng chứng xác thực, chỉ là không có con đường nào để tiếp xúc gần gũi với nghị viên Hồng. Hai bên là quan hệ đối địch nhiều năm, các thành viên cốt cán trong đội của nhau đều quen thuộc với nhau, muốn xếp gián điệp đáng tin cậy vào trong đó thì rất khó.

Chiêu tổn hại trong kế hoạch của Úc Bách chính là hắn với Trà Lê là hai sinh viên không có bối cảnh chính trị, hiền lành và vô hại, tham gia vào nhóm vận động tranh cử của nghị viên Hồng với tư cách là những người tình nguyện nhỏ, yêu cầu không cao, chỉ cần có thể lấy được chứng cứ “phản bội tầng đáy xã hội” của bản thân nghị viên Hồng hoặc là thành viên trung tâm trong đoàn đội của anh ta, rồi lại bắt chước theo Lam Quân giả phơi bày nó với giới truyền thông, mục đích đã thành công hơn một nửa rồi.

Trên đường đi đến văn phòng, Trà Lê vẫn thấy lo lắng, nói:

– Cách tiếp cận của anh thực sự không tốt, em nghĩ tốt hơn là nên tìm hiểu một số mẩu tin tình ái của nghị viên Hồng và tạo ra một số vụ bê bối cho anh ta thì hiệu quả hơn.

Úc Bách nói:

– Cái đó có ích gì? Em có chú ý tới phản ứng dưới sân khấu lúc anh ta diễn thuyết không? Anh ta có sức cuốn hút cá nhân rất lớn. Trong số những người ủng hộ anh ta, ngoài những người ủng hộ anh ta vì quan điểm chính trị của anh ta ra thì số còn lại chủ yếu là hâm mộ cá nhân con người anh ta. Nếu phơi bày tin tức tình ái của anh ta, trước hết, những người hâm mộ chính trị của anh ta không quan tâm đến đời tư của anh ta, về cơ bản sẽ không bị ảnh hưởng bởi các vụ bê bối, mà những người hâm mộ cá nhân đó sẽ càng điên cuồng hơn, có thể tỷ lệ ủng hộ anh ta sẽ càng tăng lên ấy chứ.

– … – Trà Lê không hiểu lắm, nhưng lại đồng tình với nhận định trước đó, – Nghị viên Hồng đúng là rất cuốn hút, là một người đàn ông chín chắn và quyến rũ.

Lời này Úc Bách không thích nghe chút nào, nói:

– Anh không phải người đàn ông quyến rũ chín chắn à?

Trà Lê nhìn hắn, thành thật nói:

– Một chút xíu thôi nhưng không đáng kể.

Úc Bách: – …

Trà Lê lại nhanh chóng bày tỏ quan điểm của mình:

– Em thích yêu người cùng tuổi với mình, chứ không thích người tuổi lớn hơn em. Nghị viên Hồng có sức cuốn hút thế nào có chín chắn chững chạc thế nào thì em cũng không thích. Em chỉ thấy anh ta là người tốt, hại anh ta như thế, em thấy hơi áy náy thôi.

– Em hãy tin tưởng anh, Lam Quân sẽ không trơ mắt ngồi yên đâu. – Úc Bách cũng không phải là thật sự muốn hại người khác, nhưng hiện tại không có biện pháp nào cả. – Chúng ta cần phải làm dao động tỷ lệ ủng hộ nghị viên Hồng, nếu đó là vấn đề không đáng kể và không thể đạt được hiệu quả như chúng ta mong muốn, chỉ khi những biến số thực sự có thể ảnh hưởng đến kết quả bầu cử xuất hiện, thì Lam Quân thật ở bên ngoài đang chú ý tới kết quả tranh cử mới hoảng loạn, mà anh ta hoảng loạn thì chúng ta mới có cơ hội rời khỏi nơi này quay về Thành phố Noah.

Trà Lê gật đầu.

Hai người đến văn phòng của nghị viên, ban đầu cả hai tưởng là phải đi phỏng vấn, kết quả biến thành Boss đã trực tiếp thuê họ, nghị viên Hồng họp xong đích thân gặp mặt hai người, giống như ngày hôm đó ở trường đại học, anh ta rất thân thiện với sinh viên, hoàn toàn không mang đến phong thái của kẻ bề trên chút nào cả.

Úc Bách còn chuẩn bị sơ yếu lý lịch của cả hai, trông như thật, hắn là sinh viên khoa văn học, Trà Lê là lớp ba chính quy khoa thị giác nghệ thuật, còn đạt được nhiều giải thưởng chuyên môn.

Nghị viên Hồng thong thả nhìn lướt qua sơ yếu lý lịch, không để ý nhiều, hỏi hai người vài câu rồi nhận xét về Úc Bách:

– Nhìn em không giống sinh viên chút nào mà như là đã có kinh nghiệm đi làm việc rồi, em đã từng làm gì rồi?

Ánh mắt quá độc! Úc Bách rất thông minh linh hoạt đáp:

– Em có đi thực tập vào mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè ạ.

Còn đưa ra ví dụ về hai công ty mà mình đã thực tập, cả hai đều là những cái tên do hắn đọc được trên báo. Hắn hiểu rằng tín hiệu mạng ở thành phố Nại Lạc rất kém và gần như vô dụng, nghị viên Hồng không thể nào kiểm chứng nhanh chóng được, chờ mấy ngày sau thông qua con đường nguyên thuỷ kiểm tra được thì Trà Lê và Úc Bách đã bình an trở lại thành phố Noah rồi.

Nghị viên Hồng hỏi Úc Bách mấy câu hỏi xong lại quay sang Trà Lê.

Vừa rồi Trà Lê cũng ngồi nghe, cũng nghĩ kỹ nên nói mình có kinh nghiệm công tác gì, anh làm cảnh sát nhiều năm, chắc chắn cũng sẽ bị nghi ngờ về thân phận sinh viên.

Thế nhưng nghị viên Hồng lại không hề hỏi anh các câu hỏi giống như vừa hỏi Úc Bách, chỉ nói:

– Tôi biết em thân thủ rất giỏi, biết võ, ngày hôm qua một mình em có thể cứu được bạn em ra, chứng minh em rất dũng cảm và can đảm.

Nghị viên Hồng nhìn cả hai, nói:

– Tôi rất thích hai em. Sinh viên là hy vọng của thành phố, là tương lai của Nại Lạc.

Úc Bách và Trà Lê không ai nói gì cả, lần này Úc Bách cũng thấy chút áy náy, nghị viên Hồng trông giống rất nhiều người hắn chưa từng gặp nhưng chỉ nghe nói đến.

Nghị viên Hồng trực tiếp gặp họ, đó là dấu hiệu cho thấy anh ta sẵn sàng tiếp thu họ, kết quả là dựa trên tính cách khác nhau của cả hai người, Úc Bách được phân công làm công việc điều hành chiến dịch tranh cử, còn Trà Lê thì đi theo nghị viên Hồng.

Sắc mặt của Úc Bách có chút do dự.

– Đừng lo lắng. – Ánh mắt nghị viên Hồng đảo qua giữa hai người, cười nói, – Bảo tiêu của tôi nghỉ bệnh, vừa lúc để Trà Lê tạm thay mấy ngày. Nếu hai em không muốn tách ra muốn ở bên nhau, vậy để Trà Lê cũng đi làm chiến dịch tranh cử vậy.

– Không cần đâu. – Trà Lê cảm thấy đi theo nghị viên Hồng thì sẽ có nhiều cơ hội lấy được thông tin bôi đen hơn, lập tức quyết định, – Em muốn đi làm bảo tiêu, nghe có vẻ rất ngầu.

Anh trao đổi ánh mắt với Úc Bách. Úc Bách gật đầu, ý tứ là thôi được, nhớ chú ý an toàn.

Như vậy, hai người phân công nhau hành động, cố gắng tìm kiếm những thông tin để bôi đen về nghị viên Hồng và đoàn đội của anh ta.

Trong văn phòng độc lập của nghị viên Hồng, Trà Lê không biết mình nên làm gì, nghị viên Hồng bảo anh cứ tuỳ ý, ở trong văn phòng là an toàn, bảo tiêu có thể nghỉ ngơi.

Trà Lê bình thường đi làm ở sở cảnh sát có chút lười biếng, nhìn thấy sô pha là muốn nằm, mới đầu còn cố gắng kiên trì ngồi thẳng sống lưng, nghị viên Hồng yên lặng ngồi viết văn bản, tiếng bàn phím lách cách giống như ru ngủ, Trà Lê bắt đầu gật gà gật gù, chỉ chốc lát sau không chống đỡ nổi mà đổ người nằm xuống sô pha.

Nghị viên Hồng thấy anh vừa ngây thơ vừa thú vị, thế nên cũng để mặc anh.

Một lát sau, thư ký tiến vào tìm nghị viên Hồng có việc, Trà Lê vội ngồi thẳng dậy, thấy đối phương chính là thư ký nam ngày hôm qua, tóc hơi dài, khí chất có chút nữ tính. Đồng thời Trà Lê cũng nhớ ra, quan hệ của vị thư ký này với nghị viên Hồng có vẻ như không được tốt lắm.

Thư ký đi vào, vừa nhìn thấy Trà Lê lập tức dùng giọng tra hỏi hỏi nghị viên Hồng:

– Người kia là ai? Ở đây làm gì?

Nghị viên Hồng nói:

– Đây là vệ sĩ mới của tôi.

Vệ sĩ Trà Lê lập tức vào vai diễn, dùng ánh mắt hung dữ nhìn thư ký.

Thư ký lườm anh, không hề sợ sệt trước ánh mắt hung dữ của anh, nhưng rõ ràng là nhận ra vệ sĩ này rất trẻ và đẹp trai, thư ký cũng không chút khách sáo gì với nghị viên Hồng, lên giọng khó chịu:

– Anh muốn giải toả cũng không phải tôi không hiểu, nhưng gần đây anh quá tuỳ ý, tôi mong là anh chú ý bản thân hơn một chút.

Trà Lê: –?

Nghị viên Hồng dừng gõ bàn phím, nói:

– Cậu muốn nói cái gì?

Thư kỳ hầm hừ:

– Buổi chiều ngày hôm qua anh đi khu Loan Yêu, vì sao không thông báo trước với tôi?

Nghị viên Hồng nói:

– Lúc ấy vừa lúc có thời gian nên quyết định luôn, toàn bộ hành trình đều không tốn phí, tôi nghĩ chuyện nhỏ như vậy cũng không cần phải nói trước.

Hai người nhìn nhau, vẻ mặt nghị viên rất bình tĩnh, thư ký thì có vẻ rất khó chịu, nhưng hai người đang đối chọi gay gắt, Trà Lê có thể nhìn ra được điều đó. Thư ký như còn muốn nói gì nữa, có lẽ kiêng kỵ Trà Lê ở đây nên không nói nữa, lạnh lùng quay người đi ra ngoài.

Trà Lê mù mịt một lúc rồi đi qua đóng lại cánh cửa mà thư ký không thèm đóng lại, nói với nghị viên:

– Thư ký này của anh hay thật đây, không ai nói còn tưởng anh ta là lãnh đạo cơ đấy.

Nghị viên Hồng chỉ cười, tiếp tục gõ bàn phím.

– Anh ta đang làm việc cho anh mà, vì sao anh ta lại dám có thái độ như vậy với anh thế? – Trà Lê thắc mắc.

Anh nhớ lại kết luận của Úc Bách rằng nghị viên Hồng là top, tức thì đầu óc tưởng tượng ra câu chuyện xưa lãng mạn về nghị viên x thư ký: Thư ký mạnh mẽ như vậy, không hề có chút khách sáo nào với nghị viên, trách nghị viên tự tuyển vệ sĩ, lại trách nghị viên không biết sẽ tự mình lẻn ra ngoài. Chẳng lẽ nào hai người có quan hệ bí mật như vậy sao, cho nên thư ký mới không giống thư ký.

Nghị viên Hồng lên tiếng:

– Mau dừng trí tưởng tượng của em lại đi. Cậu ta không làm việc cho tôi, cậu ta là người mà kim chủ phái tới giám thị tôi.

Úc Bách đang theo sát đoàn đội điều hành của nghị viên chuẩn bị các tài liệu liên quan cho chiến dịch vận động tuyên truyền kéo phiếu tranh cử. Hắn cũng phát hiện ra một chuyện, đoàn đội của nghị viên Hồng rõ ràng là có hai phe phái, một phái rõ ràng là thuộc dòng chính của nghị viên Hồng, là người một nhà trên con đường làm chính trị, họ làm việc chăm chỉ và rất đoàn kết, hy vọng nghị viên Hồng có thể thắng trong cuộc bầu cử.

Một phe phái khác thì ngồi không ăn bám, chỉ tay năm ngón, không một ai chịu khó làm việc cả, còn thường có thái độ kiêu căng bề trên đối với nhóm dòng chính của nghị viên Hồng.

Úc Bách là do BOSS trực tiếp thuê nên đương nhiên được xếp vào phe phái dòng chính.

Trong thời gian nghỉ giải lao, hắn ăn cơm với nhóm dòng chính, mượn thân phận “sinh viên” cùng với vẻ bề ngoài hiền lành vô hại tìm hiểu được một số thông tin chưa được báo chí đưa tin.

Hắn được một người từ phe đến từ nhóm dòng chính vừa ăn cơm vừa thấp giọng nói chuyện:

– Vòng bầu cử đã kéo dài hơn nửa năm, không có kinh phí, đã sắp không chống đỡ được nữa, bản thân nghị viên Hồng cũng không đủ khả năng trả tiền thuê nhà, ban đêm đều ngủ trong văn phòng, bình minh đang ở phía trước, mọi người đều cố gắng chịu đựng, vì tương lai của Nại Lạc mà đã kiên trì nhiều năm rồi.

Úc Bách hỏi:

– Chịu đựng cái gì cơ?

Không ai trả lời hắn.

Trà Lê còn chưa thu thập được thông tin để bôi đen nào đã được đi ăn tối với nghị viên Hồng trước, là mỳ gói Bản Lam Căn trong truyền thuyết.

Nghị viên giải thích mình bị viêm họng, phải ăn cơm với thuốc với nhau, càng tiết kiệm thời gian hơn. Còn đưa cho Trà Lê một bát mì gói bình thường, không có giăm bông hay trứng kho gì cả.

Trà Lê không thể tin nổi:

– Anh nghèo ghê đó…Anh không có tiền thật à? Không phải diễn chứ?

Nghị viên Hồng buồn cười nói:

– Sao vậy, em định vay tiền tôi à?

– Không, không phải. – Trà Lê nhớ tới thiết lập nhân vật của mình là sinh viên đại học xuất thân từ một gia đình trung lưu, liền lấy trong túi ra hai tờ tiền, là Úc Bách để lại cho anh để chuẩn bị khi cần thiết, anh nói:

– Anh xem đi, tôi không thiếu tiền, bố mẹ tôi sẽ cho tôi tiền tiêu vặt.

Nghị viên Hồng cười lên nói:

– Số tiền tiêu vặt này là bạn trai em đưa cho em đúng không? Các em mới đang diễn.

Trà Lê ngẩn ra.

Nghị viên Hồng chọc thủng đôi tình nhân diễn vô gian đạo này, nói:

– Tối hôm qua tôi đã điều tra hai em rồi, một là các em không phải sinh viên của trường đại học kia, hai là cũng không phải sống ở trong cộng đồng trung lưu đó, và thứ ba là hai em không có danh tính thuộc thành phố Nại Lạc này. Các em là hai kẻ lừa đảo.

Hết chương 43