BUG ngày càng gia tăng trong thế giới truyện tranh, Trà Lê nghi ngờ chuyện này cũng chính là một trong số đó.
Để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với những người được chẩn đoán mắc bệnh “tâm thần” này, cách trực tiếp nhất đương nhiên là –
– Em nghĩ chúng ta nên đến bệnh viện để điều tra. –Trà Lê nói với Úc Bách.
Úc Bách không có phản đối, thực hiện nguyên tắc từ trước đến nay của mình, hợp tác vô điều kiện với yêu cầu của Trà Lê.
Hai người đi vào bệnh viện.
Từ bãi đậu xe đến sảnh tầng một đều không có nhiều người.
Ban đầu Úc Bách xuyên vào đây là bởi vì “tai nạn xe cộ” mà từng phải nhập viện, lúc đó hắn đã phát hiện bệnh viện nơi này vắng tanh, khoa nội trú và ngoại trú cũng vắng tanh. Trong khoảng thời gian nằm viện, hắn đại khái cũng đã hiểu thể chất khỏe mạnh của cư dân thành phố Noah, nhìn chung không thường xuyên bị ốm, bị cảm hoặc viêm họng đã được xem là bệnh nặng rồi.
Đến chỗ quầy phục vụ hỏi tầng có khoa tâm thần, hai người đi thang máy đi lên tầng trên và đến khoa tâm thần, khi bước ra, hay lắm, quả nhiên là đúng như đồng nghiệp ở sở cảnh sát đã nói, các khoa khác thì vắng tanh vắng ngắt, chỉ mỗi khoa tâm thần là mấy phòng khám đều chật kín người, đội ngũ xếp hàng ở hành lang phải nói là gần như xếp thành con rắn ham ăn sắp đi qua.
Trà Lê và Úc Bách một trước một sau đi qua đội ngũ đang xếp hàng đi vào trước quầy phân phòng khám, Trà Lê đưa thẻ ngành của mình cho y tá, nói mình có việc muốn gặp bác sĩ phụ trách, khi được cho biết tất cả các bác sĩ của khoa tâm thần đều đang bận khám bệnh, hai người đành phải đi vào phòng khám bệnh mới có thể gặp được bác sĩ.
Y tá đưa họ đến cửa một phòng khám gần đó, bên trong phòng khám đang thăm khám bệnh, cửa vừa đóng lại, y tá bận đến nỗi nói với hai người:
– Hai anh chờ ở đây một chút, bệnh nhân ra là các anh có thể đi vào.
Sau đó nhanh chóng quay lại vị trí của mình ở bàn phân loại.
Hai người tạm thời đợi một lúc, Úc Bách thấp giọng hỏi Trà Lê:
– Đi vào gặp bác sĩ thì nên hỏi cái gì?
Trà Lê nói:
– Em muốn biết gần đây có nhiều bệnh nhân đi khám như vậy, giữa họ có đặc điểm chung nào không.
Úc Bách đã hiểu, nói:
– Cũng giống như những trẻ vị thành niên bị Vị Bảo Biện cưỡng ép sửa chữa, có phải em nghi ngờ những bệnh nhân này mắc bệnh là do ảnh hưởng của tác động bên ngoài đúng không?
– Em cũng không chắc nữa, nhưng cứ nắm giữ tình huống cơ bản trước đã. Cũng không biết chừng chỉ là bác sĩ lang băm chẩn đoán sai, chứ nào đâu lại đột nhiên chẩn đoán chính xác nhiều ca bệnh như vậy được? – Trà Lê lại hỏi, – Ở thế giới thực của các anh bệnh nhân tâm thần có nhiều không?
Úc Bách nói:
– Cũng có. Áp lực cuộc sống ở đó rất cao…Trong ngành sản xuất chỗ anh liên quan rất nhiều áp lực rất lớn, cho nên 9/10 người anh tiếp xúc tại nơi làm việc đều có vấn đề về tâm lý, có điều là hầu hết cũng đều không nghiêm trọng như bệnh tâm thần.
Trà Lê quan sát hắn, hỏi:
– Anh thì sao? Anh cũng thuộc 9/10 đó hả?
– Hầu hết thì không, nhưng thỉnh thoảng thì có. – Úc Bách thành thật trả lời, – Khoảng thời gian trước khi xuyên vào truyện tranh, cuộc sống và công việc thường khiến anh cảm thấy có chút đau khổ.
Trà Lê cau mày, chạm vào mặt Úc Bách.
Bởi vì vấn đề xu hướng tính dục mà Úc Bách và người nhà đã đoạn tuyệt quan hệ, lại bởi vì công việc gặp trở ngại nên giữa đoàn đội của hắn có hiểu lầm, đồng đội bỏ hắn ra đi. Từ lúc ban đầu hắn đã nói rõ với Trà Lê, thế giới thực không có gì để hắn lưu luyến, đây chắc hẳn không phải mức độ “một chút khổ sở” là có thể khái quát được.
Trà Lê nghiền ngẫm tiền căn hậu quả này một chút, càng nghi ngờ Úc Bách mới là nhân vật chính của truyện tranh, nam nhân vật chính thất bại trong cuộc sống xuyên vào thế giới khác có độ văn minh cao, vừa tới là có được bố mẹ giàu có, một người anh trai có địa vị cao cực kỳ yêu chiều em trai, cùng với cộng sự nam siêu năng lực trở thành đồng đội, từ đây bắt đầu một cuộc sống mới…Úi chà, bàn tay vàng này còn mở rất rộng nha.
Trà Lê mang tâm tình phức tạp nói:
– Em thấy anh tám chín mươi phần trăm là nam chính rồi.
Úc Bách không nghĩ tới chủ đề đột nhiên thay đổi, hắn nói:
– Cái gì?
Cửa phòng khám mở ra, bệnh nhân vừa khám bác sĩ xong bước ra, khi nhìn thấy Trà Lê và Úc Bách thì lập tức lộ ra vẻ mặt rất căng thẳng và sợ hãi, vội vã bỏ chạy đi, trên đỉnh đầu hiện ra mũi tên nhỏ “chứng sợ xã hội”.
– … – Trà Lê và Úc Bách bước vào phòng khám.
Bác sĩ bên trong nhìn thấy hai người đi vào, cho rằng cả hai là bệnh nhân được gọi theo số, nói:
– Người nào khám trước?
Trà Lê chớp mắt, nói:
– Là tôi, họ đều nói tôi có bệnh.
Úc Bách: – …
Trà Lê muốn xem bác sĩ có phải chẩn đoán bừa bệnh nhân tâm thần hay không, anh đi đến ngồi xuống chiếc ghế ở trước mặt bác sĩ, giả bộ có bệnh, nói:
– Nhưng tôi thấy mình không có bệnh gì cả, bác sĩ khám cho tôi với?
Đây là một nam bác sĩ khoảng ba mươi tuổi, đeo một cặp kính nửa gọng, rất đẹp trai, lịch lãm, bình tĩnh hỏi:
– Vậy vì sao họ lại nói anh có bệnh?
Trà Lê nói như thật:
– Bởi vì tôi phát hiện ra một bí mật mà họ không muốn chấp nhận, rằng nơi ở của chúng ta, toàn bộ Thành phố Noah này trên thực tế là một thế giới truyện tranh.
– … – Úc Bách cảm thấy cái này rất chi là vớ vẩn.
Bác sĩ hỏi Trà Lê:
– Thế giới truyện tranh? Ừm, rất thú vị, vậy anh có chứng cứ có thể chứng minh đây là thế giới truyện tranh không?
– Tôi có thể nhìn thấy nhiều thứ mà người khác không nhìn được. – Trà Lê miêu tả với bác sĩ mình có thể nhìn thấy hiệu ứng đặc biệt của truyện tranh.
– Nghe rất thú vị. – Bác sĩ nói, – Ngoài cái này ra anh còn nhìn thấy gì nữa không?
Trà Lê bị hỏi mà nghẹn họng, hỏi lại:
– Có thể nhìn thấy gì nữa? Thế này còn chưa đủ à?
Bác sĩ nói:
– Có thể nhìn thấy hiệu ứng đặc biệt trong truyện tranh cũng không có gì lạ, rất nhiều trạch nam có khả năng này. Năm ngoái tôi đã chữa trị cho một trạch nam, anh ta cũng nói mình có thể xuyên vào trong truyện tranh, cùng với nam thần trong truyện của mình cùng nhau uống cà phê, mà còn là nam thần mời nữa.
Trà Lê: – …
Úc Bách: – …
Bác sĩ nói:
– Anh nói đây là thế giới truyện tranh, không phải tôi không muốn tin anh, mà là anh phải cho tôi xem chứng cứ mới được.
Trà Lê: – …
– Tôi có nhân chứng. – Trà Lê vốn muốn lừa bác sĩ, nhưng khi bác sĩ nói cho anh biết, anh bắt đầu nghi ngờ liệu mình có thực sự mắc chứng rối loạn tâm thần hay không, còn may còn có Úc Bách, liền giữ chặt lấy Úc Bách, nói, – Anh ấy cũng nhìn được những thứ mà tôi nhìn thấy.
Bác sĩ nhìn nhìn Úc Bách, nói:
– Tôi còn tưởng cậu ta là người nhà của anh, thì ra hai người cùng nhau đi khám.
Trà Lê: – …
Sẽ không phải đi điều tra vụ án để rồi bị chẩn đoán là mắc bệnh tâm thần đấy chứ.
– Không dễ chẩn đoán đâu. – Bác sĩ như là đọc được suy nghĩ của anh, nói, – Cảnh sát, anh vừa ngồi xuống là tôi nhận ra anh rồi. Anh không phải tới khám bệnh, anh tới làm gì?
– … – Trà Lê nói, – Bác sĩ làm sao nhận ra tôi? Tôi nổi tiếng như vậy à?
Bác sĩ nói:
– Nếu anh một mình tới chưa chắc tôi đã nhận ra anh. Nhưng mà hai người cùng xuất hiện thì tôi nhận ra ngay. Tôi có xem video hẹn hò của hai người rồi, lượt xem video mấy trăm vạn liền đó.
Còn có thể là video nào ở đây nữa? Trà Lê nói:
– Bên ngoài bệnh nhân xếp thành hàng dài thế kia mà anh vẫn có thời gian để lướt mạng xem video nhàm chán kia à?
Úc Bách thấy đề tài sắp chạy xa hàng kilomet rồi, lên tiếng:
– Bác sĩ, chúng tôi tới là tìm hiểu tình hình dạo gần đây số lượng bệnh nhân tâm thần tăng bất thường, vừa rồi chỉ là nói đùa với anh thôi.
Bác sĩ nói:
– Anh cũng đã nhìn thấy tình hình xếp ngoài bên ngoài rồi, tôi gần như sắp phát điên rồi, ba ngày nay tôi chưa tưng thấy nhiều bệnh nhân như vậy bao giờ.
Trà Lê chân thành hỏi:
– Vậy anh cho rằng điều gì đã gây ra tình trạng này? …Liệu có phải là yếu tố phóng xạ, hay là ô nhiễm gì đó không?
Bác sĩ nhún vai:
– Tôi làm sao mà biết? Tôi chỉ biết khám bệnh thôi, việc này lẽ ra là anh nên đi đến cục bảo vệ môi trường chứ?
Nhưng bác sĩ vẫn đưa ra quan điểm chủ quan của riêng mình:
– Những trường hợp được xác nhận mà tôi xử lý đều có nguyên nhân và triệu chứng khác nhau. Thành phố Noah có khí hậu dễ ​​chịu và không có ngành công nghiệp gây ô nhiễm nặng. Cá nhân tôi cảm thấy nó ít liên quan đến môi trường.
Bên ngoài vẫn còn rất nhiều người đang đợi gặp bác sĩ, Trà Lê và Úc Bách cũng không thể kéo dài thêm nữa, đứng lên chào tạm biệt rồi rời đi.
Úc Bách đi ra đến cửa trước, Trà Lê đi phía sau, anh dừng lại.
– Tôi còn có một câu hỏi. – Trà Lê hỏi bác sĩ, – Nếu như tôi nhất quyết cho rằng nơi này là thế giới truyện tranh, liệu tôi có bị chẩn đoán là có bệnh không?
Úc Bách đã đến cửa nghe vậy quay đầu lại nhìn Trà Lê, trong mắt có chút kinh ngạc.
– Cái người trạch nam mà vừa rồi tôi nhắc đến, lúc đó anh ta cũng chưa bị chẩn đoán chính xác. – Bác sĩ nói, – Tôi không biết anh ta có thật sự có thể tiến vào trong truyện tranh và uống cà phê với người trong truyện không, nhưng mà một người có cơ thể khỏe mạnh, sinh hoạt bình thường, anh ta cũng không đi can thiệp vào cuộc sống bình thường của người khác, trên cơ sở này, anh ta có ảo tưởng hay nhận thức khác với người khác thì đều không có liên quan gì.
Trạch nam này hiển nhiên chính là giám đốc, về sau anh ta bị vào tù, chính vì anh ta đã thỏa mãn được ảo tưởng của mình, không thể can thiệp vào cuộc sống của người khác nữa.
Trà Lê rất hài lòng với câu trả lời của bác sĩ, gật đầu nói:
– Cảm ơn bác sĩ.
Anh đẩy Úc Bách vẫn đang đợi ở cửa, cùng nhau đi ra ngoài.
Hai người đi ra và đi ngang qua khu vực chờ đã có người xếp hàng dài, khi nhìn thấy họ bước ra, nhiều ánh mắt của mọi người dừng lại ở họ một lúc rồi nhanh chóng rời đi, hoặc nôn nóng hoặc nhàm chán mà tiếp tục xếp hàng.
Trà Lê chú ý tới có ánh mắt của một người dừng ở mình rất lâu, anh cũng quay lại nhìn, người đó đeo khẩu trang, việc ăn mặc như thế này trong bệnh viện là rất bình thường, người đó phát hiện Trà Lê đang nhìn mình thì ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Trà Lê nhìn đôi mắt và tóc anh ta lộ ra, là người mình không quen biết, liền ra hiệu cho Úc Bách nhìn xem có phải người quen hay không. Úc Bách người bên ngoài nói nhỏ:
– Anh không biết ai cả. Liệu có phải là người cũng đã xem video của em và 1.0 không?
Trà Lê không muốn đề cập đến video kia nên không để ý đến nữa, cố gắng lắm mới chen qua được đám đông, hai người đi vào thang máy đi xuống tầng dưới.
Xuống tầng một rồi, Trà Lê đi đến máy tự phục vụ gần đó mua nước đóng chai, bức tường bên cạnh có hình ảnh các khoa của bệnh viện, Úc Bách đứng trước bức ảnh nhìn xem.
Trà Lê vừa mới vặn chai nước ra, cửa thang máy xuống tầng dưới lại mở ra, có người đang cúi đầu đang xem danh sách trong tay, phát hiện đã tới tầng một rồi liền đi ra, ngẩng lên đúng lúc gặp Trà Lê và Úc Bách.
Trà Lê nhận ra người đó, nói:
– Trùng hợp quá.
– Phải, trùng hợp ghê đó. – Người kia vừa gấp tờ giấy lại vào túi vừa đi đến, khách sáo nói, – Hai em tới kiểm tra sức khỏe à? Hay là cảnh sát đi làm việc?
Úc Bách chuyển sự chú ý của mình khỏi phần giới thiệu bộ phận phát hiện người này là trợ lý đặc biệt của Úc Tùng anh trai mình, nói:
– Bọn em đi có việc. Còn anh thì?
Trợ lý đặc biệt nói:
– Mắt anh bị khó chịu, vừa mới đi kiểm tra, bác sĩ nói không bị sao cả, nhỏ thuốc nhỏ mắt là được.
Đơn giản trò chuyện vài câu, trợ lý đặc biệt liền đi trước.
– Em thấy anh ta không phải tới khám mắt đâu. – Trà Lê thì thầm.
– Anh cũng thấy thế. – Úc Bách nói.
Ánh mắt vừa rồi của trợ lý đặc biệt hơi lấp lánh, nói câu nói kia tất nhiên là nói dối rồi. Nhưng hai người cũng đều thống nhất cho rằng đây là việc riêng của trợ lý đặc biệt, nên không nghiên cứu sâu hơn.
Đến bãi đỗ xe lấy xe, vẫn là Úc Bách lái xe, hắn hỏi Trà Lê:
– Vừa nãy lúc trò chuyện với bác sĩ, có phải em đã bị anh ta thuyết phục, cho rằng mình có bệnh không?
Trà Lê nói:
– Có một chút. Sự việc thế giới truyện tranh này chỉ có hai chúng ta biết, biết đâu chừng hai ta chính là bệnh nhân rối loạn tâm thần. Thế nhưng sau đó em lại nghĩ thông suốt.
– Bởi vì bác sĩ đã nhắc tới giám đốc trạch nam và Lam Quân. – Úc Bách nói, – Khiến cho em ý thức được rằng tất cả đều là sự thật từng phát sinh, người đã trải qua nó không chỉ có em và anh.
– Đúng vậy. – Trà Lê gật gật đầu, nói, – Tiêu chuẩn cấp giấy chứng nhận cho bác sĩ rất khắt khe, giám đốc đã khẳng định bản thân xuyên vào truyện tranh rồi, thế mà cũng không bị chẩn đoán mắc bệnh…Đương nhiên giám đốc chỉ bị điên một chút, cũng không tính là bị bệnh tâm thần. Tóm lại vấn đề không phải ở bệnh viện, vậy thì rốt cuộc vì sao lại xuất hiện nhiều bệnh nhân tâm thần thế nhỉ.
Sau khi lên đường cao tốc, Úc Bách tập trung lái xe, bẻ lái, nói:
– Anh không có ý tưởng gì cả. Em còn muốn đi điều tra gì nữa không, anh đưa em đi.
Trà Lê cũng không biết làm gì nữa, anh ngả lưng vào ghế phụ, hạ cửa xe xuống cho gió lùa vào, nghe thấy vài tiếng ve sầu kêu chói tai, anh thấy ồn ào liền đóng cửa xe lại.
Buổi chiều mấy ngày sau, Trà Lê đi đón học sinh cấp ba tan học, cậu nhóc này sắp nghỉ hè, nếu như trước khi được nghỉ hè mà cộng sự còn chưa trở về thì sẽ nghỉ hè ở nhà thự trưởng.
Trước cổng trường, học sinh cấp ba đeo cặp sách nặng trịch, kéo một cái vali lớn, đang đợi người nhà tới đón.
Khi nhìn thấy chiếc SUV màu đen đỗ trước mặt, khuôn mặt của Trà Lê hiện ra ngoài cửa xe, cậu học sinh trung học trong lòng đầy oán hận nói:
– Sao lại là anh?
– Thế anh đi đây. – Trà Lê nói với Úc Bách lái xe, – Đi thôi.
Úc Bách hiếm khi không nghe lời anh, hắn không muốn bắt nạt cậu bạn nhỏ, biết Trà Lê cũng thực sự không có ý đó, chỉ là muốn trêu chọc học sinh cấp ba mà thôi. Úc Bách xuống xe, học sinh cấp ba xếp vali lớn lên xe, mỉm cười với cậu.
– Cảm ơn anh ạ. – Thái độ của học sinh cấp ba cũng trở nên thân thiện hơn rất nhiều.
Trà Lê cảm giác hai người họ giống như hoàn thành một cuộc thí nghiệm nào đó.
Buổi tối, thự trưởng giữ Trà Lê và Úc Bách ở lại ăn cơm. Trà Lê thì không hề khách sáo với ông, Úc Bách thì trước đó đã qua mấy lần, cũng đã biết quan hệ giữa Trà Lê và thự trưởng không đơn giản như cấp trên với cấp dưới, được giữ lại ăn cơm tối cũng vui vẻ nghe theo.
Vợ thự trưởng nấu ăn rất khéo, Úc Bách nếm thử hết lời khen ngợi, cậu học sinh trung học không ngừng khoe khoang rằng “bà còn biết làm món XXX”, “bà nấu món XXX ngon lắm nhé”, thự trưởng thì trưng vẻ mặt được thơm lây.
– Lần trước cháu nói chú tăng lên 2kg. – Thự trưởng nói với Trà Lê, – Gần đây chú đang đánh Đoạn Bát Cẩm, cháu xem đi, có phải chú gầy đi một chút rồi không?
– Hình như vậy, không rõ ràng lắm. – Trà Lê thấy học sinh cấp ba ăn đến bát cơm thứ ba rồi, nói, – Em ăn nhiều như vậy, làm sao mà không thấy cao lên thế, cũng không thấy thịt đâu. Cơm vào người đi đâu hết rồi?
Học sinh cấp ba nói:
– Em cũng chẳng ăn cơm nhà anh.
Vợ thự trưởng muốn múc canh cho Trà Lê, Trà Lê làm động tác ngăn lại, nói:
– Trời nóng, cháu không uống đâu ạ.
Vợ thự trưởng thu tay về, nhìn thự trưởng, Trà Lê cúi đầu ăn cơm, Úc Bách lại chú ý tới chi tiết này, quan hệ giữa Trà Lê và thự trưởng rất thân thiết, nhưng lại có vẻ như không quá thân với vợ thự trưởng, có rất nhiều lần bà rất muốn kéo gần khoảng cách với Trà Lê nhưng đều bị Trà Lê cự tuyệt.
Ăn cơm xong, học sinh cấp ba chạy đi chơi, Trà Lê tìm một vòng không thấy cậu đâu, rất bất mãn trở về dọn dẹp bát đĩa, lẩm bẩm mắng học sinh cấp ba vừa thấy phải làm việc nhà đã trốn đi luôn rồi.
Úc Bách muốn qua giúp nhưng thự trưởng lại kéo hắn lại muốn trò chuyện với hắn, Trà Lê đánh mắt bảo hắn đi đi, hắn mới đi theo thự trưởng đi đến bên cạnh, thự trưởng pha trà cho hắn, hỏi thăm tình hình thực tập của hắn ở sở cảnh sát. Úc Bách rất biết làm thế nào để cấp trên hay người lớn tuổi vui vẻ, nói chuyện rất dễ nghe, tất nhiên điều này cũng dựa trên những thành tích mà hắn đã đạt được trong công việc trong thời gian này.
Chờ Trà Lê bưng bát đĩa và đũa đi vào bếp để rửa, thự trưởng với ghé vào Úc Bách thì thầm:
– Hai cháu dạo gần đây thế nào rồi? Đã nghĩ đến kết hôn chưa?
Úc Bách cũng thì thầm đáp lại:
– Người nhà cháu đã đồng ý từ lâu rồi, cháu thì mong càng sớm càng tốt.
Thự trưởng nói:
– Lát về gặp bố mẹ cháu giải quyết dứt khoát việc này đi, chú sẽ làm chủ quyết định, kết hôn sớm một chút.
Trà Lê từ trong bếp nhô đầu ra kêu to:
– Cháu nghe thấy rồi nhé! Chú đừng có xen vào chuyện người khác. Ai nói muốn kết hôn?
– Ai muốn kết hôn vậy ạ? – Học sinh cấp ba từ bên ngoài đi vào hỏi, – Anh với anh Úc Bách kết hôn ạ? Em làm phù rể cho các anh được không?
Trà Lê hung dữ nói:
– Em mau lại đây rửa bát đi.
Học sinh cấp ba đi vào bếp, quay đầu lại nói với Úc Bách:
– Điều kiện làm phù rể của em là anh mua cho em một chiếc xe đạp leo núi đổi có tốc độ.
Trà Lê nói:
– Em nghĩ hay quá nhỉ.
Cậu học sinh cấp ba nói:
– Thứ em cần nhất là một chiếc xe đạp leo núi.
Hai người tiến vào bếp, thự trưởng và Úc Bách tiếp tục cuộc trò chuyện được mã hóa.
Trong bếp, học sinh cấp ba nói với Trà Lê:
– Anh ơi, anh sống một mình rất buồn đó, anh mau kết hôn với Úc Bách đi. Anh ấy nhất định sẽ làm cuộc sống của anh thêm phong phú đó.
Trà Lê nói:
– Em câm miệng, rửa bát đi.
Học sinh cấp ba nói:
– Hơn nữa Úc Bách lại có tiền, anh ấy chắc chắn sẽ mua được xe đổi tốc độ cho em, chứ không nghèo như anh.
Trà Lê nói:
– Em có lương tâm không đấy?
Học sinh cấp ba nói:
– Em muốn xe đổi tốc độ để có thể đi đến bất kỳ chỗ nào em muốn. Em nhất định sẽ tìm được bố.
Trà Lê: – …
– Vậy vì sao em không muốn ô tô? – Trà Lê hỏi, – Úc Bách mua nổi chiếc bốn bánh cho em đấy.
Học sinh cấp ba không thể tin nổi:
– Em mới mười lăm tuổi, em không có bằng lái hic.
– … – Trà Lê nghĩ trong bụng, đây là em trai ngốc nghếch gì đây.
Trà Lê và Úc Bách ở nhà thự trưởng đến hơn mười giờ mới rời đi, Úc Bách không lái xe, Trà Lê đưa hắn về nhà trước.
Úc Bách tính toán, nhóm chấp sự hôm nay nghỉ phép tập thể, tuần này Úc Tùng cũng chưa về nhà, gần đây bố mẹ cũng đang ngủ ở nhà khác.
– Lát tới nhà anh nhé, có muốn đến phòng anh vuốt mèo không? – Úc Bách nghiêm trang nói.
– Được không? – Trà Lê đã nhìn ảnh và video con mèo quýt của hắn, đó là một con mèo rất dễ thương, anh rất muốn đi, nhưng đã muộn thế này rồi mà còn đến nhà người khác có vẻ như không được hay cho lắm, nói, – Hay là để hôm nào đi.
Úc Bách tung ra điều kiện mê người:
– Nhà anh không có ai đâu.
Trà Lê nói:
– Thật không?
Mười phút sau, Úc Bách mở ra cánh cửa mạ vàng của nhà mình, trong căn nhà khổng lồ yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi, quả nhiên bên trong không có ai.
Hắn nắm tay Trà Lê đang ở ngoài cửa kéo vào trong, Trà Lê vẫn rất căng thẳng, lòng bàn tay ẩm ướt.
Hai người giống đôi sinh viên yêu sớm lẻn vào ký túc xá, hai người lặng lẽ đi lên tầng cho đến khi vào phòng Úc Bách, hai cánh cửa đóng lại, hai người dán lưng vào cửa đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười, như thể có một trải nghiệm tuyệt vời.
Tiểu Cường lông vàng vểnh đuôi đi tới, cọ cọ chân Úc Bách, Úc Bách bế nó lên, Trà Lê thử sờ sờ nó, nó gặm nhẹ vào tay Trà Lê hai cái, cũng không có hành vi phản kháng nào cả. Úc Bách thả nó vào lòng Trà Lê, Trà Lê ôm lấy nó, nó ngẩng cái đầu tròn trịa lên, hai con mắt đen tròn tròn sáng ngời, Trà Lê bị sự đáng yêu của nó đến nỗi toàn thân hưng phấn, ngẩng lên đang muốn khen con mèo xinh với Úc Bách, Úc Bách đã tiến tới hôn anh.
Trái tim nhỏ bé của Trà Lê như ngừng đập một giây, ngay sau đó bộc phát càng điên cuồng và mãnh liệt hơn.
Con mèo vàng nhảy xuống giữa họ, đáp vững chắc xuống đất, ngước lên, vẫy cái đuôi dày đầy lông của mình, rất thức thời mà tránh ra.
Úc Bách ấn Trà Lê vào bức tường phủ đầy giấy vàng nhạt và hôn anh say đắm.
Sau khi trở về từ Nại Lạc, mỗi ngày họ hôn nhau ít nhất một lần, nhưng ở trong phòng đóng kín cửa, hoàn cảnh xung quanh dường như kích thích Úc Bách, nụ hôn hôm nay đặc biệt mãnh liệt. Trà Lê bị hôn dữ dội đến khó thở, muốn đẩy Úc Bách ra, nhưng Úc Bách đã giữ chặt cổ tay anh và ấn hai cổ tay anh trên đỉnh đầu, càng xâm nhập mà hôn anh, với giá trị vũ lực nghiền áp mọi người ở trong thế giới truyện tranh này của anh, nếu muốn phản kháng, mười Úc Bách cũng không giữ được anh, nhưng anh bị Úc Bách ngang ngược đòi hỏi như vậy, chỉ thấy đầu óc choáng váng, chẳng những không muốn phản đối mà còn hy vọng Úc Bách có thể mạnh bạo hơn nữa.
Úc Bách cảm nhận được anh thuận theo, tay còn lại vòng qua eo anh, ép anh về phía mình, bằng cách này, anh cũng cảm nhận được sự cuồng nhiệt ở một bộ phận khác của Úc Bách.
Nhưng Úc Bách vẫn có chút khẩn trương, hai người vừa chạm vào nhau, hắn đã tạm dừng nụ hôn, chỉ dùng môi cọ môi anh, rồi sau đó thấp giọng hỏi:
– Có thể…có thể tiếp tục được không?
Trà Lê vào lúc này lại chủ động hôn Úc Bách, nhìn Úc Bách đỏ mặt, anh luôn thấy thú vị.
– Em không biết. – Sau đó Trà Lê mới nói, – Anh có biết không?
Úc Bách nói:
– Anh của anh đã mua cho anh một số tài liệu giảng dạy từ lâu rồi, anh còn chưa xem…Hôm nào chúng ta cùng nhau xem nhé.
Trà Lê hỏi:
– Tài liệu gì cơ, vì sao phải hôm nào, hiện tại không thể xem được à?
Úc Bách nói:
– Thật sự muốn xem luôn à?
Hắn đã lo lắng cướp cò, hơn nữa cũng rất phấn khích, buông Trà Lê ra, đi xác nhận cửa đã khóa kỹ, sau đó trở về nắm lấy tay Trà Lê, đi đến trước máy tính để bàn, ghế máy tính chỉ có một cái, Trà Lê rất tự nhiên bảo hắn ngồi xuống, mình thì ngồi lên trên đùi hắn. Úc Bách bật máy tính mở tài liệu ra, nội tâm âm thầm cầu nguyện đây không phải là một phim gì quá mức.
Trà Lê rất tò mò nhìn chằm chằm màn hình, trong video giảng dạy xuất hiện một người đàn ông trung niên lịch lãm, đeo kính, khí chất học giả, tự giới thiệu mình là giáo sư khoa sinh học của một trường đại học nào đó.
Úc Bách: –?
Trà Lê: –?
Dấu chấm hỏi giữa hai người rõ ràng không phải là dấu chấm hỏi giống nhau.
Vị giáo sư trung niên bắt đầu giảng dạy… Đầu tiên ông lấy ra các sản phẩm cao su và chất lỏng nhựa silicone bắt đầu giới thiệu cách sử dụng đúng.
Úc Bách: – …
— Quá đáng, quá đáng theo một nghĩa khác.
– Nghe có vẻ hơi phức tạp, chúng ta có cần ghi chép không? – Trà Lê hỏi.
– Không cần, phần này anh hiểu. – Úc Bách phẫn uất nói, – Anh muốn tua nhanh, tua nhanh được không?
– Được. – Trà Lê nói, – Lát anh bổ sung phần này cho em sau nhé.
Úc Bách nhanh chóng chuyển tiếp một đoạn, giáo sư lấy ra một bộ phận của con người bằng nhựa trong suốt đặt lên bục phổ biến kiến ​​thức:
– Các bạn chú ý, nơi này là bàng quang, nơi này là đỉnh bàng quang, còn đây, đây là trực tràng bàng quang…
Trà Lê không hiểu ra sao cả, nói:
– Giáo sư này chuyên nghiệp thật đó.
Úc Bách: Sao mình lại ôm hy vọng viển vông vào những “tài liệu giảng dạy” của Thành phố Noah được cơ chứ?
Cuối cùng hai người vẫn nghiêm túc xem xong video giảng dạy, cuối cùng cả hai đều đỏ mặt.
Đặc biệt giáo sư kia lấy ra một mô hình mặt cắt ngang, dùng thước dạy học nhỏ chỉ vào kết cấu trong cơ thể người, nói nơi nào đặc biệt, cách chạm vào nó khiến cơ thể con người có được phản ứng vật lý khi chạm vào…
Úc Bách phản ứng rất mạnh, Trà Lê không dám cử động.
Sau 45 phút, giáo sư nói:
– Bài học này thế là xong. Tôi hy vọng mỗi học sinh đều có thể có được một trải nghiệm vui vẻ và tuyệt vời.
Ông ta còn làm động tác cố lên.
Úc Bách: – …
Úc Bách tắt video đi, trong thư mục có hơn chục video tương tự.
Trà Lê ngồi không nhúc nhích, muốn nói lại thôi mà nhìn Úc Bách.
–? – Úc Bách giải thích, – Anh không biết tài liệu giảng dạy nó lại như thế này, anh trai anh chia sẻ cho anh xong anh chưa từng mở ra xem.
– Em chỉ muốn hỏi anh, – Trà Lê ngượng ngùng nói, – Anh là top, hay là bot?
– … – Úc Bách lắp bắp kinh hãi, điều này có nghĩa là gì? Sẽ không nhầm lẫn gì đâu chứ! Hắn hỏi lại Trà Lê, – Em nói lúc trước em là gì?
Cũng may Trà Lê đáp:
– Em không biết, em chưa từng thích ai cả.
Úc Bách giải quyết dứt khoát nói:
– Anh là top. Em có suy nghĩ gì không?
Trà Lê nói:
– Em chắc gì cũng được.
Úc Bách thở phào nhẹ nhõm, nếu Trà Lê kiên trì làm top, hắn…có vẻ như cũng không biết phải làm gì.
Trà Lê lại nhẹ nhàng nhận xét:
– Nhưng anh mới hai mươi tuổi, em hơi khó tiếp nhận bị top hai mươi tuổi…Anh có hiểu không?
Anh còn ngồi trên đùi Úc Bách, Úc Bách làm một động tác, cọng tóc ngốc trên đầu anh viu một cái dựng thẳng lên, hai mắt mở lớn.
Úc Bách cười, thấp giọng nói:
– Có vẻ như em không phải là không tiếp nhận được nhỉ.
– Cái này…cái này… – Trà Lê lắp bắp, – Vừa mới tan học thôi, sao anh lại biết suy một ra ba thế!
Úc Bách cảm thấy hành động này có chút hạ lưu, làm xong lại có chút ngượng ngùng, thế là lại hôn Trà Lê tựa như muốn che đậy.
Trà Lê thích hôn môi, hay tay vòng qua ôm cổ Úc Bách, bị hắn ấn ở trước máy tính, hai người môi lưỡi quấn lấy.
Con mèo vàng đi tới đi lui trong phòng, nhảy lên bàn máy tính, tiến lại gần để xem trò vui.
Úc Bách bị mèo nhìn càng xấu hổ hơn. Hôm nay hắn cũng không muốn tiếp tục, trong tài liệu giảng dạy có nhắc tới chuẩn bị công cụ, trong phòng mình không có gì cả, cuối cùng hắn chỉ ôm Trà Lê vào ngực, hai người an tĩnh ôm lấy nhau, hai trái tim đập thình thịch hết đợt này đến đợt khác, cả hai đều thấy vô cùng hạnh phúc.
Con mèo vàng có lẽ cũng không muốn nhìn cảnh 18 cộng nữa, kêu meo meo rồi hùng hổ nhảy xuống khỏi bàn.
Hết chương 47