Úc Bách cũng dùng môi chạm nhẹ vào Trà Lê và nói:
– Em mới là người dịu dàng nhất trong toàn bộ vũ trụ này.
Hai người ôm nhau như vậy rất lâu, cho đến khi Úc Bách hoàn toàn thoát khỏi cảm giác buồn bã khi gặp được tổ trưởng Lưu mang lại.
Trà Lê nói:
– Em có thể ăn một cây kem matcha được không?
– Tất nhiên rồi, cái này quá đơn giản. – Úc Bách hào phóng nói.
Hắn lại kẹp Trà Lê ở giữa dây an toàn và cơ ngực của mình lái xe quay về phòng làm việc.
Yêu cầu tiếp viện món ăn của người giấy là tranh vẽ phải mới. Đặc biệt là loại thực phẩm như kem này, cần phải vừa mới vẽ ra vừa đưa cho Trà Lê ngay, vậy thì Trà Lê mới nếm được vị kem bình thường, còn nếu vẽ xong để một lát mới đưa cho anh, cái anh nhận được sẽ là kem đã bị tan, anh sẽ nhăn nhó mặt mày chê bai, bởi vì chẳng những không thể ăn mà còn làm bẩn tay anh nữa.
Đối với Úc Bách, thần kỳ nhất chính là vốn dĩ chỉ là một tờ giấy kem nhưng qua tay Trà Lê một cái là kem quá hạn kia sẽ biến thành một tờ giấy kem bị hoà tan. Còn có quả táo mà Trà Lê đã ăn xong rồi, thứ còn lại trên tờ giấy sẽ là một cái hột trên đó, dâu ăn ăn xong thì sẽ còn lại cuống, dưa hấu ăn xong thì còn lại vỏ dưa hấu.
Điều này quá mức thần kỳ, không thể nào chia sẻ với người khác, Úc Bách chỉ đành tự kinh ngạc một mình, để rồi sau đó dần dần làm quen với nó.
Thực phẩm giấy vừa mới vẽ xong, Trà Lê ăn vào vị sẽ càng tươi mới. Trong số những hoạ sĩ truyện tranh của phòng làm việc này thì đồ ăn mà Thất Hoa vẽ được Trà Lê nhận xét là ngon nhất – đại khái bởi vì phong cách chấp bút của cô ấy trong “Con tàu từ bên ngoài” gần nhất với phong cách bản thân Trà Lê.
Mà nhóm họa sĩ truyện tranh lấy Thất Hoa làm đại diện đều nghi ngờ Úc Bách đang đam mê một trò chơi thiếu nữ, mặc quần áo cho người giấy đẹp trai, bón cơm, buổi tối còn ngủ với soái ca người giấy.
Úc Bách lúc nhờ họ vẽ các món ăn cũng chỉ nói:
– Đúng vậy, tôi đang rất nghiện đây.
Nhóm hoạ sĩ truyện tranh càng hăng say, hỏi hắn:
– Thế sếp có muốn chơi Cuckoo không?
Úc Bách: –?
Nhóm hoạ sĩ truyện tranh bắt đầu thảo luận về việc muốn tặng cho hắn một cái túi đựng đồ chứa đầy huy hiệu ngoại vi IP của phòng làm việc.
Úc Bách: – …
Úc Bách chờ họ vẽ đồ ăn xong thì mặt mày lạnh tanh cầm lấy rồi trốn biến về phòng của mình. Rốt cuộc Trà Lê cũng được thưởng thức món kem vị matcha tươi ngon, ngồi trên màn hình máy tính của Úc Bách, hai bắp chân của anh thõng xuống, lắc lư.
Úc Bách ngồi trước máy tính nhìn anh, tâm tình cũng khá hơn, vui vẻ trở lại, quyết định cùng cơ sở xuyên truyện tranh đàm phán lần thứ hai.
– Lần này phải chuẩn bị đầy đủ. – Trà Lê nói, – Anh vừa mới gặp họ xong, họ còn chưa bày điều kiện ra trao đổi với anh nữa, biết đâu khi nghe xong vị tổ trưởng Lưu kia sẽ dao động thì sao.
Úc Bách lại có ý kiến ​​khác, nói:
– Anh sẽ hợp tác với họ trong việc nghiên cứu thế giới truyện tranh, chắc chắn anh ta rất vừa lòng. Nhưng anh không nói cho họ biết điều kiện trao đổi, bởi vì thái độ của anh ta khiến anh nhận ra rằng anh ta sẽ không đồng ý với anh. Anh ta chỉ năm lần bảy lượt muốn PUA anh mà thôi.
Trà Lê gặm vỏ ốc quế giòn rụm, âm thanh nhai nuốt phát ra, sau đó anh nói:
– Ban đầu em thấy Viện nghiên cứu sinh vật đặc biệt ở thành phố Noah hơi đáng ghét, giờ thì so sánh với cơ sở nghiên cứu xuyên truyện tranh chỗ anh thì Viện nghiên cứu chỗ em đáng yêu hơn nhiều.
Mục đích của viện nghiên cứu là muốn tìm hiểu xem người trong truyện đang sống trong thế giới nào. Nghiên cứu bên ngoài cũng xuất phát từ sự tò mò và khám phá vũ trụ của người trong truyện.
Mà cơ sở xuyên truyện tranh thì ngược lại, mà đại diện là tổ trưởng Lưu, tự cho mình là sinh vật cấp cao, nhìn thế giới truyện tranh bằng nửa con mắt khinh thường. Loại thái độ này đã quá quen thuộc ở bên trong dòng chảy lịch sử của nhân loại thế giới thực.
Úc Bách đành phải nói:
– Thế giới ảo tưởng rất tốt, thế giới thực là xấu xa.
– Anh rất tốt. – Trà Lê chỉ chỉ ra phía ngoài, nói, – Các hoạ sĩ truyện tranh bạn của anh cũng rất tốt.
Úc Bách trêu anh:
– Bởi vì vẽ món ngon cho em hử?
Trà Lê ăn xong kem phủi phủi tay, anh có thể nhìn thấy những mảnh vụn giòn rơi trên bàn Úc Bách, nhưng những mảnh vụn đó lại nhỏ như hạt bụi, theo góc nhìn của Úc Bách thì chẳng có gì cả.
– Em dùng máy tính bảng của anh để lên mạng chơi nhé. – Trà Lê nói, – Tuy là thấy rất nhiều người lạ, nhưng em cũng gặp rất nhiều cư dân mạng dễ thương. Không phải tất cả những người ở chiều không gian thứ ba đều là người xấu, và cũng không phải người của thành phố Noah đều là người tốt hết.
Những vấn đề kiểu này thường xuyên xảy ra ở thành phố Noah, cảnh sát Trà Lê đã đích thân bắt giữ không ít kẻ xấu.
Trà Lê thực sự đã đến được thế giới thực, phá bỏ nhiều định kiến ​​trước đây về thực của anh.
– Mọi thế giới đều được tạo thành từ con người. – Trà Lê cảm thấy chuyến đi đến thế giới thực của anh cũng truyền cảm hứng cho chính anh, anh nói, – Mình hy vọng thế giới của mình là như nào thì bản thân mình phải trở thành người thế đó đã.
Úc Bách gật đầu tán thành:
– Nếu chúng ta không muốn thế giới này tiếp tục tràn ngập kiêu ngạo và thành kiến, ​​thì điều đầu tiên là đừng để mình trở thành những người như tổ trưởng Lưu.
– Đúng thế đó, đó chính là suy nghĩ của em. – Trà Lê kêu lên, – Nghiên cứu viên như tổ trưởng Lưu kia đi nghiên cứu một thế giới mà anh ta không yêu quý, thật sự không công bằng với thế giới thực và thế giới giả tưởng.
Lời nói này nhắc nhở Úc Bách, hắn nói:
– Có lẽ chúng ta nên tìm người khác để giúp.
Hơn bảy giờ tối, nghiên cứu viên trạch nam tan làm, quét một chiếc xe đạp công cộng ở cổng đạp xe đến trạm giao thông công cộng, dừng xe xong, anh ta mới đi bộ đến biển báo dừng xe buýt.
Có người bước tới và đưa cho anh ta một tách cà phê.
Trạch nam ngỡ ngàng:
– Sao anh lại ở đây?
Úc Bách nói:
– Latte này chứa một lượng đường chết người, anh hãy uống nó đi.
Nghiên cứu viên trạch nam nhận lấy, ngó chung quanh rồi nói:
– Ở chỗ này mà bị sếp tan làm nhìn thấy thì tôi toang đời.
Vì thế Úc Bách mời anh ta lên chiếc xe mình đỗ cách đó không xa.
Hai người đều ngồi ở hàng ghế phía sau. Trạch nam đi lên ngồi xuống, nhìn thấy một người giấy ngồi trên lưng ghế lái, là người trong truyện mà anh ta đã gặp, anh đã thay một bộ quần áo mới, nhìn càng xinh đẹp hơn so với lần đầu gặp.
Người trong sách Trà Lê nói:
– Chào anh nha.
Trạch nam nói:
– Chào anh.
Anh ta nói với Úc Bách:
– Đáng lẽ anh phải mang vợ mình bỏ đi thật xa mà không phải xuất hiện ở ngay gần đơn vị bọn tôi chứ! Anh làm vậy sẽ hại vợ anh đấy, anh phải bảo vệ bà xã anh tốt vào!
Anh ta lại nhìn Trà Lê, trong mắt đầy sự kinh ngạc khó tin, biểu cảm cũng có chút lúng túng.
– … – Trà Lê không biết làm sao, bối rối đứng dậy, đút hai tay vào túi.
Trạch nam nhìn thấy hành động cùng dáng người của người trong sách này cực kỳ sống động, giống như người sống nha! Hai mắt anh ta toả sáng như sắp khóc đến nơi.
Trà Lê: – …
Úc Bách làm trong lĩnh vực kinh doanh thế giới giả tưởng, thật sự gặp quá nhiều trạch nam rồi, cho nên làm ngơ như không thấy, đi thẳng vào đề chính, nói:
– Anh nhìn đi, chúng tôi như này thì sống bình thường thế nào?
Trạch nam lại nói:
– Làm sao mà không thể sống với nhau được? Nếu như tôi có một bà xã là người trong truyện, cuộc sống của tôi sẽ càng tốt hơn!
Úc Bách: – …
Trà Lê từ lưng ghế lại nhảy xuống, Úc Bách đưa tay ra để anh đứng ở trên tay mình, lại để anh ngồi trên vai mình. Cả hai cùng nhìn trạch nam, chân thành là phương thức tốt nhất làm đối phương cảm động.
Úc Bách nói:
– Bà xã tôi muốn về nhà, em ấy ở trong thế giới truyện tranh, có bạn bè người thân của mình, còn có sự nghiệp mà em ấy yêu thích.
Trà Lê gật gật đầu.
– … – Trạch nam nói, – Này có khó gì đâu, để bà xã anh lén theo tôi vào phòng thí nghiệm, tôi tắt chốt mở tạm thời để vợ anh đi vào cánh cửa không gian là tìm được đường về nhà thôi.
Điều này cũng giống như suy đoán của Úc Bách, Trà Lê mang hình hài người giấy không thể nào tiến vào cơ thể của Chiêm Tinh được.
Hắn nói:
– Tôi muốn đi về nhà cùng em ấy thì sao?
– Á à, biết ngay mà. – Trạch nam hậm hực, – Tôi biết ngay là anh muốn hại tôi mà.
Úc Bách chân thành nói:
– Xin anh hãy giúp tôi, tôi sẽ báo đáp anh trong khả năng của mình. Chắc chắn anh muốn nghiên cứu kỹ lưỡng về thế giới truyện tranh. Thông tin tôi có được chưa từng tiết lộ cho người khác, anh nhất định sẽ muốn có.
Quả nhiên trạch nam bắt đầu dao động.
Trà Lê ở trên vai Úc Bách cũng năn nỉ:
– Xin anh giúp chúng tôi đi mà. Người giấy xin anh đó…Thế giới giả tưởng cần anh đó.
–! – Linh hồn của trạch nam lập tức bùng nổ, nói, – Vì…vì thế giới giả tưởng.
Trà Lê đáp lại:
– Vì thế giới giả tưởng!
Hai người nắm tay thành nắm đấm, tay trạch nam đụng vào tay Trà Lê.
– … – Nếu ở trong truyện tranh, đầu Úc Bách nhất định đầy đường kẻ đen rồi.
Đi vào chủ đề chính.
Úc Bách nói:
– Có cách nào để tôi và em ấy cùng tiến vào vùng trung gian đấy không?
Trạch nam nói:
– Anh không thể đi vào, vùng trung gian kia chỉ cho phép người trong sách tiến vào, sinh vật cacbon tiến vào sẽ bị hoà tan hoàn toàn.
– Nói cách khác, – Úc Bách trầm tư nói, – Tôi chỉ còn cách là thông qua khoang ngủ đông mới có thể trở lại trong truyện tranh rồi.
Trạch nam nói:
– Đúng vậy, thực ra thao tác xuyên vào truyện tranh không khó, có được lọ thuốc cho phép anh trải nghiệm cận kề cái chết là bước đầu tiên dẫn đến thành công, mấu chốt khó khăn nhất chính là, muốn giúp anh có được một buồng ngủ du hành mới, cái này mới khó, bởi vì khoang ngủ đông rất đắt, mỗi một khoang ngủ đông đều tốn 8000 vạn.
Trà Lê giật mình:
– Woa, vậy không quá đắt đúng không? Vậy thì định giá của cơ sơ các anh cũng có chút lương tâm đó.
Trạch nam nói:
– Đúng vậy, so với giá của thiết bị thì cũng không quá đắt, nếu có tiền tôi cũng muốn xuyên vào truyện tranh.
Trà Lê nói:
– Anh làm nghiên cứu lợi hại như thế sao lại không có tiền được?
– Người làm công thì làm gì có tiền. – Trạch nam ngượng ngùng nói, – Thực ra, tôi có bằng tiến sĩ vật lý thiên văn ở Massachusetts. Tôi làm công việc này hoàn toàn là thích phát điện, tôi thật sự rất thích truyện tranh cùng thế giới giả tưởng.
Trà Lê không biết Massachusetts là gì nên hỏi:
– Anh là tiến sĩ á, lợi hại quá. Tôi có bằng cử nhân, nhưng chuyên ngành và công việc của tôi không khớp nhau. Hiện tôi là một cảnh sát.
Trạch nam đẩy gọng kính, cẩn thận quan sát Trà Lê, vui vẻ nói:
– Anh là cảnh sát cơ à?
– Đúng vậy, tôi…- Trà Lê bỗng nhiên cảm thấy sai sai, quay sang hỏi Úc Bách, – Em xin lỗi, em lại mải buôn chuyện rồi, sao anh không kêu ngừng vậy?
Úc Bách hoàn hồn lại:
– Anh…Đã lâu rồi anh không được nghe em nói chuyện vui vẻ với người khác, cho nên nghe đến mê mẩn.
Trà Lê: – …
Lại lần nữa kéo chủ đề quay về.
Trạch nam nói:
– Mức giá này cũng tương tự như các bệnh viện, bệnh viện có nhiều thiết bị nhập khẩu trị giá hàng chục triệu, nhưng phí kiểm định chỉ một hai trăm, vì thiết bị có thể tái sử dụng được.
Úc Bách cùng Trà Lê liếc nhau, bắt được trọng điểm.
Trà Lê khiếp sợ nói:
– Cơ thể người xuyên truyện tranh không cần cứ ở mãi trong khoang ngủ đông à?
Trạch nam nói:
– Có hai loại khoang ngủ đông, loại có giá 8000 vạn chính là ngủ đông xuyên truyện tranh. Người xuyên truyện tranh ngủ đông ở trong khoang, dựa trên việc đọc dữ liệu não bộ của người xuyên truyện tranh và xác nhận rằng người đó đã du hành thành công xuyên vào truyện tranh, người đó có thể được chuyển đến một khoang ngủ đông bình thường mà không ảnh hưởng đến việc sử dụng của người xuyên truyện tranh tiếp theo. Cơ sở của chúng tôi hiện đang sử dụng khoang ngủ đông thế hệ đầu tiên. Nghe nói tổng bộ đã phát triển thế hệ thứ ba, có hệ thống bảo mật cao hơn và tốc độ truyền tải đa dạng nhanh hơn.
Úc Bách: – …
– Thế nghĩa là gì? – Trà Lê chưa từng thực sự trải nghiệm du hành xuyên truyện tranh nên không hiểu mấy.
Trạch nam nói:
– Nói như này vậy, khi chúng tôi nghiên cứu quá trình xuyên vào truyện tranh của họa sĩ truyện tranh Chiêm Tinh, từng trình lên rất nhiều báo cáo, anh Lưu chỉ trích tất cả chúng là kỳ quái và vô nghĩa và gọi lại cho tôi. Ban đầu tôi cho rằng sau khi người xuyên truyện tranh tiến vào thế giới giả tưởng 2D xong, hoạt động não bộ của anh ta sẽ ảnh hưởng đến cơ thể còn lại trong thế giới thực, nhưng cơ thể ở thế giới thực đã mất quyền kiểm soát linh hồn ở thế giới giả tưởng, người xuyên truyện tranh ở thế giới giả tưởng trên thực tế là một sinh mệnh hoàn toàn mới, không bị ảnh hưởng của thể xác ở thế giới thực.
Trà Lê kinh ngạc nói:
– Cái này…rất giống như trọng sinh?
Trạch nam nói:
– Về lý thuyết thì đúng vậy, nếu như người xuyên truyện tranh không bao giờ trở về, thể xác bên ngoài cơ bản là vô dụng, nhưng việc bảo quản thể xác vẫn rất cần thiết, bởi vì trên đường xuyên qua cũng có thể gặp đủ loại vấn đề.
Anh ta nói với Trà Lê:
– Ví dụ như ông xã anh vậy, xuyên qua mấy tháng đột nhiên lại quay về, nếu cơ thể anh ấy mà không được bảo quản tốt, anh ấy sẽ không về được, bởi vì không có vật chứa tiếp nhận linh hồn của anh ấy nữa.
Nguyên lý này Úc Bách đều hiểu, ba chữ “ông xã anh” làm hắn ngượng ngùng, Trà Lê chưa từng gọi hắn như thế cả, hắn cũng chưa từng tự xưng thế bao giờ.
Trà Lê nói:
– Anh ấy không phải ông xã tôi.
– … – Úc Bách từ ngượng ngùng chuyển thành xấu hổ.
Nhưng ý của Trà Lê là:
– Tôi với anh ấy chưa kết hôn đâu đó. Nếu lần này thuận lợi trở về, chúng tôi sẽ kết hôn với nhau.
–! – Úc Bách lại chuyển từ xấu hổ sang ngượng ngùng.
Trạch nam nhìn hai người, không biết nên đánh giá như thế nào, nói:
– Ờ…Tôi vẫn cứ chúc mừng hai người trước.
Trà Lê nói:
– Cảm ơn anh.
Úc Bách cũng đành phải nói:
– Cảm ơn.
Tiếp theo, Úc Bách chia sẻ cho trạch nam những trải qua của mình ở trong truyện tranh cùng với những kết luận mà hắn rút ra được sau khi trở về.
Đối với trạch nam mà nói, thông tin này quả thực là anh ta cần nhất, rất nhiều nội dung đều trùng hợp với kết luận nghiên cứu của chính anh ta.
Đồng thời anh ta rất tò mò, nói:
– Thực ra trong nghiên cứu của tôi vẫn luôn thiếu phần mấu chốt nhất. Tôi rất muốn biết rốt cuộc dạng thế giới truyện tranh gì mới có thể được chính thức xây dựng lên.
Trà Lê nghi hoặc nói:
– Cái gì mà chính thức xây dựng lên?
Trạch nam nói:
– Trước đây chúng tôi có những khách hàng muốn du hành vào một bộ truyện tranh hay tiểu thuyết nào đó, nhưng sau khi thử thì lại không tìm được đường, những thế giới truyện tranh hoặc tiểu thuyết đó dường như không hề tồn tại, mà vẫn chỉ tồn tại trên giấy, không hình thành thế giới chân chính.
Anh ta do dự nhìn Úc Bách và người trong truyện trên vai Úc Bách, việc đã đến nước này, anh ta quyết tâm rồi, nói:
– Vậy tôi nói đơn giản, cơ sở chúng tôi cũng mời không ít họa sĩ truyện tranh, muốn xây dựng một thế giới truyện tranh mới, do chính nhân viên của chúng tôi đi vào để nghiên cứu khoa học, nhưng mà chưa một lần nào thành công.
Quả nhiên!
Trà Lê cùng Úc Bách liếc nhau, sự việc quả nhiên đúng như Úc Bách đã suy đoán, cơ sở thật sự đã từng làm thử nghiệm này.
– … – Trà Lê muốn chia sẻ một ít cho trạch nam, dùng ánh mắt và biểu cảm để hỏi Úc Bách có được không, Úc Bách ăn ý mà hiểu, gật đầu.
Trà Lê xoay người lại nói với trạch nam:
– Thành phố Noah của chúng tôi có một viện nghiên cứu tương tự như các anh, nơi đang nghiên cứu mối liên hệ giữa thế giới người giấy và thế giới thượng tầng.
Trạch nam không chút bất ngờ cả, cười khổ nói:
– Tất nhiên rồi, cơ sở chúng tôi không chỉ một lần ngăn cản chuyến viếng thăm nhân loại của thế giới giả tưởng mà.
– Viện nghiên cứu chúng tôi vì nghiên cứu khoa học cũng từng thử nghiệm sáng tạo thế giới truyện tranh và đã thành công. – Trà Lê nói tiếp.
Trạch nam: –!
Trà Lê gật đầu:
– Thật đó, tôi đã đi qua thế giới truyện tranh đó rồi.
Anh kể ngắn gọn câu chuyện về chuyến hành trình đến Nại Lạc nhưng không đi sâu vào chi tiết.
– … – Trạch nam im lặng rất lâu, dù sao, người chuyên nghiệp và người thường như Úc Bách không giống nhau, anh ta nhanh chóng tìm ra mấu chốt nói: – Tôi hiểu rồi…Thế giới Nại Lạc mà anh nói sở dĩ có thể thành công xây dựng là bởi vì thế giới các anh là thế giới người trong sách.
Úc Bách và Trà Lê nghe đều không hiểu.
Trạch nam giải thích thêm:
– Các nhà nghiên cứu và họa sĩ truyện tranh của các anh vốn tin rằng người trong sách là những cơ thể có linh hồn! Cho nên, họ sáng tạo ra thế giới Nại Lạc mới có thể trở thành một thế giới người trong sách vận hành bình thường!
Úc Bách cùng Trà Lê: – …
Trạch nam nói:
– Anh Lưu không tin người trong truyện sẽ có nhân cách, mà những họa sĩ vẽ truyện tranh mà anh ta tìm về chắc chắn cũng không tin, cho nên họ từng thử nhiều lần, xây dựng thế giới chó má nhưng không thể trở thành thế giới chân chính.
Cho nên ——
Chỉ khi người sáng tạo dốc hết lòng chân thành và tin tưởng từ tận đáy lòng khi tạo dựng rằng thế giới do mình tạo ra thực sự tồn tại trong vũ trụ này, thì thế giới này mới thực sự sinh ra những cá nhân và sự sống có cá tính.
Úc Bách một người hành nghề truyện tranh trong nháy mắt đã nghĩ đến những họa sĩ truyện tranh mà hắn đã tiếp xúc, một Chiêm Tinh 17 tuổi dùng tác phẩm chứa đựng tư tưởng kỳ diệu của mình để chứng minh mình là một thiên tài, Thất Hoa từ trợ thủ truyện tranh trưởng thành lên đã có thể đảm đương trách nhiệm… Ngoài ra còn có nhiều người sáng tạo khác giống họ, và những “người sáng tạo” hoàn toàn khác với họ.
Úc Bách nói:
– Thực tế có rất nhiều người sáng tạo rất tràn ngập tình yêu đối với người trong truyện mà họ tạo ra, tin tưởng chúng tồn tại song song với thời gian và không gian…nhưng chắc chắn họ sẽ không tới để phục vụ cho cơ sở các anh. Dù cho xuất phát từ nguyên nhân nào mà họ có tới, câu chuyện và nhân vật họ sáng tạo ra sẽ giống như sáng tạo chuột bạch nhỏ, rất khó trút tình yêu và sự chân thành vào đó.
Trà Lê suy nghĩ rồi nói:
– Điều này tạo ra một nghịch lý là các cơ sở truyện tranh không yêu thích truyện tranh sẽ không bao giờ có thể đạt được kết quả nghiên cứu như mong muốn.
Trạch nam:
– …Cái mợ, thế công việc của tôi ở đây còn có ý nghĩa không?
Trà Lê lại suy nghĩ nói:
– Tiến sĩ dây thừng này, anh là vì yêu phát điện, những thứ anh nghiên cứu cũng là sản phẩm của tình yêu, đây chẳng phải là ý nghĩa tốt nhất sao?
Trạch nam ngẩn người ra, một lát sau suýt nữa thì treo nước mắt thành sông rưng rưng nói:
– Anh cảnh sát, tôi yêu anh lắm.
Anh ta nói với Úc Bách:
– Tôi cực kỳ ghen tị với anh đó.
Úc Bách cười rộ lên, lịch sự trả lời:
– Cảm ơn, tôi xứng đáng với sự ghen tị này.
Vài ngày sau, một tuần trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, một tiến sĩ vật lý thiên văn đến từ Massachusetts, một nhà nghiên cứu kỳ lạ với mái tóc cắt kiểu chuồng gà, đã sử dụng vũ khí sát thủ tối thượng của mình, một báo cáo kết hợp giữa quá trình học tập suốt đời và sự hiểu biết sâu sắc về thế giới giả tưởng đã trình vượt cấp lên thành công.
Thực lực chân chính đủ để nghiền áp tất cả.
Chỉ trong một tuần, vào ngày Quốc khánh, tổ trưởng Lưu bị giáng chức và trạch nam được thăng chức tổ trưởng.
Điều đầu tiên mà Tân tổ trưởng vừa nhậm chức làm chính là tuyên bố Úc Bách là người đã cung cấp dữ liệu hỗ trợ cho báo cáo mới nhất của anh ta, hắn sẽ được tiếp tục hành trình xuyên truyện tranh của mình, và hắn cũng trở thành nghiên cứu viên danh dự suốt đời của cơ sở.
Vào ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ dài, cơ sở nhận được khoang ngủ đông thế hệ thứ ba mới nhất được phân phối đến, nghiên cứu viên danh dự Úc Bách trở thành người thử nghiệm đầu tiên.
Tân tổ trưởng mời Úc Bách tham gia lễ cắt băng khánh thành thiết bị mới. Sau đó hắn sẽ được gửi đến thế giới của “Con tàu từ bên ngoài” để tiếp tục cuộc thám hiểm của mình.
Trong buổi lễ, Trà Lê được nhét vào túi ngực áo vest của Úc Bách, thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh, nếu không nhìn kỹ thì đó giống như bông hoa cài ngực mang phong cách thế giới giả tưởng.
Sau nghi thức cắt băng khánh thành kết thúc, Trà Lê lặng lẽ bảo Úc Bách hỏi tân tổ trưởng:
– Thế tổ trưởng Lưu đi đâu rồi vậy?
Tân tổ trưởng trạch nam trả lời:
– Bị điều đi rồi, đi đến viện nghiên cứu thế giới tiểu thuyết mạng.
Úc Bách: – …
Trà Lê hồ hởi nói:
– Còn may là em chưa từng đọc tiểu thuyết mạng.
Nửa giờ sau, trước cánh cửa không gian của phòng thí nghiệm.
Người giấy nhỏ Trà Lê đứng bên ngoài phòng kính lục giác, mang theo một chiếc túi đeo chéo nhỏ, bên trong đựng thức ăn, nước uống, vũ khí và quần áo bảo hộ – tất cả đều do các họa sĩ truyện tranh vẽ.
– Em cứ luôn có cảm giác như các họa sĩ truyện tranh đã phát hiện ra em rồi ấy. – Trà Lê nói.
Úc Bách không tỏ ý kiến, nói:
– Lần này anh đã nói lời tạm biệt với họ một cách đàng hoàng. Họ biết rằng anh sắp đến một thế giới mới và một cuộc sống mới, bọn anh đã nghiêm túc tạm biệt nhau rồi.
Trà Lê vẫn có chút hồi hộp, bước vào cánh cửa này sẽ dẫn đến một cuộc phiêu lưu khác, mặc dù anh đã trải qua một lần, nhưng bên trong cánh cửa này vẫn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm chưa biết.
Úc Bách nói:
– Anh ở trong nhà chờ em.
Trà Lê nói:
– Em sẽ trở về nhanh thôi.
Sau đó, anh nói với trạch nam đang điều khiển máy:
– Tiếc là chúng tôi không thể mời anh ăn kẹo mừng rồi.
Trạch nam cười nói:
– Tôi sẽ chúc phúc cho hai anh mãi mãi.
Anh ta nhấn nút thao tác và cánh cửa thứ nguyên mở ra, Trà Lê bước đến cánh cửa, quay lại nhìn Úc Bách, sau đó quay người và lao vào bóng tối vô tận.
Nửa giờ sau, người xuyên truyện tranh Úc Bách được tiêm thuốc, ngủ say ở trong khoang ngủ đông.
Tân tổ trưởng tiếp nhận số liệu từ nghiên viên và tuyên bố, Úc Bách đã thành công tiến vào thế giới truyện tranh.
Ở ngoại ô thành phố Noah, trong khu điều dưỡng xanh mướt của cây thông và cây bách, Úc Bách tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu.
Anh trai Úc Tùng và bố mẹ biết tin liền nhanh chóng chạy đến, gia đình được đoàn tụ với nhau lần nữa.
– Chào mừng em đã trở về nhà. – Úc Tùng siết chặt tay em trai.
Đến giờ phút này, Úc Bách mới xác định, mình đã về với thành phố Noah mà mình luôn nhớ đến.
Ba ngày sau, Trà Lê còn chưa trở về. Úc Bách mang theo con mèo vàng mà trong khoảng thời gian này vẫn luôn được anh trai chăm sóc dọn tới nhà của Trà Lê.
Ba tháng sau, Trà Lê vẫn chưa trở về.
Úc Bách tìm được việc làm tại một phòng làm việc truyện tranh, thành công có được công việc.
Bảy tháng sau, sinh nhật 21 tuổi của Úc Bách.
Mà con mèo vàng bởi vì quá mập bị Úc Bách cưỡng chế đưa nó đến học viện giảm béo.
Một năm năm tháng sau, Úc Bách tham dự một đám cưới.
Hắn đã gửi một phong bì lớn màu đỏ cho cặp đôi mới cưới, chúc mừng chấp sự 9527 cùng trợ lý đặc biệt của Úc Tùng đã kết hôn hôm nay.
Hai năm một tháng sau, khi Úc Bách đang làm việc, cảnh sát Chiêm bỗng nhiên tới thăm người lập kế hoạch truyện tranh nổi danh trong thành phố Noah này.
Cảnh sát Chiêm buồn rầu nói, con trai anh ta Chiêm Tinh muốn đăng ký thi đại học, anh ta hy vọng Chiêm Tinh học ngành kỹ thuật, Chiêm Tinh thì cứ đòi học truyện tranh, cậu ngày nào cũng lăn lộn trong nhà, tuyên bố mình đã xem hiện tượng thiên văn buổi tối, số mệnh đã chắc chắn phải trở thành một họa sĩ truyện tranh.
Ba năm rưỡi sau, Úc Bách thành lập phòng làm việc truyện tranh của riêng mình.
Họa sĩ truyện tranh mới nổi Chiêm Tinh đã ký thành công hợp đồng với phòng làm việc, cũng được sếp mua tặng mình một chiếc xe leo núi đổi số làm quà mừng, sếp còn viết lời chúc mừng trong thiệp là: Chúc mừng em, anh trai em và anh đều tự hào về em.
Hơn bốn năm sau, bất chợt có một đêm có mưa sao băng.
Sinh viên Chiêm Tinh ở thư viện vẽ tranh đến tận khuya mới rời đi, đang muốn lái xe về nhà, sao băng xẹt qua phía chân trời, một nam sinh quần áo lam lũ từ trên trời giáng xuống vừa úc rơi trên chiếc xe leo núi đổi số của cậu.
Nam sinh nhếch nhác nhưng rất ngầu ngồi trên chiếc xe bị đập lõm vào, lịch sự giới thiệu:
– Chào bạn, mình là nhân vật chính trong bộ truyện tranh vô hạn lưu “Con tàu từ bên ngoài”, nhưng mà bộ truyện này đột nhiên dừng cập nhật, mình bị thất nghiệp mất rồi. Nơi này là chỗ nào vậy?
Chiêm Tinh hít sâu một hơi: Anh đền xe cho tôi đi.
Trong vùng đất hỗn độn.
Không biết qua bao lâu Trà Lê còn đang không ngừng tìm kiếm đường về nhà, chỉ là trước sau anh không tìm được cánh cửa trở về thành phố Noah.
Những thứ trong ba lô của anh càng ngày càng ít đi, anh đã mở ra rất nhiều cánh cửa, gặp quái vật từ các thế giới khác nhau, thậm chí còn gặp một vài người tốt và xấu, một số người tốt bụng đã cố gắng thuyết phục anh ở lại thế giới hiện tại, đừng tiếp tục mạo hiểm nữa, nhưng anh không dừng lại.
Có người đã nói ở nhà chờ anh.
Mà anh đã hứa sẽ về nhanh thôi.
Ngày hôm nay, trong bóng tối, Trà Lê đang nghỉ ngơi, đột nhiên anh bị ánh sáng đã tắt từ lâu chiếu tới khiến đôi mắt anh lóa mắt.
Anh mở mắt ra, nhìn thấy một ngôi sao đang lơ lửng trước mặt, anh ngạc nhiên đưa tay đón lấy ngôi sao sáng đó.
Nó từ đâu tới đây vậy? Nó cũng giống như mình bị lạc đường phải không?
Ngôi sao kia tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt, sáng chói và lộng lẫy, rất đẹp.
Trà Lê cầm nó trong tay, cẩn thận xem xét, dần dần anh phát hiện ra ngôi sao này chính là một bông hoa diên vĩ đang tỏa sáng.
Lại một ngôi sao khác bay tới, anh lại bắt được nó, nó giống như ngôi sao đầu tiên, lộng lẫy màu tím nhạt, một ngôi sao hoa diên vĩ.
Trà Lê ý thức được gì đó, anh nhìn về hướng ngôi sao diên vĩ bay tới, nơi bóng tối có những ánh sáng lẻ loi nhấp nháy.
Anh đứng dậy, chạy về hướng đó, ngôi sao càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Trong vùng hỗn độn này, các ngôi sao tỏa sáng,
Mà những ngôi sao hoa diên vĩ tụ lại với nhau, như dòng sông sao chảy từ phương xa về.
Trà Lê chạy theo ngân hà để tìm kiếm ngọn nguồn.
Ở cuối ngân hà, anh tìm thấy một cánh cửa hé mở, ngôi sao diên vĩ đang tiến vào từ khe hở của cánh cửa đó.
Anh chậm rãi bước đến cửa, nhìn ra ngoài, đây là nhà của anh, trước mặt anh là khu vườn nhỏ của anh, nhưng khu vườn này đã được mở rộng rất nhiều lần, ban đầu ngoài cửa chỉ trồng hai mảnh, cánh đồng hoa nhỏ bây giờ đầy hoa diên vĩ bao quanh ngôi nhà gỗ, trải dài dọc theo con đường tiến sâu hơn vào thành phố.
Khi Trà Lê bước ra khỏi cửa, đôi chân của anh trở lại hình dạng vật chất, rồi đến bàn tay, rồi đến cơ thể, và cuối cùng toàn bộ cơ thể anh từ hình dạng người giấy trở lại hình dạng Trà Lê hoàn chỉnh.
Anh phát hiện cánh cửa này nằm cạnh cánh đồng hoa, đối diện với cửa ra vào và cửa sổ nhà anh, nếu anh trở về, người trong nhà sẽ nhìn thấy anh ngay.
Trà Lê tắm mình dưới ánh mặt trời, cảm giác không thể tưởng tượng khi một lần nữa chạm vào ánh mặt trời.
Anh nghe thấy tiếng động gì đó, đi ngang qua cánh đồng hoa, đi đến đầu bên kia của ngôi nhà gỗ, có một người đàn ông đội mũ rơm, đeo găng tay cao su, ống quần xắn cao, đang tưới hoa diên vĩ. Chiếc giỏ bên cạnh là những cánh hoa diên vĩ mới hái, hắn dùng chúng làm đường dẫn Trà Lê về nhà.
– Này. – Trà Lê biết hắn là ai, không dám gọi tên của hắn, chỉ sợ cái tên kia vừa thốt ra thì phát hiện đây chỉ là một giấc mộng rách nát, anh hỏi, – Anh là ai? Vì sao lại trồng nhiều hoa ở nhà em thế?
Động tác tưới hoa của người kia khựng lại, đờ đẫn quay đầu lại nhìn, lộ ra khuôn mặt của Úc Bách.
Trà Lê nắm lấy dây đeo vai của chiếc túi đeo chéo, hô hấp trở nên dồn dập.
Úc Bách đứng ở trong vườn hoa, ngơ ngẩn nhìn Trà Lê, trong mắt rưng rưng nước mắt. Hắn tháo găng tay xuống ném sang một bên, sải bước thật nhanh về phía Trà Lê.
Trà Lê như ở trong mộng, anh nhớ mình đã lâu rồi không sử dụng siêu năng lực, lập tức mở ra giao diện thông tin của Úc Bách.
Úc Bách đi tới trước mặt anh, nắm lấy tay anh, hai mắt đỏ hoe nhìn anh.
– … – Trà Lê khó tin nổi hỏi, – Sao mà anh đã 25 tuổi rồi thế?
Úc Bách rơi nước mắt, rồi lại nở nụ cười, ánh mắt và nụ cười của hắn so với lúc hai mươi tuổi điềm đạm chín chắn hơn rất nhiều, trong đó vẫn là sự dịu dàng mà Trà Lê quen thuộc nhất.
Thời gian ở giữa chiều không gian gần như bị đóng băng, hoàn toàn không đồng bộ với thành phố của Noah.
Trà Lê vẫn là dáng vẻ lúc họ chia tay, mà Úc Bách đã đợi anh 5 năm.
Hơi nóng từ lòng bàn tay Úc Bách truyền sang Trà Lê đang cầm tay hắn, cảm xúc chân thật, làm Trà Lê tin rằng mình đã thật sự về tới nhà, về tới bên cạnh Úc Bách.
Anh nhào vào lòng Úc Bách.
Cánh cửa không gian phía sau họ từ từ đóng lại, biến thành những mảnh sao bụi nhỏ, rải rác trong không khí, luồng không khí từ cửa không gian mang theo một cơn gió mạnh, hoa diên vĩ trong giỏ bị gió thổi tung lên, giống như những con bướm bay múa tứ tán.
Trong cơn mưa hoa diên vĩ này, Úc Bách và Trà Lê ôm chặt lấy nhau.
Trong hộp hệ điều hành phía trên họ, một cặp trái tim đang đập và lồng vào nhau mãi mãi.
Hết chương 74 – Hoàn.