Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 76




Ngày thứ năm sau khi trở về thành phố Noah, Trà Lê hoàn toàn thích nghi với trạng thái không phải người giấy, Úc Bách hi vọng anh có thể nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, mà bản thân Úc Bách cũng không muốn đi làm chút nào, nếu như Trà Lê không phản đối, hắn cho rằng tiếp tục đóng cửa ở trong nhà cả sống như thế này một tháng nữa cũng rất tốt. Về phần truyện tranh, họa sĩ truyện tranh, IP, nền tảng, đối tác xuất bản, tất cả đều đi SPA hết đi!

So với Trà Lê, thành phần “yêu” trong cấu trúc não của Úc Bách quả thực quá cao, thành phần cao thứ hai là “làm tình”.

Mà Trà Lê yêu thích nhất luôn là công việc!

Cảnh sát Trà Lê rất nhớ công việc của mình và cũng muốn được đi làm cho nên nhất quyết muốn quay lại làm việc.

Lúc hai người thảo luận việc này là buổi sáng khi vừa thức dậy, thảo luận được vài câu, Úc Bách không thuyết phục được Trà Lê thì không nói lời nào, ra khỏi giường đi toilet. Mấy ngày qua hai người ở nhà đều rất tuỳ ý, gần như không rời khỏi giường, giống như hai động vật nhỏ đang trong thời kỳ giao phối, quần áo cũng không mặc. Úc Bách trầ.n truồng đi ra khỏi phòng tắm, lại đi rót nước uống, đôi tai chó chăn cừu Đức thõng cụp xuống, cái đuôi to cũng rũ oặt xuống, hết sức phiền muộn.

– Úc Bách ơi, – Trà Lê ngồi bên giường ngoắc tay với Úc Bách, nói, – Anh tới đây cho em.

Cái đuôi của Úc Bách lắc lắc, đi tới bên giường ngồi xuống, Trà Lê chuyển đến ngồi trên đùi hắn, đôi tai chó chăn cừu của Úc Bach dựng lên, cho rằng thời gian ăn thịt đã đến.

– Không phải, không có thịt đâu. – Trà Lê ngăn hắn, nói, – Em muốn đi làm lắm!

Úc Bách nói:

– Đợi mấy ngày nữa đi.

Trà Lê nói:

– Hôm nay luôn cơ, hôm nay thứ Hai rồi.

Úc Bách bắt đầu gian lận, dùng thủ đoạn nào đó ép Trà Lê ở nhà chơi với mình thêm một ngày nữa.

– Anh đã ba mươi rồi đấy, – Trà Lê túm lấy tai hắn, nói, – Anh có thể trưởng thành hơn được không? Anh cứ như này, anh cứ còn như vậy, em sẽ yêu cầu được làm top!

Úc Bách: – …

Cảnh sát Trà Lê “xa cách” thành phố Noah năm năm ròng rã đã quay trở lại Sở cảnh sát khu phố Bago.

Lo lắng cho anh lâu rồi không lái xe sẽ xảy ra chuyện, lái xe vào giờ cao điểm buổi sáng sẽ không an toàn, Úc Bách vẫn nhất quyết đòi đưa anh đi làm.

Trà Lê mặc bộ chế phục đã lâu không mặc, trên đường đi anh còn cẩn thận nhìn vào gương kiểm tra xem mũ mình có đội lệch không, cổ áo có chỉnh tề không…

Năm năm, thời đại thay đổi rồi! Liệu anh còn công việc ở đó, liệu anh có thể làm tốt công việc ở sở cảnh sát nữa không?

Nếu như các đồng nghiệp không nhận ra anh thì phải làm sao?

Úc Bách chấp nhận sự thật kỳ nghỉ đã kết thúc, không chỉ để giải tỏa căng thẳng cho Trà Lê, mà còn vì một số việc đã đến thời điểm thích hợp, hắn lặng lẽ nhìn anh vài lần, cuối cùng quyết định mở miệng.

– Đợi buổi tối tan làm anh tới đón em, rồi chúng mình đi nhà anh ăn cơm, có được không? – Hắn hỏi Trà Lê, – Người nhà anh vẫn luôn muốn gặp em.

– Được, được ạ. – Trà Lê tất nhiên không có lý do gì từ chối, đồng ý ngay tức khắc, nói, – Em còn nhớ trước đây anh hay mang món điểm tâm trong nhà làm cho em ăn, đầu bếp nhà anh làm rất đỉnh.

Trước đó anh cũng chỉ gặp nhóm chấp sự nam cùng với Úc Tùng, nhưng gặp Úc Tùng cũng không phải cuộc gặp mặt chính thức, nhưng anh dường như hồi hộp hơn so với vừa rồi, Úc Bách hỏi:

– Em hồi hộp lắm à?

Lời mời của Úc Bách đã phản tác dụng, bên cạnh Trà Lê là một mũi tên nhỏ có dòng chữ “hồi hộp gấp đôi!

Trà Lê cũng nhìn thấy, lập tức giật lấy cái nhãn kia xé làm đôi rồi ném đi, nó tự nhiên biến mất.

Anh đưa ra lời giải thích đầy tính tự tôn:

– Nhân viên cảnh sát bình thường đến nhà tổng thư ký ăn cơm, hồi hộp là bình thường.

Úc Bách nói:

– Nhiệm kỳ của anh ấy đã hết rồi năm ngoài đã không còn là tổng thư ký nữa.

Trà Lê phối hợp nói:

– Thế à? Thế tốt quá, giờ em hết hồi hộp rồi.

Úc Bách nói:

– Năm ngoái anh ấy trúng cử Phó tổng thị trưởng.

Trà Lê: – …

Úc Bách biết anh hồi hộp cũng không phải bởi chức vụ của anh trai mình, nói lời này cũng chỉ trêu anh mà thôi.

Hắn lại nhắc nhở anh:

– Người nhà anh rất hoà đồng thân thiết, chỉ là nhiệt tình…quá mức mà thôi.

Trà Lê hít một hơi thật sâu, nói:

– Không sao, em cũng là người rất nhiệt tình.

Úc Bách đưa anh đến cổng sở công an phân khu, nhìn anh đi vào rồi mới ủ rũ đi đến chỗ làm việc của mình.

Mọi lo lắng trên đường của Trà Lê đều hoàn toàn không cần thiết.

Chỗ làm việc của anh vẫn để đó, các đồng nghiệp đều đang đợi anh trở về, vừa nhìn thấy anh, mọi người đều vô cùng nhiệt tình, từng người một đều ôm lấy anh, bao gồm cả những đồng nghiệp ở ban khác biết anh nữa.

Mới đầu anh không hiểu rất lúng túng, sau đó mới biết được, phía chính phủ đã tuyên bố về việc anh vắng mặt năm năm là do anh được lựa chọn tham gia một dự án nghiên cứu khoa học vũ trụ có ý nghĩa vượt thời đại, có mức độ nguy hiểm cực kỳ lớn, anh đi làm tình nguyện viên nghiên cứu khoa học, hiến hết mình 5 năm tuổi trẻ của mình cho sự khám phá vĩ đại của nhân loại.

Trà Lê: A…Thế à?

Nhưng nghĩ kỹ lại, sự thật cũng đúng là thế, chỉ là trong lòng anh biết rõ, động cơ đi làm tình nguyện viên của mình cũng không phải vô tư như vậy. Khi nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ đồng nghiệp, Trà Lê có chút xấu hổ, trong lòng nghĩ, sau này mình càng phải tận tâm về công việc hơn mới được.

Cả một ngày, nơi làm việc của anh thường xuyên có khách đến thăm, đồng nghiệp từ nhiều phòng ban khác nhau đến gặp anh, bày tỏ sự mong mỏi, quan tâm đến tình trạng thể chất của anh và chào đón anh trở lại làm việc.

Còn có cả đồng nghiệp ở sở tuyên truyền cảnh sát đã đến hẹn anh và muốn phỏng vấn riêng anh, cái này anh thật sự không làm được.

Thử nghĩ chút mà xem, đến lúc đó đối phương hỏi anh, bên trong vũ trụ thế giới có thứ gì mà nơi chúng ta không có không? Nếu anh trả lời, thì có nước sốt latte, ô long vỏ cam và bánh trung thu hương thịt nướng Zibo…thế thì không ổn mất.

Ngay lúc anh đang đau đầu nghĩ cách để từ chối lịch sự thì tổ trưởng tổ trọng án thông báo họp với các tổ viên, anh mới mượn cơ hội này mà tạm biệt phóng viên, trốn mất.

Nhân sự bên trong tổ trọng án có một số biến động.

Bởi vì kinh tế phát triển, phương tiện ngày càng gia tăng, bộ phận điều hành giao thông có nhiệm vụ nặng nề, cựu tổ trưởng tổ trọng án phù hợp hơn về mọi mặt đã được chuyển về đội cảnh sát giao thông, mà cảnh sát Chiêm cộng sự của Trà Lê thuận lợi thăng chức làm tân tổ trưởng tổ trọng án.

Ngoài ra trong tổ còn có hai khuôn mặt mới, họ là những sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi đã thực tập trong 5 năm qua và cuối cùng đã trở thành cảnh sát chính thức.

Trước đó trừ Trà Lê và Úc Bách ra, trong tổ còn có một đôi nữ cảnh sát công khai yêu đương công sở, bước vào phòng họp, Trà Lê nhìn thấy họ ngồi với nhau, còn chú ý tới trên tay họ còn đeo nhẫn cưới cặp.

Tổ trưởng Chiêm nhìn thấy cộng sự Trà Lê đã về đơn vị, mừng rỡ vô cùng, đây là cuộc họp đặc biệt tổ chức để mọi người trong tổ chào đón Trà Lê, cũng giới thiệu cho anh về tình hình trị an trước mắt của thành phố Noah.

Tình hình an ninh chung ở thành phố Noah vẫn rất tốt, người dân sống và làm việc yên bình, đêm không cần đóng cửa, nhưng tình hình cảnh sát đã có những thay đổi mới.

Cảnh sát Chiêm nói:

– Với sự phát triển không ngừng của các thành phố, gần đây đã xuất hiện một số loại tội phạm mới.

Anh ta ra hiệu cho Trà Lê nhìn lên màn hình hội nghị, trên đó hiển thị một vụ án, đó là một loại hình tội phạm mà Trà Lê trước đây chưa bao giờ nghe nói đến, tất cả đều xảy ra trong 5 năm qua, thủ đoạn phạm tội tinh vi, ảnh hưởng đối với xã hội rất tệ!

Cảnh sát Trà Lê xem những vụ án này, nghe các đồng nghiệp lần lượt giới thiệu.

Đối với người đã rời khỏi nơi này năm năm, không thể nghi ngờ đây chắc chắn là một thử thách mới đối với anh. Nưng Trà Lê không hề thấy sợ hãi, anh yêu công việc từ tận đáy lòng, luôn tự tin rằng mình sẽ có thể vượt qua những khó khăn mới trong công việc.

Buổi chiều tan làm, Úc Bách tới đón Trà Lê về nhà, là muốn về nhà của hắn ở số 88 đường Thích Phong.

Hắn hỏi Trà Lê:

– Ngày đầu tiên đi làm em thấy sao?

Trà Lê kể về cảm giác cảm động và xấu hổ của mình khi được các đồng nghiệp hoan nghênh, còn nhắc tới loại hình phạm tội mới.

Úc Bách không còn là thân phận cảnh sát thực tập, cho nên hoàn toàn không rõ những tình huống này, nghe thế rất ngạc nhiên, nói:

– Lại có vụ án buôn lậu *** à?

Trà Lê giải thích, Úc Bách đã hiểu ra, lần này thứ buôn lậu bị liệt vào hàng cấm là chất tẩy rửa.

– Để xem em sẽ bắt tất cả những kẻ xấu này! Trả lại các tác phẩm nghệ thuật mất nước cho người dân! – Trà Lê xoa xoa tay.

– … – Úc Bách tán đồng, – Đúng là một tội ác kinh người.

Đến bên ngoài cửa nhà Úc Bách, Úc Bách hiện không sống trong nhà nữa, cho nên hoàn toàn không biết mọi người trong nhà chuẩn bị đón Trà Lê như thế nào.

Lần này hắn đã cảnh báo trước với gia đình mình, bảo người trong nhà đừng làm gì khoa trương quá mức, không cần biểu ngữ như chào hỏi gì cả, không cần thiết! Để thuyết phục họ, Úc Bách cũng đưa ra một lời giải thích không cần thiết với lý do chính đáng: Phấn vàng trong pháo hoa chúc mừng dính vào người mấy ngày cũng không thể rửa sạch, biểu ngữ thì giống như công ty chào đón lãnh đạo đến kiểm tra, dù thế nào hai thứ này tuyệt đối không được làm.

Chẳng qua, hắn cũng đã dự đoán được với sự nhiệt tình như lửa của người nhà mình, chắc chắn sẽ là một vài chuyện không ngờ tới.

Trà Lê được Úc Bách nhắc nhở, hai người nắm tay nhau đẩy cửa ra, không hẹn mà cùng nhắm mắt lại, đề phòng bị phấn vàng rơi vào mắt.

Có vẻ như người trong nhà đã tiếp thu đề nghị của Úc Bách, phương thức tiếp đón đã đổi thành tung rải cánh hoa, hai người đều bị phủ cánh hoa hồng, trước cổng trải một tấm thảm đỏ, nhìn kỹ thì thấy thảm được thêu hoa văn cành cây bách và hoa lê đan xen.

Cuối tấm thảm, bố Úc Bách mặc âu phục, mẹ mặc váy dạ hội, đôi vợ chồng đã ngoài năm mươi mà vẫn yêu đương như ngày nào, nắm tay, ăn mặc chỉnh tề đón người yêu được con trai út của họ đưa về nhà.

Trà Lê rất hồi hộp, Úc Bách đang thở phào nhẹ nhõm, còn may là không giương biểu ngữ, vừa lúc bố anh tự tin vỗ tay một cái, tám chấp sự anh tuấn đợi ở cổng đều lấy ra chiếc điều khiển từ xa cầm tay của mình.

Úc Bách và Trà Lê: –??

Hai vị phụ huynh đi tới ra hiệu cho bọn họ quay người nhìn ra ngoài cửa, hai người lơ ngơ nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài trong màn đêm, ngôi sao trên trời đột nhiên chuyển động.

Úc Bách và Trà Lê: –!!

Trà Lê hoảng sợ nhìn Úc Bách, chuyện gì vậy? “Con tàu từ bên ngoài” không phải đã ngừng cập nhật sao? Tại sao các ngôi sao vẫn như thế này? Ai đang điều hành tất cả những thứ này?

Những ngôi sao kia nhanh chóng chuyển động, ở trong trời đêm tạo thành hàng chữ “Chào mừng cảnh sát Trà Lê”.

… A không phải ngôi sao, đó là màn trình diễn đội hình máy bay không người lái.

Cha mẹ Úc Bách và các chấp sự cùng nhau vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Úc Bách đỡ trán, giả như không thấy gì hết, nói không muốn biểu ngữ, kết quả sao lại làm ra biểu ngữ Cyber?

Lúc này, đội hình máy bay không người lái nhanh chóng thay đổi đội hình, hai chữ cuối cùng “cảnh sát” trở thành “về nhà”. Úc Bách rất nhanh phát hiện, Trà Lê lại rất cảm động, nước mắt rưng rưng rơi xuống.

– Con có thích không? – Mẹ Úc Bách đi tới nắm tay Trà Lê, mỉm cười nhìn anh.

Trà Lê vẫn còn đang trong cảm xúc cảm động, được trưởng bối đối xử thân thiết như thế, anh vừa hồi hộp vừa lúng túng không biết nên nói gì, lắp bắp:

– À….giờ…giờ đã làm lớn như thế rồi, nếu lúc bọn con kết hôn, mọi người sẽ làm gì ạ?

Mọi người: – …

Úc Bách trong nháy mắt mặt đỏ tới tận mang tai, trên đầu như có người đặt một động cơ hơi nước vô hình lên, bốc lên khói trắng.

Trà Lê: Mình vừa nói gì thế, mình là ai, mình đang ở đâu…

Bố Úc Bách vừa ngạc nhiên vừa mừng như điên đụng cùi chỏ vào con trai út, nói:

– Hai con đã quyết định kết hôn rồi à?

Úc Bách chưa kịp trả lời thì mẹ hắn đã nhanh chóng lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi điện cho người thân và bạn bè.

Người thân và bạn bè:

– A lô, tôi đang đi dạo phố, đang tính mua váy…

Mẹ Úc Bách nói:

– Này, Úc Bách nhà chúng tôi sắp kết hôn rồi đó.

Trà Lê và Úc Bách đều nhìn thấy một dòng chữ không nói nên lời của người thân và bạn bè phát ra từ ống nghe của bà: – …

Các chấp sự càng vui mừng hơn, bắt đầu vây quanh bố của Úc Bách đòi phong bì đỏ. Một bên dám đòi, một bên hồ hởi cho.

Úc Bách và Trà Lê nhất thời ngơ ngác, Úc Bách thấp giọng hỏi:

– Em quyết định…muốn kết hôn với anh rồi à?

Trà Lê muốn nói rằng em chỉ nói đùa để náo nhiệt lên mà thôi, nhưng sau khi nghĩ lại, anh vẫn nói:

– Đúng ạ, đây là chuyện đương nhiên mà phải không? Em cho là chúng ta đã thống nhất từ trước rồi, chờ em trở về là kết hôn.

Úc Bách lại đỏ mặt, hai người lại nắm tay nhau, biến thành hai nhân vật nhỏ Chibi má đỏ phiên bản Q.

Bữa cơm tối nay vốn dĩ đã chuẩn bị rất thịnh soạn phong phú, bởi có thêm chuyện vui nên nhà bếp lại chuẩn bị thêm mấy món ăn và món điểm tâm có màu sắc phong phú.

9527 đã kết hôn nói với Trà Lê:

– Em đừng căng thẳng, kết hôn là một chuyện rất vui vẻ hạnh phúc.

Trà Lê đáp lại:

– Em cũng nghĩ thế.

Các chấp sự lại ca hát nhảy múa ở không gian trống cạnh bàn ăn, bố mẹ Úc Bách cũng đứng dậy nắm tay nhau múa thành vòng tròn.

Phó thị trưởng Úc Tùng bây giờ càng bận rộn hơn, biết tối nay trong nhà có kế hoạch, anh bèn tranh thủ thời gian rảnh chạy về nhà tham gia bữa tiệc, vừa đi vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, thế là cũng cởi áo khoác ra gia nhập vào đoàn đội ca hát nhảy múa, còn kéo em trai và Trà Lê vào cùng. Trà Lê không biết khiêu vũ, nhưng năng lực học tập và phối hợp tay chân của anh cực kỳ tốt, được Úc Tùng dạy nhảy một chút, hai ba lần là nhảy được.

Đến cuối cùng, một chấp sự đưa kèn clarinet lên, cầm lấy, suy nghĩ một chút rồi chơi bài “Ánh trăng”, bầu không khí từ sôi động nóng bỏng chuyển sang yên tĩnh và lãng mạn.

Sau buổi chào đón ấm cúng, cả gia đình bắt đầu dùng bữa cùng nhau.

Bố của Úc Bách bưng rượu lên, phát biểu cảm tưởng rất cảm động, chủ yếu là hy vọng Úc Bách cùng Trà Lê có thể cuộc sống vui vẻ, cả đời hạnh phúc không lo.

Mẹ thì cầm tay Úc Bách hai mắt đẫm lệ. Úc Bách cũng cảm động nước mắt rưng rưng, mà Trà Lê nhìn cũng rưng rưng nước mắt.

Úc Tùng nở nụ cười vui vẻ cầm máy ảnh chụp ảnh cho mọi người.

Trà Lê cúi người xuống nhặt cái nĩa anh không cẩn thận làm rơi, phát hiện bụng Úc Tùng đen sì, liền ngẩng lên nhìn anh.

Phó thị trưởng phong độ nhã nhặn lịch sự đang hăng hái lưu lại mỗi một tấm ảnh của từng người mà sau này sẽ trở thành hình tượng lịch sử đen tối của mọi người:

Ví dụ như Úc Bách chơi kèn clarinet xong thì vô thức liếc nhìn Trà Lê, ưỡn ngực, hóp bụng và n.âng mông lên.

Ví dụ như Trà Lê nhân lúc mọi người đang khiêu vũ nghe nhạc đã lén lút ăn một quả dâu tây.

Ví dụ như bố trong lúc phát biểu một bài cảm động thì có ngừng một giây, là bởi vì bố chú ý tới mẹ lại đeo nhầm hai chiếc hoa tai khác nhau.

Ví dụ như một cặp chấp sự mấy năm nay cứ náo loạn hết chia tay rồi lại làm lành và gần đây là đã chia tay khi phục vụ món ăn đi qua nhau, còn hung hăng gườm gườm nhìn nhau thì hiện tại đang lén lút hôn nhau ở đằng sau cây cột.

Ăn cơm xong, uống trà và bàn bạc việc kết hôn xong, Úc Bách và Trà Lê muốn đi về, người nhà tiễn cả hai ra tận cổng, mỗi người trong nhà đều ôm Trà Lê.

Úc Bách đứng ở bên cạnh chỉ khoanh tay mỉm cười.

Sau khi Trà Lê cuối cùng ôm Úc Tùng xong, anh quay người lại nhìn Úc Bách đầy mong đợi. Úc Bách thông qua ánh mắt phán đoán ý đồ của anh, liền dang rộng vòng tay, tự nhiên ôm lấy anh.

Trà Lê nói thầm vào tai hắn:

– Đây là cái ôm thứ 100 trong ngày hôm nay mà em nhận được, em cảm thấy em nhất định là người hạnh phúc nhất ở toàn vũ trụ này.

Mấy ngày sau, người lập kế hoạch truyện tranh nổi tiếng Úc Bách và cảnh sát Trà Lê được công chúng yêu mến đã tổ chức một đám cưới đơn giản và lãng mạn.

Trên công viên xanh hoá, vô số hoa diên vĩ trải dài cả một con đường hoa uốn lượn quanh hàng ghế của người thân và bạn bè, hai chú rể sẽ xuất phát từ hai đầu con đường hoa và gặp nhau ở điểm giữa dưới sự dõi theo của người thân, bạn bè.

– Con đường hoa này cũng dài quá đi. – Trà Lê nhẹ nhàng phàn nàn với người tổ chức đám cưới, – Sao lại làm dài như thế? Là hoa nhiều quá không dùng hết à?

Người tổ chức nói:

– Là dùng không hết thì đúng hơn. Mười mẫu ruộng hoa ở ngoại ô của ông xã anh sẽ được chuyển nhượng vào tháng sau. Đây là đang tận dụng hết mức luôn đấy.

Trà Lê nói:

– Nhưng mà tôi không muốn mất nhiều thời gian đi trên con đường hoa dài như này, chúng tôi xa cách nhau quá lâu rồi, tôi chỉ muốn nhanh kết hôn thôi.

Người tổ chức suy nghĩ nói:

– Anh có thể đi nhanh hơn, tôi đánh tiếng với người tổ chức bên kia luôn.

Tiếng nhạc hôn lễ vang lên, người chủ trì tuyên bố nghi thức bắt đầu.

Trà Lê ở đầu con đường hoa bên này làm động tác chuẩn bị, sau đó giống như mũi tên mà lao đi, sau lưng mang theo những cánh hoa bay tán loạn.

– Không phải, không phải nhanh như vậy đâu a a a!! – Ngay cả tiếng gọi của người tổ chức cũng không nhanh bằng tốc độ chạy của Trà Lê.

Nơi đầu con đường hoa ở đối diện, Úc Bách đang cố gắng bày ra dáng vẻ ưu nhã bước vào hôn nhân: – …

Trà Lê đã đến trước bục hoa trung tâm, còn đập tay với Chiêm Tinh một trong số các phù rể đang nhàm chán chơi điện thoại di động.

Một phù rể khác Úc Tùng giơ máy ảnh lên ghi lại khoảnh khắc này, lại dịch chuyển và chụp được em trai mình với mặt mũi đầy sự sụp đổ ở trên đường hoa.

Hơn một phút sau, Úc Bách thong thả đi đến, Trà Lê vui vẻ đưa tay ra cho hắn, hắn không còn cách nào khác đành đưa tay lên, trên đầu hiện lên đôi tai chó chăn cừu vui vẻ.

Hai người nắm tay nhau, Úc Bách nở nụ cười nhường quyền chủ động, được Trà Lê dắt đi đến trước quầy hoa.

Thự trưởng đi lên sân khấu làm chứng hôn cho họ, người thân và các đồng nghiệp ở bên dưới trao lời chúc phúc chân thành nhất cho họ.

Con mèo vàng mặc đồ vest có nơ bước thong thả đi tới, chú rể ôm nó lên, từ túi nhỏ trên cổ áo vest của nó lấy ra một đôi nhẫn cưới, trao nhẫn cho nhau và hôn nhau.

Trong tiếng hoan hô, theo đề nghị của Úc Tùng và Chiêm Tinh, Trà Lê bế ngang Úc Bách đang hoảng sợ lên, mỉm cười hạnh phúc về phía máy ảnh, để lại khoảnh khắc khó quên trong cuộc đời của hai người.

Chỉ có hai người mới nhìn thấy được bên trong khung hệ điều hành ——

Trà Lê: Em hạnh phúc lắm!

Úc Bách: Mau thả anh xuống!

Những thiên hà xa xôi, vũ trụ bao la và vô số khoảnh khắc khó quên tạo nên mọi thứ trong cuộc sống, những niềm vui nỗi buồn thực sự, yêu và được yêu, xây dựng nên một thế giới huy hoàng thuộc về chúng ta!

Hết chương 76