Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 77




Hôn lễ kết thúc, đêm tân hôn, cặp vợ chồng nam nam mới cưới quyết định tối nay sẽ thật vui vẻ và trải qua một đêm khó quên nhất trong cuộc đời.

Trà Lê đề nghị nói muốn thế này muốn thế kia, Úc Bách đồng ý vô điều kiện, nói em muốn thế nào anh cũng chiều hết.

Trong vườn hoa, trên sân thượng…thậm chí ngay cả con mèo vàng béo múp cũng được sử dụng như một phần của tình thú.

Úc Bách luôn trả lời là:

– Đương nhiên có thể, anh tuyệt đối không vấn đề.

Mãi cho đến khi Trà Lê nghĩ ra được một ý tưởng hão huyền:

– Em có thể một lần làm top được không?

Úc Bách lập tức sử dùng một phiếu phủ quyết.

Thành thực mà nói Trà Lê cũng không chấp nhất chuyện này, chỉ nhún vai nói:

– Ồ, thế thì chẳng có gì đáng nhớ cả, đó chỉ là một cuộc hôn nhân đơn giản thôi.

Úc Bách: – …

Trà Lê nhìn thấy đỉnh đầu Úc Bách mọc ra một đôi sừng thú ác ma màu đỏ.

Ngày hôm sau, Úc Bách hỏi:

– Em cảm giác thế nào? Có phải chỉ là một cuộc hôn nhân đơn giản thôi không?

Trà Lê do dự mãi nhưng cuối cùng vẫn đưa ra đánh giá một cách công bằng:

– Không ạ, em nghĩ em không bao giờ quên những gì đã xảy ra đêm qua.

Đúng như mong đợi của một người lập kế hoạch truyện tranh, thế mà hắn có thể nghĩ ra được cách kết hợp giữa vận dụng hợp lý hệ điều hành và tạo hình, mang đến cho đêm tân hôn một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ và hoang dã.

– Ai mà có thể quên được đuôi chó bị xxx chứ, – Trà Lê vừa đau khổ vừa vui vẻ nhớ lại chuyện đêm qua, chí ít anh đã làm chó săn quốc vương nhỏ Charlie nửa giờ, buồn bã nói, – Đó lại chính là đuôi của mình, về sau ngẫm lại thấy đáng sợ quá đi.

Úc Bách: – …

Trà Lê bỗng nhiên lại cảnh giác:

– Vì sao anh lại dùng ánh mắt kia nhìn em? Trên đầu anh lại có sừng thú dài à?

Úc Bách bản ác ma nói:

– Có lẽ em cũng có thể thử chiếc đuôi chó chăn cừu Đức, nó sẽ mang lại cảm giác an toàn và khác biệt hơn đấy.

Trà Lê nói:

– Em không muốn! Em không muốn nữa đâu!

Khi trang trí phòng cưới trước lễ cưới, dưới sự phản đối gay gắt của hai chú rể, rèm cửa ở nhà không bởi vì kết hôn mà đổi sang màu đỏ, mà vẫn sử dụng phong cách tươi mới, rèm cửa trang nhã với nền xanh nhạt và hồng nhạt –cảnh sát Trà Lê thích nhất là màu bánh macaron.

Mãi cho đến chiều tối, rèm cửa màu bánh macaron mới được kéo ra.

Trải qua một đêm tân hôn khó quên, cũng đã trải qua ngày đầu tiên khó quên của hôn nhân.

Ăn tối xong, hai người cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi, bắt đầu xem xét đám cưới lần này mình đã nhận được quà cưới gì, khi gửi thiệp mời cho người thân và bạn bè, họ đặc biệt nhấn mạnh sẽ không nhận bất kỳ hình thức phong bao lì xì nào, kể cả người thân cũng vậy. Đương nhiên vẫn có rất nhiều người thân và bạn bè đã chuẩn bị sẵn một số món quà nhỏ, rõ ràng không có giá trị gì mà chỉ là những lời chúc chân thành.

Trà Lê vừa bạo tay mở hộp quà vừa vui vẻ nói:

– Em siêu hóng luôn, rất muốn xem mọi người sẽ tặng quà tân hôn gì cho chúng ta…Chắc chắn sẽ không quá đắt, bạn bè người thân của em đều là cảnh sát, người nào cũng đều rất nghèo.

– … – Úc Bách giúp anh chất quà trước mặt và dọn rác đã được mở ra, nói, – Quà của đám đồng nghiệp phòng làm việc của anh cũng không xa xỉ đâu, bị anh nhìn thấy rồi, họ mua cho chúng ta…

– Cấm anh spoiler! – Trà Lê hét lên, – Để tự em xem đó là cái gì cơ.

Các đối tác của phòng làm việc truyện tranh và các nhân viên đã gửi một hộp quà lớn, trong đó có một số lượng lớn bao cao su có mùi vị quý hiếm cũng như nhiều loại đồ chơi tìn,h dục thú vị.

Úc Bách thật không hiểu nổi, rốt cuộc thì phòng làm việc của mình là cái dạng hình tượng gì đây? Những dự án hắn tham gia dẫn dắt và lên kế hoạch rõ ràng đều là tình yêu rất thuần khiết cơ mà.

– Họ có lòng và chu đáo quá – Trà Lê cầm những chiếc hộp nhỏ đó lên, bất ngờ là rất thích, nói, – Anh nhìn cái này đi, nó chứa nhựa cây bách và hương thơm cây bách tự nhiên, khi sử dụng, sẽ có cảm giác như đang ở Berlin cả trăm mẫu đất. Nghe có vẻ thú vị ghê, rất được đó.

– … – Úc Bách không biết đang đang nghĩ gì, trên má hiện lên hai quầng sáng màu vàng, hắn quyết định sẽ mời đồng nghiệp đi dự bữa tiệc buffet đắt tiền nhất thành phố mà họ đã muốn ăn từ lâu.

Trà Lê tiếp tục mở quà, phát hiện hộp quà của thự trưởng là một hộp nhỏ được gói rất đẹp, mở ra xem, là hai vé tắm suối nước nóng, vị trí suối nước nóng cách thành phố Noah gần ngàn cây số ở thành phố ven biển, hạn sử dụng cuối cùng là cuối tháng sau.

Anh và Úc Bách nhìn nhau, đều không nói nên lời, hiện lên trong đầu hình ảnh thự trưởng lục lọi hộp tủ và các ngăn kéo trong nhà, cuối cùng cũng tìm được hai phiếu quà ở một góc bụi bặm sắp hết hạn nếu không được tặng đi kịp thời.

Kế đó là mở hộp quà của cảnh sát Chiêm, cũng rất giống với hộp quà của thự trưởng, bên trong là hai tấm vé vào công viên trò chơi, vị trí cũng ở thành phố ven biển kia.

– Hả? – Trà Lê cảm thấy cứ sai sai thế nào ấy, cảnh sát Chiêm tuyệt đối không phải là người tinh tế lãng mạn, thắc mắc, – Họ đã bàn bạc với nhau à?

Mà các đồng nghiệp tổ trọng án thì tặng một hộp quà chung, gói rất đẹp, bên trong là hai thẻ tháng đi xe đạp chung ở thành phố ven biển kia, quét mã là dùng được, trị giá là 27.8 tệ.

Trà Lê: – …

Úc Bách dở khóc dở cười nói:

– Dù là anh có tiền và em cũng không để ý quà cáp, chúng ta cũng nói không nhận phong bì mừng, nhưng nhóm bạn bè người thân của em có phải là keo quá không, trừ cảnh sát Chiêm ra.

Trà Lê lại rất cảm động:

– Không phải vậy đâu, em hiểu họ, họ muốn hai ta đi hưởng tuần trăng mật đó.

Đồng nghiệp hỏi anh tuần trăng mật thế nào, anh nói không có kế hoạch gì, sau khi kết hôn sẽ quay lại làm việc, còn rất nhiều việc phải làm. Các đồng nghiệp khi đó cho biết họ mong anh có thể có một kỳ nghỉ trăng mật vui vẻ.

Úc Bách cảm thấy đây là một ý kiến ​​hay, nói:

– Thế thì chúng ta không nên phụ tấm lòng tốt của họ, thành phố ven biển được đấy, để anh đặt vé máy bay. Hoặc là em chọn chỗ khác cũng được, chúng ta có thể đi đến bất cứ nơi nào ở trên bản đồ thế giới, suối nước nóng cũng rất tốt, hay là núi tuyết cũng được, sa mạc ốc đảo, đồi núi cao nguyên gì đó, chỉ cần em muốn, anh đều muốn đi cùng em.

– … – Trà Lê nói, – Anh lại đang đọc kế hoạch đấu thầu cho em nghe phải không? Cảm giác như anh sắp lấy một sản phẩm ra cho em xem vậy đó.

Úc Bách bắt đầu vẫy đuôi, nói:

– Vậy em có đi không? Đi đi, chúng ta đi đi.

Thực ra Trà Lê đã dao động rồi, anh chưa từng đi chơi chỗ nào huống chi là đi du lịch xa, đương nhiên lần đi qua không gian kia đã đủ xa rồi. Anh muốn cùng Úc Bách ra ngoài chơi, suy nghĩ một chút nói:

– Để em suy nghĩ đã, đợi em sắp xếp bàn giao công việc xong đã rồi tính sau…Anh đừng vẫy đuôi nữa, giờ em nhìn thấy nó là vẫn sợ.

Úc Bách đành phải thu cái đuôi đuôi to lớn và mềm mại của mình lại.

Trà Lê lại tiếp tục hồi hộp mở các hộp quà khác ra, còn có rất nhiều quà của dân thành phố đã từng tiếp xúc phá án trước kia tặng anh, đa số là thiệp chúc mừng hoặc là bưu thiếp, chúc mừng cảnh sát Trà Lê tân hôn hạnh phúc.

Trà Lê rất cảm động, nói:

– Anh xem đây là công việc của em, nó ý nghĩa biết bao.

Úc Bách giúp anh xếp từng tấm thiệp chúc mừng đã đọc xong chuẩn bị cất vào két sắt, với Trà Lê mà nói đây mới là thứ quý giá nhất.

Cặp đôi nam sinh “yêu sớm” mà họ đã gặp trong vụ án Vị Bảo Biện, họ cùng tuổi với Chiêm Tinh, hiện cũng đã lên đại học và cùng đến một thành phố, là hẹn nhau hay là vô tình gặp nhau thì không biết, nhìn thiệp chúc mừng mà hai người đặc biệt gửi đến thì có vẻ như mối quan hệ đã được kết nối lại.

Người nổi tiếng trên mạng từng mắc chứng trầm cảm ánh nắng, bệnh tình đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, anh ta thay đổi nội dung các video của mình từ chuyến tham quan ẩm thực sang khám phá tâm linh, đồng thời chia sẻ chúng trên Internet với nhiều bạn bè mắc bệnh tương tự như mình, trải nghiệm và giúp đỡ lẫn nhau.

Ngoài ra còn có cặp hai chị gái kia nữa, hai chị sau những chuyện xảy ra cách đây 5 năm đã học được cách giao tiếp tốt hơn, vượt qua nỗi lo lắng do tuổi tác gây ra và trân trọng hiện tại cũng như những người thân yêu của mình hơn.

Cuối cùng, Trà Lê mở hộp quà có bề ngoài rất bình thường được gói bằng giấy da trâu và rất dễ bị bỏ sót ra.

– Đây là gì nhỉ? – Trà Lê bối rối nhìn bao bì bên ngoài của túi, rất ngạc nhiên khi thấy nhãn bên trong được dán trên túi giấy.

Anh đưa cho Úc Bách xem, trên đầu cả hai đều có vạch đen, chỉ thấy trên nhãn ghi: Chú ý! Đây là thiết bị liên lạc không gian (phiên bản beta nội bộ)!

Cả hai lập tức hiểu ra quà này đến từ đâu.

Ngoài một vật có hình dáng giống chiếc điện thoại di động, trong túi giấy nâu còn có một tấm thiệp: Chúc mừng tình nguyện viên Trà Lê tiên sinh tân hôn hạnh phúc. Ký tên: Toàn thể nghiên cứu viên – Viện nghiên cứu học học Đa chiều và Liên chiều của Thế giới.

– Em vẫn thích cái tên cũ của họ là “Viện nghiên cứu sinh vật đặc biệt” hơn. – Trà Lê nói, – Em cá là nghiên cứu viên của họ chắc chắn không thể nào đọc được cái tên của đơn vị mình đâu.

Úc Bách chớp chớp mắt, rõ ràng là đang giả vờ, khoa trương nói:

– Ôi chà, máy truyền tin không gian cơ à, nó là cái gì nhỉ? Làm người ta tò mò quá đi.

–? – Trà Lê mở máy kia lên, bên trong không có gì cả, chỉ có một dãy số lạ đang chờ gọi.

– Có phải là trêu đùa em không nhỉ? – Trà Lê nói, – Nếu em bấm vào nút gọi, liệu có phải em sẽ xuyên đến một thế giới khác không?

Anh thấy khẩn trưởng, một tay thao tác thứ đồ chơi kia, một tay thì giữ chặt lấy Úc Bách, nói:

– Nếu như xuyên qua thật, em cũng phải mang anh đi theo.

Úc Bách nắm chặt lấy tay anh, nói:

– Em đã lo lắng thế rồi, vì sao còn muốn ấn gọi số đó?

Trà Lê nói:

– Làm sao em có thể cưỡng lại không gọi được chứ? Đáng ghét thật, viện nghiên cứu này sao lại quá hiểu rõ lòng hiếu kỳ của em vậy chứ.

– …. – Úc Bách lộ vẻ mặt bất lực, cũng càng lúc càng không giấu được bí mật.

Trà Lê nhấn nút gọi, nhưng cảnh du hành thời gian dự kiến ​​​​không xuất hiện, mười giây sau, một người quen đã lâu không gặp sống ở thành phố Nại Lạc xuất hiện trên màn hình video được kết nối, chính là Lam Quân.

Trà Lê:

– …Chào anh.

Úc Bách nói:

– Đã lâu không gặp.

Lam Quân nhìn thấy hai người thì rất ngạc nhiên, nhưng lại dường như không hề bất ngờ, mỉm cười với họ.

Mấy ngày trước, một số tờ báo và tạp chí ở Nại Lạc đã đăng tin tức kết hôn của Trà Lê và Úc Bách trên những trang không gây chú ý, đối với những người dân khác mà nói họ chỉ là hai người xa lạ sắp kết hôn. Lam Quân thông minh vừa nhìn thấy ảnh chụp này là biết đây là tin tốt từ thành phố Noah bên ngoài.

– Chúc mừng hai em tân hôn hạnh phúc. – Đầu tiên Lam Quân chúc mừng hai người, còn nói, – Chúng tôi thường xuyên nói chuyện nhắc đến hai em, chúc hai em ở nơi xa luôn khoẻ mạnh và hạnh phúc.

Trà Lê còn đang ngỡ ngàng, Úc Bách đã rất bình tĩnh đáp:

– Cảm ơn anh, bọn em cũng thế.

Đến lúc này Trà Lê cũng đã hiểu ra, món quà nhìn như là của viện nghiên cứu này nhưng tám chín mươi phần trăm là Úc Bách chuẩn bị để gây bất ngờ cho mình.

Quả nhiên Úc Bách nói với Lam Quân:

– Bản quyền truyện tranh “Lạc lối ở Nại Lạc” hiện thuộc về công ty bọn em. Nếu có gì cần giúp đỡ thì em sẽ giúp hết mình.

Ở góc Lam Quân không nhìn thấy được Trà Lê véo tay Úc Bách, làm sao anh có thể làm ra được chuyện bất ngờ vui vẻ này! Sau này anh làm nhiều hơn nữa nhé!

Lam Quân chỉ cảm ơn chứ không nhờ giúp đỡ, sau đó lại hỏi Úc Bách một cách hứng thú:

– Gần đây em mới học loại nhạc cụ mới à? Năm nay anh vừa tiếp xúc với một loại nhạc cụ truyền thống tên là Sheng, rất thú vị.

Anh ấy vẫn như trước, hầu như không có gì thay đổi, tuyến thời gian của Nại Lạc cách thời gian Úc Bách và Trà Lê đến làm khách cũng chỉ vừa mới qua ba năm mà thôi.

Chờ anh ấy và Úc Bách nói xong chuyện về nhạc cụ, Trà Lê mới hỏi:

– Lam Quân, các anh gần đây khoẻ không?

Lam Quân trả lời:

– Bọn anh rất tốt. Nại Lạc cũng đang càng ngày càng trở nên tốt hơn…À, anh ấy tới rồi, anh ấy cũng có chuyện muốn nói với hai em này.

Hồng từ bên cạnh bước vào ống kính, Lam Quân nhường nửa chỗ ngồi, ở đó đã khuya, Hồng và Lam Quân mặc đồ ngủ giống nhau, Hồng bày tỏ lòng biết ơn đối với Úc Bách và Trà Lê, đặc biệt là đề cập đến những điều Úc Bách để lại, đó là một bài viết chứa đầy lý tưởng và trí tuệ cao cả cũng như chân lý của con người.

Anh ấy và Úc Bách nói chuyện, Trà Lê gác cằm lên vai Úc Bách, một hồi thì nhìn Hồng và Lam Quân, một hồi nhìn khuôn mặt Úc Bách, trong đầu tưởng tượng: Nếu như Úc Bách du hành tới một thế giới cần thiết lập trật tự mới, có lẽ hắn cũng sẽ trở thành một người như Lam Quân và Hồng.

– Nếu có cơ hội, bọn anh hoan nghênh hai em đến Nại Lạc, nếu được, còn muốn mời cảnh sát Trà Lê làm huấn luyện viên cho đội ngũ cảnh sát bọn anh.

Trà Lê tất nhiên rất sẵn lòng, bày tỏ nếu có cơ hội anh nhất định sẽ đi, cũng tranh thủ cơ hội ngượng ngùng và hiếu kỳ hỏi:

– Anh và Lam Quân đang sống bên nhau ạ?

Hồng cùng Lam Quân không trả lời, chỉ nhìn nhau và cùng nở nụ cười, nụ cười này và bộ đồ ngủ đôi đã trả lời câu hỏi này rồi.

Trà Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này, ánh trăng bạc từ trên trời đổ xuống bao trùm lên thành phố Noah.

Thời lượng cuộc gọi của phiên bản beta nội bộ của máy truyền tin bị giới hạn, tín hiệu bắt đầu đứt đoạn, không kịp chào tạm biệt thì đã tắt ngấm.

Trà Lê cũng không thấy buồn gì, biết bạn mình ở thế giới khác mọi chuyện đều tốt đẹp, đó là một chuyện tốt nhất.

Úc Bách thu dọn hộp quà tặng xong đi lấy bình rượu đỏ rồi đi đến sân thượng, Trà Lê đang ở sân thượng ngắm trăng và vuốt mèo.

Vầng trăng đã mọc hoàn toàn, mặt trăng của Nại Lạc dường như không khác gì thành phố Noah.

Úc Bách rót hai chén rượu, nâng chén nói:

– Chúc hai ta tân hôn hạnh phúc.

Trà Lê cũng nâng chén, nói:

– Chúc hai ta tân hôn hạnh phúc.

Trà Lê còn nói:

– Mỗi ngày em đều rất vui vẻ.

Úc Bách cười nói:

– Anh cũng thế.

Trăng sáng xa ngàn dặm, đom đóm đuổi bắt đùa giỡn giữa bụi cây.

Mặt hồ phía xa càng trở nên tĩnh lặng và hiền hòa.

Toàn văn hoàn.