Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 105




Chap 105

Đêm hôm khuya khoắt Trần Hựu Hàm dẫn người về nhà dĩ nhiên không phải chỉ để ngủ một giấc như vậy. Ngày hôm sau cả hai nằm lỳ đến tận xế chiều mới thức dậy, sau bữa cơm chiều đơn giản hắn liền lái xe đưa Diệp Khai đến tòa nhà mới của GC.

Tòa nhà GC nằm ở ven biển, là kiểu nhà kết hợp quy mô lớn, dưới sườn đồi là khu cao cấp của giới thượng lưu, biệt thự sân vườn đơn lập trên đồi cao hơn 300m so với mực nước biển, vừa nhìn qua cửa sổ liền có thể nhìn thấy mặt biển xanh và những bụi hoa thấp thoáng. Trên con đường ngoằn ngoèo vòng quanh khu biệt thự đến bãi cát là quán cà phê, nhà hàng và khách sạn cần đặt trước dành riêng cho chủ nhà có hộ khẩu nơi đây. Cách thức di chuyển nhanh và thuận tiện hơn chính là cáp treo. Quãng đường dài hơn 1km của cáp treo hướng thẳng về phía biển, những con sóng trắng bọt cùng với những gợn sóng xanh liên tục vỗ vào bờ, trên bãi cát là hàng dài những chiếc ghế dựa đủ mọi sắc màu và những đứa trẻ đang tung tăng nhặt vỏ sò, ở thời đại mà quảng cáo trong ngành ngày một phóng đại hơn như hiện nay, GC đã quay lại nguyên trạng, xứng với 1 câu thơ: "Hướng về phía biển cả, xuân về hoa nở*." ( thời cơ đã đến)

Chiếc xe lướt qua tấm biển quảng cáo to lớn, hàng thông liễu hai bên sườn núi biến thành ảo ảnh màu xanh lướt qua cửa sổ, Trần Hựu Hàm hạ kính xe, gió biển hòa cùng hơi ẩm của cỏ cây tràn vào trong khoang xe.

Diệp Khai biết tòa nhà này, đây chính là dự án đầu tiên mà Trần Hựu Hàm đích thân bắt tay vào sau một năm hắn nhậm chức chủ tịch tập đoàn thương mại GC, hiện giờ chính là thời điểm bắt đầu phiên giao dịch thứ 3, cũng chính là khu biệt thự dự lưu cuối cùng nằm trên núi. Mười năm trở lại đây, những khu dân cư đẹp đẽ ở Ninh Thị xuất hiện không ngừng, nhưng nơi này vẫn chưa từng bị lãng quên.

Mười phút sau, cuối cùng hắn cũng dừng lại ở trung tâm marketing. Diệp Khai tưởng hắn đến đây để khảo sát hạng mục, nhưng Trần Hựu Hàm lại không đến gặp bất kỳ nhân viên dưới trướng nào của hắn, như thể hắn chỉ là một vị khách bình thường ghé qua. Cô gái tiếp thị bất động sản nhiệt tình tiếp đón, bưng trà rót nước, cho họ xem mô hình, xem quy hoạch, xem nhà mẫu, cô nhiệt tình giải thích chi tiết, từng câu từng lời đều mở ra một giấc mộng tốt đẹp trong tương lai. Diệp Khai đoán rằng nơi này hẳn đều là nơi có doanh số bán hàng cao nhất, quả thực khiến người ta vừa nghe đã muốn trả tiền lấy nhà ngay tại chỗ.

Trần Hựu Hàm chẳng ừ hử gì, Diệp Khai hiểu rồi, hắn là đang kéo cậu đến làm "khách hàng bí ẩn".

Chỉ phần giới thiệu dự án thôi đã mất nửa tiếng đồng hồ, nữ nhân viên bán hàng nói đến sắp khô họng đến nơi, đúng lúc hỏi: "Trần tiên sinh và Diệp tiên sinh có muốn đi xem phòng mẫu không ạ?"

Diệp Khai quay đầu nhìn Trần Hựu Hàm, Trần Hựu Hàm nghe theo ý cậu: "Đi chứ?"

Chiếc xe điện chạy qua một đoạn đường dốc được xử lý rất đẹp và dừng lại trước một ngôi biệt thự màu trắng ở lưng chừng núi. Khu sân trước và sân sau đều rất rộng lớn, thiết kế ba tầng không giống nhau, diện tích mỗi tầng phải hơn 200 mét vuông. Mặt tường đã được xử lý một cách đặc biệt, có thể duy trì nguyên trạng sau nhiều năm bị xâm nhập bởi gió biển ẩm ướt.

Trần Hựu Hàm lấy trong hộp thuốc ra một điếu thuốc, nữ nhân viên bán hàng nhắc nhở đúng lúc: "Thật ngại quá, Trần tiên sinh. . .. Đây là khu vực cấm hút thuốc."

Hắn bật cười. "Được." Hắn cất bật lửa đi, dùng điếu thuốc chưa châm lửa chỉ vào cánh cổng sắt chạm trổ: "Ở đây có thể làm một bức tường hoa hồng không?"

Đến lúc này Diệp Khai mới thấy có gì đó không đúng, kinh ngạc nhìn hắn hỏi: "Anh muốn mua thật sao?"

Nhân viên bán hàng nghe xong mà mặt mũi tái xanh.

Trần Hựu Hàm kéo vai cậu qua, lịch lãm nói với nhân viên bán hàng: "Xin lỗi, nhờ cô tạm dừng chân ở đây." Bước chân của hắn men theo con đường rải sỏi trong sân để đi về phía tòa nhà.

"Anh vẫn còn nhớ rất rõ bản thảo thiết kế ở chỗ này, tổng cộng có tất cả 46 bản phác thảo, văn phòng thiết kế đến từ Israel, đó cũng là đoàn đội đã từng thiết kế Nhà hát Lớn. Nhà thiết kế là một lão già người Do Thái, anh vẫn còn nhớ tên lão ta, là Hudson, tính tình của lão rất quái dị, mà tính anh cũng chẳng tốt đẹp bao nhiêu, một năm hợp tác đó cả hai đều giày vò nhau đến phát điên. Lão nói, Vic à, cậu còn khó đối phó hơn cả chính quyền thành phố Ninh Thị.

Trần Hựu Hàm đẩy cửa kính cho cậu, không gian ở sảnh vào rất thoáng, cảm giác cứ như vừa bước vào một không gian nghệ thuật.

"Vì muốn thuyết phục lão ta mà anh đã nói," Trần Hựu Hàm quay đầu nhìn Diệp Khai, "Đây chính là ngôi nhà mà tôi chuẩn bị cho chính mình. Tôi hy vọng tôi và phu nhân của mình có thể thức dậy trong gió biển và ánh nắng mỗi ngày, người ấy sẽ mặc áo sơ mi của tôi, vắt nước cam cho tôi, tôi sẽ nướng bánh mì, phết mứt hoa quả cho người ấy, khi chúng tôi ngồi ăn sáng ngoài ban công, ánh nắng sẽ quyện với hương hoa. Tôi mong rằng không gian này sẽ mãi mãi có thể giữ lại được chỗ trống cho vẻ đẹp và sự mới mẻ, bất cứ khi nào, mỗi khi phu nhân của tôi có nảy sinh ý tưởng mới về cuộc sống, người ấy đều có thể được thỏa mãn chờ mong ở nơi này."

Bước chân chậm rãi đi lên theo cầu thang màu trắng hình vòng tròn, tất cả không gian đều cực kỳ thông suốt, ánh nắng ở đâu cũng là vật không có giá trị, nhưng ở nơi đây nó lại trở thành vật trang trí đắt giá nhất, khiến người động lòng nhất.

"Vào mùa đông, mặc dù Ninh Thị không lạnh, nhưng chúng tôi vẫn sẽ uống rượu và đọc sách cùng nhau trước lò sưởi. Cây cối cũng cần được lấp đầy mọi góc ngách trong sinh hoạt, bởi vì phu nhân của tôi có thể sẽ thích tự tay trồng một số loài hoa và cây ăn quả. Bể bơi cũng nhất định phải có, đặt ở nơi có thể ngắm hoàng hôn."

Cửa ban công lầu hai được đẩy ra, hồ bơi vô cực dài mười mét gợn sóng trong cơn gió nhè nhẹ.

"Hudson rất tự tin vào bản dự thảo cuối cùng của mình. Lão nói, Vic, tôi tin rằng sau khi cậu xem bản thiết kế này, cậu sẽ chỉ hận không thể kết hôn ngay ngày mai." Trần Hựu Hàm cười cười, "Đã 8 năm kể từ khi lão nói ra câu đó, 8 năm nay anh rất ít khi đến chỗ này, bởi dù anh có cố gắng thế nào đi chăng nữa, anh vẫn rất khó để có thể miêu tả ra chủ nhân tương lai của nó sẽ là người như thế nào. Bảo Bảo." Trần Hựu Hàm nhìn Diệp Khai chăm chú, "Trần phu nhân, không biết liệu em có thích không?"

Diệp Khai kinh ngạc hỏi: "Anh -- anh muốn chuyển nhà sao?"

Trần Hựu Hàm cúi đầu bật cười: "Anh có rất nhiều nhà, chỉ có nơi này là đã lưu lại suốt 8 năm. Thật ra thì lúc ấy anh chỉ muốn thuyết phục Hudson nên mới nói như thế, em biết mà, mấy người nước ngoài bọn họ rất dễ dính chiêu này, nhất là khi em sẵn lòng đưa cho họ không gian, trao cho họ một loại kỳ vọng và mỹ cảm hôn nhân, họ sẽ vì em mà dốc lòng làm việc. Nói dối mãi lại thành nghiêm túc. Người như anh mà nói muốn kết hôn sẽ khiến cho người khác cảm thấy rất khó tin, tất cả mọi người đều cho rằng anh đang lừa lão, chỉ có mình anh biết, anh tự lừa luôn cả mình. Và, anh không chuyển nhà -- Bảo Bảo,"

Ánh mắt của hắn gần như khiến cho Diệp Khai nghẹt thở, hắn dịu dàng cất lời trong tiếng gió biển, "-- anh là đang cầu hôn."

Hộp trang sức bằng nhung thiên nga mở ra trong lòng bàn tay hắn, ở giữa là một chiếc nhẫn kim cương kiểu nam nằm chính giữa.

Không có người quỳ một chân xuống, không có hoa, không có nến, không có pháo hoa, không có dấu vết của bất cứ sự chuẩn bị cầu kỳ từ trước nào. Trần Hựu Hàm chỉ là đứng rất gần Diệp Khai, dịu dàng nói: "Sapphire rất đẹp, nhưng nó chỉ có thể đeo trên ngón trỏ. Anh hi vọng mình có thể trở thành chiếc nhẫn mà em mang trên ngón út -- nơi nối liền với trái tim. Mấy trăm năm trước, thời điểm huy hoàng nhất của nó là ở trong hoàng thất, nhưng thời điểm đẹp đẽ nhất của nó lại là ngay bây giờ -- nếu như em bằng lòng chấp nhận nó."

Diệp Khai không tìm được giọng nói của mình, trái tim cậu ê ẩm nâng lên như thủy triều dưới ánh trăng.

"Nó là cùng một bộ sapphire, sapphire là tâm, nó là phụ. Thật sự rất khó tìm, chủ nhân cuối cùng của chiếc vương miện kia cũng giống như em từng nói, là người có được may mắn và hạnh phúc dài lâu như thiên trường địa cửu." Trần Hựu Hàm nhẹ giọng dỗ dành, "Em có thể cho anh một cơ hội để thiên trường địa cửu bên em không?"

Mọi tia sáng đẹp đẽ đều nhanh chóng nhạt màu đi ngay vào khoảnh khắc này, các giác quan cũng chỉ còn cảm nhận được màu trắng xám, Diệp Khai cảm thấy hơi thở của mình càng lúc càng nhẹ, cậu ngước mắt nhìn Trần Hựu Hàm, ánh mắt cũng rất nhẹ, gần như sợ mình sẽ đánh vỡ gì đó.

"Hựu Hàm ca ca." Giọng nói càng nhẹ hơn, như là đang nói mê.

"Anh đây." Trần Hựu Hàm đáp lại cậu.

"Đây là thật sao?" Diệp Khai thậm chí còn không biết mình đang nói gì, cậu đã hoàn toàn đánh mất lý trí, hoàn toàn dựa vào bản năng để hỏi thành lời: ". . . Thật sự có người có thể nhận được tất cả may mắn và ưu ái ư." Hốc mắt cậu đột nhiên nóng bừng lên.

Những nếu không phải là như vậy, làm sao cậu có thể an ổn mà đứng bên cạnh Trần Hựu Hàm ở nơi này, nghe hắn nói ra những lời kia, rồi lại đưa ra chiếc nhẫn thất lạc này?

Hết thảy mọi thứ đều là may mắn của cậu, may mắn từ ngày này sang ngày khác, biến thành một may mắn to lớn không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Khai chính là người tốt số nhất.

Trần Hựu Hàm lau đi khóe mắt ẩm ướt của cậu: "Đây sao có thể coi là may mắn? Em tốt đẹp như vậy, em xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời, anh chỉ là một thứ nhỏ bé nhất, tầm thường nhất, xấu nhất trong số đó.

Chiếc nhẫn được lấy ra, ở dưới ánh mặt trời, nó lóe lên gần như chói mắt, giống như ngọn núi tuyết đẹp nhất dưới ánh trăng đẹp nhất, khi vị lữ khách trên đồng cỏ nhìn thấy, sẽ cho rằng mình đã gặp phải một câu chuyện cổ tích. Sương sớm và sương đêm đều cẩn thận từng li từng tí với nó, mặc dù gió có mạnh thế nào thì vẫn đều bay vòng qua.

Kích thước vừa vặn.

Ngón tay cầm chiếc nhẫn thon dài hữu lực, phía trên có một lớp chai mỏng. Nó đã từng cầm lên cây bút máy đắt đỏ nhất, ký qua đủ loại hợp đồng tài chính khổng lồ, nó cũng từng run rẩy bán đi vật báu đắt giá, sang quý nhất trong đời hắn. Nó đã có vô số lần dùng ngôn ngữ cơ thể và quyết tâm cao nhất để quyết định sách lược, chống lại đám đông, nhưng ngay vào giây phút này, nó lại đang trắng bợt yếu ớt.

"Em yêu anh," Diệp Khai nhìn chăm chú đầu ngón tay mình, cuối cùng cũng tìm về giọng nói và sự kiên định của mình: "Em yêu anh Hựu Hàm ca ca, Trần Hựu Hàm."

Trần Hựu Hàm cuối cùng cũng nắm lấy tay cậu, dừng lại sự run rẩy từ đầu ngón tay và nhịp tim đập vội, kiên định mà đeo chiếc nhẫn lên -- ngón áp út của Diệp Khai, Diệp Khai của hắn.

"Anh cũng yêu em."

Lời tỏ tình sâu lắng trong gió biển, ở trong ngôi nhà chứa đựng huyễn tưởng về tương lai và tình yêu của hắn.

Bước chân của nữ nhân viên bán hàng dừng lại ở lối vào hành lang, ngược ánh sáng, cô nhìn thấy Trần tiên sinh và Diệp tiên sinh đang hôn nhau.

Ở ban công màu trắng, biển xanh lam, cùng với Juliet, loài hoa gần như là không tàn trong suốt cả một năm, vĩnh viễn đẹp bất bại như là ráng chiều xinh đẹp nhất.

Mãi cho đến khi Trần tiên sinh muốn đăng ký mua trọn tòa biệt thự vua kia, cô vẫn còn không kịp phản ứng, cũng kiên trì nói rằng ngôi biệt thự đó đã được đặt từ trước. Cuối cùng khi giám đốc hạng mục dẫn theo một đoàn quản lý cấp cao vội vàng chạy đến, giám đốc marketing vẫn luôn liều mạng nháy mắt ra hiệu với vô, cô mới nhận ra chữ ký tràn đầy năng lượng kia -- chỉ là lần này, bên cạnh nó có thêm một cái tên chưa từng xuất hiện.

"Diệp Khai"

Thì ra vị chủ nhân thần bí của căn biệt thự bí mật kia chính là Trần Hựu Hàm, bảo sao mà nó là nơi có tầm nhìn, vị trí, hướng tốt nhất, vậy mà lại bị bí mật lưu giữu lại. Nữ nhân viên bán hàng chóng mặt nghĩ. Mãi cho đến khi xe chạy xuống sườn núi, trước mắt cô vẫn hiện lên khung cảnh hai người họ ôm hôn.

Bàn tay đeo lên 2 chiếc nhẫn đẹp đến mức khiến người nhìn khó có thể làm lơ. Phẩm vị của Trần Hựu Hàm quá tốt, chiếc nhẫn được thiết kế thời trang và cứng cáp, làm trung hòa hơi thở lộng lẫy của sapphire. Diệp Khai nhớ tới 46 bản thảo thiết kế kia, hàm súc hỏi: "Anh đã mời ai thiết kế nhẫn vậy?"

Trần Hựu Hàm ngậm lấy điếu thuốc, cười đến là không đàng hoàng: "Ngại ghê, tốn những 60 bản thảo đấy."

Diệp Khai: ". . ."

Trần Hựu Hàm nhìn cậu: "Em có biết cầu hôn thành công có ý nghĩa gì không?"

Diệp Khai có chút mờ mịt, trái tim rung động vẫn còn hơi lỗi nhịp, cậu ngơ ngác hỏi: "Là sao?"

"Gọi ông xã."

__________________________

Mấy hôm nay mình bận quá nên mãi vẫn không hoàn được, còn có mấy chương là hoàn chính văn rồi. Đọc đến đây thấy rung động quá đi thôi.

Quá cần một THH trong đời, mà ngẫm lại mình không phải DK 😢.

À xong hôm trước đọc đâu đó có ai đó nói rằng drop bộ truyện này vì nhân vật giàu quá sang chảnh quá mà thấy buồn cười kinh khủng 😂 Trừi ưi mình thì lại làm vì những thứ đó chứ. Đang thất nghiệp nghèo muốn chớt luôn mà làm đc bộ truyện dào sang thấy như đc mở rộng tầm mắt, chú khỉ họ đỗ như mình thì biết bh đc trải nghiệm những khung cảnh này cơ chứ 😂. Với hôm nọ có nài review trên page cfs đọc cảm động lắm ấy. Mình cảm ơn thật nhiều vì các bạn đã bứng em nó đi ra ngoài nha. Hi vọng sau bộ này tác giả Tam Tam Nương sẽ nổi tiếng hơn ở VN một chút, bả đang ra 1 bộ tra công pha kè cũng hay lắm, mà chưa ra hết. Cũng mong có ai đó thầu bộ í.