Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 48




Chương 48:

Beta : drmesx_3

Làm loạn cả đêm, không ngủ được bao lâu thì mới rạng sáng Diệp Khai đã bị đau lưng mà tỉnh lại. Mặc dù ý thức như vừa bị quét sạch, thế nhưng đằng sau vẫn là khó chịu muốn chết. Trần Hựu Hàm vốn đã không dám ngủ đàng hoàng, vừa nghe thấy Diệp Khai có động tĩnh hắn cũng tỉnh lại theo.

"Khó chịu sao?" Hắn bật đèn ngủ, lấy tay che mắt Diệp Khai lại vì sợ cậu bị lóa mắt.

"Đau quá." Diệp Khai vốn đang nằm trên gối, thấy Trần Hựu Hàm tỉnh dậy liền nhào vào lồng ngực hắn như đứa nhỏ bị tủi thân, cậu đè nặng trên người hắn, nửa mê nửa tỉnh mà nũng nịu: "Đau chết đi được."

Trần Hựu Hàm sờ lên trán cậu, vẫn may là không phát sốt.

"Anh bôi thuốc cho em nhé?"

"Ừm."

Diệp Khai nhắm mắt lại, cảm thấy mình được cẩn thận đặt lại dưới ánh đèn vàng ấp áp, sau đó là động tĩnh Trần Hựu Hàm rời giường. Tiếng bước chân trên sàn nhà vang lên từ gần đến xa, xa rồi lại gần, Trần Hựu Hàm ngồi xuống bên giường: "Nằm sấp lại đi em."

"Em --" Diệp Khai bị vỗ đến mức hai mắt tối đen, cứ thế mà bật ra câu chửi thề, kêu to: "Đau quá đi!"

Trần Hựu Hàm cười đến mức không chịu được, hắn đè Diệp Khai xuống: "Em tự giác chút coi nào, em cứ thế này sao mà anh bôi thuốc được?"

"Đồ khốn kiếp," Diệp Khai nghiến răng nghiến lợi, "Bôi tí thuốc mà thôi, anh đừng có nói như quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ có được không?"

Thuốc mỡ mát lạnh được thoa trên đầu ngón tay, dần dần trở nên ấm áp. Cậu khẽ rít lên vì đau, bắp thịt cả người đều trở nên căng cứng. Trần Hựu Hàm nhíu mày lại, ánh mắt cũng tối sầm, mơ hồ mang theo ý cười mà nói: "Lúc này em dùng sức làm gì chứ."

"Anh cút." Diệp Khai vùi mình vào gối, mặt đỏ bừng.

Bôi thuốc xong cũng không đỡ hơn là bao, Diệp Khai vẫn không ngủ được, cậu nằm sấp để Trần Hựu Hàm ôm vào lòng. Hai người đều rất mệt, thế nhưng không hiểu sao cả hai cứ cố gắng nói chuyện câu được câu không với nhau.

"Liệu ngày mai em có phát sốt lên không?" Diệp Khai buồn lo vô cớ.

"Sao anh cứ cảm thấy em là đang sỉ nhục anh nhỉ?"

"Ồ -- em quên mất anh thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú ấy mà." Cậu dài giọng mà nói, nghe có vẻ âm dương quái khí, nhưng cũng có chút đáng yêu.

Cuộc trò chuyện này đến đây là tàn rồi. Trần Hựu Hàm không hiểu sao lại có chút hối hận, thấy Diệp Khai mãi vẫn không có động tĩnh gì, hắn hôn lên tai cậu một cái: "Ngủ rồi sao? Hay là giận? Hay em ghen rồi?"

"Em ngủ rồi." Giọng cậu uể oải, sau đó lại phì cười, "Ghen với mấy cái đó thì chán chết mất, cũng có phải anh nɠɵạı ŧìиɦ đâu."

"Anh sẽ không nɠɵạı ŧìиɦ."

"Em biết."

"Em tự tin quá nhỉ tiểu thiếu gia."

"Có đối tượng như em rồi thì còn ai nỡ nɠɵạı ŧìиɦ cơ chứ, phải không nào Hựu Hàm ca ca?"

Sau khi rêи ɾỉ cả đêm, giọng của cậu vừa khàn vừa ngọt, Trần Hựu Hàm ôm cậu, vừa trầm vừa ấm, cảm giác như hai người vừa khít với nhau, từ xương thịt đến mã gen đều viết lên hai chữ "xứng đôi". Hắn nhịn không được mà im lặng cười cười: "Đúng vậy."

Khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, ngoại trừ mông còn đau thì những thứ khác đều ổn. Sau khi tắm xong, Diệp Khai nhìn vào tấm gương lớn trong nhà tắm mà ngắm nghía cơ thể mình, vừa nhìn vừa tích tụ nửa giây. Tối qua cậu mệt đến mức ngay cả mắt cũng không mở ra được, tắm rửa sau đó đều là Trần Hựu Hàm giúp cậu làm, vậy nên đến sáng nay cậu mới phát hiện ra trên người mình không có một chỗ nào còn bình thường, trên eo lẫn trên đùi đều có vết bầm tím, trên cổ thì toàn là dấu vất đáng ngờ.

"Tên khốn này. . ." Cậu nắm chặt khăn mặt thốt lên, sau đó phẫn nộ quát: "Trần Hựu Hàm!"

Trần Hựu Hàm lười biếng cầm điếu thuốc đi vào, hút vào một hơi, hắn nheo mắt nói: "Sao vậy em?"

"Hôm nay sao mà em ra ngoài gặp người khác được nữa!" Diệp Khai chỉ vào cổ mình, "Anh nhìn đi!"

Trần Hựu Hàm cười đến mức khiến tàn thuốc rơi vung vẩy: "Anh đeo khăn lụa cho em nhé."

"Đi chết đi." Cậu cúi đầu xoay người một vòng trên bồn rửa mặt rỗng rãi, "Anh có kem che khuyết điểm hay gì đó không?"

"Điên sao, anh có trang điểm bao giờ đâu." Hắn quay người đi ra, lúc quay trở lại thì cầm theo một lọ kem bôi muỗi đốt, vẫy vẫy với Diệp Khai, "Nào, qua đây, bôi cho em cái này."

"?" Diệp Khai chẳng hiểu gì.

Trần Hựu Hàm nín cười, nghiêm túc nói: "Em bôi nhiều chút đi, lỡ bị ai hỏi thì cứ nói là bị muỗi ở quán nhậu đốt."

. . . Mẹ nó thế mà cũng được ư.

Cậu hung dữ cướp lấy, lại hung hăng trừng hắn một cái, vặn nắp lọ kem ra, dùng đầu ngón tay chấm một ít, rồi lại không nhịn được mà cười phì: "Ngu ngốc chết đi được."

Trần Hựu Hàm nhìn cậu vươn vổ để bôi thuốc mỡ, hắn lơ đãng gọi cậu một tiếng, rồi lại thản nhiên hỏi: "Thế rốt cuộc có bị hôn hay không."

"Không bị," lòng bàn tay cậu xoa một vòng quanh dấu vết sau gáy, ánh mắt tìm đến Trần Hựu Hàm trong gương, mím môi nhìn hắn, vẻ mặt hết sức là đắc ý: "Dĩ nhiên là không rồi."

Kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu, Diệp Khai muốn về đường Tư Nguyên thu dọn hành lý, Trần Hựu Hàm đưa cậu đi. Lương tâm hắn cắn rứt, đè con người ta làm cả một đêm, nhỡ đâu về nhà bị người khác nhìn ra thì tốt xấu gì hắn cũng có thể chặn giúp cậu mấy cái gạt tàn.

Từ trung tâm thành phố đến đường Tư Nguyên mất chừng hơn bốn mươi phút lái xe, đi đường cao tốc, xưa nay Diệp Khai chưa từng cảm thấy quãng đường này dài đến vậy, dù là ghế da thật cao cấp cũng không thể giảm bớt cảm giác đau nhức trên mông cậu. Vất vãi mãi mới đi đến cửa nhà, bất ngờ đụng mặt Cù Gia. Bà vừa mới trở về từ buổi tiệc trà chiều với một đám phu nhân, một thân trang phục Dior cao cấp còn chưa kịp cởi, nhìn qua có vẻ ung dung hoa quý mà khí thế bức người. Thấy người mất tích cả đêm giờ mới về, bà cười lạnh một tiếng, nói: "Diệp Tiểu Khai, cái nhà này bị con coi thành khách sạn mất rồi."

Diệp Khai đứng ngay ngắn quy củ: "Mommy, hôm qua con đi ăn khuya với bạn nên lỡ uống một ít rượu, là Hựu Hàm ca ca đến đón con về."

Trần Hựu Hàm rất phong độ mà cúi người với Cù Gia, chỉ là hai tay hắn vẫn còn đút túi quần, nụ cười trên mặt nhìn thế nào cũng như đang gợi đòn.

Cù Gia quả nhiên thưởng cho hắn một cái trợn trắng mắt: "Trần Hựu Hàm, Tiểu Khai -- Bà thoáng nhìn qua, ánh mắt bị cố định lại, "Cổ con bị sao vậy?"

Đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó. Diệp Khai vô thức mà đứng càng thẳng hơn, dây thần kinh căng hết cả lên, nhưng bề ngoài thì hời hợt nói: "Bị muỗi cắn ạ."

Cù Gia đến gần, ngửi thấy mùi thuốc mỡ nhàn nhạt, bà không nhìn kỹ nữa mà lập tức cảm thấy xót xa: "Ngứa không con? Đừng có gãi, gãi sẽ để lại sẹo mất."

Vẻ mặt Diệp Khai cứng đờ, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, không ngứa đâu mommy."

Cù Gia đến giờ mới yên lòng, thấy Trần Hựu Hàm còn chưa đi, tưởng rằng hắn còn có việc gì, nhưng sau khi nghĩ một hồi, bỗng hiểu ra: "Bắt đầu thực tập từ mai sao?"

"Dạ," Diệp Khai vội vàng nói ngay: "Con thu dọn quần áo một chút rồi đi luôn ạ."

Chuyện thực tập là do Diệp Thông đã nói với Trần Hựu Hàm, tất cả mọi người đều không có ý kiến, Cù Gia trước đó cũng đồng ý với phương án sẽ để Diệp Khai ở lại chỗ Trần Hựu Hàm. Thế nhưng đến lúc phải đi qua thật thì bà lại bắt đầu thấy lo lắng, cười như không cười hỏi: "Trần tổng, mấy người trẻ tuổi các cậu có lối sống của người trẻ, Tiểu Khai sẽ không làm phiền cậu chứ?"

Trần Hựu Hàm khẽ gật đầu, phong độ nhẹ nhàng nói: "Cực khổ cho ngài nhớ kỹ đến vậy, tôi đã quay đầu rồi."

Diệp Khai cong cong khóe miệng.

"Chà, hiếm thấy nha." Cù Gia âm dương quái khí nói: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cậu lúc này đang độ thịnh niên, cũng đừng kiềm chế mình quá nhé."

Trần Hựu Hàm nghe vậy thì cúi đầu cười một tiếng, nói một cách sâu sa: "Chuyện đó thì lại càng không."

Diệp Khai đứng một hồi cũng mệt chết đi được, tận dụng khoảng trống nói: "Mommy, con sẽ ngủ sớm dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, cuối tuần con sẽ về nhà ạ!"Dứt lời liền kéo tay Trần Hựu Hàm, ngay cả đợi thang máy cũng không muốn đợi mà bước vội lên cầu thang, nói vọng lại -- "Con đi dọn đồ đây mommy!"

Ánh mắt Cù Gia rơi vào bàn tay đang nắm chặt của họ, đúng lúc này dì Giả bê ra một bình hoa nguyệt quý mới, theo ánh mắt Cù Gia thuận theo nhìn sang, cười nói: "Tình cảm giữa Tiểu thiếu gia với Hựu Hàm thật sự là hiếm thấy, chênh nhau những 16 tuổi mà cũng thân thiết như vậy."

Cù Gia thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy, hai đứa nó cách nhau những 16 tuổi kia mà."

Cửa phòng ngủ bị khóa lại, Trần Hựu Hàm áp vào cửa bị Diệp Khai ôm lấy: "Làm em sợ muốn chết, anh mà nói thêm vài câu nữa thì mẹ em nhìn ra mất thôi."

"Thế mà em còn nắm tay anh?"

"Em lo lắng đến quên mất luôn, với lại đứng lâu nên đau người quá."

"Đau chỗ nào?"

Hắn chỉ là hỏi thừa một chút, chứ hai tay đã lần mò đến bên cậu. Diệp Khai giữ lại bàn tay xấu xa của hắn: "Hựu Hàm ca ca, ở chung cả tháng trời anh sẽ không thấy chán chứ?"

Trần Hựu Hàm im lặng: "Dù em không có lòng tin với anh đi chăng nữa thì em cũng nên tự tin vào chính mình chứ." Hắn hôn cậu một cái: "Cho anh một cơ hội, chúng mình sẽ ở chung đến tận 80 tuổi, để anh chứng minh cho em xem."

"Anh mơ đẹp lắm, em còn nhỏ thế này, ai muốn cùng anh ở chung đến năm 80 tuổi cơ chứ."

Lời này là chính miệng cậu nói ra, nói xong liền quay đầu không chịu nhận, Trần Hựu Hàm cười như không cười mà nhìn cậu: "Được thôi, em chơi xong rồi thì nhớ phải quay về với anh là được."

Tốc độ thu dọn hành lý cũng rất nhanh, thật ra thì cũng không có gì nhiều để mang đi, chỉ là mấy bộ tài liệu TOEFL để làm lúc nghỉ hè cùng với quần áo để mặc đi làm. Cậu có một ngăn tủ dành riêng cho những chiếc áo sơ mi và áo vest được đặt may riêng cho những dịp tham dự sự kiện, vừa mặc lên người liền khiến người khác phải nhìn chăm chăm.

Ngày hôm sau khi cậu bước vào văn phòng của tòa nhà GC, tất cả mọi người đều dõi mắt theo cậu. Trần tổng tài của bọn họ có đẹp trai cỡ nào thì nhìn nhiều cũng thấy chán, bên cạnh đột nhiên có thêm một Diệp Khai, khí chất lạnh lùng mà cao quý, trên mặt cậu luôn là nụ cười xa cách đúng mực, khiến cho người ta vừa nhìn liều yêu thích, nhưng cũng không dám nảy sinh bất kỳ ý nghĩ suồng sã nào, giống như một bông hồng khiến người ta yêu thương mà trân trọng.

Suốt quãng đường không ngừng có người hô lên "Trần tổng", "Trần tổng, chào buổi sáng", Trần Hựu Hàm mười phần phách lối, lạnh nhạt gật đầu, sau khi đi vào văn phòng, hắn đưa tay nới lỏng dây đồng hồ, bước chân không ngừng băng qua nguyên một tầng văn phòng rộng lớn sáng sủa, đến gần Văn phòng Chủ tịch, Thư ký điều hành Bách Trọng bước ra từ phía sau bàn làm việc để đi theo hắn, nghe hắn phân phó công việc.

"Thông báo cho văn phòng chủ tịch rằng 15 phút sau sẽ tổ chức cuộc họp, rót hai tách cà phê mang vào, một tách kiểu Mỹ, một tách kiểu Ý cho thêm sữa thêm đường, nhắn Trịnh Quyết Phàm gửi ngân sách truyền thông quý 4 cho tôi, sau đó báo cáo chi tiết vào lúc 3 giờ chiều, nhân tiện hỏi xem vấn đề tổ chức bảo vệ động vật làm loạn bên chỗ Thủy cung đã được giải quyết chưa, thông báo cho Thẩm Nhu cùng với giám đốc phòng tài vụ cùng đến họp -- làm quen đi, đây là Diệp Khai, là đồng nghiệp của mọi người trong 1 tháng tới."

Ba người dừng ở bên ngoài văn phòng Tổng giám đốc, Bách Trọng nhìn Diệp Khai một cái, cất bút ghi âm đi, vươn tay về phía cậu: "Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Bách Trọng."

Diệp Khai cười cười, bắt tay với hắn: "Xin chào, em là Diệp Khai."

"Chờ Cố Tụ đến thì để hắn đích thân dẫn Diệp Khai đi làm quen với các bộ phận khác, anh cứ đi làm việc của mình đi."

Diệp Khai đi theo hắn vào văn phòng, cửa đóng lại, rèm cuốn thì không kéo, mọi động tĩnh đều ở trong tầm mắt của mọi người. Cậu quan sát một vòng văn phòng của Trần Hựu Hàm, văn phòng của hắn rất rộng, khung cảnh đối diện ngoài cửa sổ sát đất chính là hạng nhất, nhìn một cái đã thấy đắt tiền. Chưa nói được vài câu thì Cố Tụ đã đẩy cửa bước vào, hắn nhìn thấy Diệp Khai đứng trước cửa sổ sát đất, bộ vest trên người cậu được cắt may riêng, nhìn qua cũng biết là hàng cao cấp, đeo trên tay một chiếc Panerai, khí chất xuất chúng, khí tràng thong dong, rất trẻ trung, nhưng đứng trong khung cảnh này vẫn không có chút cảm giác mất tự nhiên chút nào. Trước khi Cố Tụ kịp phản ứng, thậm chí cậu còn cười với hắn trước, gật đầu chào hỏi cũng lịch sự đúng mực, không kiêu ngạo không tự ti, vừa dịu dàng vừa xa cách.

Anh lặng lẽ dời tầm mắt khỏi Diệp Khai, nghe thấy Trần Hựu Hàm nói: "Người giao cho cậu, một tháng này dẫn dắt em ấy cho tốt, quyền hạn xem xét tư liệu của các bộ phận đều có thể trao quyền, chờ một lát cậu hãy dẫn em ấy đi dạo quanh văn phòng một vòng đi, giới thiệu cho em ấy giám đốc của từng bộ phận, sau đó sắp xếp thêm một bàn làm việc trong văn phòng chủ tịch, đồ dùng văn phòng thì để Bách Trọng bố trí."

Nói xong lại quay sang Diệp Khai: "Đây là Cố Tụ, nếu em thấy hứng thú với hạng mục nào hay bộ phận nào thì cứ nói thẳng với cậu ta, cậu ta có thẩm quyền."

Hắn lải nhải dài dòng một hồi, cái tên tư bản chết tiệt này một ngày trăm công ngàn việc, từ khi nào thì ngay cả một cái bàn làm việc cũng phải giải thích từng tí một? Cố Tụ không nhịn được nhìn Diệp Khai thêm lần nữa, quả nhiên giá trị nhan sắc chính là động lực hàng đầu.

Sau đó là họp ban giám đốc, Cố Tụ còn tưởng có chuyên nghiêm túc gì -- chuyện đứng đắn thì chẳng nói được bao nhiêu, còn lại toàn là chuyện lông gà vỏ tỏi vớ vẩn, trọng điểm cuối cùng vẫn là chào đón thực tập sinh mới tới. Ngay cả trưởng phòng tài chính Thẩm Nhu cũng có mặt, hắn nói với cô rằng hãy quan tâm Diệp Khai hơn một chút, cô nghe mà mơ hồ chẳng hiểu gì, chọc chọc Cố Tụ: "Tai to mặt lớn ở đâu ra thế?"

Cố Tụ sao mà biết được? Lúc ở công ty, cuộc sống riêng tư của Trần Hựu Hàm hoàn toàn sạch sẽ, tuyệt đối chưa từng mang tiểu tình nhân đến chen chân vào công ty. Hắn không dám phỏng đoán theo hướng đó, chưa kể khí chất của Diệp Khai quá tốt, có vẻ rất cao quý, khiến người ta không thể tưởng tượng rằng cậu là loại người kiếm tiền bằng cách trèo lên giường người khác.

Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, văn phòng chủ tịch chào đón xong thực tập sinh mới, thì các nhóm chat riêng cũng điên cuồng lập lòe màn hình tám chuyện, có người liếm nhan, cũng có người đoán thân phận người mới, có cả những người rôm rả phỏng đoán về quan hệ giữa cậu với Trần Hựu Hàm, tất cả đều vô cùng náo nhiệt.

Cố Tụ add wechat với Diệp Khai một cách hợp lý, lúc đi vào phòng pantry uống cà phê cũng len lén mở trang chủ của cậu ra xem. Ha, sao lại là học sinh cấp 3 nữa vậy? Loại khí thế với phong độ xã giao kia vừa nhìn qua đã thấy không giống chút nào. Lại trượt xuống tiếp, hầu như không thấy Diệp Khai post ảnh hằng ngày, hắn nhìn thấy một tấm ảnh chụp vào sinh nhật 18 tuổi của cậu, Diệp Khai trong ảnh hình như đã hơi say, ánh mắt mơ màng, nhưng nụ cười thì rất đáng yêu, khiến cho người ta hâm mộ người đứng sau ống kính chụp giúp cậu tấm ảnh đó.

Một tách cà phê uống chậm rì mãi không xong, Cố Tụ tiếp tục xem, cuối cùng mới lướt đến mấy bức ảnh chụp cậu khi đi nghỉ dưỡng, du thuyền đầy nắng trên mặt biển màu ngọc lục bảo, hàng dừa xanh mướt trên bờ biển cát trắng —— mẹ kiếp! Đấy là đảo Fiji mà!

Tổng trợ lý Cố vô cùng phẫn nộ, lần đầu tiên cảm thấy mình đường đường là thạc sĩ Thanh Hoa vậy mà lại đi theo nhầm người —— kia còn ai khác ngoài chim hoàng yến nhỏ của tổng tài bá đạo cơ chứ! Trần Hựu Hàm, anh không có điểm mấu chốt, anh đã đánh mất nguyên tắc của mình rồi, quả đúng là cái đồ vô liêm sỉ!