Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 5




Chương 05

Diệp Khai đã không về nhà trong cả đợt thi cuối kỳ, vừa vào cửa đã bị Diệp Cẩn nhào đến ôm vào lòng.

Diệp Cẩn vòng tay ôm cổ cậu, cả người đều ghé vào lưng cậu: "Chao ôi, không hổ là học sinh cấp ba rồi, nhìn bé con cao cỡ nào rồi này!"

Dì Giả, người giúp việc lâu năm nhất trong nhà cậu cũng đứng bên cạnh, cười gật đầu: "Tỉ lệ cơ thể của tiểu thiếu gia rất tốt, chờ thêm hai năm nữa nhất định còn cao hơn, đẹp trai hơn nhiều!"

Diệp Cẩn nhéo nhéo tai em trai mình: "Trần Hựu Hàm đưa em về à? Sao không mời cậu ấy vào nhà ngồi một lúc?"

Diệp Khai nghĩ thầm vậy thì cũng phải để em mời được đã chứ, cậu nhấc chị gái đang treo trên lưng mình xuống: "Người ta còn đang bận yêu đương với thiếu niên, nào có rảnh mà vào chơi."

Diệp Cẩn sững sờ: "Hả? Hắn lại đổi người khác rồi sao?"

Diệp Khai đoán chừng chị gái mình còn đang nhớ đến người nào đó không biết đã dừng lại ở năm nào tháng nào trước đó, liền cố tình trêu cô: "Chị nghĩ anh ấy đang ở bên ai nào?"

"Không phải sao, lần trước còn gặp phải trong nhà hàng, chính là cái người cao cao gầy gầy nhìn đẹp lắm, đúng rồi! Cái người đeo hoa tai đó!"

Diệp Khai cười, nhận lấy khăn nóng dì Giả mang cho mà lau tay: "Người đó phải là người trước trước trước nữa, người bây giờ là bạn học của em."

Diệp Cẩn ngẩn ra: "Bạn học? Thế thì không phải con đang tuổi vị thành niên sao?"

"Vừa mới tròn mười tám." Diệp Khai chớp chớp mắt: "Đây là thử thăm dò ranh giới vi phạm pháp luật hết lần này đến lần khác."

Diệp Cẩn sững sờ, cười ha ha, sau khi cười xong lại có chút mất hứng: "Cậu ta đúng thật là. . ."

Một lúc lâu sau cũng không nói hết câu được, Diệp Khai cũng không phát hiện chút cảm xúc không thích hợp của chị mình. Dì Giả lo cậu bị cảm, vội vàng đẩy cậu đi tắm ngay, thế là chủ đề này cứ thế mà dừng lại.

Diệp Khai ngâm mình trong bồn tắm, đoán chừng lúc này Trần Hựu Hàm  cũng đã đón tiểu Cửu rồi, họ sẽ làm những gì? Cậu không biết rõ con đường yêu đương của Trần Hựu Hàm, chỉ biết rằng hắn rất siêng tặng quà cho những người đó. Nhắc mới nhớ, trước kia Trần Hựu Hàm  cũng không thích kiểu thanh thiếu niên như thế. Hắn. . . nói sao nhỉ, nam cũng được, nữ cũng được, có lúc bên hắn là người mẫu cao gầy xinh đẹp, cũng có khi là anh trai ngầu lòi chơi xe máy, khẩu vị rất thất thường. Có điều đa phần Diệp Khai  thích loại hình nam sinh băng sơn, đẹp đẽ nhưng lạnh lùng, cần người che ô, che nóng. . . đến khi che nóng rồi thì liền vứt bỏ.

Có đôi khi Diệp Khai cảm thấy có lẽ Trần Hựu Hàm từng bị tổn thương về mặt tình cảm.

Nhưng cậu không có bất kỳ manh mối nào để chứng minh cho suy đoán của mình. Hắn giống như chỉ là đơn thuần như vậy, trời sinh đã đa tình. Diệp Khai thở dài một tiếng, vùi mình xuống nước.

Khi Trần Hựu Hàm đi đến cổng trường Thiên Dực một lần nữa thì đã quá muộn, hầu hết học sinh đã về nhà hết, hắn vừa liếc qua liền thấy Tiểu Cửu đang đứng một mình dưới mái hiên tránh mưa.

Tiểu Cửu vừa nhìn thấy xe của hắn, hai mắt liền sáng lên một cách rõ ràng, cậu dùng cặp sách che đầu, xông vào cơn mưa, lao đến bên xe Trần Hựu Hàm. Cậu để ý đến vệt nước bên ghế phụ, nhưng cũng không hỏi nhiều.

"Chắc chờ lâu lắm à." Giọng điệu Trần Hựu Hàm rất tùy ý, chỉ là thuận miệng hỏi một chút.

Tiểu Cửu khẽ gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu: "Không có."

"Nghỉ đông định làm gì?" Trần Hựu Hàm lái xe tiến về trung tâm thành phố, vừa lái vừa nói chuyện phiếm với Tiểu Cửu.

"Vẽ tranh, đi học, sang năm là em thi rồi."

Nghe cậu nói kiểu này Trần Hựu Hàm mới thực sự cảm nhận được cậu là một học sinh trung học, còn là một học sinh lớp mười hai. Hắn "à" một tiếng, nói: "Học tập cho tốt."

Tiểu Cửu vừa nghe lời này liền căng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Hựu Hàm, toàn thân căng thẳng:

"Anh, anh Hựu Hàm có ý gì ạ?"

Trần Hựu Hàm liếc mắt nhìn cậu, cười nói: "Sao vậy? Em căng thẳng gì chứ?"

Tiểu Cửu lúc này mới thả lỏng: "Không có gì..."

Trần Hựu Hàm dẫn cậu đi ăn tối rồi lại đi mua sắm, cuối cùng mới đưa cậu đến khách sạn để làm chuyện xuân tiêu một khắc. Tiểu Cửu dường như không hề có ham muốn mua sắm hay nhờ vả gì, cậu không hề hứng thú đến logo của những thương hiệu lớn kia, quà cáp gì đều do Trần Hựu Hàm quyết định, hỏi cậu cái gì cậu cũng sẽ nói "Được.". Sau khi mua sắm mấy lần, tiểu Cửu mới chủ động, sẽ nói rằng muốn thứ này thứ kia, ngay cả kiểu dáng hay màu sắc đều đưa ra yêu cầu. Sau đó Trần Hựu Hàm  phát hiện, những thứ mà cậu muốn đều là những thứ Trần Hựu Hàm  từng chủ động tặng qua.

Trần Hựu Hàm phát hiện điểm này, nhưng không nói thẳng ra.

Ngoan ngoãn không hẳn là không tốt.

Ít nhất hắn không phải bận tâm đến việc xử lý nhưng chuyện rối rắm kia, cũng không cần vắt hết óc dỗ dành người, càng không cần phải chịu đựng đủ loại quấy rối vô lý cũng với nũng nịu tùy hứng -- mặc dù trong thời hạn mới mẻ, hắn có thể bao dung cho những người đó ở một trình độ nhất định, nhưng dù sao thì ngoan ngoãn cũng tốt hơn nhiều so với ầm ĩ lộn xộn. Đến ngay cả trợ lý cũng nói hai tuần gần đây tinh thần hắn rất tốt, nhìn có vẻ dễ ở chung hơn nhiều.

Ngay cả chuyện giường chiếu Tiểu Cửu cũng vô cùng thông minh. Cậu sẽ suy nghĩ về sở thích cùng với các loại phản ứng khác nhau của Trần Hựu Hàm, từ đó không ngừng đều chỉnh các loại biểu hiện cùng với tiêu chuẩn của bản thân. Từ lúc đầu ngây ngô ngoan ngoãn đến từng bước trở nên mạnh dạn chủ động, từ nhẫn nại chịu đựng đến thỉnh thoảng có thể đưa ra một vài yêu cầu nhỏ, từ ấp úng không nói lên lời đến khi biết cách dùng đôi mắt đỏ hoe câu người, cái gì cậu cũng biết, cái gì cũng học. Đôi khi cậu còn biểu hiện ra dáng vẻ vội vàng ham muốn, cũng có khi giả vờ dục cự hoàn nghênh. "Không muốn" cùng "Muốn nữa" đều có thể nói vô cùng thuần thục.

Không người đàn ông nào có thể từ chối sự phù hợp trên phương diện này. Trần Hựu Hàm vừa rồi có thể cao cao tại thượng khen cậu một câu hiểu chuyện, nhưng lại không thể không mê muội trong bầu không khí cậu tạo ra.

Số lần đến "Hoàng Thiên" cũng giảm hẳn.

Những ngày không có ai đấu võ mồm tịch mịch như tuyết, khi gặp lại Trần Hựu Hàm, Kiều Sở không nhịn được cà khịa hắn: "Khách quý từ đâu đến đây vậy? Kiki, ra xem giúp anh xem có phải mặt trời lặn phía đông không?"

Trần Hựu Hàm thích đến vào lúc chập choạng tối, ít khi tới vào ban đêm, lần nào đến đều phải đi săn diễm. Bởi vậy tính ra, hơn một tháng nay hắn không đến để đổi khẩu vị.

Trần Hựu Hàm gọi một ly Whisky thêm đá, bị Kiều Sở gạt đi, đề cử cho hắn một loại mới. Bằng sự hiểu biết của Trần Hựu Hàm  với hắn thì người này tám phần lại coi mình thành chuột bạch.

"Nói đi, bốn bỏ năm lên thì cũng coi như sắp hai tháng đến nơi rồi, vẫn là Tiểu Cửu sao?"

Trần Hựu Hàm kẹp thuốc trên tay, hít một hơi rồi nheo mắt nói: "Liên quan gì đến anh."

Kiều Sở chậc chậc chậc mấy lần, ôm quyền nói: "Trâu bò thật, đợi hôm nào gặp anh phải kính đứa nhóc ấy một ly."

"Đủ rồi đấy, người ta còn đang chuẩn bị cho kỳ thi, tránh xa cậu ấy một chút."

"Yo yo yo?" Kiều Sở hoàn toàn kinh ngạc: "Không phải chứ, cậu đừng có dọa anh, Trần thiếu nhà chúng ta đang bảo vệ người khác sao? Cậu đau lòng rồi hả?"

Trần Hựu Hàm cười mắng một câu: "Đi chết đi!"

Kiki đang ở bên cạnh pha rượu, đó là một loại cocktail mạnh mới, công thức là do ông chủ Kiều đưa cho, hắn đang pha càng phát sợ. Đặt một chiếc lá bạc hà lên trang trí, hắn đẩy chiếc cốc pha lê chỉ có chút xíu rượu đẩy đến trước mặt Trần Hựu Hàm: "Trần thiếu, mời."

Trần Hựu Hàm nhướng mi, hờ hững nhìn Kiều Sở một cái: "Anh lại định làm cái quỷ gì?"

"Xem cậu nói kìa, tôi là loại người đó sao?" Kiều Sở trưng vẻ mặt vô tội: "Không phải tôi thấy ngài hiểu sâu biết rộng, bậc thầy giám định, chuyên gia phẩm rượu, tiểu vương tử Whisky Ninh Thành hay sao, muốn xin chút mặt mũi của cậu cũng không được à?"

Trần Hựu Hàm nửa tin nửa ngờ giơ ly rượu lên, đang định uống thì bị Kiều Sở đè xuống: "Tôi lắm miệng hỏi thêm một câu nữa thôi."

". . . Nói."

"Cậu chưa để thằng bé đó vào nhà chứ?"

Trần Hựu Hàm không để ý tới hắn, như thể Kiều Sở chỉ vừa nói nhảm, hắn ngẩng cổ, một hơi cạn sạch.

Một vị cay xè từ dạ dày xộc lên tận cổ họng, khiến cho hắn như nổ đom đóm trước mắt. Trần Hựu Hàm một tay chống đầu, trong lòng cảm thấy không ổn lắm.

Kiều Sở không bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của hắn. Hắn ta nhìn chằm chằm Trần Hựu Hàm, nhìn bộ dạng này của hắn là biết rượu này hữu dụng, gọi Kiki qua nói: "Cậu xem cậu xem, không phải choáng ngay à, lần sau mà gặp mấy thằng đến phá phách thì cứ trực tiếp dùng chiêu này!"

Trần Hựu Hàm thấy mặt mũi và thanh âm của Kiều Sở càng lúc càng mơ hồ, vừa giơ ngón giữa không có chút lực uy hiếp nào vừa mắng "Mẹ nhà anh.", nói xong liền gục xuống.

Kiều Sở là có lý do mới hỏi Trần Hựu Hàm câu cuối cùng kia. Hắn gọi cho quản lý khách sạn Sheraton bên cạnh dọn sẵn một căn phòng, sau đó thì gọi điện cho Tiểu Cửu. Tiểu Cửu vừa mới rời khỏi trường luyện thi, nghe Kiều Sở nói Trần Hựu Hàm uống đến ngất đi còn tưởng rằng đồng hồ của mình bị hỏng. Sau khi xác định bây giờ đúng thật là chưa đến 6 giờ chiều, mới hỏi: "Anh Hựu Hàm không sao chứ."

Mẹ ơi, lúc mới gặp ngay cả gọi "Trần thiếu" còn run rẩy lắp bắp mà giờ đã thân mật gọi "Anh Hựu Hàm". Trâu bò quá chứ! Kiều Sở thầm giơ một ngón tay cái cho cậu trong lòng, thúc giục: "Không sao, chỉ là say thôi, khách sạn Sheraton phòng 2025, có người của tôi bên đó trông coi, cậu đến nhanh đi!"

Kiki cầm một chiếc khăn trắng như tuyết lau kính, hỏi: "Trần Thiếu bị Tiểu Cửu tóm được thật sao?"

Kiều Sở liếc hắn một cái, nói: "Nghĩ gì thế, cửa còn chưa được vào thì tóm kiểu gì?"

Kiki trầm ngâm: "Vậy thì bạn của em còn có cơ hội không?"

"Bạn mà cậu nói là cậu hả?"

". . ." Kiki ủ rũ bỏ đi, nghĩ thầm nếu mình mà được Trần thiếu để mắt đến thì ai thèm ở đây bán rượu chứ?

Tiểu Cửu bấm chuông cửa, cửa rất nhanh liền được mở ra, là một thanh niên mặc đồng phục, người này là nhân viên trong quán bar của Kiều Sở.

Trong cái quán bar đó mười tên đàn ông thì có đến chín tên gay, một tên còn lại thì mắc chứng rối loạn nhận thức về giới tính. Phàm là người có quan hệ với Trần Hựu Hàm, giới gay Ninh Thành không ai là không biết, thấy người đến là Tiểu Cửu, hắn hừ một tiếng, mắt trợn trắng, sau đó uốn éo lắc mông bước đi với vẻ mặt "Bà đây độc nhất vô nhị."

Tiểu Cửu đóng cửa lại, để cặp sách xuống. Cậu từ trường luyện thi đến thẳng đây, ngay cả nhà cũng chưa về. Thấy Trần Hựu Hàm còn nằm yên trên giường, không có dấu hiệu bị "phi lễ" mới nhẹ nhàng thở ra. Cậu làm sao biết được người kia vừa quay về "Hoàng Thiên" liền mặt mày hớn hở: "Sờ hết rồi! Chà, cái chân đó! Lại còn cái eo kia! Còn cả. . ." Lúc này lại trùng hợp là thời điểm nói chuyện phiếm trước khi bắt đầu giờ cao điểm, đám người hóng chuyện vừa nghe đến chỗ này liền dựng mày nháy mắt: "Còn cả cái gì nữa hả?" Đám người cười vang, người kia Hừ một tiếng, uốn éo, nhướng mắt nới: "Mấy em gái đừng có mà hâm mộ!"

Tiểu Cửu cởϊ qυầи áo Trần Hựu Hàm ra, dùng khăn nóng lau người, sau đó gọi một phần đồ ăn tỉnh rượu trong khách sạn. Cậu không biết Kiều Sở trộn cả đống rượu mạnh trong ly rượu kia, phải hết đêm nay mới có thể tỉnh lại. Có điều dù biết cậu cũng không ngại ở lại đây trông coi. Tiểu Cửu lấy một cuốn sổ phác thảo ra từ trong ba lô, luyện tập ký họa bằng Trần Hựu Hàm.

Sau nửa đêm Trần Hựu Hàm bắt đầu ho khan, Tiểu Cửu lại hỏi khách sạn muốn mượn nhiệt kế, may mà không phải phát sốt. Có lẽ là do có chút cảm lạnh với cổ họng bị rát nóng quá, thế là liền bắt xe chạy khắp ba con đường, mãi mới tìm được một hiệu thuốc 24 giờ, sau khi mô tả triệu chứng liền mua tất cả các loại thuốc mà tên dược sĩ gà mờ kia giới thiệu.

Ngày hôm sau Trần Hựu Hàm tỉnh lại mà đầu đau như sắp vỡ đến nơi, trong một phút đầu tiên tỉnh lại, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, không thể nhớ ra nổi hôm qua đã xảy ra chuyện gì, và mình đang ở đâu. Một phút sau, hắn chống giường gian nan ngồi dậy, giận điên lên mà mắng ——

"Đệt mẹ!"

Tiểu Cửu đang đứng trong phòng tắm bị dọa giật mình, trên mặt còn đầy bọt chạy ra: "Sao thế anh?"

Trần Hựu Hàm nhìn Tiểu Cửu  bằng ánh mắt như thể vừa gặp quỷ, mãi đến khi nhìn đến mức khiến cho cậu rùng mình, lúc này mới ôm trán hỏi: "Sao lại là em? Rót cho tôi cốc nước."

Thật ra thì không cần hắn mở lời, Tiểu Cửu  đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho hắn. Cậu nhanh chóng rửa sạch bọt, rót thêm nước cho Trần Hựu Hàm, vừa làm vừa nói: "Em đặt bữa sáng rồi, một lúc nữa sẽ mang tới."

Dứt lời lại chạy vào phòng tắm, có lẽ vì lúc nãy vội quá nên vẫn chưa rửa sạch bọt. Trong tiếng nước rào rào, giọng nói của Tiểu Cửu nhẹ nhàng vang lên: "Đêm qua nhìn anh có vẻ là hơi bị cảm lạnh, trên bàn có thuốc, nếu anh không thích uống thuốc viên thì có loại thuốc bột."

Lúc đi ra tóc vẫn còn hơi ướt, nhưng Tiểu Cửu  cũng không để ý lắm, thấy trên tay Trần Hựu Hàm có kẹp điếu thuốc nhưng lại chưa châm lửa, liền bước qua lấy thuốc đi: "Lúc bị cảm thì đừng hút thuốc."

Trần Hựu Hàm mỗi lần rời giường đều rất dễ cáu, lúc này bị quản cũng có chút nổi giận: "To gan quá rồi đấy."

Tiểu Cửu sững sờ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Không phải vậy, chỉ là đêm qua anh ho nhiều quá, có chút đau lòng."

Dứt lời liền trả lại thuốc cho Trần Hựu Hàm, tủi thân nói: "Vậy trả lại anh này."

Trần Hựu Hàm nhận lấy điếu thuốc, nhưng cũng không làm gì.

Tiểu Cửu thay quần áo, vừa chỉnh tóc vừa nói: "Lát nữa em có lớp luyện thi, không ở cạnh anh nữa, tối nay gặp, được không?"

Trần Hựu Hàm không nói được.

Cậu dừng lại, xoat người nhìn trộm Trần Hựu Hàm, cởi từng cúc áo vừa cài ra, để trần thân trên xà vào lòng hắn: ". . . Vậy em không đi nữa."

Thật ra thì tối nay Trần Hựu Hàm không muốn gặp cậu lắm, lúc này cũng không cần cậu ở cạnh. Thế nhưng Tiểu Cửu sợ là đã hiểu lầm.

Cũng có thể không hề hiểu lầm.

Cái gì cậu cũng hiểu. Ngoan ngoãn cực hạn cần thông minh cực hạn để chống đỡ.

Trần Hựu Hàm đẩy cậu ra: "Đi học đi."

Tiểu Cửu cọ lên hắn, cẩn thận từng li từng tí hôn lên cái cằm lún phún râu xanh của hắn: ". . . Vậy tối nay gặp, được không ạ?"

Trần Hựu Hàm nhìn thật sâu cậu một cái, trầm giọng xuống chút nữa: "Đi học."

Tiểu Cửu sững sờ, không nói thêm gì nữa. Trần Hựu Hàm nhìn cậu bỏ lần lượt từng quyển sách cùng với sổ ghi chú vào túi sách, cảm xúc lắng xuống, cuối cùng cũng không nhẫn tâm: "Tan học gọi cho tôi."

Trước khi ra cửa Tiểu Cửu giữ lấy cửa, quay đầu cười rực rỡ, ngọt ngào gọi "Hựu Hàm ca ca!", nói tối nay gặp lại, sau đó nhanh chóng rời đi.

Bốn chữ "Hựu Hàm ca ca" kia khiến hắn không chống đỡ được, cúi đầu xoa lông mày, lúc này chỉ muốn trút giận lên Kiều Sở, trong lòng thân thiết hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn. Đúng lúc này Diệp Cẩn gọi điện thoại cho hắn, hắn như nhặt được cọng rơm cứu mạng mà nhận máy, trước khi Diệp Cẩn mở miệng đã hỏi trước: "Diệp Khai đâu?"

Diệp Cẩn cầm điện thoại không hiểu gì, nghĩ thầm rõ ràng là mình gọi điện cho hắn trước mà sao lại bị hắn đổi thành chủ động rồi?"

". . . Vẫn đang ngủ, làm sao?"

"Không sao." Trong lòng nghĩ mấy giờ rồi còn ngủ, chẳng có chút tự giác nào của học sinh ba tốt cả! Dừng một chút mới lại nói: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Diệp Cẩn buồn cười thở dài: "Đúng vậy, muốn hẹn cậu ăn tối, sao nào, tối này rảnh không?"

"Cậu hẹn tôi á?"

Diệp Cẩn có chút nóng mặt, giải thích nói: "Bị điên hả, số lần tôi với cậu ăn cơm chung còn ít sao?"

Trần Hựu Hàm không có ý đó, hắn chủ yếu muốn xác định cho Diệp Khai đi cùng không. Thế nhưng nghe lời này của Diệp Cẩn thì có lẽ Diệp Khai không đến. Thế là không chút nghĩ ngợi từ chối: "Không rảnh, tôi ốm rồi."

". . ." Diệp Cẩn ngẩn người nghe điện thoại, cậu ốm thì giỏi giang lắm chắc? Xấu tính quá thể!

Đi lên lầu hai, Diệp Cẩn nghe thấy có động tĩnh liền gõ cửa đẩy tới, dựa vào tường với vẻ mặt thích thú: "Đang nướng bánh quy sao, cả sáng nay chỉ nghe thấy tiếng em lật qua lật lại."

Diệp Khai đáp một tiếng, ngồi dậy khỏi giường, đầu tóc rối tung. Cậu ngáp dài một cái, ngái ngủ nhìn chị mình: "Buồn ngủ quá."

"Mệt sao?" Diệp Cẩn nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Đã bao giờ em ngủ đến giờ này đâu? Qua chị xem thử, có phải ốm rồi không? Sao sắc mắt lại tệ thế này?" Quay đầu liền gọi cho dì Giả, nhờ bà cầm nhiệt kế tới.

Diệp Khai dụi dụi con mắt: "Không có đâu."

"Chị biết rồi." Diệp Cẩn ngồi xuống bên cạnh giường, "Có phải là yêu rồi nên thức đêm nhắn tin, không chịu ngủ sớm không?"

Diệp Khai biến sắc, mất tự nhiên nói: "Đừng nói lung tung, em không thế đâu."

"Ha." Diệp Cẩn lắc đầu, dí dỏm nói: "Được rồi, mãi mới có được một ngày nghỉ mà hết người này đến người kia bị ốm, hẹn ai cũng không được."

Diệp Khai nhạy bén bắt được trọng điểm trong lời cô: "Còn ai ốm nữa sao?"

"Trần Hựu Hàm đó, chứ còn ai nữa." Diệp Cẩn cầm nhiệt kế  lắc lắc, "Nãy chị gọi điện hẹn cậu ta ăn cơm, mà tên đó nói mình bị ốm."

Diệp Khai "A" một tiếng. May sao, đo nhiệt độ xong thì biết là không bị sốt.

Có lẽ chỉ là do chất lượng giấc ngủ không tốt thôi. Diệp Cẩn nhẹ cả người, đã không hẹn được đàn ông thì liền hẹn chị em cùng brunch cũng được. Chờ Diệp Cẩn trang điểm xong đi ra ngoài, tiếng xe dần đi xa, Diệp Khai lập tức nhảy khỏi giường.

"Dì Giả, dì lấy cho con một ít thuốc cảm với ạ!"

Dì Giả là quản gia, người nhà họ Diệp có cần gì sẽ nói với bà, sau đó bà lại phân phó cho những người làm khác.

Nghe vậy, bà lại đeo kính lên nhìn lại nhiệt kế, không sốt, Liền hỏi: "Tiểu thiếu gia muốn uống sao?"

"Không phải con." Diệp Khai nhanh chóng mặc một chiếc áo len lông cừu vào.

"Vậy thì ... triệu chứng là gì?"

Bà vừa hỏi câu này Diệp Khai  liền sững lại. Cậu nghĩ ngợi một hồi: "Con không biết nữa, dì có cái gì thì cứ lấy hết cho con, tí nữa con xem lại."

Dì Giả cười nói: "Thuốc cũng không thể uống bậy đâu nha."

"Con biết ạ, dì yên tâm." Diệp Khai đưa qua một cái ba lô hơi to: "Để vào đây ạ, con ăn cơm trước đã, xong thì gọi con nhé."

Dì Giả nhìn cậu có vẻ rất vui, không giống như bị ốm, nào có nghiêm trọng như Diệp Cẩn nói. Nghĩ lại, vẫn là đại tiểu thư quan tâm em trai nhất, cái này gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn.