Chương 101. Danh Sách Triệu Tập đội tuyển U_19
Sau khi các giải bóng đá nội địa kết thúc, cũng là thời gian cho các giải đấu cấp độ Quốc Tế, hoặc trong Khu Vực.
Giải vô địch bóng đá U-19 ASEAN là giải bóng đá quốc tế hàng năm giữa các đội tuyển bóng đá các quốc gia thuộc Liên Đoàn Bóng Đá Đông Nam Á (AFF) tổ chức và đôi khi mời các quốc gia ở khu vực Châu Á tham dự. Đây là giải đấu có thể thức thi đấu thay đổi khác biệt qua từng mùa giải và không theo bất kỳ một quy tắc cố định nào. Tuỳ theo quy định của nước chủ nhà, một mùa giải cũng có thể có một số đội tuyển khách mời hoặc không, là các đội tuyển ngoài khu vực AFF.
Bóng Đá của Đông Lào hiện tại khá phát triển, sự xuất hiện cầu thủ nhập tịch ở giải vô địch Quốc gia, giải hạng nhất quốc gia, tạo một môi trường cạnh tranh, thúc đẩy nên bóng đá trong nước nói chung. Tuy nhiên với sự thương mại hóa môn thể thao này, các cầu thủ thi đấu ở giải đấu cấp cao đều là người có kinh nghiệm. Muốn tìm cầu thủ trẻ phải đi xuống những giải như hạng nhất, hoặc đâu đó là giải hạng nhì. Đây là môi trường có nhiều cầu thủ trẻ đang đi những bước chân trên con đường cầu thủ.
Quang Hưng, một cái tên đang rất hot thời gian gần đây, đã được TRần Hiển và bộ sậu của mình tìm hiểu và sẽ sớm đưa vào đội U_19 quốc gia. Bên cạnh những cầu thủ trẻ tài năng đang chơi ở giải hạng nhất.
Sau khi giải đấu kết thúc thì Trần Hiển cảm thấy hai cầu thủ Minh Khôi và Hữu Thịnh không tệ. Những cố gắng này nên được đền đáp bằng một suất gọi lên tuyển. Có thể không dùng tới trong giải đấu nhưng tạo điều kiện cho chúng học hỏi và cọ sát với môi trường bóng đá đỉnh cao, sau này có thêm động lực để cống hiến cho thể thao nước nhà.
Chọn lấy 25 cái tên cho đợt tập trung sắp tới, tưởng chừng như dễ hóa ra lại không. Nếu chỉ chọn những cầu thủ có màn thể hiện xuất sắc nhất rồi ghép lại với nhau. Đội hình đó chưa chắc đã thi đấu hiệu quả. Mà những cầu thủ này đa số là do các lò đào tạo đề xuất, họ muốn học viên của mình được lên tuyển. Đó là một vinh dự cho cầu thủ, đồng thời, hình ảnh và danh tiếng của lò đào tạo cũng được nâng tầm.
Năm ngoái bên anh có 5 suất, vậy thì năm nay phải nhường lại cho tôi thêm một suất. Đội của anh còn xếp dưới tôi, cầu thủ của anh rõ ràng tệ hơn của tôi. Thi đấu cho đội tuyển chỉ rước nhục cho quốc gia.
Trần Hiển được bổ nhiệm vào cái ghế HLV, không phải tự nhiên ngồi vào được. Đằng sau còn có rất nhiều hậu thuẫn. những thế lực này có mối liên hệ với các lò đào tạo. Đương nhiên phải nể mặt rồi. Trước đó đã chốt được 20 cái tên đang đá ở giải hạng nhất, năm suất còn lại sẽ chọn ở giải hạng nhì, coi như khuyến khích các cầu thủ trẻ.
Nhìn số liệu thống kê thành tích cá nhân, việc chọn Minh Khôi và Hữu Thịnh của Đồng Nai hoàn toàn hợp lý, nhưng khi chọn Quang Hưng ở đội tuyển Bình Dương, ai cũng biết đó là ngôi sao của bóng đá nước nhà trong tương lai, nhưng cũng có người không ưa sự nổi tiếng quá sớm này, nên đã lên tiếng phản đối.
“Như vậy thì bất công quá, tại sao chúng ta lại chọn Top 1 và Tóp 3, mà không phải là Top 1 và Top 2, đều là cầu thủ trẻ và rất cố gắng để ghi nhiều bàn thắng. Nếu chọn Quang Hưng chỉ vì danh tiếng vậy thì không công bằng.”
Một đại diện đứng về phe của Bình Dương lên tiếng bênh vực.
“Một cầu thủ làng nhàng sao có thể so sánh được với Quang Hưng, dù gì cậu ta cũng từng vô địch giải U 17, đó là thứ mà nhiều người không có. Cậu ta đứng top 3 chẳng qua thi đấu ít hơn, chứ nếu thi đấu từ đầu mùa thì Top 1, phải là của cậu ta mới đúng. Hãy so sánh hiệu suất ghi bàn là biết ai hơn ai liền.”
Một trợ lý cầm chiếc Ipad. lướt qua lướt lại. rồi đáp.
“Nếu so về hiệu suất thì Quang Hưng cũng chỉ Top 2 mà thôi, Cậu ta đá 6 trận rưỡi. trên tổng số 12 trận. Còn người kia chỉ đá 6 trận thôi. Hiệu suất ghi 3 bàn 1 trận. của Quang Hưng là 2.6 bàn/ trận. của Minh Khôi là 1.92 bàn/ trận.”
“Gian lận chắc chắn là g·ian l·ận, chuyện đó ở giải hạng nhì thiếu gì.”
“Trong 6 trận cậu ta đấu, có 4 trận thi đấu với Đồng Nai và Bình Dương, chẳng lẽ ông cho rằng hai lò đào tạo trẻ cũng tham gia việc g·ian l·ận sao?”
Người kia im lặng không biết nói gì, bởi ông có tìm hiểu thông tin trước khi nói đâu. Thế nên khi người kia tra số liệu chỉ đành nín họng.
“Cậu ta đá ở Đội Đông Á, nếu xét về hệ thống tổ chức và công tác huấn luyện thì không bằng cầu thủ đi ra từ lò đào tạo. Có được thành tích như vậy là không tồi. Nếu chúng ta chọn Quang Hưng mà loại bỏ cậu ta thì cũng phải tìm một lý do xác đáng. Nếu làm bóng đá mà cứ thiên vị người này người kia, vậy thì ai còn nỗ lực làm gì nữa.”
Một người khác hạ giọng hòa giải.
“Nhân tài như lá mùa thua, nổi lên một mùa rồi ngụm lặn, xưa nay thiếu gì. Thay vì trao cơ hội thì chúng ta dành xuất cho người đến từ học viện vẫn hơn. Hàng công thừa người mà hàng tiền vệ với hàng phòng ngự đang thiếu. Cứ lấy lý do không hợp với đội hình, ai có ý kiến gì chứ.”
“Quang Hưng nhất định phải có trong đội Hình. Còn nếu tranh cãi quá thì cho gọi thêm Top 2 lên nữa. Sau 10 ngày cảm thấy không phù hợp thì trả về, bài kiểm tra của tôi đưa ra có độ khó cao, cho dù là cầu thủ từ học viện nếu không vượt qua được bài test. cũng đừng có oán trách lý do vì sao bị trả về.”
Trần Hiển nói với giọng quả quyết. Mặc dù ông được đôn lên ghế HLV trưởng, nhưng suy cho cùng đều là do thành tích của bóng đá Đông LÀo đang có nhiều bất ổn, Buộc lòng phải có những cải cách và thay đổi. Nếu vẫn giữ nguyên cách làm việc như cũ vậy thì đâu cần tuyển thêm người mới để thay thế HLV. Trần Hiển muốn làm điều gì đó mới lạ tranh thủ năm đầu tiên được cấp trên và dư luận ủng hộ. Nếu như không thành công, vậy thì sẽ hứng chịu gạch đá của mọi người, lúc đó khó mà ngóc đầu lại được.
…
Tuy không còn thi đấu nhưng Xuân Mai vẫn luôn theo dõi tin tức về giải hạng nhì, sau khi biết đội truyền thông L.A nhận kết quả hai trận thua khiến cậu có chút hụt hẫng. LẦn đó bay ra Đà Nẵng, cậu đã cùng mọi người giành chiến thắng vô cùng cảm xúc để giành vé lên chơi ở giải hạng nhì. Sau đó nhiều chuyện đã diễn ra. Dù những con người hiện tại trong đội không có quan hệ mới cậu nhưng có lẽ màu áo và logo đó mới chính là nguyên nhân đem những hoài niệm.
TRuyền Thông L.A không thăng hạng, không có kế hoạch bổ sung nhân sự, Xuân Mai không có khả năng được giữ lại. Nhưng nếu họ giữ cậu ở lại để thi đấu ở giải hạng nhì, Xuân Mai không muốn gặp lại những đồng đội bên Đông Á. Cậu muốn được tham gia một đấu trường có cấp độ cao hơn. Cậu chẳng biết có đội bóng nào ở hạng nhất sẽ đến chiêu mộ mình hay không? đội L.A sẽ bán cậu cho đội bóng nào? Điều này làm cậu cảm thấy vô cùng hoang mang về tương lai.
Một ngày nọ, Xuân Mai nhận được một cuộc điện thoại từ chỗ lãnh đạo của truyền thông L.A. Họ muốn cậu tới văn phòng để nói chuyện trực tiếp. Xuân Mai thay quần áo rồi vội vàng đi ngay. Cậu hồi hộp không biết chuyện quan trọng gì sắp xảy đến với mình, trong lòng cảm thấy phấn khích lạ thường.
Ngồi trong phòng bấy giờ là HLV Bùi Viện và trợ lý đang xem lại đoạn video một trận đấu bóng đá. Xuân Mai đi vào chào hỏi, hai bên khách sáo vài câu rồi đi vào chủ đề chính. Bùi Viện mồm ngậm điếu thuốc, tay mở ngăn kéo lấy ra chiếc phong bì khá lớn đưa cho Xuân Mai.
“Có giấy triệu tập từ phía liên đoàn bóng đá gửi xuống.?”
“Dạ thưa? Triệu tập gì ạ?”
Bùi Viện thở phì phèo khói thuốc. rồi nói.
“Sắp tới có giải U_19 Đông Nam Á. Và cậu có một suất được gọi lên Tuyển sau màn thể hiện vừa rồi ở mùa giải.”
Xuân Mai nhìn phong bì, rồi nhìn Bùi Viện, hai tay run lên như không thể tin được những gì mình vừa nghe.
“Em được gọi lên tuyển quốc gia, đại điện cho Đông Lào thi đấu ở cấp độ quốc tế ư?”
Bùi Viện gật đầu xác nhận. Xuân Mai lập tức vung tay nhảy cẫng lên trong phòng. Cậu không thể kìm hãm cái sự sung sướng này lại.
“Thầy… có phải em đang mơ không? em được gọi lên tuyển?”
Bùi Viện giơ tay báo hiệu cho cậu dừng cái hành động trẻ con ấy lại.
“Đừng vội mừng, đây chỉ là đội U_19 thôi, hơn nữa sẽ còn phải qua một bài thử thách nếu vượt qua mới có thể đứng trong đội hình thi đấu. còn không thì sẽ bị trả về địa phương. Những cơ hội như thế này không nhiều đâu. Hi vọng cậu có thể chứng minh bản thân xứng đáng có được vinh dự khi được gọi lên tuyển.”
Xuân Mai gật đầu như gà mổ thóc, liên tục nói cảm ơn. Cậu cầm theo tờ giấy báo giống một đứa trẻ vừa cầm được giấy khen. háo hức, tung tăng chạy về nhà. Khỏi phải nói phản ứng của Bảo Trâm và hai bác cũng sửng sốt không kém. Chẳng ai tin Xuân Mai có thể được gọi đi thi đấu cho đội tuyển U_19. Vì nó mới đá giải hạng nhì, chưa tạo được điểm nhấn gì quá lớn.
Xuân Mai không hề biết rằng chính sự tị nạnh, ghen ghét của mấy người đứng đầu chỉ vì tranh luận hơn thua mà vô tình đưa cậu lên bàn cân so sánh với Quang Hưng. Nếu không có Quang Hưng, thì cậu phải thể hiện xuất sắc hơn nữa may ra mới có cơ hội được HLV đội tuyển U19 nhìn trúng.
“Tấm Thiệp Mời trên bàn”
“Thời Gian địa điểm rõ ràng”
Đây không phải là mơ, đó là một cơ hội mở ra cho người biết cố gắng. Một bước nhảy vọt quá lớn nếu không làm chủ được thăng bằng, rất có thể sẽ bị ngã dập mông sau khi tiếp đất. Thi đấu ở cấp độ Quốc gia, với những người như Quang Hưng, những cầu thủ giỏi ở cùng trang lứa. Ước mơ đến quá nhanh và bất ngờ, liệu Xuân Mai có “Cần Trô” được cuộc chơi mới này.