Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 14: Hại Đời Con Gái.




Chương 14: Hại Đời Con Gái.

Vào buổi chiều thứ 7, theo như kế hoạch Quỳnh Chi sang nhà của Thương để học bài. ngồi được 15 phút, Thương chủ động rủ bạn ra quán trà sữa ngồi điều hoà cho mát mẻ. Quỳnh Chi không chút nghi ngờ, liền đồng ý đi ngay. hai người đèo nhau trên chiếc xe đạp, vừa đi vừa cười đùa. dưới trời nắng.

"Giá mà được như bây giờ mãi thì tốt nhỉ?"

Thương càu nhàu.

"Nắng nôi thế này cháy hết da, bà ham hố gì thứ này."

"Ý tui là muốn được làm học sinh mãi ý. làm biếng học bài đi uống trà sữa. tuy vừa mệt, vừa nóng, nhưng mà vui ghê. tui thích cảm giác này á."

Giá như Thương chưa gặp Khánh thì có lẽ cũng đang yêu đời như Quỳnh Chi. Cả hai chơi thân là vì Thương có tâm hồn lãng mạn nhờ đọc nhiều tiểu thuyết. còn Chi thì một con vàng oanh bị cầm tù lâu ngày, khao khát sự tự do trong tâm hồn. một người có, một người cần nên cứ dính nhau như sam.

Quỳnh Chi đạp xe phía trước miệng cười tươi dưới bầu trời đầy nắng. mà không hề biết rằng, ngồi phía sau xe, Thương đang nhắm nghiền đôi mắt, hai giọt lệ chậm rãi rơi xuống mặt đường nóng bỏng. bánh xe quay đều, tiến về phía trước, để lại những kỷ niệm của tình bạn ở phía sau, mỗi lúc lại xa dần. dưới sự chỉ đường của Thương, hai người dừng lại tại một quán trà sữa ở bên hồ. không gian yên tĩnh mát mẻ, rất thích hợp cho việc tâm sự, học hành. Quỳnh Chi gọi hai ly trà rồi chui vào một góc gần cửa sổ. hai tay chống cằm nhìn mặt hồ với vẻ thích thú.

"Mấy khi được đi chơi, hôm nay phải uống căng cái bụng rồi mới về nha. mà bà đi tay không thì ôn bài kiểu gì?"

Thương ngẩn người, hẹn bạn đi học mà mình lại quên sách vở. cũng khó trách, vì cô rủ Quỳnh Chi đến đây đâu phải để học, chỉ lát nữa thôi là cô sẽ rời khỏi quán.

"Aiss, tôi đãng trí quá, bà ngồi ở đây một lát, tôi về nhà lấy quyển tập rồi ra ngay, 10, 15 phút gi đó thôi."

Thương hớt hải đi ra khỏi quán, cầm điện thoại nhắn tin cho Khánh. Quán trà sữa này là do Khánh giới thiệu cho Thương, biết hôm nay Quỳnh Chi sẽ tới đây nên gã đã chuẩn bị rất kỹ vẻ ngoài tươm tất của mình. Vẫn mái tóc nhuộm vàng uốn xoăn, áo sơ mi trắng, quần âu, tay đeo một cái đồng hồ bằng bạc. Đặc biệt hôm nay hắn còn đeo một cái kính trông ra vẻ thanh niên tri thức.

Nhìn cái vẻ ngoài bảnh bao ấy, Thương nhớ đến những hành động và lời nói của Khánh khi uy h·iếp cô. Ai mà ngờ được gã là một tên đểu cơ chứ, bản thân cô quá ngây thơ nên bị hắn lừa mà thôi. Hôm nay hai người bước qua nhau, coi như cắt đứt được sợi dây trói buộc. Khánh sẽ theo đuổi mục tiêu mới mà không đoái hoài gì đến Thương nữa.

Quốc Khánh bước vào quán, đảo mắt bốn góc nhìn thấy Quỳnh Chi đang dõi mắt qua cửa sổ, gã giả bộ vô tình đi ngang qua rồi bắt chuyện với cô.

“Ơ, Quỳnh chi đấy à, sao em lại ở đây?”

Quỳnh Chi giật mình khi nghe tiếng con trai gọi mình, cô nhìn lại thì nhận ra Quốc Khánh.

“A… Anh Khánh đấy à, em đến chơi cùng với bạn thôi. “

“Trùng hợp ghê ha, anh cũng đi với bạn. Mà không thấy người ta đâu, trong lúc chờ đợi cho anh ngồi ké ở đây chút nhé. Lâu quá mới gặp lại em.”

Quốc Khánh đã ngồi xuống ghế đối diện, Quỳnh Chi dù không muốn nhưng vẫn gượng cười đồng ý. Đây chẳng phải là người yêu của Thương sao, chính anh ta làm cho cô bạn mình thất tình, giờ vẫn còn thản nhiên ngồi đây nói chuyện với bạn của người yêu cũ.

“Lúc nãy anh thấy cái Thương vừa đạp xe ra khỏi quán, có chuyện gì à?”

Quỳnh Chi ậm ừ đáp.

“À.. vâng, bạn em quên quyển tập nên về nhà lấy đó mà.”

Quốc Khánh A một tiếng.

“Ra vậy, các em sắp thi tốt nghiệp rồi nhỉ. Nghe Thương kể Quỳnh Chi học rất giỏi, không biết em định thi vào trường đại học nào?”

Quỳnh Chi lịch sự đáp.

“Bạn em nói quá đấy chứ em học bình thường thôi à. Em tính thi vào trường luật hoặc trường y.”

Quốc Khánh gật gù.

“Chà, hai trường tốt đấy, đầu vào rất cao, nghề nghiệp tương lai cũng ổn định nữa. Nhưng nhìn em thì anh lại nghĩ em không phù hợp với những nơi khô cứng như thế. Em phù hợp với những công việc đi đây đi đó, kiểu như làm trong ngành du lịch hoặc báo chí chẳng hạn.”

Được người khác nói trúng tim đen, Quỳnh Chi trò chuyện có chút cởi mở hơn.

“Em cũng muốn lắm, nhưng gia đình khuyên em nên học trường luật, mà ba em nghiêm lắm chẳng bao giờ đồng ý đâu.”

Quốc Khánh biết rất nhiều thông tin về Quỳnh Chi, nên ức lần lượt khơi gọi ra mây chủ đề làm cô nàng hứng thú. Bất giác gã thở dài.

“Buồn nhỉ, nhìn em, anh cứ có cảm giác em đang bị bức tường gia đình kìm hãm sựu tư do.”

“Anh nói hay vậy, ở nhà em thấy gò bó lắm, đi học còn vui hơn, hiếm khi mới trốn được ra ngoài uống trà sữa đấy, tối giờ phải có mặt ở nhà rồi. Sau 6 giờ, muốn ra ngoài phải có người lớn đi kèm. Mọi người cứ coi em là con nít hay sao ấy.”

Quốc Khánh lại bịa ra câu chuyện để đưa hai người vào thế đồng cảm cho nhau. “Anh cũng thế, anh thích vẽ tranh, ca hát, và du lịch. Nhưng ba má bắt thi vào trường học kỹ thuật để sau này dễ có việc làm. Anh thì thương ba má lắm, không muốn họ phiền lòng nên cũng quyết thi vào trường Khoa Học Tự Nhiên. Ngày đó anh cũng cắm đầu cắm cổ ôn thi, giải đề dữ lắm. Chỗ nào em không hiểu thì có thể hỏi anh nha, có mấy cái thủ thuật giải toán rất hay.”

Quỳnh Chi thoáng nhìn đồng hồ treo tường.

“Vậy thì hay quá, lát cái thương Quay lại nếu anh rảnh thì chỉ tụi em với nha.”

Khánh liếc nhìn đồng hồ.

“Kỳ thật, bạn của anh cũng chưa tới nữa.”

Hai người im lặng ngồi thêm nửa tiếng nữa.

Quỳnh Chi sốt ruột uống hết ly trà sữa, mà Thương vẫn chưa quay trở lại. Quốc Khánh thì đưa điện thoại ra chụp lén mấy cái ảnh của Quỳnh chi, sau đó ra ngoài điện thoại cho Thương, hai người thì thầm to nhỏ gì đó một hồi lâu. Quốc Khánh trở lại bàn than thở.

“Bạn anh không tới rồi, thế bạn của em thì sao?”

Quỳnh Chi chép miệng.

“Em cũng không rõ nữa, tưởng đi 15p mà nửa tiếng rồi chưa thấy tới. mà em lại không có điện thoại để gọi cho bạn ấy.”

Quốc Khánh lấy điện thoại ra. Cố ý để chế độ loa ngoài. “Để anh gọi hỏi Thương xem sao?”

“Anh khánh à… sao anh đang ở quán trà sữa mình hay gặp nhau á? Thế anh có gặp Quỳnh Chi ở đấy không?

“Có, anh đang ngồi cùng bạn của em đây. Ừ để anh đưa máy, để hai đứa nói chuyện nhé.”

Quốc khánh đưa điện thoại di động cho Quỳnh Chi. Cô nàng lập tức chất vấn Thương.

“Sao bà đi lâu thế, làm tui đợi nãy giờ?”

Phía bên kia, Thương cười khổ. “Ngại quá, mẹ tôi vừa về nhà tôi có tý việc giúp bà ấy chưa tới ngay được, bà ráng đợi tôi đến đón nha, chắc chỉ khoảng 1, 2 giờ nữa thôi.

“Cái gì? 1,2 giờ nữa á, thế thì tôi cũng về luôn đây… mà ba đi xe về rồi, thì tôi làm sao bây giờ, chẳng lẽ đi bộ về á… bà xin mẹ qua rước tôi về được không?”



Thương mím chặt môi. “Không được, chuyện gấp quá… xin lỗi bà nha, bà xem có ai là người quen thì quá giang về được không?”

Quỳnh Chi ậm ừ. Rồi cúp máy đưa cho Quốc Khánh.

“Sao thế, Thương không tới được à?” “Dạ vâng, đột nhiên nhà nó có chuyện, làm lỡ dở cả buổi chiều, giờ chắc em đi bộ về quá. Khi khác gặp nha.”

Quốc Khánh đứng dậy và nói. “Trời nắng thế này, hãy để anh đưa em về? Anh có xe máy đi vèo một cái là tới nhà em ngay.”

Quỳnh chi dè dặt. “Nhưng anh có bận việc gì không ạ? Nếu bận thì em tự về cũng được.” “Không bận gì đâu, sinh viên bọn anh giờ giấc linh hoạt mà, với lại anh rảnh cả buổi chiều.”

Nghe Khánh và Thương nói chuyện với nhau, dường như cả hai vẫn đang trong mối quan hệ bình thường. Nên Quỳnh Chi đồng ý để khánh đưa mình về nhà. Cả hai a bãi đỗ xe, Khánh ga lăng đội mũ bảo hiểm cho Quỳnh Chi, nhưng cô nhanh tay tự mình đội lấy.

Quốc khánh liếc nhìn đồng hồ rồi bảo.

“Vẫn còn sớm, em có muốn đi chỗ nào chơi một lúc không, công viên, bờ hồ, đài phun nước hoặc vào trường đại học của bọn anh tham quan một vòng.”

Quỳnh Chi lắc đầu.

“Dạ thôi anh ạ, anh đưa em về nhà là em vui rồi.”

Quốc khánh g·ạ g·ẫm.

“Mấy khi được một buổi tự do, hay anh đưa em về qua đường vòng, tiện thể hóng gió, ngắm đường phố một chút ha.anh sẽ đưa em về trước 5 giờ chiều.”

Lời đề nghị của Khánh hấp dẫn hơn cảnh về nhà ngồi lỳ trong phòng chờ trời tối. Quỳnh Chi im lặng, mà im lặng thì Quốc Khánh hiểu ngầm là đồng ý. Gã đã đổ đầy bình xăng chuẩn bị đi hết một vòng trong thành phố. Đầu tiên là đưa về trường đại học cho cô nàng ngắm khuôn viên, mấy khu giảng đường rộng lớn.

Đi dưới hai hàng cây phượng, gã tranh thủ lấy điện thoại ra chụp ảnh của Quỳnh Chi, vì bộ nhớ có hạn nên gã đã xóa hết mấy clip l·àm t·ình với Thương để dọn m chỗ cho Quỳnh Chi.

Thấy con mồi tươi cười, trong lòng của Quốc Khánh càng thêm hồi hộp và phấn khích. Điểm đến thứ hai là Công viên, bên trong công viên có một cái hồ rộng lớn, còn có trò đạp vịt nhưng Quỳnh Chi từ chối không tham gì mặc dù trong tâm cô rất muốn thử một lần. Không đạp vịt, hai người đi dạo một vòng rồi ăn kem. Tiền đều do Quốc Khánh Trả, hắn không có sẵn tiền, tiền này có được là nhờ việc uy h·iếp Thương trộm tiền gia đình đưa cho gã.

Sau công viên, Khánh còn đưa Quỳnh Chi lượn một vòng trong siêu thị, qua chỗ đài phun nước, đài tưởng niệm. loanh quanh trên phố đến gần chiều muộn. Anh mặt trời ngả về tây, sắp đến giờ tan tầm Quỳnh Chi sốt sắng dục Quốc Khánh đưa mình về.

“Anh Khánh, em phải về nhà rồi.”

“Ôi vậy sao, tiếc nhỉ, vẫn còn vài chỗ mà anh muốn đưa em đi, đảm bảo vui cực.”

Quỳnh Chi cười miệt mỏi.

“Phì, hôm nay đi như vậy là em vui lắm rồi, giờ em phải về, không thì bố em lại cằn nhằn.”

“Được rồi, vậy thì về thôi. Mà chuyện hôm nay đưa em đi chơi, em đừng nói với Thương nha. Anh sợ cô ấy lại nghĩ linh tinh.”

Quỳnh Chi ngây thơ hỏi.

“Nghĩ linh tinh gì cơ ạ?”

“À thì anh chưa bao giờ đèo Thương đi chơi như vậy hết á, sợ cô ấy biết anh đèo em đi thì cô ấy buồn thôi.”

Quỳnh Chi chột dạ, hôm nay đi lượn một vòng như vậy, chắc hẳn giống mấy cặp đôi yêu nhau. Mặc dù Quỳnh Chi không có tình cảm gì với Khánh cả, nhưng cũng dễ làm người ta hiểu lầm.

“Anh Khánh với Thương vẫn ổn chứ, dạo gần đây em thấy bạn của em hơi buồn, tưởng hai người có chuyện gì chứ?”

Khánh cười trừ.

“Đâu có đâu, hai đứa vẫn bình thường mà, chẳng qua anh bảo Thương lo học hành trước, ít gặp nhau thì đỡ chểnh mảng việc học hơn. Cuối cấp rồi nên phải tập chung học hành, thi cử.”

Quỳnh Chi gật gù

“À ra vậy… Mà sao mình không đi đường lớn, anh rẽ vào đường này làm chi.”

Quốc Khánh cười mỉm.

“Sắp đến giờ tan tầm, sợ đi đường lớn bị tắc đường. Anh đi đường tắt tuy hơi vắng một chút nhưng gần hơn, qua một quãng là tới thẳng nhà cửa Thương luôn. Trước giờ anh vẫn hay qua đường này mà.”

Quỳnh Chi thấy hai bên đường cỏ mọc um tùm, đường đất nhiều ổ gà lồi lõm. Quốc Khánh lại cố tình giật ga nhả phanh khiến cái xe máy vừa đi vừa giật. Gã làm vậy để mượn lực quán tính thân hình Quỳnh Chi sẽ đụng chạm với hắn, nhất là bộ ngực mềm mại lâu lâu lại tỳ lên lưng của Khánh. Đến một quãng vắng, cái xe đang đi thì c·hết máy giữa đường.

“Ủa anh, sao lại dừng lại thế ạ.” Quốc Khanh tặc lưỡi.. “Xe c·hết máy rồi em ạ? Em xuống xe đi, để anh xem nó có vấn đề gì?”

Quỳnh Chi trong lòng nóng ran lên. Tự nhiên lại hỏng xe giữa đường vắng. Cứ thế này thì cô sẽ về nhà muộn mất, bố mà biết cô lén đi chơi thì thế nào cũng cấm túc cả tháng cho coi. Quốc khánh xuống xe, mở cốp xe ra rồi đóng vào, gã khóa van xăng lại, rồi giả vờ đạp xe hì hục. Dĩ nhiên là xe không nổ. Gã càng đạp thì Quỳnh Chi đứng ngồi không yên.

“Xe hỏng nặng lắm à anh, Chỗ này vắng quá không biết có chỗ nào sửa không nhỉ.”

Quốc Khánh thở hổn hển.

“Tệ thật đấy, tự nhiên lại hỏng đúng lúc này. Con đường này vắng lắm, muốn sửa xe phải dắt ngược về đường lớn. mà như vậy thì trời tối mất. Để anh gửi tạm cái xe vào nhà ai đó, rồi anh đưa em về nhà của Thương. Đi bộ chắc tầm 15, 20 phút thôi.”

Quỳnh chi thở dài.

“đành vậy chứ biết làm sao bây giờ. “

Cô nàng chợt thấy hối hận về buổi đi chơi chiều nay, giá mà lúc ở quán trà sữa, cô về nhà luôn thì đã không phải đi bộ giữa đường vắng thế này. Con đường này càng đi càng thấy rậm rạp, âm u. Xen lẫn trong bãi cỏ dại còn thấp thoáng bia mộ bằng đá, tiếng ếch nhái bắt đầu vang lên báo hiệu màn đêm sắp buông xuống.

Mặt trời lặn, không gian tối rất nhanh, xung quanh lại không có đèn đường, càng đi lại càng thấy lạ. Quỳnh Chi nhớ lại, nhà của Thương không nằm ở hướng này, chỗ này là nơi tập trung bãi rác của thành phố, căn bản không có ai sinh sống ở khu vực gần đày.

“Anh Khánh, anh có chắc là mình đi đúng đường không ạ? Em thấy không ai sống ở đây cả.”

Quốc Khánh nhìn bầu trời, lẩm nhẩm trong đầu thời cơ đã đã tới.

“Em ở nhà không đi chơi nên không biết đó thôi, đường này anh đi suốt chắc chắn sẽ tới nhà của Thương mà. Nhưng mà anh dắt xe mỏi quá, nghỉ một chút rồi đi tiếp.”

Nói xong, gã gạt chân chống, rồi ngồi trên yên xe thở phì phò. Khánh không đi, Quỳnh Chi càng thấy sốt ruột, cô nhìn trước ngó sau, hi vọng có chiếc xe máy nào vụt qua thì cô sẽ xin cho quá giang chứ càng ở lâu. Cô lại càng cảm thấy nguy hiểm. Giờ này ba và anh Luân đã tan ca rồi, hai người về nhà mà không thấy cô thì xác định ăn chửi.

“Anh Khánh, còn bao xa nữa thì tới nhà của Thương ạ? Em phải về nhà gấp kẻo ba má lại lo”

Khánh thở dài thườn thượt.

“Em lớn rồi có phải con nít đâu, về muộn một chút không sao đâu. em cũng thấy rồi mà, là do chúng ta vướng cái xe, không thì đi nhanh hơn rồi. Để em đi một mình anh không yên tâm. Nên em chịu khó đợi một chút đi.”



“Nhưng mà trời càng lúc càng tối, không đi nhanh làm sao thấy đường.”

“Không sao, xe máy vẫn có đèn mà. Nghỉ một chút đi.”

Quỳnh Chi thấy hơi ấm ức, trong lòng như có lửa đốt, hai chân cứ dẫm vào nhau mà Khánh vẫn cứ thong dong ngồi trên yên xe. Mấy ngôi sao bắt đầu hiện lên trên bầu trời, đèn trong thành phố lần lượt sáng lên. Từ đây có thể nhìn thấy, xung quanh chẳng có ngôi nhà nào cả, khu dân cư gần nhất cũng xa tầm hai cây số.

“Đi được chưa anh Khánh.”

“Đằng nào cũng tối rồi, em vội gì chứ?”

Quỳnh Chi nuốt nước bọt.

“Anh Khánh, anh cố tình làm vậy đúng không? Cố tình đưa tôi đến chỗ này.”

Quốc Khánh quay người lại nhìn Quỳnh Chi. Cô nàng đã cầm mũ bảo hiểm trong tay, hai mắt sang lên như sao, cẩn thận lùi lại một hai bước. Quả nhiên là người thông minh đáng tiếc phản ứng hơi chậm.

“Em nói gì vậy? Sao lại nói anh như vậy chứ? Nhưng mà, nếu thực sự đúng là như vậy thì sao?”

“Anh Rốt Cuộc muốn làm gì?”

Quốc Khánh cười gian xảo.

“Quỳnh Chi, từ lần đầu gặp em ở sân bóng, anh đã thích em rồi. Ngay từ đầu người anh thích là em chứ không phải là Thương.”

Quỳnh Chi mặt đỏ bừng bừng.

“Anh nói linh tinh cái gì thế? Định bắt cá hai tay sao”

“Em và bạn đến quán trà sữa, rồi gặp anh, đi chơi với anh cả buổi chiều rồi xe c·hết máy giữa đường vắng. Em nghĩ mọi thứ chỉ là trùng hợp thôi sao?”

Quỳnh Chi giật mình. Quốc khánh lại nói thêm

“Đúng rồi đấy, là do tôi đã bảo Thương hẹn em ra quán để chuẩn bị cho thời khắc này. Nhìn thấy em, là tôi không thể kiềm chế được bản thân mình.”

Nói xong, gã lao tới chỗ Quỳnh Chi. Cô nàng cầm mũ bảo hiểm vụt cho Khánh một cái rồi xoay người vừa chạy vừa kêu cứu.

“Bớ người ta, có ai không? cứu tôi với.” Quốc Khánh cười ranh mãnh, hì hục đuổi theo, cái trò mèo vờn chuột trong đêm tối như thế này làm hắn thấy rất kích thích. Gã chạy thật nhanh tới chỗ Quỳnh Chi, ôm lấy thân hình của cô rồi vật xuống nền cỏ ven đường.

Quỳnh Chi giãy dụa kịch liệt nhưng thân thể của con trai to lớn và khỏe hơn con gái, cô không thể nào thoát ra khỏi bàn tay của Quốc Khánh. Gã túm lấy áo của cổ rồi kéo nó qua đầu để lộ thân hình trắng nõn giữa không gian u ám.

"Bỏ ra, đồ biến thái."

"Cứu tôi với..."

Quốc Khánh ghì chặt hai vai Quỳnh Chi xuống, xuẩn bị cưỡng hôn cô giữa đường thì bất chợt có ánh sáng xe máy lướt qua, nó sắp di chuyển tới chỗ của hai người. Quốc Khánh vội kéo Quỳnh Chi, lôi ra xa mặt đường, nấp sau một bụi cỏ rậm rạp. Quỳnh Chi giãy dụa mạnh mẽ, cố gắng vươn ra ngoài đường. Quốc Khánh túm lấy hai chân của cô lôi ngược trở lại, một tay hắn bịt miệng của cô, chỉ còn phát ra tiếng ú ớ yếu ớt.

Chiếc Xe máy lướt qua chỗ hai người thật nhanh. Quốc Khánh thở phào một hơi, Quỳnh Chi rưng rưng nước mắt nhìn theo ánh sáng xe máy mỗi lúc lại xa hơn.

"Ngoan ngoãn một chút đi, nếu như ông ta dừng lại, em nghĩ ông ta sẽ cứu em hay sẽ cùng tôi chà đạp lên thân thể này? Người đàng hoàng tử tế sẽ đi tới những chỗ như thế này sao?"

"Hôm nay, không ai giúp được em đâu!"

sự chống cự của Quỳnh Chi mạnh mẽ hơn vẻ ngoài hiền lành non nớt của mình. Cô nàng co hai chân đạp vào bụng Quốc Khánh khiến hắn tức điên lên. vung tay tát người đẹp một cái.

"Em có yên không thì bảo? không thích dịu dàng mà muốn anh mạnh tay đúng không?"

"Anh là đồ biến thái, tôi sẽ báo công an đấy."

Quốc Khánh dùng tuồng cũ soạn lại, thêu dệt câu chuyện uy h·iếp tinh thần Quỳnh Chi.

"Tôi biết bố em làm trong cơ quan nhà nước, chức vụ không nhỏ. Nếu tin đồn con gái mình chơi trò người lớn khi đang ngồi trên ghế nhà trường thì sao nhỉ?Tôi mà b·ị b·ắt, danh dự của gia đình em cũng không cứu vãn được đâu."

"Đồ tồi, đồ cặn bã."

Quốc khánh ngồi đè lên người Quỳnh Chi, bắt đầu cởi áo. ủa mình. "Chửi nữa đi, cặn bã, dơ bẩn thì sao chứ, lát nữa, cơ thể ngọc ngà của em cũng bị tôi xâm chiếm. chúng ta sẽ hoà lẫn vào nhau trong vũng bùn tình ái."

"Bỏ tôi ra… đồ khốn."

"hãy nói em xin anh Khánh đi nào… hãy tha cho em."

"Không… không đời nào."

Quốc Khánh bắt đầu gục xuống, áp sát vào da thịt thiếu nữ. rồi đột nhiên hắn dừng lại, đưa tay bịt miệng Quỳnh Chi. Phía ngoài đường có tiếng bước chân dồn dập, hơi thở gấp gáp của một ai đó đang tiến lại gần.

Quỳnh Chi há miệng cắn vào tay Quốc Khánh rồi hốt hoảng kêu lên. Quốc Khánh bị cắn lén, kêu một tiếng rồi tự cắn răng nuốt ngược sự đau đớn vào trong. gã đưa tay còn lại ghì chặt cái mồm của Quỳnh Chi.

Người bên ngoài dừng lại trong thoáng chốc, Quốc Khánh nín thở, đưa hai tay b·óp c·ổ Quỳnh Chi. gã trừng mắt cảnh cáo, bàn tay siết chặt hơn. Nếu bại lộ thì hắn sẽ làm liều một phen. Người kia không nghe thấy động tĩnh gì liền từ từ rời đi. Quốc Khánh thở phào một hơi, bỏ tay khỏi cổ Quỳnh Chi, cô nàng hít thở gấp gáp, ho sặc sụa mấy tiếng. cô muốn hét lên lần nữa nhưng cổ họng vẫn còn đau. Quốc Khánh thực sự dám b·óp c·ổ g·iết c·hết cô.

"Con đĩ, mày dám cắn tao."

Quốc Khánh cả giận, vung tay tát Quỳnh Chi một cái. cô nàng la lên trong vô thức, điều này vô tình đánh động đến người qua đường. người đó nghĩ mình lãng tai, nghe nhầm, đến khi thấy xe máy dựng ở bên đường, người đó liền trở lại vị trí có phát ra âm thanh lạ khi nãy. Vì lỡ đâu có người đang g·ặp n·ạn thì sao?

"Có ai ở đó không?"

"Tôi thấy cái xe máy ở ngoài này. "

Quốc Khánh nghe tới cái xe giờ mà im lặng dễ bị mất toi cái xe lắm. bỏ cái xe để đổi lấy Quỳnh Chi cũng được. nhưng Khánh đâu phải người hào phóng. cả người lẫn xe đều là của gã. Gã hít một hơi lấy giọng lè nhè Như say rượu. "Đứa nào vô duyên thế, người ta đi đái mà cũng bị làm phiền là sao.

Người kia vội đáp.

"A… xin lỗi."

Đúng lúc chuẩn bị rời đi thì lại có giọng nói phát ra.

"Đừng đi, người này muốn g·iết tôi. Cứu.!"

Quỳnh Chi liều mình kêu cứu lần nữa, cô biết lần này là cơ hội cuối cùng, nếu bỏ qua sẽ bị Khánh Làm Nhục, gia đình cô cũng bị liên lụy. Quốc Khánh biết chuyện không xong rồi, một bên là Quỳnh Chi, bên ngoài còn có một người nữa. nghe giọng thì là Thanh niên.



Đối phó cả hai cùng lúc thì không được, nên gã chọn cách tuỳ cơ ứng biến. Gã túm lấy tay Quỳnh Chi kéo ra ngoài đường.

"Hề hề, anh trai, em tóm được con bò lạc, anh có muốn vui vẻ một chút không."

Quỳnh Chi bị lột áo, còn cái áo lót che chắn. thân hình thiếu nữ phơi ra trước mặt, mấy gã lao động chân tay sao mà cưỡng lại được. Quỳnh chi chợt thấy lo sợ, một tên Khánh là quá đủ rồi mà còn lòi ra thêm một gã nữa. phen này cô sao mà thoát đây. nhìn bộ dạng khép nép, sợ hãi của cô. người kia đoán ngay là cô không can tâm tình nguyện. nếu là yêu nhau thì phải lôi về nhà lên giường chứ dại gì ra đây bị cỏ dại cứa rách da thịt.

"Cái thằng này, mày dám hãm h·iếp con gái nhà lành hả. bỏ tay nó ra."

Quốc Khánh nhổ toẹt một bãi, vừa bỏ tay Quỳnh Chi ra lập tức lao tới đá song phi vào người kia.

"Đ- má, tao muốn làm phúc cho mày ăn chung, vậy mà mày còn giả bộ anh hùng. tính chén con nhỏ một mình à."

Quốc Khánh tính kỹ rồi, hắn chịu thiệt chia sẻ Quỳnh Chi cho hai người, nếu tên kia không hợp tác thì hắn sẽ lao lên đánh phủ đầu. đánh người ta tối tăm mặt mũi. rồi xử Quỳnh Chi sau. Quỳnh Chi thấy hai người đánh lộn, nhân lúc hỗn loạn thì chạy khỏi đó ngay.

Quốc Khánh biết nhưng đang dở tay, gã còn có cái xe máy, không lo Quỳnh Chi chạy thoát. việc trước mắt là phải tẩn cho thằng phá đám một trận, tốt nhất là đánh gục hắn bắt tỉnh. Quốc Khánh chăm tập thể thao, tập Gym có bụng 6 múi hẳn hoi nên đánh đau lắm. người kia ăn mấy đấm, không nhịn được nên mặc kệ ra sao thì ra, ôm lấy người đối phương vật xuống đường. hai người lăn qua lăn lại, anh đấm một thì tôi cũng đấm một. người kia sức vóc không vừa,

Quốc Khánh bị đấm chảy cả máu mũi, sợ đánh tiếp thì không còn mặt mũi nào đến trường nữa. cái mặt đẹp trai không thể bị hủy hoại được.

"tha.. tha… tha cho tôi, tôi sai rồi."

Người kia hậm hực đáp.

"Thằng khốn, mày hãm h·iếp con gái nha lành, rồi ngang nhiên xông vào đánh tao. nói xin lỗi là xong hả."

Quốc khánh bị ăn thêm hai đấm nữa, hài mắt rưng rưng, giọng nghẹn ngào.

"Đừng đánh nữa, tôi sai rồi… xin anh tha cho tôi."

"Lúc nãy mày oai lắm mà… mày đánh tao, tao đánh lại mày chưa đã cái tay. "

Quốc Khánh nằm yên ăn mấy đấm, vài cái bạt tai. người kia thấy hắn không dám chống cự nữa nên cũng dừng tay.

"Lần này tao tha, lần sau liệu hồn đấy."

"Vâng… vâng… em không dám nữa."

"Cút đi. Bực hết cả mình."

Quốc Khánh lồm cồm bò dậy, đi tới chiếc xe, định phóng đi thì quên mất mình chưa mở khoá xăng. gã loay hoay một hồi, rồi hớt hải rời đi, không dám ngoảnh đầu nhìn lại. Người vừa tẩn cho Khánh một trận trùng hợp lại là Xuân Mai. hiện tại đang tập chạy bền để tăng thể lực. mỗi ngày đều chạy hai vòng, sáng một vòng, chiều một vòng.

Con đường vắng vẻ, nhiều cây cối lại vô cùng thích hợp cho nó. Hôm nay xui xẻo, tự dưng bị người lạ cho ăn đấm. nghĩ lại nó vẫn thấy cay. trước giờ nó luôn hiền lành, thân thiện với mọi người, lúc nãy có ý tốt hỏi thăm ai ngờ làm ơn mắc oán.

Nghĩ tới cô gái nhà lành lúc nãy, chắc đã chạy về nhà rồi. trời cũng đã tối. Xuân Mai lững thững đi một đoạn rồi tiếp tục chạy nhẹ nhàng về nhà. Quỳnh Chi cắm đầu cắm cổ chạy, sợ người ta đuổi theo nên lâu lâu lại ngoảnh lại. vô tình vấp chân vào mô đất, ngã sấp mặt. đầu khối và khuỷu tay đều b·ị t·hương, cổ chân còn bị trật nữa. đúng là đen hết chỗ nói.

Xung quanh đồng không mông quạnh, không có chỗ trốn, không biết phải đi hướng nào. một lúc sau có bóng người chạy tới, cô hốt hoảng tìm chỗ để nấp, nhưng chân b·ị đ·au, cứ đi cà nhắc, vấp té thêm lần nữa. người kia đã chạy tới sau lưng rồi.

"Đừng… đừng lại gần tôi."

bóng đen thở hổn hển, lùi lại hai bước, đưa hai tay lên đầu. "Đừng sợ, tôi đánh thằng kia bỏ chạy rồi. Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về."

Người đuổi tới không phải Quốc Khánh, Quỳnh Chi cũng bớt lo hơn một chút. cô sụt sùi đáp.

"nhà tôi ở…."

Bóng đen thở hắt ra

. "Vậy là chung khu phố rồi. Đường về nhà ở bên này cơ. đi đường đó là tới công ty sản xuất phân bón." Quỳnh Chi chật vật đứng dậy, hai chân khép vào nhau, hai tay cũng che che trước Ngực. "Anh gì ơi, cho em mượn áo được không?"

bóng đen cởi áo đưa cho cô, nhưng cô nói anh ra ném sang cho mình. sau đó bảo anh ta giữ khoảng cách, đi trước mình một đoạn. Quỳnh Chi b·ị đ·au chân nên tập tễnh bước đi, khiến bóng đen hơi sốt ruột.

"Chân của cô đau lắm hả, để tôi xem qua, chứ đi như thế này phải 8,9 giờ mới về tới quá."

Quỳnh Chi cứng rắn đáp.

"Cứ đi đi, đừng lại gần tôi là được."

Bóng đen thấy trong lòng bứt rứt, tốc độ chậm chạp làm nó thấy buồn ỉa vô cùng.

"Để tôi xem cho, chứ đi như này tôi sốt ruột, mắc đi ỉa lắm."

Quỳnh Chi lùi lại,

"không được lại gần"

Bóng đen vẫn đi tới, Quỳnh Chi lại đưa tay ra thế thủ, trừng hai con mắt lên cảnh cáo. nhờ vậy mà nhìn rõ được đối phương.

"Xuân Mai phải không?"

bóng đen ngờ ngợ.

"Nghe giọng giống Quỳnh Chi thế? phải bạn đó không?"

Quỳnh Chi gật đầu. Xuân Mai hốt hoảng ngồi xuống.

"trời, mình chỉ nghi nghi thôi… sao bạn lại ở đây, còn… bị như vậy nữa."

Quỳnh Chi oà lên khóc. vừa mừng vì gặp được người quen, nhưng lại sợ hình ảnh tồi tệ nhất của mình lại bị người khác giới nhìn thấy, lại là bạn học cũ hồi cấp 2, sống cùng một khu, sau này không biết sẽ nhìn mặt nhau kiểu gì.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cô nàng buông lỏng cảnh giác, thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Xuân Mai. Nghe xong Xuân Mai cảm thấy máu nóng trong người xông lên, biết thế lúc nãy táng cho tên Quốc Khánh vài cú đấm nữa cho hả dạ.

“Lúc nãy tôi tẩn cho hắn một trận rồi, chắc không dám nữa đâu. Mà bạn có định báo công an chuyện này không?”

Quỳnh Chi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói.

“Báo công an e là không được, mình không có bằng chứng, hắn sẽ chối ngay. Hơn nữag ia đình mình cũng bị người ta đàm tiếu. Ba mình không thích bị như vậy đâu. Thế nên bạn giữ kín giúp mình chuyện này nhé.”

“Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua cho tên khốn đó.”

“Minh sẽ đề phòng hơn, sau này chắc chắn không xảy ra chuyện tương tự. Trên đời này, chắc mình không thể tin ai được nữa.”

Quỳnh Chi không nhắc đến Thương, cô không ngờ được rằng cô bạn thân của mình lại tiếp tay cho Quốc Khánh đẻ hãm hại cô. Nghĩ nát óc cũng không hiểu được nguyên nhân là vì đâu. Hai người vốn là bạn thân của nhau từ hồi cấp 2 cơ mà. Để vài hôm nữa, tinh thần ổn định, Quỳnh chi sẽ đem chuyện này làm rõ.