Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 17: Buổi Tập Đầu Tiên.




Chương 17: Buổi Tập Đầu Tiên.

Xuân Mai đang rất sốt ruột cho buổi tập trung chiều nay. nó muốn đi ra sân khởi động một chút, nhưng hai người bạn vẫn còn đang trêu đùa với nhau. đến lúc đội bóng chuyền nữ nghỉ giải lao, hai gã còn chạy xuống sân giả bộ xin chữ ký này nọ.

Đại hội thể thao của tỉnh tập chung rất ít tuyển thủ chuyên nghiệp. có nghĩa là không kiếm cơm từ việc thi đấu, mà mỗi người đều có công việc riêng ở bên ngoài. còn việc đi thi đấu là do cơ quan tổ chức giao nhiệm vụ, dĩ nhiên sẽ ưu tiên những người thích chơi thể thao. cũng có những người không làm trong cơ quan nhà nước, họ tham gia chỉ vì sở thích cá nhân, dạng người này có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay. và chủ yếu là tham gia bộ môn cầu lông.

Xuân Mai chạy tới gọi hai người bạn ra sân bóng, vì cũng sắp đến giờ. Hai người kia dĩ nhiên không dễ rời đi như vậy, mỗi người một bên xách Xuân Mai tới trước người đẹp. Công Minh liến thoắng.

"Giới thiệu với chị, đây là bạn cùng phòng của bọn em. Nó là đứa hâm mộ chị nhất đấy ạ."

Đức Thọ thêm lời.

"Mà chị biết tên của nó là gì không? nói ra chị hết hồn luôn đấy. "

"Nó tên Xuân Mai, còn chị là Tuyết Mai… chị thấy cái tên có hay không."

Chị Tuyết Mai lấy cái khăn màu trắng, dấp mấy giọt mồ hôi trên trán. mấy sợi tóc mai ướt át, dính bết lại với nhau. nhìn cái đám nhóc từ đâu xuất hiện, nói thao thao bất tuyệt. Chị nghe mà mệt đầu quá. nhưng bọn nó đang khen chị chẳng lẽ lại đuổi đi.

"Ờ, Chị chào mấy đứa nha. mấy đứa cũng thích bóng chuyền lắm hả."

Đức thọ, Công Minh nhìn nhau rồi gật đầu lia lia.

"Đúng rồi, bọn em hâm mộ chị mà, chắc chắn phải thích bóng chuyền rồi. hôm nào chị thi đấu, em sẽ huy động toàn bộ các thành viên trong gia đình tới cổ vũ."

Xuân Mai bị kẹp ở giữa, hai ông bạn thúc cùi chỏ liên tục. Nó cười khổ.

"À.. em thì không thích bóng chuyền lắm. Em thích bóng đá hơn."

Đức Thọ và Công Minh như hoá đá ngay tại chỗ. Ra ám hiệu nãy giờ cuối cùng lại bị nó phá bĩnh.

"Thực ra bọn em là tuyển thủ bóng đá, sắp đến giờ tập trung nên bọn em xin phép đi đây ạ."

Xuân Mai xách cổ hai ông bạn đi, nhưng hai người bạn này nặng ký lắm, nó không lôi đi được mà ngược lại còn bị giữ ở lại. Công minh cười gượng.

"Ha ha, thằng bạn của em nó hay pha trò lắm chị đừng để bụng nha."

Tuyết Mai nào phải trẻ con dễ dụ chứ, vừa nhìn là biết mấy đứa này đang làm trò trước mặt mình. Không nghĩ tới nội bộ lục đục, một ông đòi đi, hai ông túm quần kéo áo giữ lại nhìn cũng ngộ.

"Thành viên đội bóng đá đúng không? bốn giờ tập trung ngoài sân thì phải. mấy đứa đi ra dần là vừa. ông Hùng bên đó khó tính lắm đấy."

Công Minh nhìn cái đồng hồ to tướng treo trong nhà thi đấu, bây giờ là 3:35, lẽ ra còn có thể nói chuyện một lúc nữa, nhưng tại Xuân Mai phá đám, chị Tuyết Mai có ý đuổi khéo, bọn họ đành rời đi.

"hì hì, bọn em quả thực là tuyển thủ bóng đá, nhưng em thực sự rất hâm mộ chị luôn. hôm nào rảnh chị em mình đi uống nước nhé."

Tuyết Mai nhịn cười, gật gật đầu.

"Ok…mấy đứa đi đi, kẻo trễ giờ."

Ba đứa rồi đi, một cô bạn trong đội bóng chuyền mới tới chỗ của Tuyết Mai dò hỏi.

"Mấy thằng nhõi đó là ai vậy? hình như chưa thấy bao giờ."

Tuyết Mai cười tủm tỉm.

"Mấy đứa tân binh của đội bóng đá ấy mà, hình như bọn nó có ý tán tỉnh mình hay sao ấy."

người bạn kia không tỏ vẻ ngạc nhiên, thở dài thườn thượt.

"Lại nữa hả, năm nào cũng có tân binh đội bóng đá đến tán tỉnh. số của bà hên thật đó. Nhưng mà ông Sinh, Ông Chung đã theo bà lâu lắm rồi. bà tính sao đây."

"Tính sao là tính làm sao?"

"Sao trăng gì? bà chọn được người nào chưa. Một ông là huấn luyện viên đội bóng chuyền, một ông là đội trưởng đội bóng đá nam. Ai cũng tốt vậy mà bà lại chê sao."

Tuyết Mai lấy khăn lau mặt.



"Chê sao được, nhưng tôi thấy không hợp ông nào cả. Giờ muốn thoát khỏi hai gã mà chẳng biết làm thế nào đây. tôi là tôi chỉ muốn chơi bóng thôi mà, cứ thế này chắc tôi bỏ bóng chuyền luôn. về nhà buôn bán cho đỡ mệt đầu."

Cô Bạn cũng ngồi xuống than thở.

"đúng là tạo hoá trêu ngươi, người có một đám đàn ông theo đuổi, còn người thì chẳng có ma nào thèm rước. bà mà chia cho tôi vài mối thì tốt biết mấy."

Tuyết Mai cười mỉm. "Mấy nhóc lúc nãy bà ưng không? tụi nó hẹn đi uống nước đấy. tôi mời bà đi cùng, Thích ai thì chọn."

Cô bạn kia chột dạ.

"được không đó, mà đi lừa tình trẻ con, tôi thấy sao sao ấy."

Tuyết Mai thản nhiên đáp

"Sao là sao? vui mà. tụi nó trên 18 cả rồi, hơn nữa yêu mấy đứa trẻ thì mình dễ sai vặt hơn, chứ mấy ông lớn hoặc bằng tuổi, phải hầu mấy ổng, mệt lắm."

"Uầy, vậy gu của bà là mấy đứa ít tuổi hơn ý hả. chà chà, không ngờ nha. Vậy khi nào đi uống nước, bảo tui một tiếng nha."

"Okêy."

… từ nhà thi đấu tới sân vận động chưa đến 200m, Quãng đường tưởng ngắn hoá ra lại dài đối với Xuân Mai. vì việc phá hỏng kế hoạch của Công Minh và Đức Thọ, nó bị hai người bạn cùng phòng chơi khăm một trận. Đức thọ đứng phía sau, khóa chặt Xuân Mai còn Công Minh thì tranh thủ cù lét, khiến cho Xuân Mai cười ra nước mắt, mấy người trong nhà thi đấu cũng vì thế mà cười lây theo.

Xuân Mai mặt mũi đỏ bừng bừng, cười rung rốn suýt phọt cả cứt ra ngoài.

"Tha.. tha cho tao, không chịu được nữa, buồn cười c·hết mất, "

Công Minh chưa chịu dừng tay.

"Cho chừa cái tội phá đám, vui lắm à mà cười. cho cười đến c·hết luôn."

Xuân Mai giãy đành đạch khiến cho Đức Thọ mệt bở hơi tai, cứ cái đà này lát nữa làm sao có sức mà đá bóng.

"Thôi đủ rồi, cảnh cáo nó vậy thôi, lần sau không dẫn nó theo là được."

Công Minh bất đắc dĩ dừng tay vì Xuân Mai thoát khỏi Đức Thọ rồi. Chưa hết ấm ức, Công Minh xổ ra vài câu.

"Bố cái thằng đần này, thấy gái xinh mà không biết bắt chuyện, sau này mày chắc chắn lấy con vợ xấu như quỷ luôn."

"Nhưng tao chỉ nói sự thật thôi mà."

Công Minh hậm hực.

"Sự thật cái cục cứt nhà anh ý. bây giờ đứng nói chuyện với gái mà anh nói thẳng mình muốn đ*t người ta trên giường, người ta có đồng ý không, có mà tát cho vêu mồm ra ý.”

Đức Thọ thoáng nhìn thấy bóng người thấp thoáng trong sân vận động. gã lên tiếng nhắc nhở.

"Thôi bỏ đi, tuổi trẻ chưa trải sự đời, đá bóng vài năm ngủ với mấy đứa là thành cáo già ngay ý mà. Người nên lo là ông đấy Minh ạ, thằng cha lúc nãy quả thực là người trong đội bóng."

Công Minh, Xuân Mai đồng loạt nhìn tới, trong sân đã có mấy người đang dợt bóng rồi. họ cởi trần mặc quần đùi, mặt mũi lấm tấm mồ hôi, chắc đã ra đây tập được một lúc. trong đó có người thanh niên gây sự với Công Minh trong nhà thi đấu. Công Minh thấy vậy thì hết sạch vẻ hung dữ, lập tức lùi lại sau Đức Thọ và Xuân Mai.

"Đậu phộng, sao đen thế nhỉ, làm thế nào bây giờ, Đức Thọ, ông phải giúp tôi đấy nhé."

Đức Thọ giật mình lùi lại sau lưng Xuân Mai, mượn cớ đổ lỗi cho Công Minh.

"Liên quan gì đến tôi, ông gây rắc rồi thì ông phải chịu trách nhiệm chứ. Nam nhi đại trượng phu, đứng thẳng lưng lên coi."

Công Minh gồng lên nhưng không nổi.

"Ấy, người anh em cùng phòng đừng bỏ mặc nhau vậy chứ. chúng ta phải đoàn kết, sướng khổ có nhau mà. "

Xuân Mai lên tiếng trấn an.



" Chẳng phải Đức Thọ có anh trai đá trong đội bóng của tỉnh sao, bảo anh ấy giúp đứng ra hoà giải là được mà.”

Công Minh thở phào, ôm lấy Đức Thọ.

"Ôi anh Thọ ơi, anh Thọ. Anh có chỗ dựa vững chắc như vậy sao không nói sớm. phen này được cứu rồi, đi nào, chẳng việc gì phải ngán ai hết."

Đức Thọ bịt mồm Công Minh.

"Bé miệng thôi cha nội. tôi làm gì có ông anh trai nào ơi đây. ông ấy lên tỉnh đá được một năm, sau đó bị loại hai năm trước rồi."

Công Minh tròn mắt.

"Cái gì?"

Đức Thọ cười khổ.

"Tôi không có chỗ dựa đâu, chúng ta như nhau cả."

cả hai cùng nhìn về phía Xuân Mai, rồi gật đầu ra hiệu với nhau.

"Xuân Mai à, Chúng ta là bạn cùng phòng, phải giúp đỡ nhau đấy nhé. có loại phải bị loại cùng nhau. bị người ta "bón hành" thì "ăn hành" cùng nhau.”

Xuân Mai không nghĩ nhiều, thản nhiên đáp

"Ờ, Cái đó là tất nhiên."

Câu trả lời ngoài dự tính của Đức Thọ và Công Minh. Cả hai đồng thời giơ ngón tay cái.

"Quả nhiên là anh em tốt."

"Một cây làm chẳng nên non, Ba cây chụm lại nên hòn núi cao. sợ gì bọn họ chứ." "Nói thế nhưng tao vẫn thấy lo lo sao ý."

Đức Thọ run rẩy.

"tao cũng thế."

.Hai người lo lắng cũng dễ hiểu, khi chứng kiến "bài khởi động" của mấy anh trong đội bóng của tỉnh. Nhịp độ đi bóng, những pha t·ranh c·hấp ở tốc độ cao, vừa nhìn đã thấy hoa mắt.

"Chưa đá thật mà đã như vậy, lát nữa sao theo kịp họ đây." Xuân Mai cũng quan sát diễn biến trên sân, nó nuốt ức một miếng thèm thuồng. đúng rồi, phải cỡ như thế này mới làm nó thấy phấn khích. Chưa vào sân mà nhịp tim đã tăng lên rồi.

Bốn giờ chiều tập trung ở sân vận động, nhưng các thanh viên trong đội bóng đã có mặt tương đối đông đủ. Trong lúc chờ đợi, mọi người ra san cởi áo, khởi động một chút. Sau nhóm của Xuân Mai, ông Hùng người phụ trách quản lý đội bóng đá nam của thành phố, kiêm luôn chức HLV đội bóng của tỉnh, cùng vài thành viên cuối cùng trong đội đã có mặt ở sân.

Trong đó cò Văn Tân, Hoàng Long cùng là tân binh của đội bóng năm nay. Hai anh chàng này vẫn đang là học sinh lớp 12, được nhà trường đặc biệt ưu tiên cho đi thi đấu. Chính ông Hùng là người đích thân lựa chọn sau khi đi theo dõi giải bóng đá cấp phường ơi hai đứa đang sinh sống. Đặc biệt là Hoàng Long, đây là con trai của một người bạn, một đại gia trong thành phố, thành thử ông rất đánh giá cao con người này.

Ông Hùng đội một chiếc mũ lưỡi trai, miệng ngậm chiếc còi phát ra mấy tiếng gây sự chú ý. Những người đang đá ở trong sân dừng chơi bóng, tiến về phía ông Hùng. Họ chia nhau ra ngồi trên những bậc thang dành cho khán giả. Ông Hùng đứng bên dưới bắt đầu phát biểu một tràng dài. Kịch bản năm nào cũng như năm nào, đại khái có vài ý chính.

“Tôi rất tự hào khi thế hệ trẻ ngày nay rất quan tâm đến thể dục thể thao, rèn luyện sức khỏe, tu tâm dưỡng tính, song song với việc học văn hóa trên ghế nhà trường, tham gia các hoạt động sản xuất kinh tế…”

“Người xưa nói hiền tài là nguyên khí Quốc gia, không ám chỉ việc học văn hóa, dùi mài kinh sử. NGày này tham gia các cuộc t·hi t·hể thao trong và ngoài nước đều góp phần làm rạng danh cho nước nhà điển hình như…. Chúng ta đã giành được xxx huy chương vàng SEAGame, vô địch AFF Cup, tiến sâu vào các giải bóng đá cấp độ châu lục. Nhờ đó vị thế của nước ta được nâng lên một tầm cao mới trong mắt bạn bè quốc tế.”

“Bóng đá cũng là một bộ môn thể thao, các thanh niên có mặt ở đây, có những người đã quen biết tôi từ trước, cũng có người nghe tên những không biết tôi làm gì. Tôi xin giới thiệu lại một lần nữa, tôi là NGuyễn Huy Hùng, hiện đang công tác tại sở Văn Hóa Thể Thao và Du Lịch của tỉnh L.A. Ngoài công việc chuyên môn tại cơ quan, tôi sẽ là người quản lý đội bóng của Thành Phố, và kiêm HLV đội bóng của tình ta.”

“VÀo tháng 4, tháng 5 hàng năm, tinh ta sẽ tổ chức đại hội thể thao thường niên. Trong đó có bộ môn bóng đá nam với sự tham gia của 8 đội bóng chia làm hai bảng. Mỗi bảng thi đấu vòng tròn tính điểm, đội nhất bảng và nhì bảng sẽ được đi tiếp vào vòng bán kết. Hai đội thắng cuộc sẽ đi vào vòng chung kết. các cậu đều hiểu cả rồi chứ?”

Một người thanh niên giơ tay đứng lên phát biểu.

“Vâng, năm nào thầy cũng nói, bọn em thuộc hết cả rồi ạ.”

Đâu đó phát ra tiếng cười thầm thì. Người vừa đứng lên phát biểu tên là Thành Chung, đội trưởng đội bóng của tỉnh cũng chính là người đã gây sự với Công Minh chiều nay. Không ngờ người kia không những là thành viên đội bóng của tỉnh mà còn là đội trưởng nữa chứ. Phen này Công Minh phải đi đóng bỉm thật rồi. Ông Huy Hùng gật gù.

“Đúng là năm nào tôi cũng nói mấy câu này, nhưng năm nay có hơi đặc biệt một chút. Tôi đã mời một số chuyên gia làm trong ngành bóng đá tới dự khán giải đấu lần này, các chuyên gia sẽ đánh giá cầu thủ thông qua màn biểu diễn của họ. Hai mươi năm người có số điểm cao nhất sẽ được tuyển vào đội bóng của tỉnh.Điều này áp dụng cho tất cả các tuyển thủ bộ môn bóng đá nam. Điều đó có nghĩa rằng, các cầu thủ cộm cán trong đội bóng vẫn có thể bị mất vị trí. Vì vậy mọi người phải thật sự nỗ lực trong giải đấu lần này. Tất cả đã hiểu rồi chứ.”

Có người phát biểu phản đối.

“Tại sao lại làm như thế ạ? Chẳng phải chọn người ở trong thành phố sẽ tiện cho việc luyện tập hay sao? Các đồng đội gắn kết với nhau thì mới phát huy được sức mạnh tập thể chứ ạ?”



Ông Hùng trả lời.

“Đúng vậy, trước nay chúng ta đều làm thế và đều thất bại trong loạt trận giao hữu. việc chỉ chọn lựa các cầu thủ trong phạm vi thành phố khiến cho các tài năng ở các huyện không có đất dụng võ. Với sự đầu tư mạnh mẽ của sở, cá cầu thủ ở huyện nếu đạt yêu cầu hoàn toàn có thể dọn tới sinh hoạt ở thành phố. Tham gia chương trình huấn luyện để giúp đưa đội bóng đá của tỉnh ta được tham gia các sân chơi ở cấp độ cao hơn.”

“Mọi người không nên quá lo lắng, chỉ cần thể hiện đúng phong độ, chắc chắn sẽ không có sự thiên vị nào ở đây. NHư thường lệ, năm nay đội bóng của thành phố chúng ta sẽ được bổ sung thêm 5 tân binh trẻ tuổi. Mấy đứa, bước xuống đây.”

Lần lượt Năm tân binh đứng dậy đi xuống chỗ của ông Hùng trước sự dò xét của những thành viên cũ trong đội bóng. Có tân binh đồng nghĩa với việc sẽ có cựu binh phải rời đội. vậy nên phản ứng đầu tiên của bọn họ là khó chấp nhận những người mới có khả năng đe dọa vị trí của mình. Nhất là Thành Chung, không ngờ mấy tên nhóc chiều nay mình gặp quả nhiên là tân binh của đội bóng.

Công Minh nghe ông Hùng Thông báo cơ chế tuyển cầu thủ dựa theo năng lực thì mừng lắm, gã đội trưởng có thể có tư thù với nó, nhưng chỉ cần thể hiện tốt năng lực bản thân, Công Minh vẫn có thể chiếm được một vị trí trong đội bóng của tỉnh. Nghĩ vậy nó khệnh khạng bước đi, chẳng sợ bố con thằng nào cả.

Ông Hùng nhìn lướt qua năm đứa, gật gù tỏ vẻ hài lòng, mặt mũi ai nấy đều sáng sủa, thể hình tương đối đồng đều, Hoàng Long hơi cao hơn một chút so với 4 người kia, còn Công Minh thì hơi đen và gầy nhưng có vẻ cứng cỏi nhất trong đám.

“Bây giờ chúng ta sẽ tập dợt 15 phút với bóng, sau đó chia làm hai đội thi đấu với nhau.”

đội trưởng Thành Chung kiến nghị.

"Thưa thầy, Em nghĩ nên chia đội luôn rồi chia nhau ra tập ạ.”

Ông Hùng đồng ý ngay

. "Cũng được, vậy thì chia thế nào đây, 5 tân binh nằm chung một đội thì chênh lệch quá. phải chia đều ra như vậy trận đấu mới cân bằng. Nam Anh, Thành Chung, hai người tự chọn thành viên cho đội của mình đi. sau đó xếp người mới vào sau.

Đợt tập trung lần này có 19 người cũ và 5 tân binh, tổng cộng có 24 người chia đều làm hai đội. thi đấu bóng đá cấp tỉnh thể thức 11 vs 11, nếu tính cả dự bị nữa thì 22 người là vừa đủ cho giải đấu. như vậy đồng nghĩa sẽ có 3 người bị loại khỏi đội bóng, chỉ sau một buổi đá tập chiều nay. Cầu thủ đá ở cấp độ này thường rất đa năng chơi được nhiều vị trí, con số 22 vẫn còn là nhiều so với 15 của cá đội bóng trong Huyện.

Đội Trưởng Thành Chung nhanh chóng chọn ra những hảo thủ cho mình chừa lại những người chơi thường xuyên dự bị cho đội phó Nam Anh. Không những chọn người chơi hay mà còn chọn nhiều nữa, lấy đủ 10 người chừa chỗ cho hai tân binh Văn Tân và Hoàng Long. Buộc cho Nam Anh phải nhận lấy bộ ba Công Minh, Xuân Mai và Đức Thọ.

Hoàng Long được xếp vào đội mạnh hơn, được cọ sát với những tuyển thủ giỏi sẽ giúp nó học hỏi được rất nhiều. không lâu sau có thêm hai người nữa đi tới sân vận động, một người là cán bộ trong sở văn hóa, người còn lại là bố của Hoàng Long đến xem con trai mình đá bóng.

“Anh Thanh, anh Hòa. Hai người cũng tới đây à?”

Ông Thanh làm trong sở văn hóa, cấp trên của ông Hùng. Mặc áo sơ mi, cái bụng phình ra muốn kéo đứt mấy cái cúc áo.

“Tới xem đội bóng thế nào, nghe nói cậu mời một số chuyên gia trong lĩnh vực bóng đá đến chấm điểm các cầu thủ để chọn người tài cho đội bóng của tỉnh. Chưa năm nào làm rầm rộ như năm nay tôi phải quan tâm chứ. MÀ nghe nói con trai anh Hòa cũng có mặt trong đợt triệu tập lần này.”

Ông Hòa là một đại gia, một doanh nhân thành đạt của tỉnh quen biết rất nhiều trong giới chính trị, vóc người cao lớn, mặc áo thun màu xanh, đội cặp kính râm hàng hiệu, chìa khóa xe, đồng hồ đắt tiền nhìn qua thì ăn mặc giản đơn nhưng cả set đồ bên ngoài ngoài cũng lên đến cả trăm triệu rồi

“Tôi cũng chẳng hiểu sao thằng Long nhà tôi lại thích bóng đá, hâm mộ cái thằng Ronaldo dữ lắm. Ăn theo chế độ dinh dưỡng của cầu thủ, rồi đòi bà vợ tôi mở cho cái phòng tập gym mini ở nhà. Tôi thì không thích nó đá bóng đâu, nhưng nó bướng quá đòi tham gia giải đầu của tỉnh bằng được. Hai cha con còn cá với nhau, nó không đưa được đội bóng của tỉnh lên chơi ở giải hạng nhất thì sẽ ngoan ngoãn về nhà tiếp quản chuyện kinh doanh. Chuyện hệ trọng như vậy tôi không đến được sao.”

Ông Hùng cười xuề xòa.

“Có được sự quan tâm của anh Thanh và Anh Hòa như vậy, em tin nền bóng đá của tỉnh ta sẽ được nâng lên một tầm cao mới.”

Ba người đàn ông đứng gần nhau cùng nhìn về trong sân bóng. Đội trưởng Thành Chung rất hài lòng với dàn nhân sự này, chất lượng tốt, số lượng thành viên có kinh nghiệm nhiều hơn bên kia, chắc chắn sẽ chiến thắng, đồng thời bón hành cho thằng nhãi đen đúa bên kia vì cái tội tòm tem tranh giành nhân tình ở đội bóng chuyền.

Nhưng khi phân chia vị trí đội hình, trong đội lại không thống nhất với nhau. Hoàng Long một mực đòi chơi ở vị trí trung phong, mà vị trí này hiện đang có một thành viên tên Tuấn đảm nhiệm.

“Ê chú em, anh đây chơi trung phong cho đội bóng 2 năm liền rồi, vì cái gì mà phải nhường cho một thằng chân ướt chân ráo như chú em chứ.”

Thành Chung là đội trưởng rất quen việc giải quyết mâu thuẫn nội bộ. lập tức vỗ vai Tuân an ủi.

“Aiss, đá tập thôi mà, nhường thằng em một lần đi Tuấn, phải tạo điều kiện cho bọn trẻ chứ.”

“Không, tôi không nhường đâu, muốn đá trung phong thì sang đội của Nam Anh mà đá, bên này tôi phải đá cao nhất.”

Một trung phong phải có cá tính mạnh mẽ, quyết đoán trong khâu dứt điểm, bình tĩnh đối diện với thủ môn và hàng phòng ngự đối phương. Một người như vậy sao có thể nhượng bộ một tân binh mới nhú như Hoàng Long chứ.

Một phần do tính cách một phần do Tuấn Không ưa vẻ ngoài của Hoàng Long, ai bảo nó đẹp trai, cao to quá làm chi. Thành Chung hiểu tính của Tuấn cứng cỏi như thế nào nên xoáy qua chỗ Hoàng Long.

“Em mới vào đội chưa hòa nhập ngay được đâu cứ chơi vị trí khác xem sao, các thành viên trong đội, ai cũng là cầu thủ đa năng chơi được ở mọi vị trí. Muốn trở thành trung phong thì em phải chứng minh bằng thực lực bằng thời gian nỗ lực trên sân. Hiện tại thì anh Tuấn phù hợp đá trung phong hơn em.”

Hoàng Long cũng không nhượng bộ.

“Em phải được đá trung phong, nếu không chấp nhận thì anh đổi người với đội bên kia”

Ma mới mà bày đặt làm phách, nếu không có Ông Hùng ở đây, Thành Chung đã cùng vài người chấn chỉnh, nắn gân thằng em này ngay tại chỗ. Muốn nhẹ nhàng không chịu, lại muốn được bón hành. Thành Chung không níu kéo làm chi. Hai người đi tới chỗ đội phó Nam Anh bàn công chuyện.