Chương 22: Xác Định Phương Hướng
Những ngày tiếp theo, Xuân Mai vẫn chăm chỉ tập sút bóng vào buổi sáng tăng khả năng sút bóng trúng xà ngang của mình. Nhưng càng cố sút trúng đích thì quả bóng lại cứ bay chệch mục tiêu. Từ 40% xuống còn 20% càng tập càng đi xuống, đây rốt cuộc là vấn đề gì? Hết tập trên sân, nó lại đi vào quán nét xem lý thuyết chơi bóng, clip trên mạng, hoặc highlight trận đấu bóng, học một vài cái mới thì không sao, rất bổ ích, nhưng tiếp nhận quá nhiều thông tin, kiến thức cùng một lúc khiến nó thấy bắt đầu hoang mang.
Trên mạng có nhiều trang web, mỗi trang lại nói một kiểu khiến nó không biết nên tin vào đâu, Việc này ảnh hưởng trực tiếp đến quá trình luyện tập ở trên sân đội bóng thực hiện nhiều thử nghiệm đội hình, các cầu thủ thay đổi vị trí cho nhau, và dần định hình được một số vị trí cố định chơi ở trên sân.
Trên hàng công thực sự bị xáo trộn rất mạnh với sự có mặt của Hoàng Long và Công Minh cạnh tranh trực tiếp với Ngọc Cương và Bùi Tuấn. Ngọc Cương không quá lo lắng vì Công Minh chỉ là phương án dự phòng của mình, kinh nghiệm còn non, vài năm sau mới có thể sẽ thay chỗ của anh.
Còn Bùi Tuấn thì như ngồi trên đống lửa. Biểu hiện của Hoàng Long quá tốt, chơi bóng bằng đầu tốt, xử lý trong không gian hẹp tốt, thuận cả hai chân, thực sự là một tiền đạo toàn diện. Ông Hùng nhìn thấy biểu hiện này của Hoàng Long thì vô cùng cao hứng, không chỉ vì có mối quan hệ với gia đình Long từ trước, mà chính tài năng chơi bóng của cậu ta có thể nói là tỉnh L.A lần đầu xuất hiện nhân tài kiệt xuất này.
Còn Xuân Mai đang gặp chút vấn đề, nó càng học nhiều thì phản ứng trên sân lại càng chậm đi, nó mất thời gian đọc tình huống trên sân, rồi dự đoán các khả năng có thể xảy ra, nó sẽ dùng cách gì để đối phó. Đội bóng nghĩ xong thì pha bóng đã kết thúc, một tình huống mới liền tiếp diễn ngay sau.
Quả thực đầu óc của nó bị quá tải. Ông Hùng thậm chí phải gọi nó ra ngoài sân.
“Này, cậu thấy trong người không khỏe chỗ nào sao, nhiều lúc cứ thấy cậu đứng ngây người trong sân.?”
Xuân Mai thành thật đáp.
“dạ cháu chỉ đang đọc tình huống nên…”
Ông Hùng trầm ngâm
“Biết đọc tình huống cũng tốt đấy, nhưng đọc được mà phản ứng chậm thì cũng bỏ đi. Trên sân cậu sẽ luôn luôn đưa ra sự lựa chọn, chần chừ một lúc đối phương sẽ tận dụng khoảnh khắc đó để phản kích, đội nhà sẽ bất lợi.”
Xuân Mai gật đầu nói
“Vâng, nhưng làm sao để lựa chọn phương án cho đúng, nền chuyền hay sút, dứt điểm hay chuyền về…”
Ông Hùng lắc đầu.
“Một khi lựa chọn thì không nên nghĩ đúng hay sai. Khi ta lựa chọn phương án nào thì phải đi theo phương án ấy, và phải làm thật tốt. Nếu như chọn sai, sẽ lại có phương án cho ta sửa sai, ta không sửa được thì đồng đội sẽ sửa sai. Cậu không sửa được thì đã có đồng đội hỗ trợ. Bóng đá muôn hình muôn vẻ, nếu có công thức cố định để giành chiến thắng, vậy còn gì thú vị nữa. Cậu hiểu ý tôi không?”
Xuân Mai lắc đầu:
“Dạ không?”
Ông Hùng thoáng nhăn mặt.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ chơi bóng theo bản năng của cậu đi.nếu cố học theo người khác thì cậu cũng chỉ là cái bóng của người ta thôi. Học hỏi từ người khác là tốt nhưng đừng đánh mất cái bản năng của mình. Trước giờ cậu đá bóng thế nào thì cứ đá bóng như vậy. “
“Nhưng nếu đá theo bản năng thì chẳng phải sẽ loạn đội hình sao?”
Ông Hùng chép miệng.
“Việc của cầu thủ là làm thật tốt ở trên sân, còn huấn luyện viên ở ngoài sẽ sắp xếp cho cậu thi đấu đúng vị trí. Giải đấu cấp tỉnh nghe to tát vậy thôi, chứ thực ra đây vẫn chưa phải là thi đấu bóng đá chuyên nghiệp. các cầu thủ vẫn đá bóng phần lớn theo bản năng là chính. Tôi cũng không yêu cầu họ phải đá ở vị trí trái sở trường.
“ Xuân Mai ấp úng. “Vậy Bác thấy cháu phù hợp đá ở vị trí nào?”
Ông Hùng trả lời.
“Cậu là một cầu thủ đa năng, chơi ở tuyến nào cũng được, đó vừa là ưu điểm, vừa là khuyết điểm. Ưu điểm chính là cậu phù hợp cho mọi đội bóng, bất kỳ lối chơi nào. Còn khuyết điểm nếu vẫn giữ tư duy chơi bóng như vậy thì cậu không khá lên được, chỉ là một cầu thủ bình thường. Cái cậu thiếu là một cái bản sắc riêng.”
“Bản sắc riêng là gì ạ?”
Ông Hùng không trả lời mà hỏi lại. “Cậu phải tự hỏi mình xem, cậu chơi bóng vì cái gì? Muốn được tung hô, muốn được thừa nhận tài năng thì nên chơi ở hàng công. Cậu chơi bóng vì cậu yêu môn thể thao này, thì chơi ở khu trung tuyến. Nếu coi bóng đá là môn thể thao đối kháng, đấu trí óc lẫn sức lực thì nên chơi ở hàng Hậu vệ. Cậu nghĩ bản thân thuộc dạng nào?”
Xuân Mai chậm rãi đáp.
“Cháu thích chơi bóng vì chỉ khi ở trên sân, cháu mới cảm nhận được mình được đối xử công bằng, và có rất nhiều người giống như mình, cháu không cảm thấy cô đơn, lạc lõng trong thế giới này.”
Ông Hùng thoáng ngừng lại, nhìn Xuân Mai một lượt từ đầu đến chân.
“Chà? Suy nghĩ lạ đấy? Nếu vậy cậu đá ở sân cỏ nhân tạo là được rồi, mò lên tận thành phố làm gì?”
Xuân Mai cười ngượng nghịu. “Có người nói trình độ của cháu nên đá ở cấp độ cao hơn, ở dưới đấy không có ai theo kịp cháu cả. Cháu cũng hứa với người đó sẽ giúp đội bóng của tỉnh lên đá ở giải quốc gia.”
“Sau đó thì sao? Đội bóng của tinh được đá ở giải Quốc gia, cậu sẽ làm gì”
“Cháu sẽ được đá bóng ở giải chuyên nghiệp, trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. mọi người đều có công việc riêng, còn cháu cảm thấy làm cầu thủ chính là sự nghiệp của mình.”
Ông Hùng bĩu môi, gật gật đầu.
“Xuân Mai phải không? tôi sẽ nhớ cái tên này. Tôi cũng rất mong được đưa bóng đá của tỉnh ta lên đá ở giải Quốc gia, nếu đã cùng đường, vậy thì tôi sẽ đưa cậu đi một đoạn trên con đường trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.”
Xuân Mai gật đầu kính cẩn thưa.
“Cháu sẽ làm hết mình vì đội bóng, chỉ cần bác cho cháu ra sân thi đấu thôi ạ.”
Ông Hùng cười mỉm, dường như có ý gì đó khiến ông vui mừng.
“Cái thằng này, mọi việc phải được thực hiện trên tiêu chí công bằng, dựa vào mấy lời nói của cậu thì đội có thể đá được ở giải quốc gia chắc. Quan trọng vẫn là thực lực, cậu có tâm mà không có tài thì tôi cũng không thể cho cậu ra sân được. Vậy nên hãy ngoan ngoãn luyện tập chăm chỉ vào.”
“Dạ vâng!
Nghe ông Hùng giáo huấn một hồi rồi quay lại vấn đề chính là nó phải tiếp tục luyện tập. Nó cảm thấy một chút mâu thuẫn, anh Tiến nói nó phải học tập những cái mới, còn ông Hùng lại nói nên đá theo bản năng. Vậy rốt cuộc nên nghe ai đây.
Xuân Mai đã có một buổi tập kém hiệu quả về mặt cá nhân lẫn việc chơi bóng trong tập thể.
Đêm về phòng, tắm rửa ngủ nghỉ mà nó cứ lăn qua lăn lại, trằn trọc không vào được giấc ngủ. Quay lại thì thấy hai người bạn cùng phòng đã ngủ khò khò, Đức Thọ nằm banh háng còn phát ra tiếng ngáy nữa chứ. Tên này là thủ môn, vị trí rất cần thiết cho đội bóng, biểu hiện trên sân rất tốt. Còn Công Minh nằm co ro trong góc, xương sườn với xương vai nhô hẳn ra, nhìn không khác gì một tên thiếu dinh dưỡng, vậy mà được cái chạy rất nhanh, rất quyết đoán trong việc đưa ra quyết định.
Cả hai không luyện tập chăm chỉ bằng Xuân Mai, cũng không suy nghĩ nhiều về chiến thuật hay kỹ thuật chơi bóng. Vậy mà biểu hiện trên sân đều rất tốt, chứng tỏ được năng lực bản thân với các bậc đàn anh và ông Hùng quản lý.
Vậy vấn đề nằm ở đâu, lẽ ra người tiến bộ nhất phải là nó mới đúng chứ, vậy mà chỉ thể hiện được 1, 2 trận, phong độ của nó liền đi xuống một cách rõ rệt. Vào sân cho đủ đội hình đá tập mà thôi. …
Ngày hôm sau nó dậy lúc 9 giờ, bình thường 5, 6 giờ là dậy chạy long nhong ở ngoài sân rồi. Đức Thọ và Công Minh cũng ngủ nướng đến tầm đó, thấy Xuân Mai còn ở phòng cả hai cảm thấy hơi lạ.
“Này, con ong chăm chỉ hôm nay cũng ngủ nướng nữa hả. chắc hôm nay bão to quá.”
Công Minh mở cửa sổ, nạp năng lượng bằng một điếu thuốc.
“Trời hôm nay âm u, chắc mưa thật chứ chẳng đùa. Chiều nay sân ướt, chắc được nghỉ tập luôn á.”
Đức Thọ vội vàng mò ra cửa nhìn bầu trời xám xịt, mặt mũi bỗng trở nên hớn hở. “Ngon, vậy là hôm nay miễn tập, lâu lâu nghỉ một buổi, chứ tập liên tục, hơi mệt rồi nha. Hôm nay mưa thì quá tuyệt vời, tha hồ đi tới chỗ mấy chị ở đội bóng chuyền.
” “Mưa thế này chắc gì người ta đến tập.”
“Bóng chuyền thi đấu trong nhà, liên quan gì đến thời tiết đâu. Xuân Mai, nay không tập thì ra tán dóc với mấy chị đi. Ở phòng làm gì.”
“Thôi, hai người đi đi, hôm nay tôi muốn ngủ.”
Suy nghĩ quá nhiều khiến cho đầu óc của Xuân Mai bị quá tải, được hôm trời mưa mát mẻ, nó nằm ngủ một giấc ngon lành đến tận buổi chiều. Từ bé đến giờ chưa bao giờ nó chưa bao giờ ngủ vào ban ngày. Dù đi ngủ nhưng trái bóng vẫn lăn bên trong giấc mơ của nó. Trong mơ, nó thấy mình được thi đấu trong sân vận động đông người. Các cổ động viên hô vang tên của nó, hình ảnh của nó có mặt ở khắp nơi trên khán đài.
Nó ở trên sân xuất hiện cùng với những gương mặt quen thuộc, từ những người ở sân cỏ nhân tạo PNG cho tới các thành viên trong đội bóng của tỉnh. Trong trận đấu, nó lên công về thủ, ghi bàn… có mặt ở khắp mọi nơi trên sân. NHưng rồi nó v·a c·hạm với một cầu thủ của đội bạn, làm mất bóng, nó đuổi theo, nhưng người kia cứ chạy mãi, chạy mãi, nó không thể nào đuổi kịp.
Thậm chí nó còn bị ngã trên sân, hai đồng đội là Đức Thọ và Công Minh lần lượt chạy tới mỗi người một bên đỡ nó lên. Xuân Mai thấy làm lạ, chẳng phải Đức Thọ đá ở vị trí thủ môn, sao nó lại mặc quần áo cầu thủ tuyến trên.
“Ủa Đức Thọ, mày chuyển sang làm cầu thủ rồi à.”
“Đâu có, mày nói linh tinh cái gì thế, dậy, dậy đi.”
“Trời ơi, nằm mơ giữa ban ngày, còn nói mớ nữa hả. nước dãi chảy tùm lum rồi kìa cha nội.”
Xuân Mai giật mình, hai mắt lim dim nhìn quanh căn phòng. Đức Thọ và Công Minh đang ngồi cười nắc nẻ.
“Ủa, tưởng hai người đi chơi ở nhà thi đấu cơ mà, sao lại về rồi.”
Đức Thọ vỗ vỗ mặt Xuân Mai.
“Chưa tỉnh ngủ hả, bọn tôi đi buổi sáng, giờ là buổi chiều rồi còn gì. Mà công nhận ông ngủ say thật đấy, không được ra sân tập nên tập ở trong mơ luôn hả. Hay à nha.”
Xuân Mai đưa tay lau nước miếng, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi cho tỉnh táo. Không nghĩ được ngủ nhiều đến mức sưng cả mắt. Mà nó phải thừa nhận ngủ một giấc dài như vậy thật là khoái. Đầu óc bỗng nhiên nhẹ hẳn đi.
“MẤy giờ rồi, hôm nay ông Hùng bảo nghỉ tập thật à?” Đức Thọ chán nản.
“Haiz, không thấy thông báo gì. Lúc nãy tôi thấy đội trưởng có mặt trong nhà thi đấu, khả nâng cao là vẫn phải ra sân tập chứ không được nghỉ đâu. Bọn tôi về phòng thay giày tập, mà thấy ông ngủ li bì, sướng quá. Biết vậy tôi cũng ở nhà ngủ cho rồi.”
Công Minh vừa đi giày thể thao, mồm không dứt được điếu thuốc.
“Mẹ nó, hôm nay mà tập thì dính lắm đó, cái sân toàn đất, nhiều vũng nước đọng, tập xong như bãi sình luôn. Lát nữa mấy ông phải cùng nhau đề xuất nghỉ buổi tập nhé.”
Ba người thay đồ rồi đi vòng ra sân vận động, vừa đúng lúc ông Hùng cùng một số thành viên đang đi theo hướng ngược lại. Đức Thọ và Công Minh mừng rỡ vì có thể mấy anh đã xin được hủy buổi tập rồi.
“A, em chào thầy, chào các anh.”
Đội trưởng Thành Chung huýt sáo, nháy mắt ra hiệu mọi người đi sang nhà thi đấu.
“Bọn anh vừa ra sân, mặt sân ướt, nhiều vũng nước đọng không thích hợp cho tập luyện. Ông Hùng muốn mọi người vào nhà thi đấu, học lý thuyết về một số chiến thuật chơi bóng.”
“Học lý thuyết trong nhà thi đấu sao?”
Đức Thọ và Công Minh đồng thanh hô lên. Thành Chúng lắc đầu.
“gì mà nhao nhao lên thế, đội bóng chuyền nghỉ lúc 4 giờ rưỡi, người ta sắp về rồi, không có ở đó đâu mà tơ tưởng.”
Thành Chung đến sớm cũng vì muốn ghé qua chỗ đội bóng chuyền nhìn Chị tuyết Mai thi đấu, điều này Công Minh và Đức Thọ đã hiểu ra, xem chừng anh em trong đội lại đấu đá nhau vì một người con gái rồi. Đức thọ tranh thủ châm chọc anh đội trưởng.
“Bọn em có tơ tưởng ai đâu, lần đầu được học lý thuyết nên hơi kinh ngạc đó mà. Thế Anh Chung tơ tưởng đến ai ở trong nhà thi đấu à?”
Công Minh lườm nguýt.
“Xin lỗi anh nha, việc nào ra chuyện ấy, bóng đá là bóng đá, mà chuyện tình cảm em không có nhân nhượng đâu. Là một người đàn ông chân chính em luôn sống thật với bản thân mình. Em thích chị Tuyết Mai, anh đừng có xen vào chuyện của tụi em nha.”
Thành Chung mạt mũi đỏ bừng bừng, cái thằng nhãi này dám tuyên bố như vậy luôn hả. Thành Chung theo đuổi cả năm nay còn chưa mời được người đẹp đi chơi riêng lần nào, vậy mà nó dám ngang nhiên tuyên chiến công khai như vậy chứ.
“Ai xen vào chuyện của ai chưa biết đâu. Nhóc con tự lượng sức của mình đi.”
Công Minh nói chắc như bắp.
“Em mời được chị tuyết Mai đi uống nước, tâm sự rồi đó nha. Nếu như anh cứ được chị ấy thì chị ấy đâu còn độc thân tới tận bây giờ.”
“Cái thằng này, chuyện đi uống nước, mày nói thật đấy hả?” Công Minh cười tự mãn.
“Đương nhiên, không tin lát nữa chúng ta hỏi chị ấy xem.”
Thành Chung dĩ nhiên không tin lời của Công Minh, hai người gầm gừ nhìn nhau rồi cùng bước vào trong nhà thi đấu. Xuân Mai lắc đầu cười, cái cuộc hẹn ấy nói cả tuần nay rồi mà người ta chưa đồng ý, Công Minh không phải bị ảo tưởng tụ thêu dệt ra cái viễn cảnh màu hồng ấy chứ. Đang đi đột nhiên có người đi tới từ phía sau, đặt tay lên vai của nó.
“Cậu là Xuân Mai phải không?”
Xuân Mai ngơ ngác quay lại, nhận ra người vừa gọi mình là Hoàng Long. Cùng chung đội bóng, biểu hiện quá sức ấn tượng ở trên hàng công. Viên ngọc quý của đội bóng, át chủ bài của ông Hùng. Có cậu ta trong đội hình, đội bóng của tinh không thăng hạng năm nay thì năm nào mới thăng hạng đây. Một tài năng xuất chúng, cầu thủ nghiêm túc, lạnh lùng boy như vậy sao lại chủ động bắt chuyện với Xuân Mai.
“Đúng rồi, có việc gì sao?”
Hoàng Long bước lên ngang hàng, cười mỉm. “Tôi nghe bác Hùng nói cậu muốn làm cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp?”
Xuân Mai đưa tay vuốt cánh mũi
“Tôi không nghĩ ông ấy sẽ để ý những lời nói của mình.”
“Vậy là cậu không hiểu rồi, ông ấy bận nhiều việc nhưng rất quan tâm tới đội bóng. Chuyện của cậu cũng là ông ấy nói với tôi. Tôi thấy chúng ta có chung mục tiêu đấy.”
Xuân Mai ngờ vực hỏi.
“Cậu cũng muốn làm cầu thủ chuyên nghiệp sao?”
Hoàng Long gật đầu.
“Giúp đội bóng của Tỉnh thăng hạng lên sân chơi cấp độ Quốc gia chỉ là bước khởi đầu, cái tôi muốn là được thi đấu cho đội tuyển Quốc Gia Việt Nam, chinh chiến ở cấp độ châu lục, đem vinh quang về cho nước nhà.”
Hoàng Long đem hoài bão to lớn nói ra bằng giọng điệu vô cùng tự tin. Cũng phải thôi, một tiền đạo xuất trúng, còn trẻ tuổi như vậy, tương lai còn phát triển được dài dài. Làm cầu thủ chuyên nghiệp không phải không có khả năng. So sánh cậu ta, Xuân Mai lại thấy rất tự ti. Mới đầu còn rất tin tưởng vào con đường của mình, nhưng dạo gần đây phong độ đi xuống làm niềm tin của nó bắt đầu bị lung lay.
“Cậu chơi bóng rất giỏi, tôi nghĩ cậu sẽ làm được thôi.”
Hoàng Long chép miệng.
“Một cây làm chẳng nên non, bóng đá là môn thể thao của tập thể. Một mình tôi chắc chắn sẽ không đủ sức. Tôi rất vui khi trong đội bóng cũng có người suy nghĩ giống mình. Sao hả? chúng ta bắt tay đưa đội bóng lên đá ở cấp Quốc gia chứ?”
Hoàng Long đứng đối diện, xòe bàn tay ra. Người này vừa cao hơn, giỏi hơn, đẹp trai hơn khiến cho Xuân Mai có chút lưỡng lự.
“Tôi chơi bóng kém lắm, liệu có gây trở ngại không?”
“Trình độ có thể cải thiện bằng cách luyện tập, nhưng sự tự tin không được phép đánh mất. Nếu cậu còn giữ cái suy nghĩ ấy thì có thể tôi sẽ rút lại lời mình vừa nói.”
Xuân Mai chợt tỉnh ngộ, đúng rồii, trong khoảng thời gian vừa qua, nó đã đánh mất sự tự tin vốn có của mình. Tiếp xúc với nhiều người cùng đẳng cấp, tiếp xúc với những thứ mới lạ khiến nó cảm thấy bản thân mình kém cỏi, là ếch ngồi đáy giếng. Nó mải mê học cái mới mà quên nhất điểm mạnh của mình đó là sự tự tin khi chơi bóng.
Nó luyện tập trong tâm thế phải sút xa giỏi như Thanh Duy, phòng ngự tốt như Nam Anh… Lo sợ bản thân không thể hiện tốt trong mắt quản lý, sợ không được đá chính cho đội. Tất cả dồn nén lại khiến đôi chân trở nên thô cứng, phản ứng trì trệ. Luyện tập ở đây nên hiểu theo cách là nâng tầm bản thân chứ không nên luyện tập để theo kịp một ai đó.
Xuân Mai nuốt ực một tiếng, như giải tỏa được khúc mắc trong lòng, nó cười mỉm đưa tay ra đáp trả Hoàng Long. Điều này đồng nghĩa với việc Xuân Mai đã dần lấy lại được sự tự tin của mình.
“Cảm ơn cậu đã tin tưởng, nhưng thực ra tôi chơi bóng còn giỏi hơn cậu đấy.”
Câu nói này khiến cho Hoàng Long choáng trong giây lát, cứ nghĩ cậu ta sẽ nói là
“cảm ơn cậu tôi sẽ cố gắng hay đại loại như thế.” Không ngờ phản ứng của Xuân Mai ngoài sức tưởng tượng luôn. Hoàng Long thấy mình đã không tìm sai người.
“Chúng ta chưa đối đầu với nhau trận nào nhỉ? có thể cậu sẽ khiêm tốn hơn một chút.”
“Tôi có thể chơi ở mọi vị trí còn cậu chỉ chơi được ở hàng công thôi.”
“Tham lam quá không tốt đâu.”
Hai người vừa gặp mà đối đáp như quen biết đã lâu, lần đầu tiên ra mắt đội bóng, hai người đã có một màn kết hợp hoàn hảo chọc thủng lưới đàn anh. Cái này là do trình độ ngang bằng, tư duy chơi bóng giống nhau, vừa nhìn liền biết đối phương sẽ làm gì. Có thể phối hợp nhuần nhuyễn như vậy chứng tỏ thực lực của Xuân Mai không hề thua kém Hoàng Long.
… Đội bóng đá nam bước vào trong nhà thi đấu, thu hút rất nhiều sự chú ý của các vận động viên thi đấu ở bộ môn khác. Đội bóng đá có số lượng tuyển thủ đông nhất, bóng đá cũng là môn thể thao được yêu thích nhất, cầu thủ bóng đá vì vậy cũng được coi trọng hơn một chút. Trong đó có Hoàng Long, đẹp trai cao to, da lại trắng nữa. quả thực khiến cho mấy chị em chưa chồng phải rụng trứng khi nhìn thấy mặt cậu ta. Đội bóng chuyền đang chuẩn bị dọn đồ về nghỉ ngơi cũng phải dừng lại quan sát.
“Ôi trời, người đâu mà đẹp trai thế, như ca sĩ hàn quốc luôn.”
“Đâu, đâu.”
“Ôi chúa ơi, tưởng mấy ông đá bóng thì da dẻ phải đen thui chứ, không ngờ lại có một cực phẩm ở đây, ngay trong đội bóng của tỉnh.”
Đến như Tuyết Mai và Bảo Trâm cũng vì sự ồn ào này mà ngoảnh đầu dõi theo, Bảo Trâm há hốc mồm miệng, cái răng thỏ nhô ra như muốn ngắm nhìn người đẹp. Túi đồ trên tay rơi phịch xuống sàn.
Tuyết Mai đỡ hơn một chút, khi Hoàng Long đi ngang qua, không gian xung quanh như dừng hẳn lại, Tuyết Mai thấy lồng ngực của mình phập phồng, tim đập nhanh, hơi thở trở nên gấp gáp. Cái cảm giác gì đây? Tuyết Mai nhìn lại cơ thể mình, đặt tay lên ngực còn cảm nhận rõ nhịp tim đang rộn ràng.
“Chẳng lẽ, định mệnh của đời mình tới rồi sao? Là cậu ta?”
Hoàng Long cùng Xuân Mai ngồi vào hàng ghế cuối cùng của đội bóng, hai người thì thầm to nhỏ, trò chuyện với nhau. ông Hùng đang giảng dạy một số chiến thuật cơ bản trong bóng đá. Năm nào cũng dạy bài này, trừ mấy tân binh ra thì những đàn anh đi trước đã thuộc lòng rồi.
Thấy Xuân Mai và Hoàng Long nói chuyện riêng, Ông Hùng coi như không nhìn, không nghe thấy. Hai đứa này đã bắt sóng được với nhau, có vẻ hợp tính. Điều ông lo nhất là Hoàng Long bị cô lập trong đội bóng, tài năng và gia cảnh đều quá đặc biệt, khó thích nghi với cuộc sống của tập thể. Như vậy dù có giỏi đến đâu cũng không phát huy được năng lực của bản thân.
Buổi học lý thuyết kéo dài 1 giờ đồng hồ, ngoài phần chiến thuật còn nói sơ qua một số điều luật trong thi đấu bóng đá. Tuy chưa phải là thi đấu chuyên nghiệp nhưng các cầu thủ vẫn nên biết một chút một số luật áp dụng và không áp dụng ở giải đấu cấp tỉnh. Đặc biệt đáng chú ý là không bắt lỗi việt vị, dù vậy ông Hùng cũng nhắc nhở các cầu thủ không nên quá l·ạm d·ụng lỗ hổng này để tránh gây ra những vụ tranh cãi ở trên sân. Đến hơn 5 giờ chiều, đội bóng đá nam lần lượt ra về sớm.
Xuân Mai và Hoàng Long hẹn ngày mai sẽ luyện tập vào buổi sáng. Thấy bạn cùng phòng thân thiết với Hoàng Long Đức Thọ và Công Minh không khỏi ngạc nhiên, vội kéo Xuân Mai sang một góc tra hỏi.
“Này, ông quen biết với Hoàng Long hồi nào, trông nói chuyện thân mật vậy cò cười cười nói nói nữa chứ.”
“Đồng đội trong đội bóng thôi mà, nói chuyện là bình thường.”
“Ghê ha, nhà nó giàu, ai chơi bóng cũng phải rén sợ làm người ta b·ị t·hương, chứ tài năng thi có hơn ai đâu. Nhà giàu làm phách rủ uống bia không uống, bảo về nhà học bài. Nếu là học sinh thì ở nhà học luôn đi, chạy ra đá bóng làm gì?”
Chợt có tiếng con gái vang lên.
“Nè mấy đứa, cái người mà mấy đứa nói tới là học sinh hả?”
“Ủa, chị Tuyết Mai chưa về ạ?”
Không chỉ Tuyết Mai mà đa số thành viên trong đội bóng chuyền cũng chưa ra về. lý do ở lại đều giống nhau là hỏi thông tin về trai đẹp. Nữ tuyển thủ bóng chuyền cao ráo muốn tìm người đàn ông cao to hơn mình thì khó lắm, vừa Khéo Hoàng Long lại đúng gu chồng quốc dân. Đến cả Tuyết Mai cũng phải xao xuyến, chủ động tìm đám người Công Minh để hỏi chuyện là biết cô nàng cảm nắng đến mức nào rồi.
Tuyết Mai ở lại thì một đống cầu thủ bóng đá cũng xúm lại nghe ngóng.
“Đội bóng chuyền hôm nay về muộn quá ta, bình thường bốn rưỡi là về hết rồi mà.”
“Hay là đang đợi anh đội trưởng của chúng tôi?”
Thành Chung phình mũi hãnh diện lắm.
“Hôm nay có chuyện gì mà về muộn thế? Có phải có chuyện muốn nói với anh không?”
Công Minh nhảy vào chắn ngang.
“Làm gì có chuyện nói với anh, chị Mai chờ chúng em đi uống nước tâm sự đó mà, phải không chị?”
Tuyết Mai cười khổ giữa vòng vây của mấy tay cầu thủ bóng đá, vốn chỉ hỏi chút thông tin mà giờ lại bị hiểu lầm có tình ý với Thành Chung. Cô đã quá mệt mỏi với trò gán ghép này rồi, phải nhân dịp này chấm dứt ngay mới được.
“À đúng rồi, tôi có hẹn mấy nhóc trong đội của anh đi uống nước nói chuyện, nay mát trời nên đi luôn, chứ tụi nhỏ cứ nhắc mãi.”
Thành Chung cứng miệng nhìn Công Minh.
“Cái gì, em đi uống nước với thằng nhóc đen đúa này á?”
Mấy người xung quanh như muốn té ngửa ra sau, Thành Chung đẹp trai ngời ngời, lại là đội trưởng đội bóng đá, theo đuổi Tuyết Mai đã năm nay mà cô không xiêu lòng. Vậy mà cái thằng tân binh mới tới mời cô đi uống nước là cô đồng ý ngay, lại còn chủ động chờ đội bóng ra về nữa chứ. Công Minh hai tay chống nạnh ra vẻ hãnh diện lắm. Nó đâu biết rằng Tuyết Mai đồng ý vào hùa với nó là vì có Xuân Mai, người này xem chừng có quan hệ tốt với nam thần kia. Muốn tiếp xúc làm quen với người đó thì nên bắt đầu làm thân với tụi nhỏ này.
Tuyết Mai rủ Bảo Trâm cùng đi tới quán nước cùng mấy đứa em ở đội bóng đá. giúp cô bạn tìm một tình nhân nhỏ bé như đã hứa dạo trước. đội trưởng Thành Chung, Huấn luyện viên đội bóng chuyền là Văn Sinh gạt hết việc cá nhân quyết chí bám theo mấy người Tuyết Mai, để xem rốt cuộc cô và ba đứa kia có quan hệ gì.
Nhóm người Tùy tiện tấp vào một quán trà chanh ở gần trung tâm văn hoá. mấy chị em ngồi với nhau tâm sự. riêng cái màn giới thiệu tên tuổi, nghề nghiệp đã tốn mấy phút đồng hồ. Hai chị chơi ở đội bóng chuyền, công việc chính là ở nhà làm việc phụ giúp cửa hàng ăn uống của gia đình. Riêng Tuyết Mai thì đang mở một shop bán đồ dùng thể thao. Việc đi thi đấu một phần tạo dựng hình ảnh. Pr cho cửa hàng.
Phía bên này, Đức Thọ vừa mới học xong, đang ở nhà phụ anh trai làm trong xưởng gỗ. Công Minh đã đi làm phụ xe, phụ hồ… mấy công việc lao động chân tay. Cả hai đều học xong cấp 3 cả rồi. riêng Xuân Mai thì học tới lớp 9, nó không nói ra điều này, nên cứ bảo bản thân làm việc lặt vặt. Xuất thân như vậy làm sao lọt vào mắt của Tuyết Mai được chứ.
"Nghe nói đội bóng có tận 5 người mới. hai người kia không chơi cùng ba đứa sao? "
Đức Thọ nhanh miệng đáp.
"À, hai người kia là dân thành phố, đều còn là học sinh, vừa tan giờ là về nhà học bài rồi. Một đứa là con đại gia đó chị ơi. sao mà chơi với dân đen như tụi em được."
Tuyết Mai nhìn Xuân Mai nói bóng gió.
"Người lúc nãy nói chuyện với em cũng là tân binh à?
" Thấy Xuân Mai đang ngậm cái ống hút rụt rụt mấy tiếng, không tiện trả lời. Công Minh đáp thay
"Đúng rồi đó, công tử nhà giàu, con đại gia… Không hiểu sao thằng Mai lại quen được nó."
Xuân Mai đính chính.
"Cũng mới quen thôi, mai người ta hẹn ra sân tập buổi sáng. Hai người rảnh rỗi đi tập cho vui"
Đức Thọ và Công Minh không thích vận động thêm vào buổi sáng. nhưng vì có mặt Tuyết Mai ở đây nên hai gã giả bộ chăm chỉ.
"Tập chứ, sáng nào tụi mình chả tập trung phải không nào."
"Mai đến lượt Thọ đi nhà kho lấy bóng nhá."
"Đâu đến lượt ông mà, hôm nay tôi lấy rồi."
"Tào lao hôm nay trời mưa mà."
trong khi hai đứa đang cãi nhau chuyện ai đi lấy Bóng. Bảo Trâm kéo tay Tuyết Mai thì thầm vào tai bạn.
"Bà giới thiệu cho tôi toàn mấy đứa nhà quê, không nhìn trúng ai vào mắt cả. đứa thì béo, đứa thì đen, nặng mùi thuốc lá."
Tuyết Mai ậm ừ
"Thì vẫn còn một đứa cơ mà. Mặt cũng hiền lành."
Bảo Trâm cười khổ.
"Tạm được nhưng ít nói quá. với lại toàn là lao động chân tay không có nghề ngỗng gì cả."
Tuyết Mai cười thầm.
"Bà định lấy người ta làm chồng luôn à, có người đi chơi, hẹn hò là được rồi. chờ tìm được mối nào ngon thì đá đi là vừa. Trong đội còn hai tân binh nữa, nhà ở Thành phố luôn, mình cứ làm quen với tụi này trước rồi tìm hiểu hai đứa kia sau."
Bảo Trâm ngờ ngợ ra ý đồ của bạn.
"À… tôi biết ý của bà rồi nha. Chiều nay có một đứa rất ngon zai. bà nhìn trúng người ta rồi phải không. muốn dựa vào cái đám nhỏ này để tìm hiểu người kia hả."
Tuyết Mai không đáp, chỉ mỉm cười ngầm đồng ý.
"Nghe nói là con đại gia, bà với nổi không đó. tôi là tôi không theo được rồi. Nhưng tôi khuyên bà một câu, trèo cao coi chừng ngã đau đấy."
Hỏi được mục tiêu của mình là một tân binh bóng đá, tên là Hoàng Long đang là học sinh cuối cấp, con của một đại gia. Tuyết Mai không còn quá mặn mà với đám người Công Minh nữa, trong đầu lúc này đang nhớ lại gương mặt đẹp trai của Hoàng Long. việc tiếp chuyện giao lại cho Bảo Trâm. Cô nàng tự lượng sức, nhan sắc của mình không bằng Tuyết Mai, nên hạ thấp tiêu chuẩn chọn người tình bé bỏng.
Công Minh và Đức Thọ có vẻ ranh mãnh quá, nên cô nhắm vào người còn lại là Xuân Mai lần đầu nghe tên, Bảo Trâm không khỏi giật mình.
"Xuân Mai á, sao lại có tên giống con gái thế nhỉ. Một bên là Xuân Mai, một bên là Tuyết Mai. thú vị à nha."
Đức Thọ châm chọc.
"May là bố mẹ không đặt tên là Giang Mai đấy. Nếu không thì cả đời này chẳng ai dám lấy ông này đâu."
Giang Mai là một bệnh gia liễu. người khác nghe thì hiểu ngay, còn Xuân Mai thì không, bị bạn chơi khăm mà mặt nó cứ ngơ ngơ ngác ngác. Bảo Trâm lên tiếng che chở.
"Ai lại nói thế. Chị thấy cái tên của em cũng hay mà, rất là dễ thương luôn."
Đức Thọ và Công Minh nhìn nhau cười tủm tỉm. Cô chị Bảo Trâm này có hai cái răng thỏ nhô ra, thực sự không bằng một góc của Tuyết Mai. được gái để ý, lại là gái xấu. hai người thấy khổ thay cho thằng bạn cùng phòng. Họ đâu biết đây là lần đầu Xuân Mai được người khác giới khen cái tên của mình, tự nhiên lại sinh ra thiện cảm với người ta.
Ngoài đời, Xuân Mai rất tự ti về học vấn khiêm tốn của mình, ánh mắt người khác nhìn mình như thế nào, nó nhận ra ngay. Vậy nên nó rất ít khi kết bạn với người ngoài, những người mà nó quen biết, đều không tỏ vẻ coi thường nó.
Chị Bảo Trâm này cũng vậy, người ta thấy Tuyết Mai xinh đẹp hơn, nhưng Xuân Mai lại thấy chị răng thỏ này dễ gần hơn. Năm người ngồi với nhau khoảng 30-40 phút gì đó rồi lần lượt ra về. Công Minh vì tính sĩ diện nên cứ nằng nặc đòi trả tiền cho hai chị gái đội bóng chuyền. Để hai chị về trước, nó mới quay sang hạ giọng với Xuân Mai.
“Ấy, người anh em cùng phòng, hôm nay là ngày vui của cậu, cậu trả tiền đi.”
Xuân Mai lườm gã.
“Hôm nay có gì vui đâu, mà bắt tôi trả, lúc nãy ông mạnh miệng nói ông trả cơ mà.”
Công Minh nhắc nhở.
“Quên rồi sao, lần trước ông nói bồi thường, tài trợ tiền trà nước cơ mà.”
Xuân Mai nhún vai
“Một lần này thôi đấy, không có lần thứ hai đâu.”
Đức Thọ vỗ vai an ủi.
“Tôi hiểu mà, lần sau ông đi với gái rồi, bọn tôi sao có thể vòi vĩnh ông được nữa.”
“Gái nào ở đây.”
“Thi cái bà cô răng thỏ ấy! Tôi thấy chị ta có vẻ kết ông rồi đấy. Nhìn thấy gớm. Chẳng hiểu sao, chị Tuyết Mai có thể kết bạn với một người xấu xúc phạm người nhìn như thế.”
Xuân Mai chép miệng.
“Sao ông nặng lời thế, tôi thấy chị Trâm có vẻ dễ thương mà?”
Công Minh suýt nôn hết đống trà chanh trong bụng ta.
“Dễ thương á, mắt ông bị làm sao vậy?”
Đức Thọ vỗ lưng Công Minh.
“Thôi nào, tiêu chuẩn của thằng Mai hơi thấp thôi, cái gu của nó hơi lạ chứ có gì đâu.”