Chương 36: Bế Mạc Đại Hội.
Tất cả các tuyển thủ tham gia thi đấu tại đại hội thể thao năm nay lần lượt bước xuống sân, xếp hàng theo từng đoàn, chia theo các bộ môn. Bục sân khấu đã được chuẩn bị sẵn, các nhân vật có chức vụ cao lên phát biểu.
“Nhờ ơn Đảng và chính phủ, cùng với sự hợp tác của Bộ Văn hoá và các ban ngành, một sân chơi thể thao lành mạnh đã được tạo ra... Phát huy tinh thần thể dục thể thao toàn dân, góp phần nâng cao sức khỏe, vừa giải trí tinh thần, vừa củng cố khối đại đoàn kết, và cải thiện năng suất lao động, góp phần xây dựng đất nước trở nên giàu mạnh.”
Bài diễn văn của ngài Bí thư Tỉnh ủy kéo dài hơn 10 phút. Tiếp theo là đại diện của hội doanh nghiệp địa phương và một vài lãnh đạo cấp cao cũng lên phát biểu trong buổi lễ bế mạc. Phần phát biểu khép lại bằng một tiết mục văn nghệ với ca múa nhạc. Những cô gái chân dài, dáng người thon thả uốn lượn qua lại trên sân khấu. Cuối cùng, màn công bố và trao giải thưởng cho các cá nhân và tập thể đạt thành tích cao trong đại hội mới diễn ra.
Đội Thành phố giành hạng nhất ở các bộ môn Bóng chuyền, Bóng đá, và Cầu lông. Các đoàn thể thao của Huyện chiếm giải nhất ở các bộ môn Điền kinh, Nhảy cao, và Nhảy xa. Ngoài ra, còn có các giải hạng nhì, hạng ba và giải khuyến khích, bảo đảm đội nào tham gia cũng đều có giải thưởng mang về.
Trong bộ môn bóng đá nam, Hoàng Long nhận giải Cầu thủ xuất sắc nhất giải đấu, trong khi Thủ môn Đức Thọ giành giải Cầu thủ hay nhất trận chung kết nhờ cản phá thành công 5 loạt đá luân lưu. Đức Thọ tỏ ra rất hãnh diện, không ngần ngại "gáy to" sau chiến thắng, thu hút sự chú ý của các nhà báo và phóng viên đến chụp ảnh và phỏng vấn.
Ở bộ môn Bóng chuyền, Tuyết Mai giành cả hai giải Hoa khôi Thể thao và Tuyển thủ xuất sắc nhất. Đó là một năm thi đấu thành công với cô. Trong dịp này, không thể thiếu những bức ảnh lưu niệm. Cả đội cùng nhau chụp ảnh tập thể, sau đó từng cá nhân cũng tranh thủ chụp riêng với nhau.
Tuyết Mai kéo Hoàng Long ra chụp ảnh riêng, hai người tạo dáng tình cảm, và không thể thiếu khoảnh khắc cô nàng hôn lên má Hoàng Long. Bảo Trâm cũng chụp chung với Xuân Mai, cả hai chị em giơ cao huy chương, nghiêng đầu vào nhau tạo thành hình trái tim. Cuối cùng, hai cặp đôi cùng nhau chụp một bức ảnh chung, với hai cô gái đứng giữa, hai chàng trai đứng hai bên ngoài, ai cũng rạng rỡ với nụ cười tươi tắn.
Vậy là đại hội thể thao đã chính thức khép lại.
Trưa nay, các nhà hàng trong thành phố chắc chắn sẽ đông nghịt vì những buổi liên hoan. Ông Hùng đã hẹn các cầu thủ của mình đến Sở Văn hóa vào sáng thứ Hai để thông báo lịch sinh hoạt của đội bóng và tua đấu giao hữu sắp tới.
Hiện tại, ông Hùng đang bận tiếp các vị lãnh đạo, nên buổi liên hoan sẽ do đội trưởng Thành Chung chủ trì. Ngân sách liên hoan được ông Hùng bao trọn, nên cả đội cứ thoải mái chọn nhà hàng sang trọng, sạch sẽ để thưởng thức. Buổi tiệc kéo dài đến tận hai giờ chiều. Lần này, Hoàng Long không thể từ chối tham gia, cậu ngồi gần Xuân Mai, cả hai bàn bạc về kế hoạch sắp tới.
“Tua đấu giao hữu còn gần một tháng nữa mới diễn ra, thời gian chính xác phải chờ ông Hùng xếp lịch. Nói chung thời gian tới khá rảnh, cậu có dự định gì chưa?" Hoàng Long hỏi.
Xuân Mai đáp ngay: “Tôi về nhà, rồi luyện tập, luyện tập và luyện tập. Khi nào có lệnh triệu tập thì lên tập trung.”
“Tốt đấy, nhưng đội bóng chỉ tập trung 10 ngày trước khi đi thi đấu thôi. Cậu có muốn lên đây luyện tập với tôi không? Tôi có vài giáo án huấn luyện kiểu nước ngoài, khá hay.”
“Tôi cũng muốn vậy, nhưng phải về nhà trước đã. Nếu không vướng việc gì, tôi sẽ cân nhắc,” Xuân Mai đáp.
Hoàng Long nhíu mày: “Còn cân nhắc gì nữa? Trở thành cầu thủ chuyên nghiệp là mục tiêu của chúng ta, không nên lãng phí thời gian. Quyết định vậy đi, hết tuần sau cậu phải lên thành phố cùng tôi tham gia khóa huấn luyện. Chừng nào chưa được đá hạng nhất, chúng ta chưa được phép dừng lại.”
Xuân Mai gật đầu: “Đồng ý! Chừng nào chưa được đá ở giải hạng nhất, ngày đó vẫn phải luyện tập.”
Dù hai người cùng nhắm đến mục tiêu lớn, nhưng mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau và con đường để đi tới đó cũng không giống nhau. Sau buổi liên hoan, khi ra đường, không khí vắng vẻ khác hẳn sự náo nhiệt ban sáng. Các đoàn thể thao trong huyện đã về hết, các tuyển thủ trở lại với công việc mưu sinh hàng ngày. Cái gì quá hoàn mỹ rồi cũng mờ dần, như một mặt trăng tròn trăn khuyết. Đại hội thể thao đã kết thúc, Xuân Mai cũng phải ra về. Ngày mai, nó sẽ tập trung tại Sở Văn hóa để nghe ông Hùng thông báo vài việc, rồi sẽ bắt xe về Long Thành luôn.
Xuân Mai đã ở đây ba tuần, sống trong một môi trường hoàn toàn xa lạ. Vừa mới bắt đầu quen với nhịp sống thành phố, giờ lại phải rời đi. Nghĩ đến điều đó, trong lòng nó có chút xao xuyến.
Nhà chị Trâm hôm nay đông khách lắm, cả nhà làm việc không ngơi tay vì có nhiều người đặt mâm từ sáng sớm. Chỉ có hai bác làm nên công việc hơi nhiều. Một đống bát đĩa bẩn, cơm thừa canh cặn vẫn còn để dành cho Xuân Mai xử lý.
“Yo, về rồi à? Ra sau nhà rửa bát đi con. Cố gắng hôm nay nữa thôi, mai vắng khách hơn rồi,” bác trai gọi.
“Kìa ba, để em nó nghỉ đi, tay còn băng bó mà bắt người ta rửa bát sao? Ba không thấy quá đáng hả?” Chị Trâm lên tiếng.
Bác trai đáp vu vơ: “Ờ thì thấy nó còn sức đá bóng, ăn nhậu được, tao nghĩ rửa bát chắc không sao. Nhưng nếu nó còn đau thì thôi vậy, coi như tao chưa nói gì.”
Xuân Mai cười buồn, đi về phía sau nhà. Chị Trâm liền ngăn lại: “Vào nghỉ đi em, để chị làm cho. Ngủ đi cho khỏe, tối chị có chuyện muốn nói.”
Hôm qua thức khuya, sáng nay lại phải chạy hì hục cả buổi, trưa thì liên hoan uống chút bia, Xuân Mai cảm thấy mệt mỏi nên nghe lời chị, vào phòng ngủ một giấc đến tận chiều tối.
Tuyết Mai thả mình xuống ghế, nhìn những tấm ảnh chụp vội sáng nay. Ánh mắt cô dừng lại lâu hơn ở những tấm mà Hoàng Long xuất hiện. Cô không kìm được lòng mà nhắn tin cho cậu ta, lấy cớ mời đi ăn mừng chiến thắng hạng nhất.
“Chị đi chợ nấu cho em ăn nha. Không tới là chị giận đó."
Hoàng Long không từ chối, hỏi lại giờ và địa điểm. Tuyết Mai thoáng nghĩ đến nhà hàng quen, nhưng rồi xóa đi, thay vào đó là địa chỉ nhà riêng. Cô nhoẻn cười tự mãn khi chốt hẹn xong. Lấy xe đi chợ, cô vừa đi vừa nghĩ xem nấu món gì cho vừa lòng cậu trai trẻ. "Nhà giàu thì chắc đồ Tây là hợp nhỉ?" Cô quyết định nấu mì Ý, salad, thêm vài que thịt xiên nướng cho phong phú. Bia thì không thể thiếu, tối nay chắc chắn sẽ có màn tiệc hoành tráng hơn cả những món ăn cô chuẩn bị.
Đi qua các gian hàng, cô lựa từng chút một, không quá nhiều nhưng phải đủ để bữa tối có điểm nhấn. Thịt xiên nướng đòi hỏi một chút công phu, nhưng cô đã có sẵn lò nướng, chỉ cần sơ chế xong đợi đến giờ là được. Vừa ngâm mì vừa nấu nướng, Tuyết Mai tự ngắm mình qua gương, mỉm cười vì kế hoạch hoàn hảo đang diễn ra đúng ý. "Đường tới trái tim nhanh nhất là qua dạ dày."
Khi Hoàng Long tới, Tuyết Mai vui vẻ mở cửa, nụ cười nở trên môi như một lời mời gọi khó chối từ. Căn hộ cao cấp cô thuê tạo cho cô cảm giác chủ động, chẳng cần e dè trước gia thế của Hoàng Long.
“Chị nấu xong hết rồi, vào ăn thôi em!”
“Chà, chị tự nấu thật sao? Em hôm nay vinh dự quá rồi,” Hoàng Long bước vào, ánh mắt thích thú khi nhìn quanh căn bếp ngăn nắp.
“Chị làm mì Ý, salad, thịt xiên nướng. Không biết em có thích không, nhưng chị đảm bảo là ngon.”
Hoàng Long mỉm cười: “Chị vừa đá bóng giỏi, lại nấu ăn hay, ai lấy được chị đúng là số hưởng rồi.”
Tuyết Mai nhướng mày, nhìn cậu đùa cợt. “Em đang tự khen mình à?”
Cậu không đáp, lảng sang phòng khách, mắt lướt qua những bức ảnh treo tường và quyển tạp chí. Tiêu đề “Single Mom - Xu hướng mới” khẽ lọt vào tầm mắt trước khi Tuyết Mai gọi cậu ra ban công. Hai lon bia được khui, cô đưa một lon cho Hoàng Long, không quên liếc nhìn cậu qua ánh mắt tinh nghịch.
“Ngắm thành phố về đêm ở đây đẹp lắm, phải không?”
“Ừ, đẹp thật…” Hoàng Long nhấp một ngụm bia, ánh mắt mơ màng ngắm cảnh.
“Chúc mừng em đạt giải hạng nhất. Uống cạn nhé.”
Cô nàng cố tình làm đổ chút bia xuống cổ, thấm cả vào áo, rồi giả vờ vụng về lau chùi. Đôi mắt Hoàng Long thoáng ngượng ngập, lén nhìn rồi vội quay đi. Nhưng Tuyết Mai vẫn tỏ ra thoải mái, tiếp tục khui thêm lon bia khác, đôi lần lại cố ý lặp lại động tác cũ, khiến cậu không khỏi bối rối.
“Chị tin em sẽ làm được những gì em mong muốn.”
Hoàng Long thoáng nhẹ nhõm khi lần đầu bộc bạch về ước mơ chơi bóng của mình. "Ba em muốn em nối nghiệp gia đình, nhưng em muốn tự đi trên con đường riêng. Cả đời em đều bị xem là cái bóng của ba, em muốn chứng minh rằng em không phải như vậy."
Tuyết Mai im lặng lắng nghe, ánh mắt dường như cảm thông. “Mỗi người một con đường riêng. Em chỉ cần kiên trì đủ lâu, thành quả sẽ tới.”
Những lời tâm tình ấy dần làm tan biến sự ngượng ngùng giữa hai người. Khi cặp mắt của Hoàng Long gặp đôi mắt đắm đuối của Tuyết Mai dưới ánh chiều tà, cả hai xích lại gần, trao nhau nụ hôn nồng nàn. Tình cảm của cậu trai trẻ b·ị đ·ánh thức, ngọn lửa trong lòng trỗi dậy theo những cú chạm đầy mời gọi của Tuyết Mai.
"Đi theo chị."
Hoàng Long chẳng còn gì để do dự. Cậu bước theo người con gái vào phòng, nơi giường nệm êm ái đã chờ sẵn. Tất cả mọi chuyện sau đó diễn ra như một cơn mơ, lẫn trong men bia, ánh đèn mờ ảo và mùi hương nước hoa ngọt ngào.
"Chuyện này sẽ là bí mật. Chị sẽ không để nó ảnh hưởng tới cuộc sống của em."
Câu nói đó như chìa khóa mở ra cánh cửa hoàn toàn mới trong lòng Hoàng Long, khiến cậu chẳng còn gì để e ngại nữa. Giữa họ, một đêm không còn chỉ là sự trao đổi lời nói, mà là sự khát khao của cả hai, hoà quyện trong một cơn mưa cảm xúc đầu đời.
…
Xuân Mai tỉnh dậy thì vừa kịp giờ ăn tối, từ khi đại hội thể thao kết thúc, quán vắng hắn một lượng khách, quá 7 giờ thì rục rịch dọn dẹp đóng cửa.
"Chà ngủ cả buổi chiều sướng quá ra, từ mai bắt đầu vào khuôn khổ nha con."
Xuân Mai nói với cả nhà chị Trâm về việc mình sẽ về Long Thành vào sáng mai. nghe xong bác trai bác gái đều shock nặng.
"Nè sao tự dưng lại bỏ về, chê bai chỗ này không tốt à, hay sợ bị tao nắn gân."
"Dạ không ạ, hai bác và chị Trâm rất tốt, cháu rất cảm ơn mọi người đã coi cháu như người nhà trong suốt thời gian qua. Đại hội đã kết thúc rồi nên cháu xin phép không quấy rầy cả nhà nữa."
Bác trai gõ đầu Xuân Mai.
"Quấy rầy cái mả cha mày, ở đây làm việc không tốt hơn à, cuối tháng tao trả tiền công cho mày được chưa."
"cháu về một thời gian, sau này vẫn trở lại thành phố mà. "
"Ai mà biết được mày nói thật hay xạo, bảo vệ một hai hôm xong mất hút luôn. Con Trâm sẽ buồn lắm đấy."
Bác gái kéo tay ông chồng. chép miệng nói.
"Thôi ông nói vậy cứ như là ép người ta ở đây vậy á. Muốn về hay ở là quyền của người ta chứ . Từ Long Thành lên đây cũng gần thôi mà, bữa nào ra Thành Phố nhớ qua thăm hai bác nha Xuân Mai. "
“Dạ vâng, nhất định rồi ạ."
"Rồi, nếu mai về thì xem đồ đạc còn thiếu thứ gì không, quần áo giày dép tiền bạc… lên xe mà quên thì lại khổ."
"Dạ, cháu chuẩn bị xong hết rồi ạ."
"Xong rồi thì tốt, về phòng nghỉ ngơi đi ha, trong quán cũng hết việc rồi, để con Trâm no mần một xíu là xong."
Bảo Trâm đợi ba mẹ lui về phòng mới rón rén bước sang phòng Xuân Mai. Cô nghe nói sáng mai cậu sẽ rời đi, lòng bỗng dưng chùng xuống. Bữa nay là cơ hội cuối cùng, cô quyết định ghé qua trò chuyện.
“Mai này em đi rồi, chừng nào mới lên lại?”
Xuân Mai khẽ thở dài, đáp nhẹ nhàng:
“Em cũng chưa biết chắc, phải chờ ông Hùng thông báo chính thức. Nghe đâu hơn một tháng nữa mới có loạt trận giao hữu liên tỉnh.”
Bảo Trâm nhíu mày:
“Một tháng à, cũng lâu đấy chứ. Từ giờ đến đó em định làm gì chưa? Nếu dưới Long Thành không có việc, thì lên đây làm cho nhà chị, ba má chị sẽ trả tiền công. Chiều tối em cứ tự do ra sân mà tập.”
Xuân Mai cười, cái cười mộc mạc, chân thành:
“Em cảm ơn chị và hai bác, nhưng em nghĩ mình cần về nhà trước đã. Em xa nhà lâu rồi, không biết ba má và Út dưới ấy sao nữa.”
Bảo Trâm nhìn cậu hồi lâu. Sự xuất hiện của Xuân Mai làm cuộc sống cô như được thắp sáng thêm phần rực rỡ. Bây giờ nghĩ đến việc cậu rời đi, lòng cô nặng trĩu. Một tháng không dài, nhưng liệu khi gặp lại, cảm xúc có còn vẹn nguyên như bây giờ? Cô khẽ nói, giọng nhuốm vẻ buồn:
“Em nghĩ vậy cũng phải. Nhà của em ở Long Thành mà. Nhưng thật lòng chị... xa em, chị buồn lắm đấy, Mai à.”
Xuân Mai nhìn chị, trong ánh mắt có chút tiếc nuối. Cậu biết chị nói thật, và cậu cũng vậy. Những ngày tới không có chị, cậu sẽ thấy trống vắng. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cậu:
“Thế chị có muốn xuống Long Thành chơi mấy ngày không? Gần mà, xuống đấy rồi thì gặp em lúc nào cũng được.”
Bảo Trâm tính toán, đi xe cũng chỉ mất khoảng ba mươi, bốn mươi phút:
“Ừ, cũng được ha. Chị nhất định sẽ xuống thăm em. Nhưng này, Xuân Mai...”
Cô bước lại gần, ngồi xuống giường bên cạnh cậu, tay nắm lấy bàn tay băng bó của cậu.
“Chị biết mình có thể thăm em, nhưng chị không thể ở mãi bên cạnh em. Chị còn gia đình, công việc trên này. Mình mới quen nhau thôi, chị sợ lâu không gặp, tình cảm sẽ phai nhạt đi.”
Xuân Mai ngập ngừng, giọng thoáng chút khó xử:
“Em hiểu. Chị và gia đình rất tốt với em, nhưng em cũng có gia đình của mình. Ở đây, phụ quán cho nhà chị có thể nuôi được em, nhưng không giúp được gia đình em. Mẹ em một mình gồng gánh cả nhà, em không thể đứng nhìn mãi.”
Bảo Trâm gật đầu, lòng thầm nghĩ: cậu thật lòng, không muốn lợi dụng tình cảm. Điều đó làm cô càng thêm quý mến. Xa nhau thì không đành, ở gần nhau lại không dễ dàng, nhưng chẳng lẽ chỉ vì khoảng cách mà từ bỏ? Tình cảm này, cô không muốn dễ dàng đánh mất.
“Ừm, chị hiểu rồi. Em cứ về thăm gia đình đi, chị sẽ xuống thăm em và hai bác. Nhưng trước khi em đi, chị hỏi em một câu, phải trả lời thật lòng đấy nhé.”
Xuân Mai gật đầu:
“Chị hỏi đi.”
Bảo Trâm nhìn thẳng vào mắt Xuân Mai, ánh mắt chất chứa nỗi lo:
“Nếu sau này em trở thành cầu thủ nổi tiếng, được nhiều người ngưỡng mộ, liệu em có vẫn là Xuân Mai của hiện tại không? Vẫn khiêm tốn, vẫn tốt với chị như bây giờ?”
Câu hỏi làm Xuân Mai khựng lại, đôi mắt thoáng vẻ ngỡ ngàng.
“Em... vẫn là em? Ý chị là sao?”
Bảo Trâm chậm rãi:
“Ý chị là, dù em có nổi tiếng hay giàu có, em vẫn sẽ giữ tính cách khiêm nhường, hiền lành, chứ không biến thành người khác, phải không?”
Xuân Mai lặng người, rồi mỉm cười. Cậu hiểu chị lo điều gì, và cậu khẳng định:
“Dù em có thành cầu thủ hay chỉ làm công nhân, có những thứ thay đổi, nhưng cũng có những điều sẽ không bao giờ đổi thay. Gặp chị, em thấy mình như có thêm một gia đình. Em sẽ không bao giờ làm tổn thương những người thân yêu, dù trong hoàn cảnh nào.”
Nghe vậy, Bảo Trâm thấy lòng dịu lại. Cô thở ra nhẹ nhõm, cầm tay cậu thêm một lúc rồi cả hai nằm xuống, tiếp tục trò chuyện về tương lai, về ước mơ trên sân cỏ. Trò chuyện mãi đến khi Bảo Trâm chìm vào giấc ngủ, Xuân Mai mới dừng lại, ánh mắt dõi theo chị, rồi nhìn lên trần nhà, trong lòng ngổn ngang những suy tư về con đường phía trước.