Chương 37: Mang Quà Về Nhà.
Đại hội thể thao kết thúc thành công tốt đẹp. Ông Hùng được lãnh đạo cấp cao khen hết lời vì trận chung kết quá hay, quá kịch tính. Sắp tới sẽ cung cấp chi phí tu bổ lại sân vận động để khuyến khích nền thể thao của tỉnh nhà. Vì điều này Ông Hùng rất đỗi vui mừng, lập tức bắt tay vào công việc xây dựng đội bóng.
Giải đấu vừa rồi ngoài các cá nhân xuất sắc trong đội Thành Phố, các đội bóng của huyện đoàn cũng có vài cầu thủ có tiềm năng lọt vào mắt ông Hùng. Ba cầu thủ chơi ở cánh phải đội Long Giang, hàng hậu vệ của đội Long Đình sẽ làm phương án thay thế hoàn hảo cho Nam Anh.
Ông Hùng lấy điện thoại bấm số cho những người quản lý đội bóng của huyện, thông báo về kế hoạch triệu tập cầu thủ trong huyện để bổ sung nhân sự cho đội bóng của tỉnh để đi đấu giao hữu 6 tỉnh nam bộ. Đó là một vinh dự, nên các cầu thủ trong huyện không thể từ chối.
Đến giữa buổi, các thành viên trong đội bóng tới sở văn hoá, nhận tiền bồi dưỡng 5 triệu đồng khi tham gia giải đấu cấp tỉnh vừa rồi. Thưởng cho đội giải nhất, mỗi cá nhân 1 triệu. Công việc thứ hai chính là thông báo những cầu thủ nằm trong danh sách tập trung sắp tới.
Những người không nằm trong kế hoạch, ông Hùng bố trí gặp riêng một đợt, nói mấy câu chia tay mùi mẫn. Ghi nhận những đóng góp của mọi người đối với sự phát triển thể thao nói chung và bóng đá nói riêng của tỉnh nhà. Mọi người đều đã ở tuổi trưởng thành, ai nấy đều hiểu cho quyết định của ông Hùng, không có bất mãn trong lòng.
Xuân Mai từ sở Văn Hoá đi bộ ra ngoài đường bắt xe buýt để về Long Thành. Nó rời nhà đã được một tháng, không có gửi thư hay báo tin về nhà, Chuyện này về nó sẽ sắm điện thoại để sau này có đi xa, ở nhà xảy ra chuyện gì còn có phương tiện để liên lạc.
Đang đứng đợi xe thì chợt nghe tiếng còi xe.
"Bíp bíp, xe ôm không em trai."
Một chiếc xe máy dừng ngay trước mặt nó, người này đeo kính, ăn mặc kín mít. Nếu như đi xe ôm về nhà sẽ tốn tiền hơn xe bus, Xuân Mai lắc đầu từ chối. người ngồi trên xe lại bói thêm.
"Về Long Thành phải không? lên đi, chị không lấy tiền đâu."
Người kia bỏ khẩu trang ra, kèm với một nụ cười thân thiện, Xuân Mai nhìn thấy liền hay đổi sắc mặt.
"Chị Trâm, sao chị qua đây?"
Bảo Trâm cười đáp.
"Tự nhiên muốn đi Long Thành, xuống nhà của Xuân Mai chơi cho biết đó mà. có được không."
"Được chứ. mà đi xe máy ạ?"
"Có 30km thôi mà, lên xe đi, chờ xe lâu lắm."
Xuân Mai hí hửng ngồi lên xe, đội mũ bảo hiểm rồi cùng chị Trâm về Long Thành.
Đi được nửa đường, hai chị em dừng xe mua ít hoa quả bánh trái, và chút thức ăn, mấy thứ này là do chị đề xuất chứ ban đầu Xuân Mai còn định về tay không.
Chị mua nhiều thứ lắm, giống như định làm một bữa cỗ luôn vậy.
"Ui sao chị mua nhiều thế, nhà em không có tủ lạnh đâu."
Bảo Trâm nghe vậy mới tém tém lại xíu, mua thêm đồ khô, nước ngọt rồi tiếp tục lên đường, lần này cô ngồi sau, vòng tay ra đằng trước, đi qua dãy phố, rồi đến mấy cánh đồng lúa rộng thênh thang. trời trong xanh, gió thổi mát rười rượi.
"Giá mà được như này thì tốt em ha?"
Xuân Mai không hiểu cái gì là lãng mạn, chị bảo sao thì nó gật đầu bảo vâng, chị thấy vui thì nó cũng thấy vui. Trong lòng cũng hơi hồi hộp, không biết cả nhà sẽ nghĩ gì khi mình dẫn người lạ tới chơi, rồi chị Trâm nghĩ gì khi thấy chỗ ở của nó.
Nhà của Xuân Mai chắc chắn không bằng một góc nhỏ của chị rồi. Càng nghĩ nhiều quãng đường càng ngắn. mới đó mà đã đến phường Long Thành. nắng đã lên cao, Xuân Mai chọn đường ngắn nhất về nhà mình để tránh cái nắng.
Nghe tiếng xe máy dựng trước cửa nhà, Út Thảo lật đật đi ra xem, thấy bóng người quen quen, nhìn một lúc mới nhận ra.
"Ủa anh Hai đó hả, Ba ơi anh hai về rồi nè."
Út Thảo nói vọng vào trong nhà, ba của Xuân Mai cũng lật đật đi ra. Thằng con đi xa nhà lần đầu tự nhiên ông cũng thấy trống vắng nó về rồi, ông không giấu được cảm xúc mà mò ra. Nhác thấy sau lưng con trai có thêm cô gái nào đó, ông quay vội vào trong nhà, mặc quần áo cho lịch sự.
Út Thảo chạy ra thấy trên xe nhiều đồ ăn thịt vui lắm, nhưng thấy sau lưng anh trai có thêm một người lạ. Đoán rằng anh đi nhờ xe người lạ, sợ đồ đạc trên xe này không phải của nhà mình nên nó không dám động vào.
"Kìa út đứng đó làm gì? mau phụ xách đồ vào nhà đi."
Út thảo ngơ ngác. "Ủa đồ nhà mình hả, em tưởng của người ta chứ."
Xuân Mai vội quay sang giới thiệu.
"Đây là chị Trâm, khách nhà mình đó. Má có nhà không út."
Út Thảo cầm mấy túi trái cây, bánh kẹo, hí hí hửng đáp.
"Má còn ở ngoài chợ á, chắc lát nữa về đó."
"Vậy hả, út vào bếp thổi cơm đi, Hai ra đón má về, hôm nay nhà mình có khách tới chơi. nấu nhiều nhiều tí nha."
"Dạ!"
Có mặt người lạ, Út Thảo tỏ ra ngoan ngoãn lắm, Xuân Mai mời chị vào nhà rồi mượn xe của chị phóng ra ngoài chợ.
Bảo Trâm đi theo Út Thảo cất đồ vào gian bếp, nhìn căn nhà lụp xụp mái tôn, cỏ cây mọc um tùm quanh bể nước, nhà tuy nhỏ nhưng bên trong thoáng mát lắm, nhờ ba xuân Mai chăm cá độ nên bán đi hết rồi. may mà còn giữ được cái TV.
"Chị Trâm là bạn mới quen của anh Hai trên thành phố đó hả."
"Đúng rồi đó, sao út biết là tụi chị quen nhau ở Thành Phố?"
"Trời, có gì đâu, ở đây anh Hai có quen ai mà dẫn về nhà chơi bao giờ đâu. Nếu không xưng hô là chị em, Em còn tưởng hai người đang yêu nhau cơ đấy."
Bảo Trâm kinh ngạc.
"Vậy hả, Út lanh thật nha, giống hệt lời anh Hai của Út kể.”
Út Thảo tò mò.
"Anh Hai còn nói gì về em không chị."
"Bảo là Út thông minh lanh lợi, nhưng mà hay vòi vĩnh tiền ăn quà vặt."
"Trời Anh Hai tệ thiệt chứ, dám nói xấu người nhà. Em có xin một xíu mua gói bim bim mà nhớ dai như đỉa vậy đó. Tệ thiệt chứ."
Hai chị em vừa gặp mà nói chuyện có vẻ hợp ý nhau lắm. Ba của Xuân Mai ừ trong nhà đi ra, chào vị khác lạ mặt một câu rồi xách con gái ra một góc hỏi chuyện riêng.
"Tiền ở đâu em thế Út, bộ anh Hai con chuyến này mang nhiều tiền về lắm hả. Nó đâu rồi."
Út Thảo vội đáp.
"Hai đi ra chợ đón má rồi ba, Hôm nay nhà mình có khách đó ba."
Bảo Trâm gật đầu lễ phép chào ba Xuân Mai, ông này nghiện cá độ, không làm ăn gì. nói chung là có nhiều tật xấu.
"Ừ, bác chào con, con lên nhà ngồi chơi. lát hai mẹ con nó về liền ngay đó mà."
Bảo Trâm cười trừ.
"Dạ để con vào bếp phụ em Thảo, hôm nay cháu mua hơi nhiều đồ. Lát cháu lên nhà sau ạ.”
Ba của Xuân Mai nghe thấy có nhiều đồ ăn thì mừng thầm, ông để cho hai đứa con gái tự nhiên chứ mời nó lên nhà lúc này cũng chẳng biết nói chuyện gì, chẳng lẽ lại nói về bóng đá với đồ nhậu. Thôi thì lại lẳng lặng quay vào trong gian nhà khách, bật TV lên xem.
Bảo Trâm cởi cái áo chống nắng, ra ngoài bể rửa tay với rửa mặt cho hết bụi đường, sau đó vào trong gian bếp nhỏ. Út Thảo đang đong gạo, thấy chị gái vào bếp thì kêu lên.
“Ấy chị cứ ở ngoài đi, ai lại để khách vào bếp bao giờ?”
“Vậy chị không muốn làm khách đâu nghe cứ xa lạ kiểu gì ấy. Với lại trong nay nhiều đồ mà, em làm một mình đâu có được.”
Út Thảo nhìn cái túi thức ăn anh Hai mua về, có hẳn một cân thịt với cả cá chép cùng mấy thứ đồ lỉnh kỉnh khác, nó nấu ăn trong gia đình thì tạm được chứ chưa nấu nhiều thế này bao giờ, tính đợi mẹ về rồi để má làm sau. Cắm xong cái nồi cơm là xong nhiệm vụ của mình rồi.
Bảo Trâm tỏ ra rất tự nhiên coi cái bếp như nhà của mình, lấy dao thớt, rổ rá, chia rau củ ra.
“Em Thảo cắm xong nồi cơm thì rửa chỗ rau củ này hộ chị nha, để thịt với cá chị làm cho.”
Út Thảo gật đầu lia lịa, hai chị em mang đồ ra ngoài bề nước, nhìn bà chị này xử lý con cá chép thành thạo lắm, thoáng cái đã chặt hai ba khúc để ráo nước, thịt thì đem thái một nửa, một nửa còn lại thì đem đi băm nhuyễn, nghe đâu là muốn cuốn nem với làm đậu nhồi thịt. Nghe thôi mà thấy khó khăn và tốn thời gian quá trời. Út Thảo nhìn thôi mà không ngừng trầm trồ
“Chị làm ở nhà hàng hay sao mà làm nhanh dữ vậy?”
Bảo Trâm cười đáp. Tay vẫn không ngừng làm việc.
“Nhà chị mở quán ăn á, mấy việc này ngày nào cũng làm mà.”
“Vậy sao chị và anh hai của em quen nhau?”
Bảo Trâm tay vừa làm, miệng không ngừng nói chuyện với Út Thảo, kể lại chuyện gặp Xuân Mai ở giải đấu thể thao, Xuân Mai ở trọ nhà của mình, phụ giúp việc làm ăn trong quán. Ngoại trừ việc mình g·ạ g·ẫm Xuân Mai thì cái gì cũng đem ra kể với Út Thảo. Con bé vừa nghe vừa nhìn chị làm bếp, thi thoảng thì gọt củ quả, cắt thái rau.
…
Xuân Mai đi ra chợ tơi chỗ má hay bày gian hàng bán đồ, lúc thấy con trai đi xe máy, bà còn không nhận ra. Tưởng ai nhận nhầm mình, nhìn kỹ lại mới mừng rõ mà reo lên.
“Ủa, Mai đấy hả, mày đi đâu lâu giữ mà không báo về nhà một câu, làm má tưởng mày bỏ đi biệt xứ rồi chứ? Rồi Xe ai đây?”
“Xe của bạn con đó má, bữa nay má nghỉ sớm được không má, bữa nay bạn con tới nhà ăn cơm.”
“Ủa, bạn con tới chơi nhà mình hả? Thế .. thế về thôi, trời ơi sao không nói trước một tiếng để má chạy ra ngoài chợ mua ít đồ về nấu cơm.”
“Dạ không cần đâu má, đồ ăn bọn con mua sẵn rồi, chắc cái út đang ở nhà làm bếp á, má ngồi lên xe, con chở về sớm một tý.”
“Ừa, vậy để má gửi tạm xe Hàng ở nhà cô Sáu.”
Từ sau khi Xuân Mai đi thi đấu, mẹ của nó không đi làm sáng đi tối về nữa, buổi trưa dù thế nào cũng cố gắng về nhà xem hai cha con cơm nước ra sao, Cái Út hay lười, làm biếng, còn cha của nó thì bữa ăn bữa nhịn, không yên tâm được. Có Xuân Mai ở nhà thì đến bữa kiểu gì cũng có người vào bếp nên bà mới đỡ lo mà ở ngoài chợ cả ngày.
Từ chợ về nhà cũng gần, đi xe máy vèo một cái là tới. Vừa qua cổng đã ngửi thấy mùi thức ăn ở trong bếp thơm nức mũi.
“Chà con Út hôm nay biết kho cá nữa cơ à, lạ nhỉ?”
Mẹ của Xuân Mai đi ra nhà khách định chào hỏi bạn bè của Xuân Mai một câu thì chẳng thấy ai ngoài ông chồng của mình đang ngồi uống nước chè rung đùi xem TV, hôm nay ăn mặc chỉnh tề, lịch sự hơn chứ không tuềnh toàng cởi trần mặc quần đùi. Xem ra cũng có chút ý tứ.
“Nè ông! Khách nhà mình đâu?”
Bố của Xuân Mai nháy mắt ra sau bếp,
“Trong bếp ý, hai chị em nó nấu cái gì thơm thế không biết.”
Mẹ Của Xuân Mai ngạc nhiên. “Hả, Hai chị em á?” Bà tò mò bước vào trong bếp quả nhiên thấy thêm một cô gái cao ráo, đang nói chuyện với Út Thảo rất vui vẻ, trên bàn đã bày ra vài món ăn còn đang b·ốc k·hói nghi ngút. Con gái bà làm gì biết nấu mấy thứ này, hóa ra là người kia vào bếp, còn nó chỉ đứng nhìn thôi.
“Ồ, cháu đến chơi đấy à?” Sao không ngồi trên nhà mà vào trong bếp làm gì, mây việc này để con Út làm được rồi.”
Út lém lỉnh đáp.
“Trời ơi, con mà làm thì má đâu được ăn ngon bữa này, chỗ này là chị Trâm tự làm hết á, chị giỏi lắm luôn đó má.”
Lần đầu thấy mẹ Xuân Mai, Bảo Trâm có hơi hồi hộp.
“Dạ, không có gì đâu bác, cũng gần xong rồi ạ.”
Mẹ của Xuân Mai xắn tay đi vào nhìn quanh một lượt, quả nhiên cũng chẳng còn gì để mình làm, có chẳng là rủa thêm chén bát mà thôi.
“Trời ơi, cũng tại thằng Xuân Mai nhà bác không có báo trước gì hết á, để cháu phải làm động tay động chân. Cứ để đấy bác làm nốt cho, cháu ra ngoài rửa tay chân rồi lên nhà nghỉ đi. Con Út dọn đồ lên dần là vừa.”
Hai chị em, người mang bát đũa, người bê thức ăn lên nhà khách, Mẹ của Xuân Mai định nấu cái gì đó cây nhà lá vườn để mời khách, nhưng nghĩ lại thì có nhiều món quá rồi, ăn không hết thì lại bỏ phí. Chần chừ một lúc bà múc một tô cánh lớn rồi mang lên nhà, sau này người ta lại đến thì mình làm bếp mời người ta sau.
Ba của Xuân Mai thường ngày vô lo vô nghĩ, ăn uống hay làm gì đều rất tự nhiên, nhưng hôm nay nhà có khách, lại là nữ, chiều cao của cô nàng khiến ông cũng cảm thấy hơi rén khi chung mâm, tác phong ăn uống cũng vô cùng dè dặt, phải làm vài hớp rượu, cơ thể mới mềm ra, cơ mồm cũng linh hoạt hơn.
“Chà, lâu rồi mới lại được ăn cá chép kho tương, khéo đến 10 năm rồi ấy chứ.”
Mẹ Xuân Mai đạp một chân bảo chồng đừng có ăn nói linh tinh, mạt thì hướng tới chỗ Bảo Trâm hỏi hết chuyện này đến chuyện kia, nào là con cái nhà ai, làm gì… quen Xuân Mai như thế nào. Cô nàng thật thà hỏi gì trả lời cái nấy. Sau đó lại nói đến chuyện đi t·hi t·hể thao của Xuân Mai.
Ba mẹ giật mình, vội nhìn con trai hỏi thăm.
“Trời, quên mất… thế lần này đi thi thế nào con.”
“Đội của con Được hạng nhất đó má.”
“Ồi ối, thiệt hả. hạng nhất luôn á? trời đất ơi.”
Xuân Mai đem huân chương và ảnh chụp của đội khi giành hạng nhất đưa cho cả nhà xem, khỏi phải nói ba người săm soi kỹ lắm từng người từng người rồi thấy cái mặt của Xuân Mai mình trong đó.
Người vui nhất trong nhà lúc này có lẽ là bố và Út Thảo, được giải nhất tức là có nhiều tiền, sau bữa cơm này không tranh thủ vòi vĩnh thì không được rồi. Ăn cơm cũng tự nhiên thấy ngon lạ thường, mấy món trên bàn, cả nồi cơm cũng bị hai người vét sạch mới thôi, sau bữa cơm còn có hoa quả tráng miệng, bữa trưa hôm nay đúng là thật xa xỉ trong mắt họ.
Ba của Xuân Mai bắt đầu lên tiếng.
“Vậy sắp tới con lại được cử đi đá bóng giao hữu với 6 tỉnh Nam Bộ? Nghe nói nếu có kết quả tốt sẽ có tư cách tham dự giải bóng đá cấp quốc gia phải không?”
“Dạ đúng rồi đó ba.”
Ba Xuân Mai tặc lưỡi. “Làm cầu thủ bóng đá cũng tốt, nói chung là tốt hơn ở nhà, lông bông đi nhặt ve chai, nhưng mà…đừng để b·ị t·hương là được.”
Xuân Mai cười khổ. “Con sẽ chú ý, nhưng khó tránh lắm, đá bóng mà không v·a c·hạm thì chẳng phải bóng đá nữa rồi.”
Mẹ của Xuân Mai cũng lo cho con b·ị t·hương khi chơi bóng, nhà đã nghèo thì chớ, lương cầu thủ hạng ba thì rẻ mạt, chẳng may bị làm sao thì lấy tiền ở đâu mà chữa. Rồi lõ b·ị t·hương tật cả đời, què quặt các thứ. Bậc làm cha mẹ sao mà không lo cho được.
Tuy vậy Xuân Mai đã quyết chí, nhất định phải trở thành cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, không chỉ vì miếng cơm manh áo mà còn muốn khẳng định bản thân mình và hơn hết là có chỗ dựa tinh thần để bàn chuyện lâu dài với chị Trâm.
Trong lúc chị đang bị mẹ của Xuân Mai tra khảo chuyện riêng tư, Út thảo và ông bố lập tức kéo Xuân Mai ra một góc nhà, giở trò t·rấn l·ột với gương mặt vô cùng thân thiện.
“Xuân Mai à, nghe nói giải nhất cấp tỉnh được nhiều lắm phải không con?”
“anh Hai, trước khi đi có hứa, sau giải đấu sẽ cho út tiền tiêu vặt mà, hì hì.”
Út Thảo xòe hai bàn tay, hai mắt híp lại. Ông bố lập tức gạt con gái ra.
“Suốt ngày ăn rồi ỉa, số tiền ấy đưa cho ba đi đầu tư làm ăn không phải tốt hơn sao?”
“Ba thôi đi? Đòi tiền anh ai đi cá độ, con mách má à nha.”
Ông Bố hầm hầm quát. “Cái con nhỏ này, ba cũng chỉ vì muốn kiếm thêm thu nhập cho gia đình thôi mà.”
Út Thảo không hề chịu lép vế.
“BÀ làm hao hụt nhu nhập gia đình thì có.”
Xuân Mai bịt mồm hai người lại, nhà đang có khách mà gây lộn thì mất mặt lắm, nó lấy ra tiền bồi dưỡng, đưa mỗi người một triệu đồng. Hai cha con mới vui vẻ làm hòa với nhau, mỗi người một bên ôm lấy Xuân Mai, giở giọng sụt sùi cảm động.
“Đúng là con trai của ta.”
“Anh Hai của em.”
Lâu ngày không gặp, hết hai cha con lại đến lượt mẹ Xuân Mai tìm con trai ra một góc hỏi chuyện. trực giác của phụ nữ và của một người mẹ rất nhạy bén, qua một bữa cơm liền biết có chuyện với con trai mình.
"Bộ con với cái chị ngoài kia có chuyện phải không?"
Xuân Mai giật mình.
"Sao má lại hỏi như vậy?"
Mẹ Xuân Mai nhìn Bảo Trâm ở trong nhà mà nói.
"Con gái con lứa, quen nhau chưa được 1 tháng lại đến nhà người ta chơi, đã thế Con gái thành phố lại chủ động đi vào bếp nữa chứ… má nghĩ con với người ta giống như đang cặp kè vậy đó. bộ mày muốn lấy vợ rồi hả Mai?"
Xuân Mai gãi đầu gãi tai.
"Dạ… bây giờ thì vẫn còn sớm. nhưng má thấy chị ấy thế nào?"
Mẹ Xuân Mai đáp.
"tốt lắm má thấy cũng ưng, nhưng mà có nên cơm cháo gì không thì khó nói, thứ nhất người ta lớn tuổi hơn con. Thứ hai nhà kia có mỗi một đứa con gái, chắc chắn muốn tìm người ở rể. mà má thì không muốn con đi ở rể. sau này con Út lấy chồng, ba má về già tủi thân lắm. Nếu lấy đứa nào ở Long Thành còn đỡ, chứ ở tận ngoài thành phố."
"Có 30 cây số thôi mà."
"Thế là xa rồi con. Má nói cái ý của má như vậy, con mà quyết theo người ta làm rể thành phố thì má cũng đành chịu. ai bảo con ít học, lấy được đứa như vậy là tốt số rồi. không có mối nào tốt hơn nữa đâu. Nhưng nếu con không làm rể, thì nói cho người ta biết để hai bên còn tìm đối tượng khác."
Xuân Mai tự tin đáp.
"Con muốn sau này sẽ đón nhà mình lên thành phố, con muốn làm cầu thủ tự nuôi mình chứ không ăn bám nhà người ta."
Mẹ Xuân Mai thở dài.
"Con lớn rồi, muốn làm thế nào cũng được, má không có cản hai đứa. Nhưng con đừng cậy mình nhỏ tuổi hơn ngươi ta mà làm quấy. tội nghiệp người ta chăm chồng như chăm con."
"trời ạ, sao may không sợ con bị người ta cậy lớn bắt nạt chứ. Với lại con tính khi nào thành cầu thủ mới tính chuyện lâu dài. chắc cũng phải một thời gian nữa."
Bà mẹ cười tủm tỉm.
"Rồi, rồi. nhớ báo trước cho má là được, đừng có đường đột như hôm nay, một ngày nào đó đột nhiên dẫn cháu về chào bà nội, chắc má đứng tim mà c·hết quá.”
thôi giờ con ra nói chuyện với người ta đi, lát má còn ra chợ bán hàng nữa."
Mẹ Xuân Mai vui vẻ ra ngoài chợ tiếp tục công việc thường nhật, nghĩ đến cảnh con trai sắp lấy vợ, bà lại thấy vui trong lòng. tuy nó còn nhỏ tuổi, nhưng đã ra ngoài làm việc một thời gian . không có nhõng nhẽo ham chơi bời. Quan trọng hơn là kiếm được một cô ở thành phố, chuyện làm ăn trên đấy dễ dàng hơn.
Tiếp chuyện người này tới người kia đến quá giờ cơm, cùng Út Thảo rửa xong chén bát, Bảo Trâm mới có chút thời gian rảnh nói chuyện riêng với Xuân Mai.
hai chị em lấy cớ ra ngoài đi chơi Long Thành, chứ ở nhà kiểu gì cũng bị Út Thảo xen vào. Long Thành bé tẹo, lượn vài vòng là hết chỗ đi, khuôn viên trường đại học KHTN, đài phun nước ở quảng trường, sân bóng PNG, địa điểm mà trước đây Xuân Mai tới luyện tập. Nó định báo tin cho anh Tiến biết mình thắng hạng nhất, nhưng đang trong giờ hành chính mọi người đang bận việc.
Xuân Mai đành đưa bà chị vào trong quán nước ngồi tâm sự.
"Hồi nãy chị và mẹ em nói chuyện gì đó?"
"À chỉ hỏi vài chuyện gia đình, làm gì, nhà có bao nhiêu anh chị em… má hỏi gì thì chị trả lời như vậy á."
Xuân Mai ngờ vực.
"Lạ nhỉ, sao má biết chị và em đang quen nhau."
Bảo Trâm ngạc nhiên.
"Ủa má biết rồi hả. rồi má bảo sao?"
Xuân Mai dè dặt nói.
"Má ưng lắm nhưng sợ em phải đi ở rể nên hơi buồn tại vì nhà chị có mỗi chị thôi."
Bảo Trâm ồ một tiếng. "Cũng phải ha, thực ra ở rể hay không cũng không quan trọng. chị nói sao thì ba má cũng đồng ý thôi. nhưng chị cũng muốn ở gần nhà mình săn sóc hai người họ. Rồi em tính sao? muốn ở thành phố hay dưới này?"
"Em thì không muốn hai bên khó xử, sau này cố gắng kiếm nhiều tiền xây nhà ở ngoài thành phố luôn, muốn ở bên nào thì ở."
Bảo Trâm cười khổ.
"Đất đai trên đấy mắc lắm à nha Em tính mua nổi hông mà còn định xây nhà nữa?"
"Thì em tính vậy mà, Em sẽ cố gắng trở thành một cầu thủ xuất sắc. "
"trời ơi chắc lâu lắm á, lúc đó chị thành Bà cô già mất thôi. Nếu muốn có nhà chị có thể bảo bố mẹ cho em vay trước. Nhưng chắc em không đồng ý đâu nhỉ."
Bảo Trâm nói câu này ngụ ý như một phép thử. Tiền xây nhà ở thành phố không phải con số nhỏ. Nhà Xuân Mai lao động cả đời ỏ Long Thành chưa chắc đã có được.
"Dạ, Em vẫn muốn dùng khả năng của mình hơn."
Xuân Mai suy cho cùng vẫn còn quá trẻ, sống vì hoài bão của mình. đâu phải ai trở thành cầu thủ cũng giàu được, thậm chí còn tạo thêm gánh nặng cho gia đình. Bảo Trâm muốn giảng dạy một chút để em nó có cách nhìn thực tế hơn về cuộc sống. nhưng Cô không muốn dập tắt ước mơ của Xuân Mai lúc này, chẳng phải tình yêu bóng đá của Xuân Mai khiến nó trở nên hấp dẫn trong mắt của cô ư. Nếu như bảo nó từ bỏ vậy cô có còn giữ được thứ tình cảm như hiện tại.
"Chị tôn trọng ý kiến của em. Chị cũng mong em đặt được ước mơ của mình. Sắp tới em không định đi nhặt ve chai đấy chứ? nếu muốn kiếm tiền thì lên thành phố làm ở nhà chị. chị bảo bố mẹ chị cho."
Xuân Mai gật đầu.
"Chắc em phải phiền chị nữa rồi. Em có hẹn tập bóng với Hoàng Long. Nên sẽ lên thành phố thật sớm. chắc hai ngày nữa."
Bảo Trâm lưỡng lự.
"Hai ngày á? chắc là vừa kịp nhỉ? Bạn của chị rủ đi biển Long Hải chơi. Em có muốn đi cùng không?"
"Dạ chắc em không đi đâu, chị cứ đi với bạn đi ạ"
Bảo Trâm cố gắng thuyết phục.
"Sao vậy? ít người thôi mà, Có Tuyết Mai, Hoàng Long, tính cả chị em mình là 4 người. Sau này bận rộn trên sân cỏ, không có thời gian rảnh rỗi như thế này đâu. Đi đi nhé."