Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 5: Tự thân rèn luyện




Chương 5: Tự thân rèn luyện

Sau khi trao đổi 20 ngàn lấy mấy trang giấy, Xuân Mai ra ngoài hiên ngồi khoanh chân, chăm chú nghiên cứu phương pháp rèn luyện thể lực. Dù độ hiệu quả còn chưa được xác thực, nhưng cậu cảm nhận được điều gì đó mạnh mẽ đang dần hình thành trong lòng mình. Các bài tập đơn giản để tăng sức bền không đòi hỏi kỹ thuật cao, bao gồm chạy bộ, hít đất, plank, squat, và đặc biệt là bật cóc. Bài tập này từng là h·ình p·hạt trong giờ thể dục, cậu vẫn nhớ rõ từng lần nhảy từ sân bên này sang sân bên kia; chưa đến 50 lần mà phải đi tập tễnh cả tuần do căng cơ. Cậu không thể nào quên cái cảm giác ê ẩm đó.

“Không ngờ h·ình p·hạt ngày đó lại là bài tập sắp tới,” Xuân Mai tự nhủ, một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên khuôn mặt cậu.

Cậu hiểu rằng để tăng thể lực và trở thành cầu thủ bóng đá, không được phép từ bỏ. Ngoài việc rèn luyện thể lực, cậu cũng phải duy trì luyện tập với bóng để cảm giác không bị mai một. Ban ngày phải đi làm, còn buổi tối lại phải thu xếp thời gian để tập. Tập buổi sáng thì không còn sức để đi lụm ve chai nữa. Mười ngày đầu tiên là khoảng thời gian khó khăn nhất. Cơ thể cậu đang làm quen với cường độ vận động liên tục. Do bật cóc liên tục trong những ngày đó, cậu cứ phải đi khập khiễng cả tuần, hai chân như bị thổi căng lên, đứng lên ngồi xuống vô cùng khó khăn.

Giai đoạn ấy qua đi, cũng là lúc Xuân Mai cảm nhận được cơ thể có chút chuyển biến. Quan trọng hơn cả, sự tự tin mỗi ngày một tăng cao. Cậu tự tin vì cơ thể càng ngày càng khỏe ra, mỗi ngày lại chống đẩy thêm được 5 cái so với ngày trước, đạt đến 120 cái trong 3 phút. Bật cóc hay squat cũng không còn để lại di chứng dai dẳng, qua ngày hôm sau, cơ thể liền trở lại bình thường.

Ngoài ra, cậu còn tranh thủ kết hợp chạy bộ và luyện tập với bóng, dẫn bóng liên tục hai cây số. Cái bóng của cậu bị trầy xước do lăn quá nhiều, đến nỗi hỏng mới thôi. Thế là cậu có cái cớ để tậu thêm một cái bóng mới, một bước tiến lớn trong hành trình của mình.

Dần dà, Xuân Mai chỉ đạp xe nhặt ve chai vào buổi chiều. Buổi sáng sớm, cậu lên chỗ chợ đầu mối bốc mấy xe tải hoa quả, đồ gia dụng. Công việc hơi cực nhưng mang lại nhiều tiền. Làm từ 5 giờ sáng đến 9 giờ, cậu có nhiều thời gian hơn để chơi bóng. Có hôm, người bạn làm chung xin nghỉ, một mình cậu bốc nguyên một xe, mệt bở hơi tai. Nhưng chủ xe, thấy cậu nhanh nhẹn tháo vát, không ngừng khen ngợi và thậm chí còn boa thêm cho cậu trăm ngàn đi uống nước. Cậu muốn người bạn đó đi phụ xe, cả đi lẫn về luôn. Công việc đều đặn, có thu nhập ổn định, giống như bao nghề khác.

Xuân Mai từ chối lời đề nghị ấy, vì trong lòng cậu có một việc quan trọng hơn. Đã một thời gian kể từ lần gặp anh Tiến, cơ thể cậu đã tràn trề sức lực hơn trước rất nhiều. Kỹ thuật và cảm giác bóng đều có nhiều tiến bộ. Nhưng điều cậu nhận ra là cảm giác bóng chỉ tốt nhất trong 10 phút đầu tiên khi vận động. Vận động càng lâu, cơ thể nóng lên, cảm giác bóng sẽ càng kém.

Cuối cùng, sau nhiều ngày tự luyện tập chăm chỉ, cậu đã đạt được ngưỡng tâng bóng 100 lần, ngay sau khi chạy được 2 cây số. Chuỗi ngày tự luyện tập của cậu tạm dừng lại. Đã đến lúc đi cọ sát với những người chơi bóng khác. Xuân Mai tìm đến công viên, bãi đất trống trong khu, thậm chí sang cả khu phố khác để giao lưu.

Tại đây, cậu nhận ra giới hạn của những người chơi bóng ở đây chỉ dừng lại ở mức đá cho vui, điều đó không còn làm Xuân Mai cảm thấy thoả mãn. Giờ đây, cậu không chỉ có sức tì đè mà còn sở hữu kỹ thuật rất tốt. Và cậu biết, đã đến lúc gặp anh Tiến để nói chuyện nghiêm túc về việc trở thành cầu thủ bóng đá.

Sân bóng nhân tạo cạnh công ty P&G là một địa điểm lý tưởng cho những người làm việc ở công sở có niềm đam mê với bóng đá. Xuân Mai đến vào lúc 4 giờ chiều, vừa bước vào, cậu đã không khỏi ngưỡng mộ trước không khí sôi động của những trận đấu diễn ra bên trong. Cậu chăm chú quan sát từng pha bóng, từng cú sút, và cả những bước di chuyển điêu luyện của các cầu thủ trên sân.

Cảm giác tự tin trào dâng trong lòng, Xuân Mai mỉm cười. Nếu cậu ở trong sân lúc này, chắc chắn có thể quậy một phen mà không cần quan tâm đến sức mạnh hay áp lực của bất kỳ ai. Rồi cậu nhìn thấy một hình ảnh cao lớn, da ngăm đen, người mà cậu đã nhớ thương sau ba tháng không gặp. Tóc anh Tiến giờ đã dài và rậm rạp, khác hẳn với kiểu đầu cua ngắn cũn mà cậu còn nhớ.

Xuân Mai vẫy tay, gọi anh Tiến hai ba lần. Anh ta ngơ ngác nhìn về phía cậu, đôi lông mày cau lại, tỏ vẻ thắc mắc.

“Anh không nhận ra em à, nhóc loi choi muốn làm cầu thủ bóng đá?”

Xuân Mai nói, ánh mắt đầy tự tin.

“Ờ, chào em. Em tên gì ấy nhỉ?”

Tiến hỏi, vẻ mặt đã có phần thân thiện hơn. Lần trước, anh không thèm hỏi tên, nhưng giờ đây, nhìn thấy Xuân Mai, anh không thể làm ngơ.

“Em tên Xuân Mai, em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh về bóng đá.”



Nghe vậy, Tiến cười gượng, trong lòng có chút lo lắng.

“OK thôi, vẫn quy tắc cũ, lấy được bóng trong chân của anh rồi hẵng nói chuyện.”

Xuân Mai chậm rãi lắc đầu phản đối.

“Em có ý này hay hơn. Chúng ta để bóng giữa sân, ai đoạt được bóng và ghi bàn trước, người ấy sẽ thắng.”

Tiến đồng ý ngay lập tức, và cả hai nhanh chóng mời những người xung quanh tham gia.

“Gì vậy, đá banh chọi nhau 1-1, đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy!”

một người khác nói, tạo nên không khí hào hứng.

Bóng được đặt giữa sân, và hai người chuẩn bị sẵn sàng. Tiếng hiệu lệnh vang lên, cả hai lập tức lao về phía trái bóng. Xuân Mai có lợi thế về tốc độ, chạm bóng trước Tiến. Nhưng anh Tiến đã có ý nhường, chờ Xuân Mai có bóng mới lao vào t·ranh c·hấp. Thể lực và sức vóc của Tiến to lớn, tạo ra áp lực cho Xuân Mai. Tuy nhiên, cậu không còn cảm giác lo lắng như ba tháng trước. Xuân Mai chủ động xoay người đảo bóng sang chân còn lại, anh Tiến xồ tới lần nữa nhưng không thành công. Xuân Mai tiếp tục xoay người, thoát khỏi sự truy cản và nhanh chóng chạy về phía cầu môn.

Tiến hoảng hốt chạy theo. Đột ngột, Xuân Mai lại xoay người thêm một lần nữa, vung chân sút quả bóng thật căng, bay về phía cầu môn của Tiến. Anh ta choáng váng, tự hỏi:

“Thằng nhóc này bị điên sao? Sao lại sút bóng ngược về hướng khung thành của nó?”

Nhìn lại, Tiến nhận ra rằng bản thân đã mắc mưu. Xuân Mai xoay người hai lần rồi bứt tốc thật nhanh về phía cầu môn của anh. Bị xoay như chong chóng, Tiến tưởng rằng Xuân Mai đang lao về phía cầu môn của mình, nên mới hoảng hốt đuổi theo. Nhưng khi Xuân Mai đột ngột đổi hướng sút bóng về phía ngược lại, anh mới không kịp phản ứng. Kết quả, Xuân Mai ghi bàn đầu tiên.

Tiến cười gượng,

“Thảo nào chú em tự tin đến vậy, hóa ra thời gian qua luyện tập không ít nhỉ.”

Xuân Mai không dừng lại ở đó. Cậu lấy thêm một quả bóng khác, chuyển thẳng vào chân anh Tiến.

“Thêm một lần nữa. Anh t·ấn c·ông, em truy cản.”

Tiến cười khẩy, hùng hục dẫn bóng về phía cầu môn. Xuân Mai lao ra chặn đường, nhưng lần này, Tiến đưa lưng ra làm động tác cài người che bóng. Cậu phải tìm cách để qua mặt anh. Nghĩ đến những buổi luyện tập, Xuân Mai đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này. Cậu làm động tác giả định chèn qua bên phải, như thể muốn vượt qua Tiến, anh ta sẽ xoay lưng về phía đó. Nhân lúc đó, Xuân Mai nhanh chóng kéo bóng sang hướng ngược lại. Đột nhiên, có cái chân của ai thò ra từ phía sau chạm vào bóng, làm nó lăn đi phía trước.

Cả hai cùng chạy tới, vai tỳ vai, chân kề chân, không ai chịu thua ai. Nhờ thời gian luyện tập thường xuyên, chân của Xuân Mai đã dẻo hơn. Cậu dùng mũi giày tâng một nhịp bóng, nhịp thứ hai đẩy bóng ra xa. Lúc này, cậu đang chiếm ưu thế về khoảng cách với trái bóng.

Đến đây, kết quả đã rõ. Anh Tiến thua hai bàn không gỡ. Những người xung quanh vỗ tay, ai cũng biết Tiến là người chơi bóng lâu năm ở đây, kỹ thuật và sức lực không phải dạng vừa. Nhưng hôm nay, anh lại bại trước một người trẻ lạ mặt. Đúng là núi cao còn có núi cao hơn.



Xuân Mai không thể giấu được sự sung sướng, hai nắm đấm siết chặt. Cậu đã tiến bộ rất nhiều trong những tháng qua, không chỉ về mặt thể lực mà còn cả về kỹ thuật và tư duy trong trận đấu. Cảm giác ghi bàn đầu tiên không chỉ đơn thuần là một chiến thắng, mà còn là sự khẳng định cho những nỗ lực của mình

"Anh Tiến đã nhường em rồi. chuyện làm cầu thủ chuyên nghiệp. bây giờ em có đủ khả năng chưa ạ?"

Tiến còn chưa lấy lại thăng bằng sau màn cọ xát vừa rồi. cười ha hả.

"Được lắm cu, chúng ta ra kia nói chuyện, trả lại sân cho người ta còn đá."

Hai anh em đi ra chỗ hàng ghế, vừa đi, anh Tiến vừa hỏi.

"Hôm nay nhìn chú khác hẳn hôm trước, chắc mấy tháng này luyện tập ghê lắm phải không?"

"Dạ đúng rồi anh, ngày nào cũng tập luôn á. Em đá như vậy có đủ điều kiện làm cầu thủ bóng đá chưa anh."

Anh Tiến nhìn Xuân Mai đang vô cùng phấn khích, dạo trước còn bảo nó nên từ bỏ giấc mơ. vậy mà hôm nay, nó hoàn toàn lột xác. chỉ trong thời gian ngắn đạt được thành tựu bậc này, nếu cho vào lò luyện tập bài bản, làm cầu thủ không phải không có khả năng.

"Chú mày khá đấy. hồi trước anh mày cũng định làm cầu thủ, nhưng không cạnh tranh được với người ta. hơn nữa cũng hơi lớn tuổi, nên chỉ tham gia được một số giải phong trào. Nói chung môi trường bóng đá chuyên nghiệp phải cạnh tranh nhiều cả trong và ngoài đội. Vậy chú mày nghiêm túc thật à?"

Xuân Mai đáp chắc như bắp.

"Em nói thiệt mà. Em không biết nên bắt đầu từ đâu đây."

Anh Tiến nói một tràng.

"Một hành trình dài đấy. đầu tiên nên tham gia các giải phong trào ở địa phương, trong khu phố, trong quận, huyện. rồi lên cấp thành phố. sau khi có thành tích rồi có thể đến trung tâm thể thao văn hóa của tỉnh, thành phố. ngoài năng lực phải có người quen giới thiệu. Khi lên cấp tỉnh rồi, có thể đăng ký thi đấu bóng đá cấp độ Quốc gia. ở nước mình hiện có giải hạng nhất, hạng hai, hạng ba là thấp nhất.

Vô địch hạng ba được lên đá hạng hai. Vô địch hạng hai được lên đá hạng nhất. Lúc đó sẽ được coi là cầu thủ chuyên nghiệp."

Quá trình dài như vậy, chỉ nghe thôi đã muốn từ bỏ rồi. nếu may mắn được vào học tại các lò đào tạo bóng đá, thì quãng đường thi đấu chuyên nghiệp sẽ ngắn hơn. họ sẽ là đội trẻ dự bị, có cơ hội sẽ thay thế các đàn anh. Chứ không phải leo từng nấc thang đi lên. Xuân Mai được bổ túc kiến thức, chăm chú nghe không lọt một chữ.

"Nghe có vẻ hấp dẫn quá, Nhưng làm thế nào để tham gia đội thể thao của nơi địa phương đang cư trú."



Anh Tiến cười xòa.

"Cái này phải nhờ đến quan hệ. Chú mày là em của Dũng, cũng là em của anh. Anh sẽ giúp chú gia nhập được đội bóng của Phường."

"Thật ạ? em cảm ơn anh nhiều nhé."

Nhìn cái vẻ mặt tưng tửng của Xuân Mai, Anh Tiến chỉ biết cười thầm. Cậu bé này giống hệt với anh mấy năm trước, hừng hực khí thế đi chơi bóng. Tiến nhớ lại thời kỳ đó, khi anh đã tạo dựng được mối quan hệ với đoàn thanh niên của phường, giúp đội bóng vô địch cấp thành phố. Nhưng khi muốn leo lên cao hơn, Tiến lại không cạnh tranh được với những người khác, và anh bị loại khỏi danh sách triệu tập.

Nghĩ về Xuân Mai, Tiến tin chắc rằng nếu cậu gia nhập đội bóng, cậu sẽ trở nên rất nổi bật. Chưa biết chừng, cậu có thể vào được đội bóng đá cấp thành phố.

“Khoan mừng vội,” Tiến nói, cố gắng giữ một vẻ nghiêm túc. “Sắp tới phải tham gia giải phong trào. Nếu có được thành tích tốt, người ta sẽ đánh giá chú mày cao hơn. Khi nào có giải, anh sẽ thông báo.”

“Được thế thì còn gì bằng!” Xuân Mai hào hứng đáp. “Anh giúp em nhiều như vậy, em chẳng biết trả ơn như thế nào.”

Anh Tiến nghiêm mặt, đấm nhẹ vào ngực Xuân Mai, như để thể hiện sự nghiêm túc.

“Ơn nghĩa gì,” anh trả lời. “Mày phải gánh trách nhiệm đưa đội bóng của tỉnh tham gia giải bóng đá cấp quốc gia. Như vậy, dân mình được nở mày nở mặt, bọn anh cũng sẽ rất hãnh diện.”

Xuân Mai hạ quyết tâm ngay trước mặt anh.

“Trở thành cầu thủ chuyên nghiệp là ước mơ của em. Em sẽ không bỏ cuộc cho đến khi được chơi ở giải hạng nhất.”

“Khá lắm,” Tiến đáp, có phần khích lệ. “Được rồi, bây giờ vào sân, có bao nhiêu kỹ năng học được đem hết ra. Chỗ nào chưa được, anh sẽ nắn gân.”

Tiến chờ trận bóng nghỉ giữa hiệp, rồi xin cho Xuân Mai vào làm một chân. Mọi người đều rất tò mò về người đã bón hành cho Tiến hai bàn thắng. Những ai mệt thì rút lui, nhường chỗ cho Xuân Mai.

Khi được vào sân, Xuân Mai không ngại chơi bóng hết khả năng của mình. Đa số mọi người ở đây đều là dân đi làm, coi bóng đá chỉ là một cách giải trí. Họ chỉ có khoảng một giờ đồng hồ trong ngày để chạm bóng. Trong khi đó, Xuân Mai lại dành cả ngày chỉ để chơi bóng. Cứ rảnh là cậu lại mang bóng ra dợt.

Vì vậy, không khó hiểu khi Xuân Mai nhanh chóng lấn lướt trên sân. Kỹ thuật của cậu thì khỏi bàn, nhưng duy chỉ có kinh nghiệm thực chiến là còn hạn chế. Anh Tiến cho phép cậu chơi bóng tự do trên sân nhân tạo, đây cũng là cách tốt để bù đắp cho những khuyết điểm của cậu.

Khi bóng lăn, Xuân Mai hòa mình vào không khí trận đấu. Cậu di chuyển linh hoạt, nhận bóng, chuyền bóng, và thậm chí là cố gắng ghi bàn. Mỗi cú sút của cậu đều mạnh mẽ và chính xác, khiến mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi.

“Mày giỏi quá!” Một người bạn của Tiến kêu lên, khiến Xuân Mai đỏ mặt vì vui sướng.

“Chỉ là may mắn thôi!” Xuân Mai khiêm tốn đáp, nhưng ánh mắt cậu lấp lánh đầy quyết tâm.

Cuộc chơi diễn ra trong không khí hào hứng, và Xuân Mai càng lúc càng tự tin hơn. Tiến đứng ở bên lề, theo dõi từng bước di chuyển của cậu. Anh mỉm cười, tự hào vì Xuân Mai đã có sự tiến bộ rõ rệt.

“Cứ thế mà chơi nhé!” Anh Tiến hô to, khuyến khích cậu. “Học hỏi từ mọi người xung quanh, tận dụng cơ hội này!”

Xuân Mai gật đầu, trong lòng cậu đầy cảm hứng. Đây chính là cơ hội để cậu chứng tỏ bản thân, và cậu sẽ không để lỡ bất kỳ giây phút nào.