Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tuyệt Phẩm Cuồng Y

Chương 47




Lý Đạo Minh nghe xong thì cười ha ha một tiếng và nói: "Mộc Thu, ông nội muốn sống thêm hai năm nữa, đừng lừa ông nội."

"Hừ, ông nội, ông nội cũng trêu chọc cháu, cháu không để ý đến hai người nữa, cháu đi ra ngoài xem một chút đây." Lý Mộc Thu hừ một tiếng, bước từng bước nhỏ đi ra khỏi phong khách phía sau.

"Chao ôi, đứa trẻ này cũng đã trưởng thành rồi, vào lúc tôi ra ngoài rèn luyện con bé vẫn chưa trưởng thành." Lý Đạo Minh thở dài, năm tháng không hề buông tha cho bất cứ một người nào cả.

"Sư phụ, Mộc Thu trưởng thành rồi cũng tốt, mấy năm nữa là sư phụ sẽ được bế chắt trai rồi." Chu Bỉnh ở bên cạnh an ủi.

Mặc dù Lý Đạo Minh đã ngoài bảy mươi, nhưng ông ấy là một người luyện võ, vừa mới đột phá đến Hóa Kình, sống thêm hai ba mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì.

Ngay khi Lý Đạo Minh nghe nói sẽ được đang ôm chắt trai, ông ấy lập tức cười ha ha.

Sau khi Lý Mộc Thu đi ra ngoài, cô ta nhìn mọi thứ xung quanh một vòng, sau đó đi về phía cha mình là Lý Tuyền hỏi: "Cha, có cần con giúp gì không?"

"Mộc Thu, con ra cửa giúp cha tiếp đón khách đi, bây giờ cha hơi bận nên không thể qua đó, chú con cũng đang bận rồi." Lý Tuyền thấy Lý Mộc Thu tự mình đến hỏi thì lập tức giao phó việc này cho cô ta.

"Vâng." Lý Mộc Thu gật đầu, đi về phía cửa chính.

Lúc cô ta tình cờ đi ngang qua bàn của Bành Tiêu Vũ, Kim Bích Hạm chọc chọc con trai, miệng thì ra hiệu với anh ta.

Bành Tiêu Vũ hiểu ý ngay, anh ta nhìn về phía Lý Mộc Thu, hai mắt mở to.

Đây là một cô gái trẻ trung và xinh đẹp, giống như một bông hoa vừa chớm nở, mặc dù cô ta chưa được lớn lắm, nhưng cũng đã đến tuổi có thể ăn được rồi.

So với Vu Nhược Hy, cô ta thiếu đi một chút quyến rũ trưởng thành, nhưng bù lại cô ta tăng thêm nhiều sức sống trẻ trung, mỗi người một vẻ.

Không còn gì để nghỉ ngờ nữa, cả hai đều là những người phụ nữ tuyệt đẹp.

Trong lòng Bành Tiêu Vũ cảm thấy ngứa ngáy một hồi, anh †a nhất định phải bái ông Lý làm sư phụ của mình, từ từ móc nối với cô gái nhỏ này.

Bành Tiêu Vũ nhìn theo Lý Mộc Thu dần biến mất khỏi đại sảnh, sau đó anh ta mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.

"Mộc Thu, sao em lại ra đây?" Anh họ của Lý Mộc Thu là Lý Hải Nhiên hỏi.

"Cha bảo em tới cổng tiếp đón khách khứa." Lý Mộc Thu trả lời.

"Cũng tốt, đúng lúc mọi người đang bận tối mặt tối mày." Lý Hải Nhiên gật gật đầu, một lúc sau, anh ta dẫn khách khứa đi vào trong để lại Lý Mộc Thu đứng một mình ở chỗ tiếp đón khách khứa ngoài cổng.

Lúc này, Vu Nhược Hy dẫn Lâm Phi Vũ đến, hai người đỗ xe ở khá xa rồi đi tới đây.

Bãi đậu xe nhà họ Lý đã chật kín từ lâu, họ không thể nào lái xe vào được.





"Xin chào, tôi thay mặt tập đoàn Khải Đức đến chúc mừng ông cụ." Vu Nhược Hy nhìn Lý Mộc Thu ở khu vực đón tiếp khách khứa, lịch sự chào hỏi.

"Được rồi, tôi thay mặt ông nội cảm ơn hai người, để tôi dẫn hai người vào trong."

Sau khi Lý Mộc Thu nói xong, cô ta chủ động dẫn Vu Nhược Hy và Lâm Phi Vũ đến đại sảnh.

"Cô là cháu gái của ông Lý à?" Vu Nhược Hy nhìn Lý Mộc Thu hỏi.

Cháu gái của ông Lý đích thân ra đón khách, xem ra quá bận rộn nên không thể sắp xếp nhân lực.

"Đúng vậy, chị gái, tôi nên xưng hô như thế nào đây?"

Lý Mộc Thu gật đầu và hỏi Vu Nhược Hy.

"Tôi tên là Vu Nhược Hy, còn cô?" Vu Nhược Hy nói.

"Tôi tên là Lý Mộc Thu, chị gái, chị thật xinh đẹp." Lý Mộc Thu khen ngợi.

Giữa hai người đẹp luôn có cảm giác cùng chung chí hướng, vừa gặp mặt nhau mà cả hai đã có vô số điều muốn nói.

"Chị gái, anh ấy có phải là bạn trai của chị không?" Lý Mộc Thu nhìn Lâm Phi Vũ vốn luôn im lặng ở phía sau cô và hỏi.

Mặt Vu Nhược Hy đỏ lên, cô nhẹ giọng nói: "Không... Không phải."

"Này, tôi nên xưng hô thế nào với anh đây, sao trông anh lại giống cái hũ nút thế, làm sao mà anh có thể theo đuổi được chị Nhược Hy vậy?" Lý Mộc Thu ra vè bà cụ non, quay sang nhìn Lâm Phi Vũ và hỏi.

Mặt Vu Nhược Hy càng đỏ hơn sau khi nghe thấy lời này của cô ta, cô không dám nhìn Lâm Phi Vũ.

Lâm Phi Vũ thờ ơ nói: "Liên quan gì đến cô?"

Lý Mộc Thu hiển nhiên không thể ngờ được là Lâm Phi Vũ lại trả lời như vậy, cô ta sững sờ một hồi.

Những người mà cô ta đã gặp đều là kiểu người lịch sự và rất khách sáo với mình.

Cô ta chưa bao giờ thấy ai có thái độ kiêu ngạo như Lâm Phi Vũ, nhất thời Lý Mộc Thu có hơi tức giận.

"Mộc Thu, đừng để ý đến anh ta, anh ta chính là một cái hũ nút đó, nếu so đo với anh ta thì em sẽ bị chọc cho tức chết đấy."

Thấy vậy, Vu Nhược Hy kéo Lý Mộc Thu đi về phía trước, đây là nhà họ Lý, cô sợ những gì Lâm Phi Vũ nói sẽ xúc phạm đến Lý Mộc Thu.

"Hừ.' Lý Mộc Thu hừ lạnh một tiếng, cô ta cũng không thèm quan tâm.