Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Uống Một Ngụm - Nặc Danh Hàm Ngư

Chương 9




Mưa rền gió dữ mùa hạ mang Dư Thời đến cho Vu Tễ, tiếng sấm nổ vang lại đưa một cái hôn đến với Dư Thời. Chóp mũi cậu còn vấn vương môi hôn, quấn lấy Vu Tễ mè nheo một lúc lâu mới được cho phép ngủ lại, tuy rằng chỉ là ngủ sô pha. 

Cậu nằm ỳ trên sô pha, nhìn Vu Tễ còn đang bận rộn trong bếp, trong lòng nghĩ ngợi lung tung, thầm nhủ đúng là của quý, không chỉ có ngực lớn mà còn biết cả nấu cơm. 

Sườn heo sốt chua ngọt, da gà tẩm gia vị, canh cá, thịt luộc thái mỏng, bò kho, cá hấp, bánh nhân thịt… 

Dư Thời im lặng nghĩ mãi về thực đơn thật dài, mặt đầy mong chờ trông thấy Vu Tễ cầm hai cái chén, xách túi nilon KFC đi từ trong phòng bếp ra. 

Ảo tưởng tan biến. 

***

Trước khi ngủ, Dư Thời dùng hết thủ đoạn của mình, muốn nâng cấp nơi cư trú của mình từ sô pha đáng thương thành giường lớn xa hoa có anh đẹp trai bên cạnh, đáng tiếc vẫn bị Vu Tễ nhanh nhẹn dứt khoát nhốt ngoài cửa phòng. 

Ý tứ từ chối rõ ràng như thế, Dư Thời có quấy nữa thì cũng không ổn, đành phải hậm hực ôm gối đầu Vu Tễ ném cho cậu về sô pha, ôm chăn ngủ. 

Ngày hôm nay của Dư Thời cũng không tính là tốt, sau khi ra cửa dạo một vòng, kết quả không hiểu sao ra cửa lại đánh nhau với đám lưu manh du côn, vừa định về nhà thì lại dính mưa to. May mắn, cậu nhớ được địa chỉ nhà Vu Tễ, nghĩ bụng hai người dù sao cũng từng có giao tình uống sữa, liền tung ta tung tăng gõ cửa nhà người ta. Cậu nghĩ mãi về vẻ mặt Vu Tễ lúc bôi thuốc giúp mình, chậm rãi chìm vào mộng đẹp. 

***

Vu Tễ nằm trên giường lăn qua lăn lại, cứ nhắm mắt lại là khuôn mặt đầy tủi thân của Dư Thời lại hiện ra. Hắn biết rõ đối phương đang giả vờ tỏ ra đáng thương, thế nhưng bản thân vẫn ngốc nghếch, không nhịn được mà tin cậu. 

Đừng suy nghĩ nữa. 

Vu Tễ vùi mặt vào gối, muốn tự thôi miên để mình chìm vào giấc ngủ, thế nhưng trừ việc ngày càng tỉnh táo, đầu óc toàn là Dư Thời thì còn lại đều vô dụng. 

Hắn bực bội đá văng chăn, bước chân trần đi tới bên cửa, kề sát tai vào ván cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong phòng khách.

Mình chỉ đang quan tâm đến thương thế của cậu ấy thôi. 

Vu Tễ nghĩ như thế, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng ra, nương theo bóng đêm tối tăm miễn cưỡng nhìn thấy một đống chăn gối quấn vào nhau trên sô pha. 

Dư Thời ngủ không ngon lắm, hai đầu mày hơi nhíu lại, chóp mũi có vài giọt mồ hôi, trong miệng lẩm bẩm vài câu, nghe không rõ chữ. Chăn chỉ đắp lên một khoảng nhỏ trên bụng cậu, phần còn lại bị cậu quấn thành một đống, co người ôm vào lòng. 

Vu Tễ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng duỗi tay sờ lên vết thương bên khoé miệng cậu, đổi lại được vài tiếng nức nở như bé con, sợ tới mức ngón tay cũng cứng lại. Hắn nín thở, quan sát vài giây, thấy người ta không có dấu hiệu tỉnh lại mới nhẹ nhàng thở ra. Thế nhưng Dư Thời đột nhiên xoay người, duỗi tay sờ sờ vài cái rồi ôm chặt một cánh tay của Vu Tễ vào ngực. 

“Tớ đúng là thiếu nợ cậu.” 

Vu Tễ không rút tay về được, đành phải vòng tay qua nách Dư Thời, đỡ lấy phần lưng cậu, một tay còn lại ôm dưới đầu gối, cẩn thận bế tiểu bá vương này lên. 

Nặng phết đấy chứ. 

Vu Tễ khống chế động tác đi đường rất cẩn thận, miễn cho doạ tỉnh người trong ngực, thế là vài bước chân từ phòng khách đến phòng ngủ hệt như biến thành cuộc hành trình dài hơn cả trăm mét. 

Vất vả lắm mới bế được người tới mép giường, Vu Tễ đã toát đầy mồ hôi. Hắn hạ nhiệt độ điều hoà xuống, kéo cái chăn đang đắp kín cả mặt Dư Thời xuống rồi mới nằm vào bên cạnh. 

Ai ngờ vừa đặt lưng xuống, Dư Thời đã tự động quấn chăn lăn qua bên này, không biết mơ thấy ăn cái gì ngon mà chẹp miệng một cái, đầu cọ vào ngực hắn, gương mặt dính sát vào cơ ngực mềm dẻo, mũi hít hít hai cái như muốn ngửi gì đó, sau đó há miệng ngậm lấy đầu v/ú Vu Tễ cách một lớp áo ngủ. 

Đột nhiên không phòng bị mà bị đánh thẳng vào điểm nhạy cảm, Vu Tễ bủn rủn cả người, miễn cưỡng nuốt tiếng thở dốc xuống. Hắn lùi về sau né tránh, Dư Thời lại cứ thế dán sát qua, miệng cũng không chịu buông tha. 

Vu Tễ vừa định dùng bạo lực ngăn cản, lay tỉnh bé lưu manh có ngủ cũng vẫn nghịch ngợm này, trong chớp mắt, lại nghe thấy Dư Thời mơ màng nói mớ. 

“Thích…” 

Đúng là thiếu nợ cậu. 

Vu tễ thở dài, vòng tay ôm lấy lưng Dư Thời, cứ vậy chìm vào giấc ngủ. 

***

Dư Thời: Sao chương này tớ vẫn chưa được uống sữa của Tễ Tễ!